Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Thầm mến một người (19)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Nửa ngày sau, rốt cuộc anh cũng nghe thấy tiếng đáp trả thật nhỏ như tiếng muỗi hừ lạnh vậy:
- Vâng.
- Chuyện đó hay là... Anh đưa bộ đồ em thay ra đi giặt rồi hong khô nhé?
Trần Diệc Nhiên đột nhiên có chút buồn bực, trong nhà có máy giặt, tại sao anh lại không nghĩ đến điều này chứ.
- Em... Để em tự làm...
Điềm Tâm lập tức quẫn bách không nhịn được, cô nhanh chóng cởi chiếc quần nhỏ kia ra, một lần nữa mang vào áo ngủ của Trần Diệc Nhiên, bước ra.
Ngoài cửa phòng, Trần Diệc Nhiên còn đứng đấy, đôi mắt mở lớn nhìn đầu Điềm Tâm, tự cười một cái, nói với cô:
- Đã 11:30 rồi, giặt lúc này đoán chừng phải nửa đêm một xong.
- Chuyện anfy... Ngày mai em sẽ mặc.
Điềm Tâm ngay lập tức muốn khóc, xem ra đêm nay cô thật sự phải ngủ truồng rồi.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên hơi nghiêng người, nhìn Điềm Tâm một cái rồi chạy lên sân thượng, sau khi lấy quần áo thay ra của cô, thuần thục bỏ vào máy giặt thì nhấn nút, sau đó thấp giọng hỏi:
- Em thường xuyên làm công việc nội trợ chứ?
- Dạ?
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, sửng sốt một hồi mới gật đầu:
- Đúng vậy, bố mẹ em thường không ở nhà.
- Cô chú... Thật sự rất bận.
Trần Diệc Nhiên nghĩ đến bố mẹ Điềm Tâm, hơi nhíu mày nói:
- Một cô gái nhỏ ở nhà không sợ sao?
- Em...
Điềm Tâm vừa định nói: "coi như không tòi" thế nhưng mấy chữ kia đến bên khóa miệng đột nhiên lại đảo lưỡi đáp:
- Cũng hơi sợ ạ. Thế nhưng cũng không có cách nào, nếu không anh họ, hãy cho em đến ở đây đi.
Trần Diệc nhiên nhìn Điềm Tâm cười cười, giọng điệu ôn hòa nói:
- Lấy quan hệ hai nhà chúng ta, cho em đến đây ở cũng không phải không được. Chỉ là dù sao em cũng là một co gái nhỏ, về sau anh dẫn bạn gái về ít nhiều sẽ có chút bất tiện.
Điềm Tâm đứng ở ban công, nhìn Trần Diệc Nhiên cười tủm tỉm thản nhiên nói đến bạn gái, cô không tự chủ mà cắn chặt bờ môi, sắc mặt ảm đạm, sau đó cười nói:
- Đúng thế. Em chỉ nói giỡn thôi.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên gật đầu:
- Không còn sớm nữa, em nhanh đi ngủ rồi. Ngày mai anh còn phải đến công ty, em...
- Em có thể đi cùng anh không?
Điềm Tâm ngẩng đầu mở đôi mắt đáng thương nhìn Trần Diệc Nhiên, suy nghĩ một chút lại nói thêm:
- Chuyện đó... Lần trước em mượn anh tiêu một cục sạc dự phòng, em nghĩ nên đến trả cho anh ấy.
- Vâng.
- Chuyện đó hay là... Anh đưa bộ đồ em thay ra đi giặt rồi hong khô nhé?
Trần Diệc Nhiên đột nhiên có chút buồn bực, trong nhà có máy giặt, tại sao anh lại không nghĩ đến điều này chứ.
- Em... Để em tự làm...
Điềm Tâm lập tức quẫn bách không nhịn được, cô nhanh chóng cởi chiếc quần nhỏ kia ra, một lần nữa mang vào áo ngủ của Trần Diệc Nhiên, bước ra.
Ngoài cửa phòng, Trần Diệc Nhiên còn đứng đấy, đôi mắt mở lớn nhìn đầu Điềm Tâm, tự cười một cái, nói với cô:
- Đã 11:30 rồi, giặt lúc này đoán chừng phải nửa đêm một xong.
- Chuyện anfy... Ngày mai em sẽ mặc.
Điềm Tâm ngay lập tức muốn khóc, xem ra đêm nay cô thật sự phải ngủ truồng rồi.
- Ừ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Diệc Nhiên hơi nghiêng người, nhìn Điềm Tâm một cái rồi chạy lên sân thượng, sau khi lấy quần áo thay ra của cô, thuần thục bỏ vào máy giặt thì nhấn nút, sau đó thấp giọng hỏi:
- Em thường xuyên làm công việc nội trợ chứ?
- Dạ?
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, sửng sốt một hồi mới gật đầu:
- Đúng vậy, bố mẹ em thường không ở nhà.
- Cô chú... Thật sự rất bận.
Trần Diệc Nhiên nghĩ đến bố mẹ Điềm Tâm, hơi nhíu mày nói:
- Một cô gái nhỏ ở nhà không sợ sao?
- Em...
Điềm Tâm vừa định nói: "coi như không tòi" thế nhưng mấy chữ kia đến bên khóa miệng đột nhiên lại đảo lưỡi đáp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cũng hơi sợ ạ. Thế nhưng cũng không có cách nào, nếu không anh họ, hãy cho em đến ở đây đi.
Trần Diệc nhiên nhìn Điềm Tâm cười cười, giọng điệu ôn hòa nói:
- Lấy quan hệ hai nhà chúng ta, cho em đến đây ở cũng không phải không được. Chỉ là dù sao em cũng là một co gái nhỏ, về sau anh dẫn bạn gái về ít nhiều sẽ có chút bất tiện.
Điềm Tâm đứng ở ban công, nhìn Trần Diệc Nhiên cười tủm tỉm thản nhiên nói đến bạn gái, cô không tự chủ mà cắn chặt bờ môi, sắc mặt ảm đạm, sau đó cười nói:
- Đúng thế. Em chỉ nói giỡn thôi.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên gật đầu:
- Không còn sớm nữa, em nhanh đi ngủ rồi. Ngày mai anh còn phải đến công ty, em...
- Em có thể đi cùng anh không?
Điềm Tâm ngẩng đầu mở đôi mắt đáng thương nhìn Trần Diệc Nhiên, suy nghĩ một chút lại nói thêm:
- Chuyện đó... Lần trước em mượn anh tiêu một cục sạc dự phòng, em nghĩ nên đến trả cho anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro