Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Tình yêu lúc mới bắt đầu (9)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Chỉ là nhìn một bên mặt ngượng ngùng của Trần Diệc Nhiên, trong lòng càng thêm vui mừng.
Khó có thể thấy anh xấu hổ, Điềm Tâm không nhịn được mà nói với anh:
- Này, anh Nhiên, mật khẩu di động anh lại giống với mật khẩu của em đấy, thật là trùng hợp. Chuyện này, anh bỏ mật khẩu này từ lúc nào vậy, đổi mật khẩu thành ngày sinh nhật của em. Chẳng lẽ từ lần đầu tiên gặp em anh đã ăn cây tương tư rồi sao.
Rốt cuộc Trần Diệc Nhiên quay đầu lại tĩnh mịch nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt nói với Điềm Tâm:
- Nằm mơ.
- Ha ha, anh ngại sao? - Điềm Tâm cười đến vô sỉ, tiếp tục nhìn anh nói - Anh xem, mặt anh đỏ rần rồi kia, ha ha, anh Nhiên, anh xấu hổ thật đáng yêu, em muốn chụp ảnh lưu niệm quá.
Trần Diệc Nhiên có chút ảo não nhìn cô, bài tay trắng nõn không nói lời nào đã giật lại điện thoại:
- Đưa điện thoại đây.
- Đưng như thế, anh là thạn quá hóa giận sao?
Diềm Tâm vội vàng nghiên người qua trước bàn, ngồi bên cạnh Trần Diệc Nhiên, chuyện chú ôm lấy cánh tay anh, nỗ lực giật lại điện thoại trong tay anh:
- Em không nói anh nữa, nhanh đưa cho em.
Trần Diệc Nhiên không chút cảm xúc cất điện thoại vào trong túi quần, sau đó lãnh đạm nói:
- Không.
- Quỷ hẹp hòi, không cho coi như xong.
Điềm Tâm cả buổi cũng không giành lại được, vậy nên đành phải buông ý định lấy điện thoại, rầu rĩ không vui ngồi cạnh Trần Diệc Nhiên, đưa lưng mất hứng với anh.
- Về sau lại xem.
Trần Diệc Nhiên hắng giọng tiện tay cầm một miếng pizza, đưa đến trước mặt Điềm Tâm:
- Tranh thủ thời gian ăn cái gì đi, ăn xong còn phải về nhà uống thuốc.
Điềm Tâm chán nản quay người lại cầm một miếng pizza, trong lúc Trần Diệc Nhiên sơ ý mà đưa tay xuống túi quần anh nhanh chóng lấy điện thoại đi, tranh thủ thời gian chạy về chỗ của mình.
Trần Diệc Nhiên hơi ngẩn ra sau đó quay người nhìn Điềm Tâm đang rất đắc ý.
Anh im lặng đặt miếng pizza trong tay lên mâm, sau đó buồn bực giựt tóc mình, nói với Điềm Tâm:
- Được rồi, được rồi, em xem đi.
- Ha ha, anh sớm đầu hàng không phải tốt rồi soa?
Điềm Tâm cười đến vô tội.
Sau khi bấm mở khóa thì bắt đầu tìm vào thư viện ảnh trong máy anh. Sau khi vào trong, quả nhiên Điềm Tâm chỉ thấy hai thư mực.
Thư mụ đầu tiên toàn là sách, quét qua một chút toàn là văn thư ngẫu nhiên còn có vài ảnh phong cảnh là anh tiện tay chụp. Thật không thú vị.
Điềm Tâm nhếch miệng sau đó rời khỏi thư mục này vào thư mục khác. Làm cô kinh ngạc hính là thư mục này đều là ảnh chụp của cô.
Cô cứ lướt qua lướt lại, bức hình gần nhất là lúc cô mang quần áo bệnh nhân ngủ trên giường.
- Đây là?
Điềm Tâm nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên.
Khó có thể thấy anh xấu hổ, Điềm Tâm không nhịn được mà nói với anh:
- Này, anh Nhiên, mật khẩu di động anh lại giống với mật khẩu của em đấy, thật là trùng hợp. Chuyện này, anh bỏ mật khẩu này từ lúc nào vậy, đổi mật khẩu thành ngày sinh nhật của em. Chẳng lẽ từ lần đầu tiên gặp em anh đã ăn cây tương tư rồi sao.
Rốt cuộc Trần Diệc Nhiên quay đầu lại tĩnh mịch nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt nói với Điềm Tâm:
- Nằm mơ.
- Ha ha, anh ngại sao? - Điềm Tâm cười đến vô sỉ, tiếp tục nhìn anh nói - Anh xem, mặt anh đỏ rần rồi kia, ha ha, anh Nhiên, anh xấu hổ thật đáng yêu, em muốn chụp ảnh lưu niệm quá.
Trần Diệc Nhiên có chút ảo não nhìn cô, bài tay trắng nõn không nói lời nào đã giật lại điện thoại:
- Đưa điện thoại đây.
- Đưng như thế, anh là thạn quá hóa giận sao?
Diềm Tâm vội vàng nghiên người qua trước bàn, ngồi bên cạnh Trần Diệc Nhiên, chuyện chú ôm lấy cánh tay anh, nỗ lực giật lại điện thoại trong tay anh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Em không nói anh nữa, nhanh đưa cho em.
Trần Diệc Nhiên không chút cảm xúc cất điện thoại vào trong túi quần, sau đó lãnh đạm nói:
- Không.
- Quỷ hẹp hòi, không cho coi như xong.
Điềm Tâm cả buổi cũng không giành lại được, vậy nên đành phải buông ý định lấy điện thoại, rầu rĩ không vui ngồi cạnh Trần Diệc Nhiên, đưa lưng mất hứng với anh.
- Về sau lại xem.
Trần Diệc Nhiên hắng giọng tiện tay cầm một miếng pizza, đưa đến trước mặt Điềm Tâm:
- Tranh thủ thời gian ăn cái gì đi, ăn xong còn phải về nhà uống thuốc.
Điềm Tâm chán nản quay người lại cầm một miếng pizza, trong lúc Trần Diệc Nhiên sơ ý mà đưa tay xuống túi quần anh nhanh chóng lấy điện thoại đi, tranh thủ thời gian chạy về chỗ của mình.
Trần Diệc Nhiên hơi ngẩn ra sau đó quay người nhìn Điềm Tâm đang rất đắc ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh im lặng đặt miếng pizza trong tay lên mâm, sau đó buồn bực giựt tóc mình, nói với Điềm Tâm:
- Được rồi, được rồi, em xem đi.
- Ha ha, anh sớm đầu hàng không phải tốt rồi soa?
Điềm Tâm cười đến vô tội.
Sau khi bấm mở khóa thì bắt đầu tìm vào thư viện ảnh trong máy anh. Sau khi vào trong, quả nhiên Điềm Tâm chỉ thấy hai thư mực.
Thư mụ đầu tiên toàn là sách, quét qua một chút toàn là văn thư ngẫu nhiên còn có vài ảnh phong cảnh là anh tiện tay chụp. Thật không thú vị.
Điềm Tâm nhếch miệng sau đó rời khỏi thư mục này vào thư mục khác. Làm cô kinh ngạc hính là thư mục này đều là ảnh chụp của cô.
Cô cứ lướt qua lướt lại, bức hình gần nhất là lúc cô mang quần áo bệnh nhân ngủ trên giường.
- Đây là?
Điềm Tâm nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro