Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Tình yêu không phân biệt giới tính 3
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
“Ông xã cậu với ông xã tớ.” Thẩm Tâm trừng mắt nhìn cô, cười tủm tỉm nói.
Điền Tâm xoay người từ trên giường ngồi dậy, chân vừa chạm đất, cảm giác đau đớn nháy mắt kéo tới.
“Cậu chậm một chút a, gấp gáp cái gì.” Thẩm Tâm nhanh chóng chạy lại đỡ lấy cô, nghĩ ngợi, rồi xoay lưng lại, cõng cô lên, đi ra bên ngoài.
“Hai người bọn họ làm sao tới được a? Lục Dật Tiêu nhà cậu không phải bị Diệc Thế lừa đi Trùng Khánh sao, nhanh như vậy đã trở lại a??” Vẻ mặt Điền Tâm kinh hỉ nhìn Thẩm Tâm hỏi.
“Lục Dật Tiêu tốt xấu gì cũng coi là lão tổng khoa học kĩ thuật đi, đi Trùng Khánh kí cái hợp đồng không vấn đề gì, nhiều nhất chính là lãng phí vé máy bay qua lại.” Cô ẫy bĩu môi, thuận miệng đáp: “Trước khi cậu gọi điện cho Trần Diệc Thế, tớ cũng gọi Lục Dật Tiêu, nghiêm túc cảnh cáo anh ta, nhất định phải đến núi thăm tớ, không thì đời này anh ta đừng nghĩ nông nô xoay người làm chủ nhân.”
“A…” Điền Tâm nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Nói như vậy, hai người bọn họ tới đây cũng không tính kì quái.”
“Đúng vậy a, đúng lúc cậu mới bị thương, Trần diệc nhà cậu liền xuất hiện, cậu có thể dựa vào người anh ta, có thể khóc chứ.” Thẩm Tâm nhị không được nhìn cô bỡn cợt.
“Đi, ai muốn khóc.” Điền Tâm đỏ mặt.
Thẩm Tâm cõng cô đi thẳng xuống dưới tầng, đi theo người vừa gọi các cô, đến phòng hành chính.
Đến của phòng hành chính, người đó chỉ vào một gian phòng nói: “Bọn họ trong văn phòng Giang huấn luyện viên, hai cô trực tiếp đi qua đó, tôi còn muốn đi truyền tin.”
“Tốt, cám ơn anh.” Thẩm Tâm nhìn anh ta gật đầu, sau đó nhanh chóng đi tới cửa văn phòng đó.
Đi tới cửa phòng làm việc, Thẩm Tâm bảo cô gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng Giang huấn luyện viên trầm thấp vang lên.
Thẩm Tâm đẩy cửa, chậm rãi đi vào.
Anh cùng Lục Dật Tiêu đang nói chuyện phiếm cùng Giang huấn luyện viên, liền nghe thấy gõ cửa, liền nhìn chằm chằm ra phía cửa, đến khi nhìn thấy Thẩm Tâm cõng cô đi tới, anh kinh ngạc nhìn các cô, mở miệng hỏi: “Điền Tâm, em làm sao vậy??”
“Nhiên ca ca….” Điền Tâm nghe thấy âm thanh quen thuộc của anh, trong khoảng thời gian ngắn nhịn không được lệ nóng doanh tròng.
“Cũng thế, lão Lục, đây chính là hai muội muội của cậu??” Giang huấn luyện viên chỉ vào cô cùng Thẩm Tâm, nhìn Trần Diệc Nhiên cùng Lục Dật Tiêu hỏi.
“Ừ….” Lục Dật Tiêu gật gật đầu, đôi mắt thâm thúy mà nóng bỏng nhìn Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm cùng cô biểu tình vừa kinh hỉ, lập tức cứng đờ.
“Hai người…. hai người biết??” Thẩm Tâm chần chờ một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Biết a.” Lục Dật Tiêu gật gật đầu, nhìn Thẩm Tâm cười cười, lộ ra hàm răng trắng, “Chúng tôi là đồng học dại học. tuy rằng không cùng chuyên ngành, nhưng trước kia hay hẹn nhau chơi bóng, thêm nữa tôi là học trưởng của hai người họ.”
Thật sâu sắc quá đi!!
Trong nháy mắt đó, trong đầu Điền Tâm cùng Thẩm Tâm đồng thời có ý nghĩ đó.
“Không thể tưởng tượng được, hai người bọn họ vậy mà là hai người…..” Giang huấn luyện viên hứng thú nhìn Thẩm Tâm cùng Điền Tâm một cái, giọng điệu buồn bã nói.
Điền Tâm xoay người từ trên giường ngồi dậy, chân vừa chạm đất, cảm giác đau đớn nháy mắt kéo tới.
“Cậu chậm một chút a, gấp gáp cái gì.” Thẩm Tâm nhanh chóng chạy lại đỡ lấy cô, nghĩ ngợi, rồi xoay lưng lại, cõng cô lên, đi ra bên ngoài.
“Hai người bọn họ làm sao tới được a? Lục Dật Tiêu nhà cậu không phải bị Diệc Thế lừa đi Trùng Khánh sao, nhanh như vậy đã trở lại a??” Vẻ mặt Điền Tâm kinh hỉ nhìn Thẩm Tâm hỏi.
“Lục Dật Tiêu tốt xấu gì cũng coi là lão tổng khoa học kĩ thuật đi, đi Trùng Khánh kí cái hợp đồng không vấn đề gì, nhiều nhất chính là lãng phí vé máy bay qua lại.” Cô ẫy bĩu môi, thuận miệng đáp: “Trước khi cậu gọi điện cho Trần Diệc Thế, tớ cũng gọi Lục Dật Tiêu, nghiêm túc cảnh cáo anh ta, nhất định phải đến núi thăm tớ, không thì đời này anh ta đừng nghĩ nông nô xoay người làm chủ nhân.”
“A…” Điền Tâm nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Nói như vậy, hai người bọn họ tới đây cũng không tính kì quái.”
“Đúng vậy a, đúng lúc cậu mới bị thương, Trần diệc nhà cậu liền xuất hiện, cậu có thể dựa vào người anh ta, có thể khóc chứ.” Thẩm Tâm nhị không được nhìn cô bỡn cợt.
“Đi, ai muốn khóc.” Điền Tâm đỏ mặt.
Thẩm Tâm cõng cô đi thẳng xuống dưới tầng, đi theo người vừa gọi các cô, đến phòng hành chính.
Đến của phòng hành chính, người đó chỉ vào một gian phòng nói: “Bọn họ trong văn phòng Giang huấn luyện viên, hai cô trực tiếp đi qua đó, tôi còn muốn đi truyền tin.”
“Tốt, cám ơn anh.” Thẩm Tâm nhìn anh ta gật đầu, sau đó nhanh chóng đi tới cửa văn phòng đó.
Đi tới cửa phòng làm việc, Thẩm Tâm bảo cô gõ cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vào đi.” Giọng Giang huấn luyện viên trầm thấp vang lên.
Thẩm Tâm đẩy cửa, chậm rãi đi vào.
Anh cùng Lục Dật Tiêu đang nói chuyện phiếm cùng Giang huấn luyện viên, liền nghe thấy gõ cửa, liền nhìn chằm chằm ra phía cửa, đến khi nhìn thấy Thẩm Tâm cõng cô đi tới, anh kinh ngạc nhìn các cô, mở miệng hỏi: “Điền Tâm, em làm sao vậy??”
“Nhiên ca ca….” Điền Tâm nghe thấy âm thanh quen thuộc của anh, trong khoảng thời gian ngắn nhịn không được lệ nóng doanh tròng.
“Cũng thế, lão Lục, đây chính là hai muội muội của cậu??” Giang huấn luyện viên chỉ vào cô cùng Thẩm Tâm, nhìn Trần Diệc Nhiên cùng Lục Dật Tiêu hỏi.
“Ừ….” Lục Dật Tiêu gật gật đầu, đôi mắt thâm thúy mà nóng bỏng nhìn Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm cùng cô biểu tình vừa kinh hỉ, lập tức cứng đờ.
“Hai người…. hai người biết??” Thẩm Tâm chần chờ một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Biết a.” Lục Dật Tiêu gật gật đầu, nhìn Thẩm Tâm cười cười, lộ ra hàm răng trắng, “Chúng tôi là đồng học dại học. tuy rằng không cùng chuyên ngành, nhưng trước kia hay hẹn nhau chơi bóng, thêm nữa tôi là học trưởng của hai người họ.”
Thật sâu sắc quá đi!!
Trong nháy mắt đó, trong đầu Điền Tâm cùng Thẩm Tâm đồng thời có ý nghĩ đó.
“Không thể tưởng tượng được, hai người bọn họ vậy mà là hai người…..” Giang huấn luyện viên hứng thú nhìn Thẩm Tâm cùng Điền Tâm một cái, giọng điệu buồn bã nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro