Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Tiểu biệt thắng tân hôn 5
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Ba tháng, nói là một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng khi thật sự trải qua thì cảm giác thật là dài đằng đẵng...
-Tại sao không nói gì? - Trần Diệc Nhiên thấy đầu dây bên kia đột nhiên yên lặng thì thuận miệng hỏi.
-Không có gì. - Điềm Tâm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, nhìn những đám mây trắng đang trôi lững thững, nở một nụ cười ngọt ngào:
-Còn ba tháng nữa, sẽ nhanh thôi.
-Ngoan. - Trần Diệc Nhiên giọng tràn đầy dịu dàng âu yếm.
-Anh Diệc Nhiên...
-Hả??
-Trong ba tháng này, anh không được phép chạy theo người khác đâu đấy! - Điềm Tâm đột nhiên nghĩ thế rồi vội vàng hướng đến microphone mà nói.
Trần Diệc Nhiên liền bật cười, hắn nhẹ gật đầu, trả lời với cô bé bên kia điện thoại:
-Anh không chạy đâu, anh sẽ ở yên đây thôi.
-Ừ vậy thì tốt... - Điềm Tâm đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng mẹ cô gọi trong nhà:
-Điềm Tâm, nhanh tới giúp mẹ làm vằn thắn đi.
-Đến ngay đến ngay. - Điềm Tâm hướng phía mẹ cô trả lời, sau đó xoay đầu lại, nhỏ giọng nói qua điện thoại:
-Em phải giúp mẹ làm vằn thắn rồi, em cúp máy đây.
-Ừ đi đi.Điềm Tâm cúp điện thoại, cảm thấy muộn phiền trong lòng đã vơi đi một nửa, vứt điện thoại trên giường rồi nhảy chân sáo đi giúp mẹ làm vằn thắn.
Trần Diệc Nhiên nhìn điện thoại trong tay, đứng trên ban công một hồi lâu, vốn định tìm điếu thuốc hút một hơi nhưng lại nhớ là Điềm Tâm không thích hắn hút thuốc nên lại thôi. Hắn bực bội đi loanh quanh vài vòng trên ban công, sau đó trở vào phòng cầm chìa khóa đi ra cửa.
-Diệc Nhiên, con đi đâu vậy? - Mẹ Trần Diệc Nhiên đang nói chuyện cùng khách, thấy Trần Diệc Nhiên cầm chìa khóa xe định ra ngoài liền gọi hắn.
-Ra ngoài mua ít đồ. - Trần Diệc Nhiên không quay đầu lại mà thuận miệng đáp một câu.
-Cái thằng nhỏ này, hôm nay là ba mươi tết đấy, siêu thị cũng đã đóng cửa rồi, đi mua đồ ở đâu được cơ chứ?
Mẹ Diệc Nhiên lẩm bẩm, thoáng cái đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Trần Diệc Nhiên chẳng có mục đích gì mà lái xe đi dạo quanh thành phố Z. Vòng vòng một lát không hiểu sao lại lái đến một cửa tiệm, đây là nơi lần đầu tiên hắn cùng Điềm Tâm đến ăn bún cay thập cẩm địa phương.
Học sinh đã sớm nghỉ học, các tiệm tạp hóa cũng đã đóng cửa. Ba mươi tết, đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng chỉ một hai chiếc lái qua, xong rồi lại yên tĩnh trở lại.
Lúc đã thích một người thì không lúc nào mà không nhìn thấy họ.
Muốn lúc nào cũng được ở bên họ.
Đi qua những nơi, những con đường hắn đã từng đi cùng cô, nhìn những đồ vật yêu thích của cô, hắn có cảm giác như đang được ở bên cô vậy.
Trần Diệc Nhiên nhìn vào phía trong cái cổng gạch đỏ lớn có chút cổ xưa đó, lúc trước Điềm Tâm mới thi cuối kì xong thì cũng từ trong cánh cửa đó bước ra, dáng vẻ của cô, cử chỉ của cô lúc ấy thế nào nhỉ?
Trần Diệc Nhiên ngồi trong xe mà nhìn vào cánh cổng một hồi lâu, phân vân không biết bây giờ hắn có nên đến thành phố N hay không. Hắn cảm thấy đầu óc hắn lúc này sắp nổ tung mất rồi.
Hắn có chút tự giễu mà lắc đầu, một lần nữa khởi động xe, thuần thục đạp phanh mà quay đầu trở về nhà.
-Tại sao không nói gì? - Trần Diệc Nhiên thấy đầu dây bên kia đột nhiên yên lặng thì thuận miệng hỏi.
-Không có gì. - Điềm Tâm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, nhìn những đám mây trắng đang trôi lững thững, nở một nụ cười ngọt ngào:
-Còn ba tháng nữa, sẽ nhanh thôi.
-Ngoan. - Trần Diệc Nhiên giọng tràn đầy dịu dàng âu yếm.
-Anh Diệc Nhiên...
-Hả??
-Trong ba tháng này, anh không được phép chạy theo người khác đâu đấy! - Điềm Tâm đột nhiên nghĩ thế rồi vội vàng hướng đến microphone mà nói.
Trần Diệc Nhiên liền bật cười, hắn nhẹ gật đầu, trả lời với cô bé bên kia điện thoại:
-Anh không chạy đâu, anh sẽ ở yên đây thôi.
-Ừ vậy thì tốt... - Điềm Tâm đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng mẹ cô gọi trong nhà:
-Điềm Tâm, nhanh tới giúp mẹ làm vằn thắn đi.
-Đến ngay đến ngay. - Điềm Tâm hướng phía mẹ cô trả lời, sau đó xoay đầu lại, nhỏ giọng nói qua điện thoại:
-Em phải giúp mẹ làm vằn thắn rồi, em cúp máy đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Ừ đi đi.Điềm Tâm cúp điện thoại, cảm thấy muộn phiền trong lòng đã vơi đi một nửa, vứt điện thoại trên giường rồi nhảy chân sáo đi giúp mẹ làm vằn thắn.
Trần Diệc Nhiên nhìn điện thoại trong tay, đứng trên ban công một hồi lâu, vốn định tìm điếu thuốc hút một hơi nhưng lại nhớ là Điềm Tâm không thích hắn hút thuốc nên lại thôi. Hắn bực bội đi loanh quanh vài vòng trên ban công, sau đó trở vào phòng cầm chìa khóa đi ra cửa.
-Diệc Nhiên, con đi đâu vậy? - Mẹ Trần Diệc Nhiên đang nói chuyện cùng khách, thấy Trần Diệc Nhiên cầm chìa khóa xe định ra ngoài liền gọi hắn.
-Ra ngoài mua ít đồ. - Trần Diệc Nhiên không quay đầu lại mà thuận miệng đáp một câu.
-Cái thằng nhỏ này, hôm nay là ba mươi tết đấy, siêu thị cũng đã đóng cửa rồi, đi mua đồ ở đâu được cơ chứ?
Mẹ Diệc Nhiên lẩm bẩm, thoáng cái đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Trần Diệc Nhiên chẳng có mục đích gì mà lái xe đi dạo quanh thành phố Z. Vòng vòng một lát không hiểu sao lại lái đến một cửa tiệm, đây là nơi lần đầu tiên hắn cùng Điềm Tâm đến ăn bún cay thập cẩm địa phương.
Học sinh đã sớm nghỉ học, các tiệm tạp hóa cũng đã đóng cửa. Ba mươi tết, đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng chỉ một hai chiếc lái qua, xong rồi lại yên tĩnh trở lại.
Lúc đã thích một người thì không lúc nào mà không nhìn thấy họ.
Muốn lúc nào cũng được ở bên họ.
Đi qua những nơi, những con đường hắn đã từng đi cùng cô, nhìn những đồ vật yêu thích của cô, hắn có cảm giác như đang được ở bên cô vậy.
Trần Diệc Nhiên nhìn vào phía trong cái cổng gạch đỏ lớn có chút cổ xưa đó, lúc trước Điềm Tâm mới thi cuối kì xong thì cũng từ trong cánh cửa đó bước ra, dáng vẻ của cô, cử chỉ của cô lúc ấy thế nào nhỉ?
Trần Diệc Nhiên ngồi trong xe mà nhìn vào cánh cổng một hồi lâu, phân vân không biết bây giờ hắn có nên đến thành phố N hay không. Hắn cảm thấy đầu óc hắn lúc này sắp nổ tung mất rồi.
Hắn có chút tự giễu mà lắc đầu, một lần nữa khởi động xe, thuần thục đạp phanh mà quay đầu trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro