Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Tiểu biệt thắng tân hôn 2
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Từ sau khi bố Điềm Tâm nói kì nghỉ đông muốn đưa cô đến thành phố N học
thêm thì bầu không khí trên xe liền yên tĩnh trở lại. Chiếc xe cứ thế
lặng lẽ di chuyển cho đến lúc dừng dưới lầu nhà Điềm Tâm. Trần Diệc
Nhiên tắt máy, quay sang nói với bố Điềm Tâm:
-Đến rồi ạ, để cháu giúp bác khuân đồ.
-Thật sự làm phiền cháu quá. - Bố Điềm Tâm vẻ mặt tươi cười nhìn Diệc Nhiên:
-Lên nhà uống chén trà, ăn bữa cơm rồi hẵng về.
-Dạ thôi ạ. - Trần Diệc Nhiên mỉm cười, bình tĩnh nói với bố Điềm Tâm:
-Lúc sáng cháu đã xin nghỉ đi ra ngoài nên bây giờ cháu phải đến công ti một lát, thôi cháu không làm phiền cả nhà nữa, nếu rảnh cháu lại đến chơi.
-A! Được được, vậy cháu tranh thủ thời gian về công ti nhé, hai nhà chúng ta đều là thân thích, cũng không cần nói lời khách sáo nữa. Vậy khi nào rảnh rỗi, chúng ta lại cùng nhau dùng bữa! - Bố Điềm Tâm thò tay vỗ vỗ bả vai Trần Diệc Nhiên, vẻ mặt tán thưởng mà nhìn hắn.
-Được ạ. - Trần Diệc Nhiên cười cười, xuống xe giúp nhà Điềm Tâm khuân đồ vào, sau đó lên tiếng chào rồi đi.
Suốt cuộc hành trình, hắn không nói với Điềm Tâm câu nào. Điềm Tâm cứ trông mong mà nhìn Trần Diệc Nhiên ra mở cửa xe bước lên, cô cứ tưởng hắn sẽ nói với mình câu gì đó, không ngờ hắn cứ vậy mà rời đi.
-Đi thôi, Điềm Tâm, vào nhà nào. - Mẹ Điềm Tâm thấy cô còn đứng dưới lầu, đành nhìn xuống mà gọi:
-Bữa trưa con muốn ăn gì, mẹ mua cho?
-Gì cũng được... - Điềm Tâm buồn bã ngước lên, trong lòng không thể nào cảm thấy tốt lên được.
Về đến nhà, Điềm Tâm suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại gửi cho Trần Diệc Nhiên một tin nhắn:
"Anh cứ như vậy mà bỏ rơi em sao?"
Trong chốc lát, Trần Diệc Nhiên đã trả lời.
"Tại sao nói anh bỏ rơi em?"
"Thì lúc bố bảo muốn đưa em đến thành phố N học, anh tại sao lại không phản đối lấy một câu?"
Lúc này, Điềm Tâm đợi một hồi lâu nhưng vẫn không thấy Trần Diệc Nhiên trả lời. Lúc cô còn tưởng rằng điện thoại mình đang có vấn đề gì thì đột nhiên một hồi chuông vang lên, trên màn hình là một tin nhắn dài dằng dặc Trần Diệc Nhiên gửi đến.
"Cái trường ở thành phố N quả thật là một nơi luyện thi rất tốt, trước lúc lên cấp ba anh cũng đã từng học ở đó, giáo viên không tệ, rất có trách nhiệm, việc em đi học ở đó mà nói, sẽ giúp thành tích của em tăng lên rất nhiều. Anh dù sao ban ngày phải đi làm, không có khả năng để mắt tới em suốt tám tiếng đồng hồ được, còn có nửa năm thôi em phải thi tốt nghiệp rồi, tranh thủ thời gian học tốt đấy."
Điềm Tâm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một hồi lâu, học tập tốt, lại là học tập tốt!
Điềm Tâm có chút buồn bực mà ném điện thoại xuống giường, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm ngoài cửa sổ, kì thi đại học sao...Cô thi đại học nào được đây...Ở thành phố Z hay là thành phố N đây?
Mặc dù thành phố N là đô thị, trường học sẽ tốt hơn một chút, nhưng mà gia đình thân yêu của cô và anh Diệc Nhiên đều ở thành phố Z mà...
Điềm Tâm nhìn chằm chằm vào trần nhà ngẩn người một hồi lâu, cuối cùng quyết định vẫn sẽ ở lại thành phố Z, để sớm chiều có thể ở bên anh Diệc Nhiên, ân ân ái ái!
Sau khi quyết định được rồi, Điềm Tâm lại đưa tay với lấy điện thoại di động, nhắn tin trả lời cho Trần Diệc Nhiên:
-Được rồi, nửa năm tới, em phải học thật giỏi, mỗi ngày đi lên! Vậy tới đây chúng ta không thể gặp nhau nữa rồi! Đỡ phải ảnh hưởng việc học của em!
Đó vốn dĩ chỉ là một tin nhắn đùa giỡn, thế nhưng không hiểu sao, rất lâu sau vẫn không có tin nhắn trả lời từ Diệc Nhiên.
-Đến rồi ạ, để cháu giúp bác khuân đồ.
-Thật sự làm phiền cháu quá. - Bố Điềm Tâm vẻ mặt tươi cười nhìn Diệc Nhiên:
-Lên nhà uống chén trà, ăn bữa cơm rồi hẵng về.
-Dạ thôi ạ. - Trần Diệc Nhiên mỉm cười, bình tĩnh nói với bố Điềm Tâm:
-Lúc sáng cháu đã xin nghỉ đi ra ngoài nên bây giờ cháu phải đến công ti một lát, thôi cháu không làm phiền cả nhà nữa, nếu rảnh cháu lại đến chơi.
-A! Được được, vậy cháu tranh thủ thời gian về công ti nhé, hai nhà chúng ta đều là thân thích, cũng không cần nói lời khách sáo nữa. Vậy khi nào rảnh rỗi, chúng ta lại cùng nhau dùng bữa! - Bố Điềm Tâm thò tay vỗ vỗ bả vai Trần Diệc Nhiên, vẻ mặt tán thưởng mà nhìn hắn.
-Được ạ. - Trần Diệc Nhiên cười cười, xuống xe giúp nhà Điềm Tâm khuân đồ vào, sau đó lên tiếng chào rồi đi.
Suốt cuộc hành trình, hắn không nói với Điềm Tâm câu nào. Điềm Tâm cứ trông mong mà nhìn Trần Diệc Nhiên ra mở cửa xe bước lên, cô cứ tưởng hắn sẽ nói với mình câu gì đó, không ngờ hắn cứ vậy mà rời đi.
-Đi thôi, Điềm Tâm, vào nhà nào. - Mẹ Điềm Tâm thấy cô còn đứng dưới lầu, đành nhìn xuống mà gọi:
-Bữa trưa con muốn ăn gì, mẹ mua cho?
-Gì cũng được... - Điềm Tâm buồn bã ngước lên, trong lòng không thể nào cảm thấy tốt lên được.
Về đến nhà, Điềm Tâm suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại gửi cho Trần Diệc Nhiên một tin nhắn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh cứ như vậy mà bỏ rơi em sao?"
Trong chốc lát, Trần Diệc Nhiên đã trả lời.
"Tại sao nói anh bỏ rơi em?"
"Thì lúc bố bảo muốn đưa em đến thành phố N học, anh tại sao lại không phản đối lấy một câu?"
Lúc này, Điềm Tâm đợi một hồi lâu nhưng vẫn không thấy Trần Diệc Nhiên trả lời. Lúc cô còn tưởng rằng điện thoại mình đang có vấn đề gì thì đột nhiên một hồi chuông vang lên, trên màn hình là một tin nhắn dài dằng dặc Trần Diệc Nhiên gửi đến.
"Cái trường ở thành phố N quả thật là một nơi luyện thi rất tốt, trước lúc lên cấp ba anh cũng đã từng học ở đó, giáo viên không tệ, rất có trách nhiệm, việc em đi học ở đó mà nói, sẽ giúp thành tích của em tăng lên rất nhiều. Anh dù sao ban ngày phải đi làm, không có khả năng để mắt tới em suốt tám tiếng đồng hồ được, còn có nửa năm thôi em phải thi tốt nghiệp rồi, tranh thủ thời gian học tốt đấy."
Điềm Tâm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một hồi lâu, học tập tốt, lại là học tập tốt!
Điềm Tâm có chút buồn bực mà ném điện thoại xuống giường, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm ngoài cửa sổ, kì thi đại học sao...Cô thi đại học nào được đây...Ở thành phố Z hay là thành phố N đây?
Mặc dù thành phố N là đô thị, trường học sẽ tốt hơn một chút, nhưng mà gia đình thân yêu của cô và anh Diệc Nhiên đều ở thành phố Z mà...
Điềm Tâm nhìn chằm chằm vào trần nhà ngẩn người một hồi lâu, cuối cùng quyết định vẫn sẽ ở lại thành phố Z, để sớm chiều có thể ở bên anh Diệc Nhiên, ân ân ái ái!
Sau khi quyết định được rồi, Điềm Tâm lại đưa tay với lấy điện thoại di động, nhắn tin trả lời cho Trần Diệc Nhiên:
-Được rồi, nửa năm tới, em phải học thật giỏi, mỗi ngày đi lên! Vậy tới đây chúng ta không thể gặp nhau nữa rồi! Đỡ phải ảnh hưởng việc học của em!
Đó vốn dĩ chỉ là một tin nhắn đùa giỡn, thế nhưng không hiểu sao, rất lâu sau vẫn không có tin nhắn trả lời từ Diệc Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro