Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Tâm trạng giống như sắp gả con gái về nhà chồng (10)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
“Cái này…” Cha Điềm cũng sửng sốt, hình như con gái ông nói… cũng có lý đấy…
“Dù sao cũng nên mang đi.” Điềm Tâm nhăn mũi, nói với cha mẹ: “Hơn nữa, nhà Thẩm Tâm có một nhà trọ ở thành phố N, đến lúc đó nếu không được, con liền để những cái này đến chỗ cô ấy.”
“Thế nhưng mà mình cũng có một nhà trọ ở thành phố N mà…” Lúc này mẹ Điềm mới giống như đột nhiên nhớ đến, nói với Điềm Tâm: “Hiện tại phần lớn thời gian cha và mẹ đều công tác ở thành phố N, vừa khéo con lại học đại học ở thành phố N, đến lúc đó con muốn ăn cái gì, để mẹ nấu cho con, con chỉ việc về nhà ở thành phố N mà ăn không phải là được sao?”
“A…” Đột nhiên Điềm Tâm phát hiện, mẹ mình nói vậy rất có lý…
“Đúng vậy, như thế thì Điềm Tâm cũng không phải mỗi tuần đều về đây!” Cha Điềm cũng gật gật đầu, thể hiện sự đồng ý.
“Không được!” Điềm Tâm không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp phản bác.
“Tại sao?” Cha Điềm thấy con gái mình lại có thái độ kiên quyết như vậy, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Nếu như mỗi tuần con đều không về đây, thì làm sao gặp được anh Nhiên chứ!!
Điềm Tâm gào thét trong lòng, nhưng lời như vậy cô lại không dám nói ra trước mặt cha mẹ mình.
“Cái đó… Dù sao con cũng có rất nhiều bạn học, nhưng bọn họ lại đều học đại học ở thành phố Z, nếu như mỗi tuần con đều về đây thì sẽ có thể tìm bọn họ chơi, ha ha…, ha… ha…” Điềm Tâm xấu hổ cười cười.
“A…”
Cha mẹ Điềm nhìn nhau một chút, cũng không nói gì thêm.
Dù sao, con gái họ lớn lên từ nhỏ ở thành phố Z, chưa từng rời xa nhà, tất nhiên sẽ có ít nhiều không nỡ.
Chờ đến khi cô lên đại học, có bạn mới, có nhiều điều mới, đến lúc đó sẽ không la hét đòi mỗi tuần đều về đây một lần.
Cha mẹ Điềm nghĩ vậy trong lòng, cũng không tiếp tục bàn luận với cô về vấn đề này nữa.
Chớp mắt một cái đã đến lúc Điềm Tâm phải đến trường học báo danh.
Sáng sớm, Thẩm Tâm đã đến gõ cửa nhà Điềm Tâm.
Chờ đến lúc Điềm Tâm mở cửa, lại phát hiện Lục Dật Tiêu đang đứng cạnh cô ấy ngoài cửa.
“Điểm Tâm Nhỏ, anh Tiêu…” Điềm Tâm nhanh chóng mời hai người họ vào trong nhà.
“Hôm nay Lục Dật Tiêu sẽ đưa chúng ta đến trường, cha mẹ tớ…” Thẩm Tâm hơi ngừng lại, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhìn Điềm Tâm nói: “Hai người họ muốn ăn mừng vì đã thoát khỏi tớ, vừa mới sáng sớm đã ra ngoài hẹn hò rồi…”
“A…” Điềm Tâm nhất thời im lặng không nói được gì, cô cong khóe miệng cười cười, sau đó lúng túng nói: “Hai người họ… Đã nhiều năm như vậy, mà tình cảm vẫn rất mặn nồng nhỉ… Thật khiến cho người ta phải hâm mộ…”
“Mặn nồng quá mức rồi ấy chứ…” Thẩm Tâm nhíu mày, nhìn một đống đồ vật Điềm Tâm đặt trong phòng, không nhịn được hoảng sợ nói: “Trời ạ, cậu làm cái gì thế, mang theo nhiều đồ như vậy, cậu định chuyển nhà luôn đấy hả?”
“Cái đó… Là phòng trường hợp dùng đến…” Điềm Tâm chột dạ nói với cô ấy.
“Phòng cái con khỉ ấy!” Thẩm Tâm không nhịn được chạy đến chỗ đống hành lý của Điềm Tâm, nhìn từng cái một, rồi nói: “Nồi áp suất? Không được mang! Lò vi sóng? Cũng không được mang! Máy rửa bát, trời đất, còn có một bộ bát sứ? Đều không được mang theo…!!!!”
“…” Điềm Tâm đen mặt lại, vừa muốn mở miệng phản bác, Thẩm Tâm lại tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, cậu đã nói cho Trần Diệc Nhiên nhà cậu biết hôm nay cậu đến trường báo danh chưa?”
“Ôi thôi!” Điềm Tâm nhất thời giật mình: “Tớ quên mất!”
“Dù sao cũng nên mang đi.” Điềm Tâm nhăn mũi, nói với cha mẹ: “Hơn nữa, nhà Thẩm Tâm có một nhà trọ ở thành phố N, đến lúc đó nếu không được, con liền để những cái này đến chỗ cô ấy.”
“Thế nhưng mà mình cũng có một nhà trọ ở thành phố N mà…” Lúc này mẹ Điềm mới giống như đột nhiên nhớ đến, nói với Điềm Tâm: “Hiện tại phần lớn thời gian cha và mẹ đều công tác ở thành phố N, vừa khéo con lại học đại học ở thành phố N, đến lúc đó con muốn ăn cái gì, để mẹ nấu cho con, con chỉ việc về nhà ở thành phố N mà ăn không phải là được sao?”
“A…” Đột nhiên Điềm Tâm phát hiện, mẹ mình nói vậy rất có lý…
“Đúng vậy, như thế thì Điềm Tâm cũng không phải mỗi tuần đều về đây!” Cha Điềm cũng gật gật đầu, thể hiện sự đồng ý.
“Không được!” Điềm Tâm không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp phản bác.
“Tại sao?” Cha Điềm thấy con gái mình lại có thái độ kiên quyết như vậy, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Nếu như mỗi tuần con đều không về đây, thì làm sao gặp được anh Nhiên chứ!!
Điềm Tâm gào thét trong lòng, nhưng lời như vậy cô lại không dám nói ra trước mặt cha mẹ mình.
“Cái đó… Dù sao con cũng có rất nhiều bạn học, nhưng bọn họ lại đều học đại học ở thành phố Z, nếu như mỗi tuần con đều về đây thì sẽ có thể tìm bọn họ chơi, ha ha…, ha… ha…” Điềm Tâm xấu hổ cười cười.
“A…”
Cha mẹ Điềm nhìn nhau một chút, cũng không nói gì thêm.
Dù sao, con gái họ lớn lên từ nhỏ ở thành phố Z, chưa từng rời xa nhà, tất nhiên sẽ có ít nhiều không nỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ đến khi cô lên đại học, có bạn mới, có nhiều điều mới, đến lúc đó sẽ không la hét đòi mỗi tuần đều về đây một lần.
Cha mẹ Điềm nghĩ vậy trong lòng, cũng không tiếp tục bàn luận với cô về vấn đề này nữa.
Chớp mắt một cái đã đến lúc Điềm Tâm phải đến trường học báo danh.
Sáng sớm, Thẩm Tâm đã đến gõ cửa nhà Điềm Tâm.
Chờ đến lúc Điềm Tâm mở cửa, lại phát hiện Lục Dật Tiêu đang đứng cạnh cô ấy ngoài cửa.
“Điểm Tâm Nhỏ, anh Tiêu…” Điềm Tâm nhanh chóng mời hai người họ vào trong nhà.
“Hôm nay Lục Dật Tiêu sẽ đưa chúng ta đến trường, cha mẹ tớ…” Thẩm Tâm hơi ngừng lại, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhìn Điềm Tâm nói: “Hai người họ muốn ăn mừng vì đã thoát khỏi tớ, vừa mới sáng sớm đã ra ngoài hẹn hò rồi…”
“A…” Điềm Tâm nhất thời im lặng không nói được gì, cô cong khóe miệng cười cười, sau đó lúng túng nói: “Hai người họ… Đã nhiều năm như vậy, mà tình cảm vẫn rất mặn nồng nhỉ… Thật khiến cho người ta phải hâm mộ…”
“Mặn nồng quá mức rồi ấy chứ…” Thẩm Tâm nhíu mày, nhìn một đống đồ vật Điềm Tâm đặt trong phòng, không nhịn được hoảng sợ nói: “Trời ạ, cậu làm cái gì thế, mang theo nhiều đồ như vậy, cậu định chuyển nhà luôn đấy hả?”
“Cái đó… Là phòng trường hợp dùng đến…” Điềm Tâm chột dạ nói với cô ấy.
“Phòng cái con khỉ ấy!” Thẩm Tâm không nhịn được chạy đến chỗ đống hành lý của Điềm Tâm, nhìn từng cái một, rồi nói: “Nồi áp suất? Không được mang! Lò vi sóng? Cũng không được mang! Máy rửa bát, trời đất, còn có một bộ bát sứ? Đều không được mang theo…!!!!”
“…” Điềm Tâm đen mặt lại, vừa muốn mở miệng phản bác, Thẩm Tâm lại tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, cậu đã nói cho Trần Diệc Nhiên nhà cậu biết hôm nay cậu đến trường báo danh chưa?”
“Ôi thôi!” Điềm Tâm nhất thời giật mình: “Tớ quên mất!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro