Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Thật ngọt ngào 5
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hai tay bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình xấu hổ nói: "Anh đang nói gì đấy... Tại sao lại chuyển qua chuyện
sinh đứa bé vậy..."
Trần Diệc Nhiên cười cười, cố sức nắm mặt của Điềm Tâm nói: "Đừng cho là anh giả không nói, người đồng nghiệp của anh, đứa bé của họ đầy tháng mời rượu anhh rất nhiều lần rồi, em nhìn xem, để anh cũng phát họ một cái thiệp mời nữa."
" Vậy không phải là phát thiếp kết hôn trước sao?" Điềm Tâm càng nói mặt lại càng hồng.
Trần Diệc Nhiên như có điều suy nghĩ gật gật đầu nói: "Ừ... Nói rất có đạo lý..."
"..."
Buổi chiều ngày nghỉ cuối tuần, Trần Diệc Nhiên đưa Điềm Tâm đi chơi công viên, ở công viên vui vẻ chơi hết một buổi chiều.
Đương nhiên từ vui chỉ để hình dung cho Trần Diệc Nhiên.
Đối với Điềm Tâm mà nói, đơn giản bị khổng ải một buổi chiều.
Không biết vì sao tâm trạng của Trần Diệc Nhiên cực kì tốt, hăng hái bừng bừng lôi Điềm Tâm đến các loại núi cao, cái gì người bay trên không trung, chạy nước rút trên cao, đủ loại tưởng tượng khiến người khác đột nhiên chết đứng, máu dừng chảy, ở trong mắt của Trần Diệc Nhiên đều giống bạn lúc nhỏ trượt cầu trượt như nhau.
Thế nhưng ở trong mắt của Điềm Tâm, cảm giác mỗi một lần đều lên đến tầng hai mươi của nhà cao tầng nhảy xuống.
Giống như người đi nhảy lầu, nhảy một lần đều lấy mạng, mẹ nó, nàng lại còn nhảy nhiều lần...
Điềm Tâm đầu óc choáng váng bị Trần Diệc Nhiên kéo một hồi chơi cái này, một hồi chơi cái kia, cuối cùng, cô ôm ngựa gỗ xoay tròn, chết sống không chịu xuống, kêu khóc nói: "Em không đi tàu siêu tốc, em chơi ngựa gỗ xoay tròn, rõ ràng nói xong lại nhìn anh đùa... Anh thật sự chỉ lo chơi của anh, không để ý sinh tử của em..."
Ngồi ngựa gỗ đang xoay tròn cố một ông bố và đứa nhỏ, nhìn Điềm Tâm với ánh mắt khác thường.
Trần Diệc Nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt khác thường, một bên cố sức lôi cánh tay Điềm Tâm, muốn đem nàng từ ngựa gỗ xoay tròn đến Xả Hạ, một bên an ủi: "Không có chuyện gì, ngồi vài lần sẽ thành thói quen, lúc nãy cao như vậy em không phải đều đi xuống được sao, lúc này chúng ta đi lần cuối cùng, ta cam đoan..."
"Phi, anh đã cam đoan bốn lần rồi, quả nhiên người trên mạng nói đúng, không thể tin vào lời con trai, nếu tin được thì heo mẹ đã leo lên cây rồi, tin tưởng vào con trai là chuyện ma quỷ!!" Điềm Tâm ôm chặt cây can ngựa gỗ xoay tròn, nói cái gì cũng không chịu xuống.
"Bây giờ dáng dấp của em, nhìn giống heo mẹ leo cây sao??" Trần Diệc Nhiên đầu đầy hắc tuyết nhìn nàng, còn chưa kịp nói tiếp, âm nhạc ngựa gỗ xoay tròn đã vang lên, mới một vòng chuyển động lại bắt đầu.
"Em ở lại đây xoay tròn trên ngựa gỗ năm vòng, chẳng lẽ em không thấy choáng váng sao??" Trần Diệc Nhiên không nói đứng ở bên cạnh ngựa Điềm Tâm ngồi, nhìn vẻ mặt Điềm Tâm kiên quyết, buồn cười.
"Em không có choáng váng!" Điềm Tâm bảy phần kiên định trả lời.
"Vậy em muốn khi nào xuống, để chỗ ngoài của em tặng cho các đứa nhỏ??" Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ nhìn nàng hỏi.
"Chỗ trống còn nhiều như vậy, tại sao phải ngồi con ngựa này của em, đào ngũ mặc kệ, trừ phi anh chấp nhận với em không đi chơi núi xe nữa, em sẽ nguyện ý xuống." Điềm Tâm vẻ mặt quật cường ôm xoay tròn ngựa gỗ, chết sống nói điểm mấu chốt, kiên quyết không dưới.
Trần Diệc Nhiên rốt cục đưa hai tay đầu hàng.
Trần Diệc Nhiên cười cười, cố sức nắm mặt của Điềm Tâm nói: "Đừng cho là anh giả không nói, người đồng nghiệp của anh, đứa bé của họ đầy tháng mời rượu anhh rất nhiều lần rồi, em nhìn xem, để anh cũng phát họ một cái thiệp mời nữa."
" Vậy không phải là phát thiếp kết hôn trước sao?" Điềm Tâm càng nói mặt lại càng hồng.
Trần Diệc Nhiên như có điều suy nghĩ gật gật đầu nói: "Ừ... Nói rất có đạo lý..."
"..."
Buổi chiều ngày nghỉ cuối tuần, Trần Diệc Nhiên đưa Điềm Tâm đi chơi công viên, ở công viên vui vẻ chơi hết một buổi chiều.
Đương nhiên từ vui chỉ để hình dung cho Trần Diệc Nhiên.
Đối với Điềm Tâm mà nói, đơn giản bị khổng ải một buổi chiều.
Không biết vì sao tâm trạng của Trần Diệc Nhiên cực kì tốt, hăng hái bừng bừng lôi Điềm Tâm đến các loại núi cao, cái gì người bay trên không trung, chạy nước rút trên cao, đủ loại tưởng tượng khiến người khác đột nhiên chết đứng, máu dừng chảy, ở trong mắt của Trần Diệc Nhiên đều giống bạn lúc nhỏ trượt cầu trượt như nhau.
Thế nhưng ở trong mắt của Điềm Tâm, cảm giác mỗi một lần đều lên đến tầng hai mươi của nhà cao tầng nhảy xuống.
Giống như người đi nhảy lầu, nhảy một lần đều lấy mạng, mẹ nó, nàng lại còn nhảy nhiều lần...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điềm Tâm đầu óc choáng váng bị Trần Diệc Nhiên kéo một hồi chơi cái này, một hồi chơi cái kia, cuối cùng, cô ôm ngựa gỗ xoay tròn, chết sống không chịu xuống, kêu khóc nói: "Em không đi tàu siêu tốc, em chơi ngựa gỗ xoay tròn, rõ ràng nói xong lại nhìn anh đùa... Anh thật sự chỉ lo chơi của anh, không để ý sinh tử của em..."
Ngồi ngựa gỗ đang xoay tròn cố một ông bố và đứa nhỏ, nhìn Điềm Tâm với ánh mắt khác thường.
Trần Diệc Nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt khác thường, một bên cố sức lôi cánh tay Điềm Tâm, muốn đem nàng từ ngựa gỗ xoay tròn đến Xả Hạ, một bên an ủi: "Không có chuyện gì, ngồi vài lần sẽ thành thói quen, lúc nãy cao như vậy em không phải đều đi xuống được sao, lúc này chúng ta đi lần cuối cùng, ta cam đoan..."
"Phi, anh đã cam đoan bốn lần rồi, quả nhiên người trên mạng nói đúng, không thể tin vào lời con trai, nếu tin được thì heo mẹ đã leo lên cây rồi, tin tưởng vào con trai là chuyện ma quỷ!!" Điềm Tâm ôm chặt cây can ngựa gỗ xoay tròn, nói cái gì cũng không chịu xuống.
"Bây giờ dáng dấp của em, nhìn giống heo mẹ leo cây sao??" Trần Diệc Nhiên đầu đầy hắc tuyết nhìn nàng, còn chưa kịp nói tiếp, âm nhạc ngựa gỗ xoay tròn đã vang lên, mới một vòng chuyển động lại bắt đầu.
"Em ở lại đây xoay tròn trên ngựa gỗ năm vòng, chẳng lẽ em không thấy choáng váng sao??" Trần Diệc Nhiên không nói đứng ở bên cạnh ngựa Điềm Tâm ngồi, nhìn vẻ mặt Điềm Tâm kiên quyết, buồn cười.
"Em không có choáng váng!" Điềm Tâm bảy phần kiên định trả lời.
"Vậy em muốn khi nào xuống, để chỗ ngoài của em tặng cho các đứa nhỏ??" Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ nhìn nàng hỏi.
"Chỗ trống còn nhiều như vậy, tại sao phải ngồi con ngựa này của em, đào ngũ mặc kệ, trừ phi anh chấp nhận với em không đi chơi núi xe nữa, em sẽ nguyện ý xuống." Điềm Tâm vẻ mặt quật cường ôm xoay tròn ngựa gỗ, chết sống nói điểm mấu chốt, kiên quyết không dưới.
Trần Diệc Nhiên rốt cục đưa hai tay đầu hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro