Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Thầm mến một người (16)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Nhưng ở trên bàn rượu hôm đó, không biết vì sao mà ánh mắt cô luôn
dõi theo Trần Diệc Nhiên. Nhìn anh lạnh nhạt cạn từng chén rượu với mọi
người, nhìn anh giật nhẹ cà vạt, lại thêm bộ dạng cau mày. Nhìn anh cởi
bỏ âu phục, chỉ mang một cái áo sơ mi trắng vừa vặn, tay áo xắn lên lộ
ra cổ tay trắng nõn thon dài. Nhìn anh vô tình bắt gặp ánh mắt của cô,
sau đó ánh mắt hai người giao nhau, tiếc rằng trong nháy mắt ngắn ngửi
ấy, đôi mắt anh thâm sâu giống như vũ trụ bao la vậy, có sức mạnh hút
hồi đến khiếp người.
Điềm Tâm nghĩ đi nghĩ lại, gương mặt không nhịn được mà đỏ lên.
Từ sau buổi tiệc rượu đó, cô cũng không gặp lại Trần Diệc Nhiên nữa. Ngẫu nhiên mỗi lúc nhớ lại, trong lòng sẽ thấy hơi phiền muộn. Mãi đến cách đây không lâu, cô cùng Thẩm Tâm sang khoa kỹ thuật tìm Lục Dật Tiêu mới phát hiện, căn bản Trần Diệc Nhiên và Lục Dật Tiêu là đồng nghiệp, trong nháy mắt đó không nói cũng biết cô vui sướng đến nhường nào.
Từ đó về sau cô luôn chủ động đi cùng Thẩm Tâm sang khoa kỹ thuật tìm Lục Dật Tiêu, bởi vì như vậy cô sẽ gặp được Trần Diệc Nhiên.
Chỉ tiếc rằng... Anh chỉ luôn xem cô như một đứa trẻ.
Điềm Tâm khẽ thở dài một hơi, lăn qua trở lại trên giường, vẫn cảm thấy không sao ngủ được, liếc nhìn thoán qua đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi.
Máy giặt ở ban công truyền đến từng đợt âm thanh hong khô quần áo, Điềm Tâm do dự một chút, bò khỏi giường, cẩn thận từng chút một rời khỏi phòng ngủ bước ra phòng khách.
Trần Diệc Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đặt laptop trên đầu gối của mình, đang không ngừng đánh máy. Nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy cái đầu rối mù của Điềm Tâm chui ra khỏi gian phòng, anh khẽ nhíu mày, nhìn cô khẽ nói:
- Điềm Tâm, em còn chưa ngủ sao?
- À... Anh họ...
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha, tranh thủ nhìn anh cười cười lên tiếng chào hỏi:
- Việc đó, em ra xem... của em đã khô chưa.
Lúc nói đến hai chữ "đồ lót" đột nhiên cô nhỏ giọng hẳn, thật sự rất xấu hổ. Trần Diệc Nhiên lập tức hiểu rõ, quay đầu nhìn sang máy giặt phía ban công, nói:
- Còn mười phút nữa, khô ngay thôi.
- Vâng.
Điềm Tâm gật đầu, suy nghĩ một chút, bước ra khỏi cửa phòng, đi đến ngồi cạnh Trần Diệc nhiên, mặt hơi đỏ lên nói:
- Em ngồi đây đợi một lát được không.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên nhẹ giọng đáp, rồi quay đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Điềm Tâm hồi lâu.
- Sao... Sao vậy ạ?
Điềm Tâm bị ánh mắt chăm chú củ anh làm cho khẩn trương, bỗng chóc thấy xấu hổ, nhịp tim cũng không ngừng tăng tốc.
Điềm Tâm nghĩ đi nghĩ lại, gương mặt không nhịn được mà đỏ lên.
Từ sau buổi tiệc rượu đó, cô cũng không gặp lại Trần Diệc Nhiên nữa. Ngẫu nhiên mỗi lúc nhớ lại, trong lòng sẽ thấy hơi phiền muộn. Mãi đến cách đây không lâu, cô cùng Thẩm Tâm sang khoa kỹ thuật tìm Lục Dật Tiêu mới phát hiện, căn bản Trần Diệc Nhiên và Lục Dật Tiêu là đồng nghiệp, trong nháy mắt đó không nói cũng biết cô vui sướng đến nhường nào.
Từ đó về sau cô luôn chủ động đi cùng Thẩm Tâm sang khoa kỹ thuật tìm Lục Dật Tiêu, bởi vì như vậy cô sẽ gặp được Trần Diệc Nhiên.
Chỉ tiếc rằng... Anh chỉ luôn xem cô như một đứa trẻ.
Điềm Tâm khẽ thở dài một hơi, lăn qua trở lại trên giường, vẫn cảm thấy không sao ngủ được, liếc nhìn thoán qua đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi.
Máy giặt ở ban công truyền đến từng đợt âm thanh hong khô quần áo, Điềm Tâm do dự một chút, bò khỏi giường, cẩn thận từng chút một rời khỏi phòng ngủ bước ra phòng khách.
Trần Diệc Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đặt laptop trên đầu gối của mình, đang không ngừng đánh máy. Nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy cái đầu rối mù của Điềm Tâm chui ra khỏi gian phòng, anh khẽ nhíu mày, nhìn cô khẽ nói:
- Điềm Tâm, em còn chưa ngủ sao?
- À... Anh họ...
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha, tranh thủ nhìn anh cười cười lên tiếng chào hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Việc đó, em ra xem... của em đã khô chưa.
Lúc nói đến hai chữ "đồ lót" đột nhiên cô nhỏ giọng hẳn, thật sự rất xấu hổ. Trần Diệc Nhiên lập tức hiểu rõ, quay đầu nhìn sang máy giặt phía ban công, nói:
- Còn mười phút nữa, khô ngay thôi.
- Vâng.
Điềm Tâm gật đầu, suy nghĩ một chút, bước ra khỏi cửa phòng, đi đến ngồi cạnh Trần Diệc nhiên, mặt hơi đỏ lên nói:
- Em ngồi đây đợi một lát được không.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên nhẹ giọng đáp, rồi quay đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Điềm Tâm hồi lâu.
- Sao... Sao vậy ạ?
Điềm Tâm bị ánh mắt chăm chú củ anh làm cho khẩn trương, bỗng chóc thấy xấu hổ, nhịp tim cũng không ngừng tăng tốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro