Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Tình yêu giấu kín 2
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Cả đoạn đường trên xe chỉ có tiếng luyên thuyên của San San,Trần Diệc Nhiên thỉnh thoảng chỉ "Ừ" một tiếng, cũng chả hề nói thêm câu gì. Điềm Tâm nhìn bóng lưng của anh ta mà trong lòng lại dâng lên bao nỗi buồn.
-Đúng rồi, Điềm Tâm, cậu đi ăn trưa cùng bọn mình đi, ái da nhanh nhanh nha em đói quá rồi, sáng nay đi gấp quá, bữa sáng em còn chưa kịp ăn nữa - Trần San San đang luyên thuyên thì bỗng quay ra ngỏ lời mời với Điềm Tâm.
-Không cần đâu, buổi trưa tôi sẽ...
Điềm Tâm cất giọng yếu ớt, ngồi trên xa Trần Diệc Nhiên cô đã cảm thấy khó chịu như vậy rồi, bây giờ còn muốn ăn trưa với anh ta sao, làm sao cô có thể nuốt trôi đây.
-Dù sao cũng được nghỉ rồi mà,tốt xấu gì thì cũng phải đi chúc mừng chứ. Nói với bố mẹ cậu là hôm nay cậu không ăn ở nhà đi, quyết định thế nhá!
Trần San San cắt ngang, phấn khích nói:
-Nói nghe này, mình biết nhà hàng này, đồ ăn cứ phải gọi là siêu ngon luôn, nhưng tiếc cái là mắc quá, vừa đúng hôm nay được anh ấy mời, cứ tự nhiên mà đập phá một bữa!
-Nhưng mà tôi...
Điềm Tâm há to miệng định nói điều gì nhưng Trần Diệc Nhiên đã nghe lời của San San mà chuyển hướng đi về phía nhà hàng kia. Đúng rồi, ngồi trên xe của người ta mà, mình nói gì cũng có ai nghe đâu cơ chứ!
Điềm Tâm trong lòng ấm ức nhưng cũng tự an ủi bản thân, hạ quyết tâm, đã vậy thì hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút, phải cho Trần Diệc Nhiên phá sản, nhiêu đó thôi cũng đủ bù đắp cho cô phần nào.
Xe dọc theo đường quanh hồ mở ra một con đường khác, Điềm Tâm nhìn ra ngoài xe ngắm cảnh, ở đây là thành phố trứ danh Z của cảnh khu A cấp độ 4 đây mà, chẳng lẽ giữa trưa mà phải đến đây ăn cơm sao?
Trần San San rõ ràng là rất phấn khích, cô quay ra Điềm Tâm nói:
- Điềm Tâm, cái nhà hàng mà lát nữa chúng ta sẽ đến ngay tại cái hồ ở trên đảo đấy.Cái hồ đấy bao quanh nhà hàng,từ đó ta có thể thấy toàn bộ cảnh xung quanh luôn, siêu đẹp luôn ấy, mình đã từng tới ăn ở đây cùng bố mẹ mình một lần rồi, đúng là mãi không quên được luôn, không ngờ hôm nay lại được anh ấy dẫn đi lần nữa, hihi.
-Haha...
Điềm Tâm không biết nói sao cho đúng lúc này nữa, chỉ có thể cười gượng.
Xe băng qua một cây cầu lớn lái vào giữa hồ trên hòn đảo nhỏ, sau khi tìm được bãi đỗ xe thì cả ba người họ đi đến cái nhà hàng nằm giữa hồ.
Trên đường đi San San cứ kéo tay Điềm Tâm và liên tục luyên thuyên:
-Đúng rồi Điềm Tâm, lần trước cậu và bạn trai của cậu như thế nào rồi?
-Bạn trai? - Điềm Tâm mơ màng hỏi lại.
-Cái lần mà lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập trường ấy, chính là cái người ngồi ăn cùng cậu đấy còn gì?
Trần San San vẻ mặt như thể " đừng có mà gạt tôi", trừng trừng nhìn Điềm Tâm mà nói:
-Mấy đứa trong trường đều nhìn thấy hết cả rồi, cậu đừng chối nữa, bọn họ đều nói bạn trai cậu quả thật đúng chuẩn soái ca đấy!
-...
Điềm Tâm nghe xong thì bất giác ngẩng mặt lên, thoáng nhìn Trần Diệc Nhiên để rồi phát hiện ánh mắt của anh ta cũng đang hướng về phía mình.
Điền Tâm vội vàng quay mặt đi, cô nói với vẻ chua chát:
-Người kia không phải là bạn trai của tôi.
-Đừng có mà gạt tôi! - Trần San San kêu la:
-Ai dà, thẹn thùng cái gì...,không phải vì có anh Diệc Nhiên mà cậu xấu hổ đấy chứ...không sao đâu, anh ấy không phải là loại người chuyên ngồi lê đôi mách đâu, phải không anh? - Trần San San vừa nói vừa huých tay Trần Diệc Nhiên.
-Đúng rồi, Điềm Tâm, cậu đi ăn trưa cùng bọn mình đi, ái da nhanh nhanh nha em đói quá rồi, sáng nay đi gấp quá, bữa sáng em còn chưa kịp ăn nữa - Trần San San đang luyên thuyên thì bỗng quay ra ngỏ lời mời với Điềm Tâm.
-Không cần đâu, buổi trưa tôi sẽ...
Điềm Tâm cất giọng yếu ớt, ngồi trên xa Trần Diệc Nhiên cô đã cảm thấy khó chịu như vậy rồi, bây giờ còn muốn ăn trưa với anh ta sao, làm sao cô có thể nuốt trôi đây.
-Dù sao cũng được nghỉ rồi mà,tốt xấu gì thì cũng phải đi chúc mừng chứ. Nói với bố mẹ cậu là hôm nay cậu không ăn ở nhà đi, quyết định thế nhá!
Trần San San cắt ngang, phấn khích nói:
-Nói nghe này, mình biết nhà hàng này, đồ ăn cứ phải gọi là siêu ngon luôn, nhưng tiếc cái là mắc quá, vừa đúng hôm nay được anh ấy mời, cứ tự nhiên mà đập phá một bữa!
-Nhưng mà tôi...
Điềm Tâm há to miệng định nói điều gì nhưng Trần Diệc Nhiên đã nghe lời của San San mà chuyển hướng đi về phía nhà hàng kia. Đúng rồi, ngồi trên xe của người ta mà, mình nói gì cũng có ai nghe đâu cơ chứ!
Điềm Tâm trong lòng ấm ức nhưng cũng tự an ủi bản thân, hạ quyết tâm, đã vậy thì hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút, phải cho Trần Diệc Nhiên phá sản, nhiêu đó thôi cũng đủ bù đắp cho cô phần nào.
Xe dọc theo đường quanh hồ mở ra một con đường khác, Điềm Tâm nhìn ra ngoài xe ngắm cảnh, ở đây là thành phố trứ danh Z của cảnh khu A cấp độ 4 đây mà, chẳng lẽ giữa trưa mà phải đến đây ăn cơm sao?
Trần San San rõ ràng là rất phấn khích, cô quay ra Điềm Tâm nói:
- Điềm Tâm, cái nhà hàng mà lát nữa chúng ta sẽ đến ngay tại cái hồ ở trên đảo đấy.Cái hồ đấy bao quanh nhà hàng,từ đó ta có thể thấy toàn bộ cảnh xung quanh luôn, siêu đẹp luôn ấy, mình đã từng tới ăn ở đây cùng bố mẹ mình một lần rồi, đúng là mãi không quên được luôn, không ngờ hôm nay lại được anh ấy dẫn đi lần nữa, hihi.
-Haha...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điềm Tâm không biết nói sao cho đúng lúc này nữa, chỉ có thể cười gượng.
Xe băng qua một cây cầu lớn lái vào giữa hồ trên hòn đảo nhỏ, sau khi tìm được bãi đỗ xe thì cả ba người họ đi đến cái nhà hàng nằm giữa hồ.
Trên đường đi San San cứ kéo tay Điềm Tâm và liên tục luyên thuyên:
-Đúng rồi Điềm Tâm, lần trước cậu và bạn trai của cậu như thế nào rồi?
-Bạn trai? - Điềm Tâm mơ màng hỏi lại.
-Cái lần mà lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập trường ấy, chính là cái người ngồi ăn cùng cậu đấy còn gì?
Trần San San vẻ mặt như thể " đừng có mà gạt tôi", trừng trừng nhìn Điềm Tâm mà nói:
-Mấy đứa trong trường đều nhìn thấy hết cả rồi, cậu đừng chối nữa, bọn họ đều nói bạn trai cậu quả thật đúng chuẩn soái ca đấy!
-...
Điềm Tâm nghe xong thì bất giác ngẩng mặt lên, thoáng nhìn Trần Diệc Nhiên để rồi phát hiện ánh mắt của anh ta cũng đang hướng về phía mình.
Điền Tâm vội vàng quay mặt đi, cô nói với vẻ chua chát:
-Người kia không phải là bạn trai của tôi.
-Đừng có mà gạt tôi! - Trần San San kêu la:
-Ai dà, thẹn thùng cái gì...,không phải vì có anh Diệc Nhiên mà cậu xấu hổ đấy chứ...không sao đâu, anh ấy không phải là loại người chuyên ngồi lê đôi mách đâu, phải không anh? - Trần San San vừa nói vừa huých tay Trần Diệc Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro