Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Quà sinh nhật của Trần Diệc Nhiên (5)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
“Như vậy... Có thể làm theo dáng vẻ của tôi được không?” Điềm Tâm không chắc chắn hỏi lại.
“Được, không thành vấn đề.” Chủ tiệm lập tức bước lại quầy, lấy giấy bút, nhanh chóng viết ngày tháng, thời gian nhận hàng, sau đó hỏi Điềm Tâm: “Muốn kích cỡ khoảng bao nhiêu?”
“Ừm... Không khác lắm so với tôi?”
“A, vậy thì khoảng 1m6 nhé, lớn quá cũng không đẹp lắm.” Chủ tiệm cúi đầu viết yêu cầu, sau đó hỏi: “Kiểu tóc gì? Muốn hất lên hay tết đuôi sam?”
“Buộc đuôi ngựa đi.” Điềm Tâm suy nghĩ, cảm thấy nếu búp bê đầu tóc bù xù, nửa đêm Trần Diệc Nhiên tỉnh lại nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp.
“Vậy quần áo thì sao? Muốn kiểu dáng gì?”
“Muốn... Giống quần áo của thủy thủ mặt trăng, chính là loại đồng phục cấp 3 đó.” Điềm Tâm vô cùng nghiêm túc nhìn cô nói.
“Ha ha, cô gái nhỏ, cô thật sự rất am hiểu về đàn ông đấy.” Chủ tiệm ngẩng đầu cười mờ ám với Điềm Tâm, còn nháy nhát mắt: “Hiện tại đàn ông đều thích loại hình đồng phục quyến rũ này đấy.”
“Thật sao... Ha ha...” Không biết vì sao, Điềm Tâm luôn cảm thấy ánh mắt kia của chủ tiệm, có chút... cảm giác... một lời khó nói hết...
“Các tính năng khác thì sao? Ví dụ như biết phát ra âm thanh, hay có nhiệt độ ổn định?” Chủ tiệm tiếp tục hỏi Điềm Tâm.
“A...” Điềm Tâm do dự một lát, sau đó dè dặt hỏi: “Mất khoảng bao nhiêu tiền?”
“Còn phải tùy vào yêu cầu cụ thể, nhưng rẻ nhất cũng phải một 1 nghìn nhân dân tệ.” Chủ tiệm đánh giá Điềm Tâm một lượt, sau đó nói: “Có vẻ cô vẫn là học sinh đúng không? Tôi đề nghị cô có thể không cần chọn loại đắt tiền như vậy, chờ sau này đi làm kiếm tiền, có thể thay loại tốt hơn cho chồng mình cũng được.”“Tôi...” Điềm Tâm do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Có loại nào rẻ hơn không?”
“Rẻ nữa cũng có, hơn hai trăm tệ, nhưng mà tạo hình của nó có chút không được đẹp cho lắm...” Chủ tiệm nhìn vẻ mặt do dự của Điềm Tâm, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô: “Như vậy đi, cô gái nhỏ, tôi thấy cô là khách hàng đầu tiên ngày khai trương, liền ưu đãi cho cô một ít, sẽ làm cho cô loại đẹp hơn, nhưng không thể phát ra tiếng, không có nhiệt độ, các mặt còn lại thì đều không khác mấy, thế nào, lấy giá này nhé!”
Chủ tiệm giơ một ngón tay về phía Điềm Tâm.
“Một nghìn?” Điềm Tâm do dự hỏi.
“Ừ...” Chủ tiệm cười híp mắt gật gật đầu.
“Tôi không có đủ tiền...” Điềm Tâm nhỏ giọng nói.
Chủ tiệm sững sờ một chút, sau đó đưa tay gãi gãi đầu mình, ánh mắt giằng co nhìn Điềm Tâm một hồi lâu, sau đó vẻ mặt đau khổ nói: “Vậy thì bảy trăm, không thể ít hơn nữa! Tôi lấy cái giá này đã là bán cho cô với giá gốc rồi, nếu không phải vì hôm nay cửa tiệm mới khai trương, tôi thấy cô và tôi cũng có duyên, nếu là người khác, nhất định tôi sẽ không bán với cái giá này.”
“Bảy trăm à...” Điềm Tâm do dự một chút, lúc đầu cô dự tính chỉ mất khoảng năm trăm, cái giá bảy trăm cũng xấp xỉ sinh hoạt phí trong nửa tháng của cô rồi.
“Không thể thấp hơn nữa, lấy giá bảy trăm nhưng tôi làm cho cô loại đẹp hơn, tóc, lông mày, lông mi, tuyệt đối được làm theo y như thật với dáng vẻ của cô, nếu người khác, căn bản chỉ trực tiếp vẽ lên là được rồi.” Chủ tiệm nhìn Điềm Tâm, nghiêm túc nói.
“Vậy... Được rồi...” Điềm Tâm lại do dự một chút, sau đó rốt cục gật đầu.
“Thành giao!” Chủ tiệm cười híp mắt nhìn Điềm Tâm nói: “Tạm thời giao hai trăm tệ tiền đặt cọc, một tuần sau tới lấy hàng.”
“Được, không thành vấn đề.” Chủ tiệm lập tức bước lại quầy, lấy giấy bút, nhanh chóng viết ngày tháng, thời gian nhận hàng, sau đó hỏi Điềm Tâm: “Muốn kích cỡ khoảng bao nhiêu?”
“Ừm... Không khác lắm so với tôi?”
“A, vậy thì khoảng 1m6 nhé, lớn quá cũng không đẹp lắm.” Chủ tiệm cúi đầu viết yêu cầu, sau đó hỏi: “Kiểu tóc gì? Muốn hất lên hay tết đuôi sam?”
“Buộc đuôi ngựa đi.” Điềm Tâm suy nghĩ, cảm thấy nếu búp bê đầu tóc bù xù, nửa đêm Trần Diệc Nhiên tỉnh lại nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp.
“Vậy quần áo thì sao? Muốn kiểu dáng gì?”
“Muốn... Giống quần áo của thủy thủ mặt trăng, chính là loại đồng phục cấp 3 đó.” Điềm Tâm vô cùng nghiêm túc nhìn cô nói.
“Ha ha, cô gái nhỏ, cô thật sự rất am hiểu về đàn ông đấy.” Chủ tiệm ngẩng đầu cười mờ ám với Điềm Tâm, còn nháy nhát mắt: “Hiện tại đàn ông đều thích loại hình đồng phục quyến rũ này đấy.”
“Thật sao... Ha ha...” Không biết vì sao, Điềm Tâm luôn cảm thấy ánh mắt kia của chủ tiệm, có chút... cảm giác... một lời khó nói hết...
“Các tính năng khác thì sao? Ví dụ như biết phát ra âm thanh, hay có nhiệt độ ổn định?” Chủ tiệm tiếp tục hỏi Điềm Tâm.
“A...” Điềm Tâm do dự một lát, sau đó dè dặt hỏi: “Mất khoảng bao nhiêu tiền?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Còn phải tùy vào yêu cầu cụ thể, nhưng rẻ nhất cũng phải một 1 nghìn nhân dân tệ.” Chủ tiệm đánh giá Điềm Tâm một lượt, sau đó nói: “Có vẻ cô vẫn là học sinh đúng không? Tôi đề nghị cô có thể không cần chọn loại đắt tiền như vậy, chờ sau này đi làm kiếm tiền, có thể thay loại tốt hơn cho chồng mình cũng được.”“Tôi...” Điềm Tâm do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Có loại nào rẻ hơn không?”
“Rẻ nữa cũng có, hơn hai trăm tệ, nhưng mà tạo hình của nó có chút không được đẹp cho lắm...” Chủ tiệm nhìn vẻ mặt do dự của Điềm Tâm, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô: “Như vậy đi, cô gái nhỏ, tôi thấy cô là khách hàng đầu tiên ngày khai trương, liền ưu đãi cho cô một ít, sẽ làm cho cô loại đẹp hơn, nhưng không thể phát ra tiếng, không có nhiệt độ, các mặt còn lại thì đều không khác mấy, thế nào, lấy giá này nhé!”
Chủ tiệm giơ một ngón tay về phía Điềm Tâm.
“Một nghìn?” Điềm Tâm do dự hỏi.
“Ừ...” Chủ tiệm cười híp mắt gật gật đầu.
“Tôi không có đủ tiền...” Điềm Tâm nhỏ giọng nói.
Chủ tiệm sững sờ một chút, sau đó đưa tay gãi gãi đầu mình, ánh mắt giằng co nhìn Điềm Tâm một hồi lâu, sau đó vẻ mặt đau khổ nói: “Vậy thì bảy trăm, không thể ít hơn nữa! Tôi lấy cái giá này đã là bán cho cô với giá gốc rồi, nếu không phải vì hôm nay cửa tiệm mới khai trương, tôi thấy cô và tôi cũng có duyên, nếu là người khác, nhất định tôi sẽ không bán với cái giá này.”
“Bảy trăm à...” Điềm Tâm do dự một chút, lúc đầu cô dự tính chỉ mất khoảng năm trăm, cái giá bảy trăm cũng xấp xỉ sinh hoạt phí trong nửa tháng của cô rồi.
“Không thể thấp hơn nữa, lấy giá bảy trăm nhưng tôi làm cho cô loại đẹp hơn, tóc, lông mày, lông mi, tuyệt đối được làm theo y như thật với dáng vẻ của cô, nếu người khác, căn bản chỉ trực tiếp vẽ lên là được rồi.” Chủ tiệm nhìn Điềm Tâm, nghiêm túc nói.
“Vậy... Được rồi...” Điềm Tâm lại do dự một chút, sau đó rốt cục gật đầu.
“Thành giao!” Chủ tiệm cười híp mắt nhìn Điềm Tâm nói: “Tạm thời giao hai trăm tệ tiền đặt cọc, một tuần sau tới lấy hàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro