Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Tình yêu lúc mới bắt đầu (7)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Trần Diệc Nhiên bình tĩnh cúi đầu cầm chén nước hớp một ngụm.
- Cho em xem một chút.
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên nửa ngày trời rốt cuộc cũng duỗi bàn tay trắng nõn nhỏ bé, đôi mắt phát ra ánh sáng ranh mãnh.
- Cái gì?
Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt không hiểu.
- Điện thoại, thư mục.
Điềm Tâm mím môi phun ra mấy chữ. Trần Diệc Nhiên trầm mặc một chút sau đó không tự nhiên quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngắm thành phố về đêm đèn điện sáng trưng, lạnh lùng đáp:
- Anh không mang theo.
Điềm Tâm có chút thất vọng nhìn anh, đôi mắt trong suốt đảo mấy vòng sau đó thích thú nhìn anh hỏi:
- Anh trai lúc này nói thật sao?
Trần Diệc Nhiên tiếp tục trầm mặc, vờ như không nghe thấy.
Điềm Tâm cong môi lộ ra dáng tươi cười, không nhịn được mà cười một cái, sau đó cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra mở ra danh bạ tìm đến tên Trần Diệc Nhiên rồi gọi đi.
Hai phút sao.
"Không nhìn thấy em anh không thể nào ngủ được, hình bóng em gần vậy nhưng anh ôm không đến. Không có trái đất, mặt trời vẫn lượn quanh, không có lý do gì anh cũng có thể để bản thân đi...
Từng hồi chuông điện thoại vang lên, di động trong túi quần Trần Diệc Nhiên cũng van lên.Điềm Tâm nghi hoặc nhìn Trần Diệc Nhiên, giọng nói không giấu dduocj sự vui vẻ:
- Ồ, có nhạc chuông kia, có phải anh không đó.
Sắc mặt Trần Diệc Nhiên thay đổi, nhưng vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, trầm giọng nói:
- Em nghe lầm rồi, là điện thoại của người khác, anh không cầm theo điện thoại.
- Đúng không? - Điềm Tâm cười đắc ý, đưa điện thoại giấu dưới bàn ra trước mặt Trần Diệc Nhiên để anh thấy dãy số trên màn hình của mình, cười hì hì nói:
- Vậy tại sao em gọi cho anh điện thoại của người khác lại đỗ chuông.
Trần Diệc Nhiên hơi rũ mi mắt, lướt nhanh qua di động của Điềm Tâm không nhịn được mà nở nụ cười, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Không biết.
Điềm Tâm cười cáng thêm sáng lạnh giống như đóa hoa hương dương vậy, cô đưa tay tắt điện thoai mình, hồi chuông điện thoại kia cũng tắt.
Trần Diệc Nhiên đầu đầy hắc tuyến nhìn vẻ mặt đắc ý của Điềm Tâm, rốt cuộc không nhịn được mà nói:
- Em muốn làm gì.
- Ha ha, kệ đi. - Điềm Tâm cười cười với Trần Diệc Nhiên - Dù sao điện thoại anh cũng không mang theo, em gọi số anh trong nhà hàng lại vang lên nhạc chuông cũng không ảnh hưởng gì, phải không, cũng không biết nhạc chuông của anh trai nào, sao lại giống anh vậy, mà em gọi anh điện thoại anh ta cũng reo đấy.
Trần Diệc Nhiên có chút đau đầu đưa tay chóng trán, điện thoại trong túi quần vẫn rung lên.
Chẳng bao lâu Điềm Tâm lại tắt máy sau đó lại nhấn nút gọi đi.
- Cho em xem một chút.
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên nửa ngày trời rốt cuộc cũng duỗi bàn tay trắng nõn nhỏ bé, đôi mắt phát ra ánh sáng ranh mãnh.
- Cái gì?
Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt không hiểu.
- Điện thoại, thư mục.
Điềm Tâm mím môi phun ra mấy chữ. Trần Diệc Nhiên trầm mặc một chút sau đó không tự nhiên quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngắm thành phố về đêm đèn điện sáng trưng, lạnh lùng đáp:
- Anh không mang theo.
Điềm Tâm có chút thất vọng nhìn anh, đôi mắt trong suốt đảo mấy vòng sau đó thích thú nhìn anh hỏi:
- Anh trai lúc này nói thật sao?
Trần Diệc Nhiên tiếp tục trầm mặc, vờ như không nghe thấy.
Điềm Tâm cong môi lộ ra dáng tươi cười, không nhịn được mà cười một cái, sau đó cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra mở ra danh bạ tìm đến tên Trần Diệc Nhiên rồi gọi đi.
Hai phút sao.
"Không nhìn thấy em anh không thể nào ngủ được, hình bóng em gần vậy nhưng anh ôm không đến. Không có trái đất, mặt trời vẫn lượn quanh, không có lý do gì anh cũng có thể để bản thân đi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từng hồi chuông điện thoại vang lên, di động trong túi quần Trần Diệc Nhiên cũng van lên.Điềm Tâm nghi hoặc nhìn Trần Diệc Nhiên, giọng nói không giấu dduocj sự vui vẻ:
- Ồ, có nhạc chuông kia, có phải anh không đó.
Sắc mặt Trần Diệc Nhiên thay đổi, nhưng vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, trầm giọng nói:
- Em nghe lầm rồi, là điện thoại của người khác, anh không cầm theo điện thoại.
- Đúng không? - Điềm Tâm cười đắc ý, đưa điện thoại giấu dưới bàn ra trước mặt Trần Diệc Nhiên để anh thấy dãy số trên màn hình của mình, cười hì hì nói:
- Vậy tại sao em gọi cho anh điện thoại của người khác lại đỗ chuông.
Trần Diệc Nhiên hơi rũ mi mắt, lướt nhanh qua di động của Điềm Tâm không nhịn được mà nở nụ cười, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Không biết.
Điềm Tâm cười cáng thêm sáng lạnh giống như đóa hoa hương dương vậy, cô đưa tay tắt điện thoai mình, hồi chuông điện thoại kia cũng tắt.
Trần Diệc Nhiên đầu đầy hắc tuyến nhìn vẻ mặt đắc ý của Điềm Tâm, rốt cuộc không nhịn được mà nói:
- Em muốn làm gì.
- Ha ha, kệ đi. - Điềm Tâm cười cười với Trần Diệc Nhiên - Dù sao điện thoại anh cũng không mang theo, em gọi số anh trong nhà hàng lại vang lên nhạc chuông cũng không ảnh hưởng gì, phải không, cũng không biết nhạc chuông của anh trai nào, sao lại giống anh vậy, mà em gọi anh điện thoại anh ta cũng reo đấy.
Trần Diệc Nhiên có chút đau đầu đưa tay chóng trán, điện thoại trong túi quần vẫn rung lên.
Chẳng bao lâu Điềm Tâm lại tắt máy sau đó lại nhấn nút gọi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro