Trận bóng rổ
Triêm Y
2024-01-24 07:42:50
Thứ sáu tổng vệ sinh, theo lý mà nói Hà Đào đã trực vào tuần trước, tuần này sẽ không phải là cậu ta nữa. Nhưng bởi vì đổi chỗ ngồi, cho nên lại đến lượt cậu ta và Du Thanh Ca trực nhật. Hà Đào chau mày, Cố Hàm tuần
trước đã hứa thi đấu bóng rổ với lớp 12A4, cậu ta không thể không tham
gia. Vì thế cậu ta túm lấy Kiều Lệnh Đường, nói ai mới là người nên trực nhật, Kiều Lệnh Đường mới là người ngồi ở chỗ này trên thực tế, cho dù
như thế nào cũng phải là Kiều Lệnh Đường làm.
Kiều Lệnh Đường có hơi há hốc mồm, đừng nói đến tâm lý nam sinh thông thường có thể trốn thoát chọn một ngày là một ngày may mắn, chỉ riêng việc Hà Đào túm lấy cậu ta và Lục Kỳ Phách cũng đã đủ khiến cậu ta khó xử. Cậu ta và Lục Kỳ Phách vẫn luôn ngồi cùng bạn, trên cơ bản là làm việc gì cũng có nhau. Lúc trực nhật cậu ta không những phải làm tròn bổn phận của mình không được lười biếng mà còn phải giúp đỡ Lục Kỳ Phách, ra vẻ anh hùng, cũng đã từng bị những người ở trong tổ bọn họ trêu chọc: “Nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt”. Nhưng nếu bây giờ nói không đồng ý thì Hà Đào sẽ trực cùng với người ngồi cùng bàn là Lục Kỳ Phách, chỉ một lần thay ca trực nhật như vậy Kiều Lệnh Đường cũng sẽ dễ dàng đồng ý, lỡ như Hà Đào dứt khoát đưa ra đề nghị không đổi chỗ nữa, thì cậu ta sẽ rất thảm. Kiều Lệnh Đường suy nghĩ một lát, cân nhắc lợi hại, cuối cùng quyết định chọn cách của Hà Đào mà làm. Lục Kỳ Phách có chút không vui, sắc mặt trầm xuống.
Cố Hàm vẫn luôn ở bên cạnh quan sát bọn họ thương lượng, lúc này đi tới vỗ vai Hà Đào: “Hà Đào, chúng ta đi thôi, đám Kim Phong chiếm sân bóng rổ, chúng ta không thể đến quá muộn.”
Bởi vì buổi chiều thứ sáu cả khối 12 đều phải làm tổng vệ sinh, những người không trực ra ngoài rất đông, cho nên sân bóng rổ là cung không đủ cầu. Nếu muốn thi đấu, thì nhất định phải đến sớm giành chỗ. Hà Đào biết rõ cái giá của việc thua trận bóng rổ này sẽ gặp phải bao nhiêu sự xem thường, vì thế gật đầu cùng đi ra ngoài với Cố Hàm. Lục Kỳ Phách liếc nhìn Kiều Lệnh Đường một cái, lại quay đầu nói với Du Thanh Ca nói: “Du Thanh Ca, có thể thương lượng một chuyện với cậu không?”
Một rừng không thể có hai cọp, đối với Lục Kỳ Phách mà nói, sự xuất hiện của Du Thanh Ca khiến cho danh hiệu hoa khôi lớp 12A3 của cô ta liền trở thành một sự châm chọc, nhưng lại danh hiệu như thế này cô ta không thể khống chế. Bởi vì không biết phải đối diện với Du Thanh Ca như thế nào, cho nên Lục Kỳ Phách rất ít khi nói chuyện với cô ta. Khi Du Thanh Ca nghe thấy Lục Kỳ Phách muốn nói chuyện với mình cũng có chút sững sờ: “Sao?”
“Tuần này tôi trực nhật thay cậu có được không? Như vậy tuần sau cậu có thể trực cùng với Hà Đào.” Lục Kỳ Phách hỏi cô ta.
Du Thanh Ca ngây ngốc gật đầu: “Được.” Bỗng dưng trong lòng cô ta có chút rộn ràng, nhưng không biết nguyên nhân.
“Hiếm khi nhìn thấy cô Lục nhà chúng ta tích cực như vậy!” Tống Doanh đứng bên cạnh bỗng dưng xen vào một câu, giống như giễu cợt, “Sức mạnh của tình yêu quả nhiên là vĩ đại.”
Lục Kỳ Phách đỏ mặt, cúi đầu ra vẻ thẹn thùng. Du Thanh Ca kéo Tống Doanh: “Tống Doanh, chúng ta ra ngoài đi.”
Ra khỏi cửa phòng học, Tống Doanh nói với Du Thanh Ca: “Thanh Ca, cậu cũng không thiếu nợ gì cô Lục, nếu cậu không muốn làm chuyện gì đó, thì không cần đáp ứng yêu cầu của cô Lục đây.”
Du Thanh Ca biết Tống Doanh đang suy nghĩ cho mình, cô ra lắc lắc đầu: “Không có, tôi vốn dĩ cũng mong như vậy mà.”
“A, thế thì bây giờ xem ra là tôi đang xen vào việc của người khác.” Tống Doanh cười, hai người đi đến cửa dãy phòng, Tống Doanh buông tay Du Thanh Ca ra. Du Thanh Ca có chút bất an, sợ mình chọc Tống Doanh tức giận, vội mở miệng giải thích: “Tôi không có ý đó … cậu chịu giúp tôi, tôi rất biết ơn…”
Tống Doanh nghiêng đầu, mấy sấy tóc bay qua sườn mặt cô. Cô lơ đãng trả lời: “Cậu không cần lo lắng, tôi không giận.”
Tống Doanh bước nhanh hơn, đi phía trước Du Thanh Ca. Du Thanh Ca thấy sống lưng cô cực thẳng, thân hình cao vậy khiến người ta có cảm giác mảnh khảnh, bỗng nhiên nhận ra sự mạnh mẽ của cô dường như cũng không phải là kiên cố không gì phá nổi.
Tống Doanh không biết tâm tư của Du Thanh Ca, cô đi vào sân bóng rổ, bên cạnh sân chỗ tụ tập của lớp 12A3 và 12A4. Phần lớn tuyết đọng ở giữa sân, người của hai lớp đang đứng ở chính giữa sân bóng rổ điều chỉnh đội hình. Tống Doanh quen biết rất nhiều người trong lớp 12A3, liếc mắt một cái là có thể nhận ra tất cả. Theo vị trí, không ngờ là Cố Hàm kèm chặt Mạnh Xuyên Giác, Tống Doanh hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên có một cảm giác không rõ.
Trên sân bóng Cố Hàm đã mất đi vẻ hậm hực bình thường, lại bất ngờ thể hiện sự phấn chấn. Tống Doanh thấy hắn giật được bóng từ tay Mạnh Xuyên Giác, một động tác lắc mình xinh đẹp lắc lướt qua người này, ra tay ở đường ba điểm… không vào. Sau đó Hà Đào vượt lên phía trước thảy một quả, vào. Cố Hàm cười đánh tay với Hà Đào, rồi dùng tay sửa mái tóc phía sau lại, khiến cho các nữ sinh vây quanh sân thể dục ồ lên một tiếng… cũng không biết là ai trầm trồ khen ngợi hắn, còn kêu lên “đẹp trai quá”. Tống Doanh nhìn về hướng bên cạnh, Du Thanh Ca đang ở cạnh cô nhìn chăm chú vào bên trong sân bóng, tầm mắt gần như dính vào trên người Hà Đào. Tống Doanh hơi mỉm cười, sau đó nụ cười lại ngưng đọng trên môi.
Du Thanh Ca đang nhìn Hà Đào, còn cô đang nhìn ai? Trước mắt bỗng nhiên mơ hồ một mảnh, trong sân bóng rổ có vô số thân ảnh lấp loáng, lúc ẩn lúc hiện không nhìn thấy rõ đối tượng mà cô đang chăm chú. Ánh mắt xuyên qua người chơi bóng ở giữa sân, Tống Doanh nhìn thấy trong một khu vực “đội cổ động viên”, Lưu Lị Dĩnh đang vô cùng đau đớn vì “bên ta” thua.
Bóng ở trong tay Mạnh Xuyên Giác, Tống Doanh nhìn thấy Lưu Lị Dĩnh phấn khích, nghe thấy cô ta kêu từng tiếng cố lên. Cô bỗng nhiên cũng lớn tiếng kêu lên: “A3 cố lên”, giọng cô khá lớn, kéo theo không khí chung quanh.
Cố Hàm cũng nghe thấy giọng cô, hắn kèm Mạnh Xuyên Giác, để cậu ta không có bóng mà chuyền ra phía sau. Sau đó Cố Hàm dùng khóe mắt liếc nhìn về phía Tống Doanh, cô còn đang kêu gào, khuôn mặt một mảnh mờ mịt. Ánh mắt của cô dường như đang nhìn hắn nhưng cũng dường như là không phải. Cố Hàm ngẩn ra, Mạnh Xuyên Giác phóng qua hắn dùng tay ra hiệu cho người ở phía sau. Cố Hàm khôi phục tinh thần, vội xoay người chặn lại. Chờ đến khoảnh khắc có thể thất thần tiếp theo, Cố Hàm lại nhìn về hướng vừa rồi, Tống Doanh đã không còn đứng ở nơi đó. Âm thanh cố lên bên ngoài vang lên hết đợt này đến đợt khác, Cố Hàm lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Tống Doanh đâu? Không có hứng thú đối với bóng rổ chỉ gào lên mấy tiếng rồi bỏ đi sao?
Trong một lần tiến công của lớp 12A4, Cố Hàm vội vàng phòng thủ, khóe mắt bỗng dưng liếc thấy thân ảnh của Tống Doanh. Cô đứng ở phía dưới giá bóng rổ, chỉ là đứng nhìn, từ xa không nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng lại có thể cảm nhận được sự cô độc. Cố Hàm thấy trái tim mình đập nhanh, hắn bắt được bóng, lập tức phản công lại. Động tác trên tay không hề rối loạn, nhưng lòng lại rối loạn. Một lát sau, Tống Doanh lại quay về trong đám người, cười nói lớn tiếng với những người khác, hô "cố lên", Cố Hàm lại càng thêm đau lòng. Cô đứng ở trong đám người, lại càng có thể cô độc hơn so với đứng một mình.
Trong lúc nghỉ giải lao, nhóm Cố Hàm Hà Đào về chỗ hậu cần lớp của mình nghỉ ngơi uống nước, những người khác cũng chạy đến trò chuyện, cổ vũ và khen ngợi đội bóng. Cố Hàm nhìn về phía Tống Doanh. Ánh mắt Tống Doanh dừng lại ở một nơi khác trên sân thể dục. Cố Hàm nhìn theo tầm mắt cô, chỉ thấy Mạnh Xuyên Giác còn đang cười vui vẻ nói chuyện với Lưu Lị Dĩnh.
Bỗng dưng trong khoảnh khắc này, Cố Hàm dường như đã hiểu rõ mọi chuyện. Trong ánh mắt Tống Doanh có sự buồn bã và không cam tâm, thậm chí là ghen tuông. Cô ấy, thích Mạnh Xuyên Giác.
Cố Hàm có thể hiểu được vì sao các cô gái lại thích Mạnh Xuyên Giác, bởi vì người kia vốn là người xuất sắc nhất trong toàn khối, bất kể là trong học tập, thể thao hay là năng lực lãnh đạo đều xuất chúng. Mạnh Xuyên Giác ở trong đội kéo cờ, mỗi tuần đều sẽ mặc đồng phục trắng tinh lạnh lùng đứng ở phía trước toàn đội mà kéo Quốc kỳ. Lúc đến phiên cậu ta diễn thuyết trong nghi thức chào cờ, có lần nào mà cậu ta không tỏ ra khí phách hăng hái, đĩnh đạc mà nói chứ? Lễ khai mạc liên quan nghệ thuật, người đứng ở giữa sân khấu làm MC, người đại diện biểu diễn tiết mục cho lớp 12A4… chẳng phải đều là cậu ta hay sao? Cậu ta hấp dẫn quá nhiều ánh mắt, nhưng không ngờ Tống Doanh cũng …
Chỉ là lúc học lớp 11, hình như Tống Doanh và Mạnh Xuyên Giác đã có lần bị bắt gặp đứng ở hành lang nói chuyện. Có thể lúc đó bọn họ đã có chút giao tình, nhưng không biết vì sao Tống Doanh lại thua Lưu Lị Dĩnh. Ánh mắt Mạnh Xuyên Giác thực sự là Cố Hàm không hiểu được, không phải là Lưu Lị Dĩnh không tốt, chỉ là Cố Hàm đánh giá cô ta quá nổi bật, hắn không thích loại con gái như vậy.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì Tống Doanh đã đi tới. Chỉ nói mấy câu đã có thể vực dậy tinh thần cho cả đội, rực rỡ như ánh mặt trời. Tống Doanh khích lệ bọn họ đánh thật tốt, trước mắt lớp bọn họ đang bị dẫn trước, nhất định hiệp hai phải tranh thủ nhiều hơn, mới có thể dành được thắng lợi.
Cố Hàm nhìn nụ cười bên môi Tống Doanh, trong lòng có quá nhiều cảm xúc, cho nên không thể nghe được cô nói gì. Tống Doanh thấy những người khác đều cười hì hì với mình hứa sẽ chơi thật tốt, chỉ có Cố Hàm là không nói không rằng, trong lòng càng không được tự nhiên, cũng không để ý tới hắn, quay đầu vỗ vào người sau lưng: “Ngô Phi, cậu đấy! Chạy đến đây làm gián điệp nghe lén à?”
Đứng ở phía sau Tống Doanh chính là Ngô Phi của lớp 12A4. Lớp 11 cô ta ở cùng một phòng ngủ với Tống Doanh, mối quan hệ với Tống Doanh rất tốt. Lần này đột nhiên bị nói tới cũng không hề có vẻ chột dạ chút nào, chỉ cười trả lời: “Các cậu thì có bí mật gì để cho tôi đi làm gián điệp hả? Là chiến lược thi đấu thay đổi? Hay là đổi người? Hay là…”
“Stop! Tóm lại cậu đã bị tôi bắt gặp thì hiệp sau không được về bên kia!” Tống Doanh giữ chặt Ngô Phi, ra vẻ uy hiếp.
“Cậu không cho Ngô Phi về, thế chẳng phải là muốn lấy mạng Giang Phương Hành sao? Ngô Phi mất tích, thì cậu ta làm sao chơi bóng được?” Một thanh âm vang lên sát bên người, đột nhiên toàn thân Tống Doanh cứng đờ, ngay cả sức lực quay đầu cũng không có. Cố Hàm đứng ở bên cạnh nhìn thấy tất cả mọi chuyện, khẽ thở dài một cái, chào hỏi: “Mạnh Xuyên Giác.”
Tống Doanh chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một nụ cười càng hết sức xán lạn: “Tam Nhi, chẳng lẽ bên các cậu không còn ai sao? Phải để cho đội trưởng đích thân đi đòi người? Giang Phương Hành đâu?” Giang Phương Hành và Ngô Phi là thanh mai trúc mã, hai người từ trước đến nay đều như hình với bóng, nhưng chưa bao giờ chịu thừa nhận càng khiến cho mọi người suy đoán, chỉ nói là quan hệ bạn bè.
“Tam Nhi?” Hà Đào nghe cách xưng hô này liền cảm thấy kỳ lạ, hỏi. Tống Doanh gật gật đầu: “Đó là biệt hiệu của tên Mạnh Xuyên Giác này, thứ nhất là vì chữ xuyên có ba gạch trong tên cậu ta, thứ hai là… cậu không cảm thấy lúc cậu ta cười lên, cái trán nhíu lại giống như một chữ tâm hay sao?”
Hà Đào nhìn Mạnh Xuyên Giác một cái, cậu ta cười bất đắc dĩ, quả nhiên nếp nhăn trên trán người này mỗi khi cười, chính là một chữ “Tam”. Hà Đào không nhịn được bật cười: “Biệt hiệu này cũng thật dễ hình dung, ai lại có ý tưởng hay thế này?”
Tống Doanh vươn ra ngón tay chỉ vào mình: “Đương nhiên là kẻ thông minh đáng yêu là tôi rồi! Biệt hiệu này đã tuyệt tích bao nhiêu năm ở cấp ba rồi, thật là đáng tiếc.”
“Cấp ba?” Cố Hàm nhẹ nhàng hỏi.
Tống Doanh trừng to mắt: “Chẳng lẽ tôi chưa nói với các cậu, tôi và vị Mạnh Xuyên Giác Mạnh đại nhân anh tuấn tiêu dao, phong độ nhẹ nhàng này là bạn học cùng trường cấp 2 hay sao?”
☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆
“Trái tim vốn thuộc về ta, vẫn được chở che bởi lồng ngực em, chỉ vì trần thế kia sau khi vén mây mù che phủ. Vì vậy em không muốn đi, lúc nói lời tạm biệt với ta, thì đã không còn nhìn thấy, cho đến bây giờ thế gian vẫn còn mơ hồ thì thầm, truyền thuyết của hai chúng ta…”
Cố Hàm phát bóng thật mạnh, muốn đuổi lời hát trong tai ra ngoài, nhưng vẫn không làm gì được. Trước khi hiệp thi đấu tiếp theo bắt đầu, Mạnh Xuyên Giác đã quay về khu vực lớp mình, còn Tống Doanh trốn sang một bên, nhẹ nhàng hát lên. Cố Hàm đã từng nghe bài hát kia, là 《 Cuồn Cuộn Hồng Trần 》của Trần Thục Hoa. Âm thanh nhẹ nhàng từ từ đi qua năm tháng chỉ còn lại truyền thuyết hồng trần đang nói chuyện ta và em.
Hãy nhớ câu đầu tiên của bài hát này … người lơ đãng lúc đầu, ta thiếu niên còn chưa hiểu chuyện.
Tống Doanh và Mạnh Xuyên Giác là bạn học cấp hai, như vậy, là Mạnh Xuyên Giác lơ đãng thế nào, mới tạo thành nỗi đau trong lòng thiếu niên chưa hiểu chuyện Tống Doanh? Ở những năm cấp 2 khi Cố Hàm còn chưa quen biết Tống Doanh, bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì?
Trái tim rất đau đớn lại có chút chua xót, còn giống như đang ghen tị. Mạnh Xuyên Giáp cứ lắc lư qua lại ở trước mặt, Cố Hàm cố ngăn cản cậu ta, không để cậu ta có cơ hội giữ bóng. Phút thứ 10 của hiệp 2 chỉ còn 5 điểm nữa là kết thúc trận đấu, tỉ số hiện tại đang là 32:28 bị dẫn trước 4-0, Mạnh Xuyên Giáp lấy được bóng, muốn lách qua Cố Hàm, Cố Hàm sử dụng một động tác giả khiến cho Mạnh Xuyên Giáp bị mất đà, trong nháy mắt liền không giữ được thăng bằng. Cố Hàm nhân cơ hội này mà cướp được bóng, đường chuyền ba điểm đẹp mắt, bóng vào rổ, lớp 12A3 hoan hô vang dội. Cố Hàm vỗ vỗ tay, nhìn về phía đám người, thấy Tống Doanh đang xem hắn.
Đại khái là các hoạt động của nam sinh và những hành vi hiệp nghĩa của anh hùng đều có mục đích để cho nữ giới khen ngợi, ở những phút cuối cùng Cố Hàm gần như là một mình đấu với Mạnh Xuyên Giác, liên tục giành được thắng lợi. Lớp 12A4 thấy tình thế không ổn, vội vàng xin tạm dừng trận đấu, điều chỉnh chiến lược, phái hai người ra kèm Cố Hàm. Nhưng lúc nào cảm động đang còn kết thúc, A3 đang dẫn trước 7 điểm. Mạnh Xuyên Giác cũng có chút nóng nảy, dẫn đầu xông lên, đụng trúng Cố Hàm. Cố Hàm cao hơn Mạnh Xuyên Giác một chút, nhưng lại gầy hơn so với cậu ta một chút, lực tác động nhỏ hơn Mạnh Xuyên Giác, bị cậu ta làm té ngã. Cố Hàm lập tức đứng lên chỉ cảm thấy toàn thân không có gì đau đớn. Mạnh Xuyên Giác vội chạy tới xem hắn có việc gì hay không, Cố Hàm xua xua tay, sau đó xin tạm dừng trận đấu thay người bổ sung, hắn ra sân nghỉ.
Sân bóng rổ có bậc thang xung quanh, Cố Hàm tìm một vị trí ngồi xuống, mình cũng mất 12A3 vội vàng chạy tới, ríu ra ríu rít hỏi thăm. Đơn giản đều là những câu như: “Cậu chơi hay quá” “Sao Mạnh Xuyên Giác lại có thể chơi xấu như vậy” …v…v… Trong tiếng xôn xao khen ngợi Cố Hàm và lớn tiếng trách móc Mạnh Xuyên Giáp, Tống Doanh lặng lẽ đi tới ngồi xuống bên cạnh, trong tay cầm hộp cứu thương, "Có bị trầy không? Muốn tự xử lý vết thương hay đến phòng y tế?"
Cố Hàm nhận lấy miếng băng cá nhân, Tống Doanh không nhìn hắn mà vẫn nhìn chằm chằm vào diễn biến trong sân. Cố Hàm mở miệng có chút chua xót, "Cậu ta là bạn học cấp 2 của cậu à?" Tống Doanh giật mình, trả lời theo bản năng: “Đúng vậy, hơn hai năm ngồi cùng bàn.”
“Sao? Còn là ngồi cùng bàn nữa à?!” Cố Hàm cũng không biết mình xuất phát từ tâm lý gì mà thốt lên một câu này.
Những lời này của Cố Hàm đã chọc vào tâm sự của Tống Doanh, cô nhanh chóng đứng dậy, không xem thi đấu nữa, đi ra ngoài sân bóng rổ. Cố Hàm lập tức hối hận, đã biết Tống Doanh có ý với Mạnh Xuyên Giác, cần gì phải…
Cố Hàm lại không biết Tống Doanh vừa đứng dậy đã hối hận, Tống Doanh từ trước đến nay có thể cười đến không tim không phổi, cho dù bị người xé miệng vết thương ra lớn đến mức nào... Lúc học lớp 10 trong phòng ngủ có nữ sinh của A4, cô đã nghe rất nhiều lời đồn về Mạnh Xuyên Giác và Lưu Lị Dĩnh, không phải cũng chỉ cười cho qua hay sao? Vì sao lại tức giận vì những lời nói của Cố Hàm?
… Ngày tháng lúc trước đều đã đi xa, ta cũng đã có gia đình riêng của mình.
Chính là câu này đâm vào chỗ sâu nhất trong lòng hay sao?
Kiều Lệnh Đường có hơi há hốc mồm, đừng nói đến tâm lý nam sinh thông thường có thể trốn thoát chọn một ngày là một ngày may mắn, chỉ riêng việc Hà Đào túm lấy cậu ta và Lục Kỳ Phách cũng đã đủ khiến cậu ta khó xử. Cậu ta và Lục Kỳ Phách vẫn luôn ngồi cùng bạn, trên cơ bản là làm việc gì cũng có nhau. Lúc trực nhật cậu ta không những phải làm tròn bổn phận của mình không được lười biếng mà còn phải giúp đỡ Lục Kỳ Phách, ra vẻ anh hùng, cũng đã từng bị những người ở trong tổ bọn họ trêu chọc: “Nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt”. Nhưng nếu bây giờ nói không đồng ý thì Hà Đào sẽ trực cùng với người ngồi cùng bàn là Lục Kỳ Phách, chỉ một lần thay ca trực nhật như vậy Kiều Lệnh Đường cũng sẽ dễ dàng đồng ý, lỡ như Hà Đào dứt khoát đưa ra đề nghị không đổi chỗ nữa, thì cậu ta sẽ rất thảm. Kiều Lệnh Đường suy nghĩ một lát, cân nhắc lợi hại, cuối cùng quyết định chọn cách của Hà Đào mà làm. Lục Kỳ Phách có chút không vui, sắc mặt trầm xuống.
Cố Hàm vẫn luôn ở bên cạnh quan sát bọn họ thương lượng, lúc này đi tới vỗ vai Hà Đào: “Hà Đào, chúng ta đi thôi, đám Kim Phong chiếm sân bóng rổ, chúng ta không thể đến quá muộn.”
Bởi vì buổi chiều thứ sáu cả khối 12 đều phải làm tổng vệ sinh, những người không trực ra ngoài rất đông, cho nên sân bóng rổ là cung không đủ cầu. Nếu muốn thi đấu, thì nhất định phải đến sớm giành chỗ. Hà Đào biết rõ cái giá của việc thua trận bóng rổ này sẽ gặp phải bao nhiêu sự xem thường, vì thế gật đầu cùng đi ra ngoài với Cố Hàm. Lục Kỳ Phách liếc nhìn Kiều Lệnh Đường một cái, lại quay đầu nói với Du Thanh Ca nói: “Du Thanh Ca, có thể thương lượng một chuyện với cậu không?”
Một rừng không thể có hai cọp, đối với Lục Kỳ Phách mà nói, sự xuất hiện của Du Thanh Ca khiến cho danh hiệu hoa khôi lớp 12A3 của cô ta liền trở thành một sự châm chọc, nhưng lại danh hiệu như thế này cô ta không thể khống chế. Bởi vì không biết phải đối diện với Du Thanh Ca như thế nào, cho nên Lục Kỳ Phách rất ít khi nói chuyện với cô ta. Khi Du Thanh Ca nghe thấy Lục Kỳ Phách muốn nói chuyện với mình cũng có chút sững sờ: “Sao?”
“Tuần này tôi trực nhật thay cậu có được không? Như vậy tuần sau cậu có thể trực cùng với Hà Đào.” Lục Kỳ Phách hỏi cô ta.
Du Thanh Ca ngây ngốc gật đầu: “Được.” Bỗng dưng trong lòng cô ta có chút rộn ràng, nhưng không biết nguyên nhân.
“Hiếm khi nhìn thấy cô Lục nhà chúng ta tích cực như vậy!” Tống Doanh đứng bên cạnh bỗng dưng xen vào một câu, giống như giễu cợt, “Sức mạnh của tình yêu quả nhiên là vĩ đại.”
Lục Kỳ Phách đỏ mặt, cúi đầu ra vẻ thẹn thùng. Du Thanh Ca kéo Tống Doanh: “Tống Doanh, chúng ta ra ngoài đi.”
Ra khỏi cửa phòng học, Tống Doanh nói với Du Thanh Ca: “Thanh Ca, cậu cũng không thiếu nợ gì cô Lục, nếu cậu không muốn làm chuyện gì đó, thì không cần đáp ứng yêu cầu của cô Lục đây.”
Du Thanh Ca biết Tống Doanh đang suy nghĩ cho mình, cô ra lắc lắc đầu: “Không có, tôi vốn dĩ cũng mong như vậy mà.”
“A, thế thì bây giờ xem ra là tôi đang xen vào việc của người khác.” Tống Doanh cười, hai người đi đến cửa dãy phòng, Tống Doanh buông tay Du Thanh Ca ra. Du Thanh Ca có chút bất an, sợ mình chọc Tống Doanh tức giận, vội mở miệng giải thích: “Tôi không có ý đó … cậu chịu giúp tôi, tôi rất biết ơn…”
Tống Doanh nghiêng đầu, mấy sấy tóc bay qua sườn mặt cô. Cô lơ đãng trả lời: “Cậu không cần lo lắng, tôi không giận.”
Tống Doanh bước nhanh hơn, đi phía trước Du Thanh Ca. Du Thanh Ca thấy sống lưng cô cực thẳng, thân hình cao vậy khiến người ta có cảm giác mảnh khảnh, bỗng nhiên nhận ra sự mạnh mẽ của cô dường như cũng không phải là kiên cố không gì phá nổi.
Tống Doanh không biết tâm tư của Du Thanh Ca, cô đi vào sân bóng rổ, bên cạnh sân chỗ tụ tập của lớp 12A3 và 12A4. Phần lớn tuyết đọng ở giữa sân, người của hai lớp đang đứng ở chính giữa sân bóng rổ điều chỉnh đội hình. Tống Doanh quen biết rất nhiều người trong lớp 12A3, liếc mắt một cái là có thể nhận ra tất cả. Theo vị trí, không ngờ là Cố Hàm kèm chặt Mạnh Xuyên Giác, Tống Doanh hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên có một cảm giác không rõ.
Trên sân bóng Cố Hàm đã mất đi vẻ hậm hực bình thường, lại bất ngờ thể hiện sự phấn chấn. Tống Doanh thấy hắn giật được bóng từ tay Mạnh Xuyên Giác, một động tác lắc mình xinh đẹp lắc lướt qua người này, ra tay ở đường ba điểm… không vào. Sau đó Hà Đào vượt lên phía trước thảy một quả, vào. Cố Hàm cười đánh tay với Hà Đào, rồi dùng tay sửa mái tóc phía sau lại, khiến cho các nữ sinh vây quanh sân thể dục ồ lên một tiếng… cũng không biết là ai trầm trồ khen ngợi hắn, còn kêu lên “đẹp trai quá”. Tống Doanh nhìn về hướng bên cạnh, Du Thanh Ca đang ở cạnh cô nhìn chăm chú vào bên trong sân bóng, tầm mắt gần như dính vào trên người Hà Đào. Tống Doanh hơi mỉm cười, sau đó nụ cười lại ngưng đọng trên môi.
Du Thanh Ca đang nhìn Hà Đào, còn cô đang nhìn ai? Trước mắt bỗng nhiên mơ hồ một mảnh, trong sân bóng rổ có vô số thân ảnh lấp loáng, lúc ẩn lúc hiện không nhìn thấy rõ đối tượng mà cô đang chăm chú. Ánh mắt xuyên qua người chơi bóng ở giữa sân, Tống Doanh nhìn thấy trong một khu vực “đội cổ động viên”, Lưu Lị Dĩnh đang vô cùng đau đớn vì “bên ta” thua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bóng ở trong tay Mạnh Xuyên Giác, Tống Doanh nhìn thấy Lưu Lị Dĩnh phấn khích, nghe thấy cô ta kêu từng tiếng cố lên. Cô bỗng nhiên cũng lớn tiếng kêu lên: “A3 cố lên”, giọng cô khá lớn, kéo theo không khí chung quanh.
Cố Hàm cũng nghe thấy giọng cô, hắn kèm Mạnh Xuyên Giác, để cậu ta không có bóng mà chuyền ra phía sau. Sau đó Cố Hàm dùng khóe mắt liếc nhìn về phía Tống Doanh, cô còn đang kêu gào, khuôn mặt một mảnh mờ mịt. Ánh mắt của cô dường như đang nhìn hắn nhưng cũng dường như là không phải. Cố Hàm ngẩn ra, Mạnh Xuyên Giác phóng qua hắn dùng tay ra hiệu cho người ở phía sau. Cố Hàm khôi phục tinh thần, vội xoay người chặn lại. Chờ đến khoảnh khắc có thể thất thần tiếp theo, Cố Hàm lại nhìn về hướng vừa rồi, Tống Doanh đã không còn đứng ở nơi đó. Âm thanh cố lên bên ngoài vang lên hết đợt này đến đợt khác, Cố Hàm lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Tống Doanh đâu? Không có hứng thú đối với bóng rổ chỉ gào lên mấy tiếng rồi bỏ đi sao?
Trong một lần tiến công của lớp 12A4, Cố Hàm vội vàng phòng thủ, khóe mắt bỗng dưng liếc thấy thân ảnh của Tống Doanh. Cô đứng ở phía dưới giá bóng rổ, chỉ là đứng nhìn, từ xa không nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng lại có thể cảm nhận được sự cô độc. Cố Hàm thấy trái tim mình đập nhanh, hắn bắt được bóng, lập tức phản công lại. Động tác trên tay không hề rối loạn, nhưng lòng lại rối loạn. Một lát sau, Tống Doanh lại quay về trong đám người, cười nói lớn tiếng với những người khác, hô "cố lên", Cố Hàm lại càng thêm đau lòng. Cô đứng ở trong đám người, lại càng có thể cô độc hơn so với đứng một mình.
Trong lúc nghỉ giải lao, nhóm Cố Hàm Hà Đào về chỗ hậu cần lớp của mình nghỉ ngơi uống nước, những người khác cũng chạy đến trò chuyện, cổ vũ và khen ngợi đội bóng. Cố Hàm nhìn về phía Tống Doanh. Ánh mắt Tống Doanh dừng lại ở một nơi khác trên sân thể dục. Cố Hàm nhìn theo tầm mắt cô, chỉ thấy Mạnh Xuyên Giác còn đang cười vui vẻ nói chuyện với Lưu Lị Dĩnh.
Bỗng dưng trong khoảnh khắc này, Cố Hàm dường như đã hiểu rõ mọi chuyện. Trong ánh mắt Tống Doanh có sự buồn bã và không cam tâm, thậm chí là ghen tuông. Cô ấy, thích Mạnh Xuyên Giác.
Cố Hàm có thể hiểu được vì sao các cô gái lại thích Mạnh Xuyên Giác, bởi vì người kia vốn là người xuất sắc nhất trong toàn khối, bất kể là trong học tập, thể thao hay là năng lực lãnh đạo đều xuất chúng. Mạnh Xuyên Giác ở trong đội kéo cờ, mỗi tuần đều sẽ mặc đồng phục trắng tinh lạnh lùng đứng ở phía trước toàn đội mà kéo Quốc kỳ. Lúc đến phiên cậu ta diễn thuyết trong nghi thức chào cờ, có lần nào mà cậu ta không tỏ ra khí phách hăng hái, đĩnh đạc mà nói chứ? Lễ khai mạc liên quan nghệ thuật, người đứng ở giữa sân khấu làm MC, người đại diện biểu diễn tiết mục cho lớp 12A4… chẳng phải đều là cậu ta hay sao? Cậu ta hấp dẫn quá nhiều ánh mắt, nhưng không ngờ Tống Doanh cũng …
Chỉ là lúc học lớp 11, hình như Tống Doanh và Mạnh Xuyên Giác đã có lần bị bắt gặp đứng ở hành lang nói chuyện. Có thể lúc đó bọn họ đã có chút giao tình, nhưng không biết vì sao Tống Doanh lại thua Lưu Lị Dĩnh. Ánh mắt Mạnh Xuyên Giác thực sự là Cố Hàm không hiểu được, không phải là Lưu Lị Dĩnh không tốt, chỉ là Cố Hàm đánh giá cô ta quá nổi bật, hắn không thích loại con gái như vậy.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì Tống Doanh đã đi tới. Chỉ nói mấy câu đã có thể vực dậy tinh thần cho cả đội, rực rỡ như ánh mặt trời. Tống Doanh khích lệ bọn họ đánh thật tốt, trước mắt lớp bọn họ đang bị dẫn trước, nhất định hiệp hai phải tranh thủ nhiều hơn, mới có thể dành được thắng lợi.
Cố Hàm nhìn nụ cười bên môi Tống Doanh, trong lòng có quá nhiều cảm xúc, cho nên không thể nghe được cô nói gì. Tống Doanh thấy những người khác đều cười hì hì với mình hứa sẽ chơi thật tốt, chỉ có Cố Hàm là không nói không rằng, trong lòng càng không được tự nhiên, cũng không để ý tới hắn, quay đầu vỗ vào người sau lưng: “Ngô Phi, cậu đấy! Chạy đến đây làm gián điệp nghe lén à?”
Đứng ở phía sau Tống Doanh chính là Ngô Phi của lớp 12A4. Lớp 11 cô ta ở cùng một phòng ngủ với Tống Doanh, mối quan hệ với Tống Doanh rất tốt. Lần này đột nhiên bị nói tới cũng không hề có vẻ chột dạ chút nào, chỉ cười trả lời: “Các cậu thì có bí mật gì để cho tôi đi làm gián điệp hả? Là chiến lược thi đấu thay đổi? Hay là đổi người? Hay là…”
“Stop! Tóm lại cậu đã bị tôi bắt gặp thì hiệp sau không được về bên kia!” Tống Doanh giữ chặt Ngô Phi, ra vẻ uy hiếp.
“Cậu không cho Ngô Phi về, thế chẳng phải là muốn lấy mạng Giang Phương Hành sao? Ngô Phi mất tích, thì cậu ta làm sao chơi bóng được?” Một thanh âm vang lên sát bên người, đột nhiên toàn thân Tống Doanh cứng đờ, ngay cả sức lực quay đầu cũng không có. Cố Hàm đứng ở bên cạnh nhìn thấy tất cả mọi chuyện, khẽ thở dài một cái, chào hỏi: “Mạnh Xuyên Giác.”
Tống Doanh chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một nụ cười càng hết sức xán lạn: “Tam Nhi, chẳng lẽ bên các cậu không còn ai sao? Phải để cho đội trưởng đích thân đi đòi người? Giang Phương Hành đâu?” Giang Phương Hành và Ngô Phi là thanh mai trúc mã, hai người từ trước đến nay đều như hình với bóng, nhưng chưa bao giờ chịu thừa nhận càng khiến cho mọi người suy đoán, chỉ nói là quan hệ bạn bè.
“Tam Nhi?” Hà Đào nghe cách xưng hô này liền cảm thấy kỳ lạ, hỏi. Tống Doanh gật gật đầu: “Đó là biệt hiệu của tên Mạnh Xuyên Giác này, thứ nhất là vì chữ xuyên có ba gạch trong tên cậu ta, thứ hai là… cậu không cảm thấy lúc cậu ta cười lên, cái trán nhíu lại giống như một chữ tâm hay sao?”
Hà Đào nhìn Mạnh Xuyên Giác một cái, cậu ta cười bất đắc dĩ, quả nhiên nếp nhăn trên trán người này mỗi khi cười, chính là một chữ “Tam”. Hà Đào không nhịn được bật cười: “Biệt hiệu này cũng thật dễ hình dung, ai lại có ý tưởng hay thế này?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Doanh vươn ra ngón tay chỉ vào mình: “Đương nhiên là kẻ thông minh đáng yêu là tôi rồi! Biệt hiệu này đã tuyệt tích bao nhiêu năm ở cấp ba rồi, thật là đáng tiếc.”
“Cấp ba?” Cố Hàm nhẹ nhàng hỏi.
Tống Doanh trừng to mắt: “Chẳng lẽ tôi chưa nói với các cậu, tôi và vị Mạnh Xuyên Giác Mạnh đại nhân anh tuấn tiêu dao, phong độ nhẹ nhàng này là bạn học cùng trường cấp 2 hay sao?”
☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆
“Trái tim vốn thuộc về ta, vẫn được chở che bởi lồng ngực em, chỉ vì trần thế kia sau khi vén mây mù che phủ. Vì vậy em không muốn đi, lúc nói lời tạm biệt với ta, thì đã không còn nhìn thấy, cho đến bây giờ thế gian vẫn còn mơ hồ thì thầm, truyền thuyết của hai chúng ta…”
Cố Hàm phát bóng thật mạnh, muốn đuổi lời hát trong tai ra ngoài, nhưng vẫn không làm gì được. Trước khi hiệp thi đấu tiếp theo bắt đầu, Mạnh Xuyên Giác đã quay về khu vực lớp mình, còn Tống Doanh trốn sang một bên, nhẹ nhàng hát lên. Cố Hàm đã từng nghe bài hát kia, là 《 Cuồn Cuộn Hồng Trần 》của Trần Thục Hoa. Âm thanh nhẹ nhàng từ từ đi qua năm tháng chỉ còn lại truyền thuyết hồng trần đang nói chuyện ta và em.
Hãy nhớ câu đầu tiên của bài hát này … người lơ đãng lúc đầu, ta thiếu niên còn chưa hiểu chuyện.
Tống Doanh và Mạnh Xuyên Giác là bạn học cấp hai, như vậy, là Mạnh Xuyên Giác lơ đãng thế nào, mới tạo thành nỗi đau trong lòng thiếu niên chưa hiểu chuyện Tống Doanh? Ở những năm cấp 2 khi Cố Hàm còn chưa quen biết Tống Doanh, bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì?
Trái tim rất đau đớn lại có chút chua xót, còn giống như đang ghen tị. Mạnh Xuyên Giáp cứ lắc lư qua lại ở trước mặt, Cố Hàm cố ngăn cản cậu ta, không để cậu ta có cơ hội giữ bóng. Phút thứ 10 của hiệp 2 chỉ còn 5 điểm nữa là kết thúc trận đấu, tỉ số hiện tại đang là 32:28 bị dẫn trước 4-0, Mạnh Xuyên Giáp lấy được bóng, muốn lách qua Cố Hàm, Cố Hàm sử dụng một động tác giả khiến cho Mạnh Xuyên Giáp bị mất đà, trong nháy mắt liền không giữ được thăng bằng. Cố Hàm nhân cơ hội này mà cướp được bóng, đường chuyền ba điểm đẹp mắt, bóng vào rổ, lớp 12A3 hoan hô vang dội. Cố Hàm vỗ vỗ tay, nhìn về phía đám người, thấy Tống Doanh đang xem hắn.
Đại khái là các hoạt động của nam sinh và những hành vi hiệp nghĩa của anh hùng đều có mục đích để cho nữ giới khen ngợi, ở những phút cuối cùng Cố Hàm gần như là một mình đấu với Mạnh Xuyên Giác, liên tục giành được thắng lợi. Lớp 12A4 thấy tình thế không ổn, vội vàng xin tạm dừng trận đấu, điều chỉnh chiến lược, phái hai người ra kèm Cố Hàm. Nhưng lúc nào cảm động đang còn kết thúc, A3 đang dẫn trước 7 điểm. Mạnh Xuyên Giác cũng có chút nóng nảy, dẫn đầu xông lên, đụng trúng Cố Hàm. Cố Hàm cao hơn Mạnh Xuyên Giác một chút, nhưng lại gầy hơn so với cậu ta một chút, lực tác động nhỏ hơn Mạnh Xuyên Giác, bị cậu ta làm té ngã. Cố Hàm lập tức đứng lên chỉ cảm thấy toàn thân không có gì đau đớn. Mạnh Xuyên Giác vội chạy tới xem hắn có việc gì hay không, Cố Hàm xua xua tay, sau đó xin tạm dừng trận đấu thay người bổ sung, hắn ra sân nghỉ.
Sân bóng rổ có bậc thang xung quanh, Cố Hàm tìm một vị trí ngồi xuống, mình cũng mất 12A3 vội vàng chạy tới, ríu ra ríu rít hỏi thăm. Đơn giản đều là những câu như: “Cậu chơi hay quá” “Sao Mạnh Xuyên Giác lại có thể chơi xấu như vậy” …v…v… Trong tiếng xôn xao khen ngợi Cố Hàm và lớn tiếng trách móc Mạnh Xuyên Giáp, Tống Doanh lặng lẽ đi tới ngồi xuống bên cạnh, trong tay cầm hộp cứu thương, "Có bị trầy không? Muốn tự xử lý vết thương hay đến phòng y tế?"
Cố Hàm nhận lấy miếng băng cá nhân, Tống Doanh không nhìn hắn mà vẫn nhìn chằm chằm vào diễn biến trong sân. Cố Hàm mở miệng có chút chua xót, "Cậu ta là bạn học cấp 2 của cậu à?" Tống Doanh giật mình, trả lời theo bản năng: “Đúng vậy, hơn hai năm ngồi cùng bàn.”
“Sao? Còn là ngồi cùng bàn nữa à?!” Cố Hàm cũng không biết mình xuất phát từ tâm lý gì mà thốt lên một câu này.
Những lời này của Cố Hàm đã chọc vào tâm sự của Tống Doanh, cô nhanh chóng đứng dậy, không xem thi đấu nữa, đi ra ngoài sân bóng rổ. Cố Hàm lập tức hối hận, đã biết Tống Doanh có ý với Mạnh Xuyên Giác, cần gì phải…
Cố Hàm lại không biết Tống Doanh vừa đứng dậy đã hối hận, Tống Doanh từ trước đến nay có thể cười đến không tim không phổi, cho dù bị người xé miệng vết thương ra lớn đến mức nào... Lúc học lớp 10 trong phòng ngủ có nữ sinh của A4, cô đã nghe rất nhiều lời đồn về Mạnh Xuyên Giác và Lưu Lị Dĩnh, không phải cũng chỉ cười cho qua hay sao? Vì sao lại tức giận vì những lời nói của Cố Hàm?
… Ngày tháng lúc trước đều đã đi xa, ta cũng đã có gia đình riêng của mình.
Chính là câu này đâm vào chỗ sâu nhất trong lòng hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro