Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Chương 13

Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

2025-02-24 22:30:25

Ở nhà bà ngoại chưa được nửa tháng, Vưu Tư Gia đã cảm thấy vô cùng chán chường.Bụng của Lưu Tú Phân đã nhô cao từ lâu, đi lại bất tiện nên không có thời gian để ý đến cô bé. Xung quanh cũng chẳng có đứa trẻ nào quen thuộc, thế nên ngày nào cô bé cũng chỉ có một mình.Phần lớn thời gian, cô bé chỉ biết ngồi thu lu trong nhà xem tivi. Đến lúc cao hứng, cô bé lại giật ga trải giường xuống, quấn lấy chăn để giả làm tiên nữ, diễn xong tiên nữ thì lại đóng vai hoàng thượng.Cô bé trèo lên chiếc bàn nhỏ giữa phòng khách, nơi đặt tượng thần thờ cúng, lấy ga trải giường buộc một nút trước cổ rồi hất mạnh ra sau, sau đó giơ cao cánh tay, hướng xuống phía dưới không một bóng người mà hô lớn: “Quỳ! Đứng lên! Chúng khanh bình thân!”Lời vừa dứt, bà ngoại đã dùng chân đẩy tung cánh cửa lưới, trên tay bưng một đĩa dưa hấu.Vưu Tư Gia vội nhảy xuống, nhưng vì hành động quá vội vàng nên tấm ga trải giường dài quệt trúng lư hương trên bàn thờ. Bà ngoại còn chưa kịp đặt đĩa dưa hấu xuống, đã lập tức với cây chổi dựa bên tường định quất cô bé.Cô bé lập tức thi triển chiêu “Kim thiền thoát xác”, quẳng luôn tấm ga, dựa vào đôi chân nhanh nhẹn, chạy biến ra xa.Từ đó về sau, trò chơi đóng vai của cô bé chính thức bị cấm.Nhưng may mắn là xung quanh mái bằng của ngôi nhà có trồng một vòng cây ngô đồng um tùm, suốt cả ngày tiếng ve kêu râm ran. Cô bé liền lấy một chiếc gậy tre nhỏ, quấn băng keo quanh đầu gậy, mỗi ngày cầm đi bắt ve dưới ánh mặt trời gay gắt.Tay nghề của cô bé không được tốt, mỗi lần đầu gậy chỉ vừa thò ra khỏi kẽ lá, tiếng ve kêu lập tức ngưng bặt, tiếp theo là một loạt tiếng vỗ cánh bay đi đầy vội vã, chỉ còn những giọt nước lạnh buốt rơi lộp độp xuống mặt cô bé.Lúc hóng mát sau bữa tối, Lưu Tú Phân lại không quên cằn nhằn:“Ngày nào cũng chạy ra ngoài giữa trời nắng chang chang mà bắt được mấy con ve đâu. Nhìn con bây giờ xem, đen thui như con khỉ nhỏ rồi này!”Vưu Tư Gia nằm trên chiếc chiếu trúc, trải trên nóc nhà bằng. Ban ngày mái nhà đã hấp đủ ánh nắng, đến tối hơi nóng vẫn còn bốc lên âm ỉ.Cô bé nằm ngửa, gối đầu lên cánh tay mình, chẳng buồn đáp lại lời nào, chỉ tò mò vì sao trên trời lại có càng lúc càng nhiều sao.Hương nhang muỗi bên cạnh đã tàn, bọn muỗi lại kéo đến. Cô bé bật dậy, vớ lấy chai nước hoa hồng xịt một vòng quanh người, sau đó lại nằm xuống, tay phe phẩy quạt mo. Hương bạc hà hòa với hơi nóng bốc lên từ lớp bê tông khiến người ta mơ màng buồn ngủ.Mơ màng trong cơn ngái ngủ, cô bé chợt nhớ đến Dương Huyên.Khi còn ở nhà, cậu cũng thường dẫn cô bé đi bắt ve. Tay nghề của cậu giỏi hơn cô bé nhiều, chưa đầy một lúc đã có thể nhét đầy một chai nhựa nhỏ.Cô bé trở mình, ý thức dần trôi xa, tựa như quay lại những ngày cùng nhau đi học. Gió thổi vạt áo cậu phất vào mặt cô bé, mang theo mùi khô ráo mát lành. Cô bé ngồi sau xe đạp, lắc lư theo từng vòng bánh. Mặt đường không bằng phẳng, cậu đứng lên, đạp hai cái mạnh hơn. Bánh xe nghiến phải một viên đá nhỏ, cô bé bỗng chốc cảm nhận rõ ràng một cơn xóc nảy…Vưu Tư Gia giật mình tỉnh giấc.Dưới ngõ nhỏ vang lên tiếng ồn ào huyên náo, ánh đèn pin chói lóa quét loạn khắp nơi. Ngay bên tai, giọng nói hoảng hốt của Lưu Tú Phân vang lên: “Chẳng lẽ đến bắt con sao?”“Có lẽ bị hàng xóm tố giác rồi.” Bà ngoại cuộn vội chăn chiếu lại, đẩy hai mẹ con cô bé xuống lầu, giục giã: “Mau lên, chạy ngay đi!”Vưu Tư Gia vẫn còn ngái ngủ, bị đẩy xuống hai bậc cầu thang, bỗng đâm sầm vào ông ngoại đang vội vã chạy lên: “Không kịp nữa rồi! Tôi khóa cửa rồi, bọn họ đang đập cửa, phải nghĩ cách thoát ra ngoài!”Lưu Tú Phân nước mắt lăn dài tức thì: “Đã hơn tám tháng rồi, bây giờ mà ép sinh non thì khó lắm…”Bà ngoại nổi giận: “Khóc cái gì mà khóc, lo tìm cách trước đã!”Nói xong, bà đảo mắt nhìn xuống lầu, trông thấy dưới bức tường phía đông có một đống rơm ngô chất để đun bếp. Bà lập tức kéo ga trải giường ra, vỗ vỗ vào người Vưu Tư Gia: “Giữ chặt lấy! Cháu nhẹ cân, bà thả cháu xuống trước, sau đó cháu ở dưới đỡ mẹ cháu!”Vưu Tư Gia lập tức tỉnh táo hẳn.Cô bé buộc chặt ga trải giường vào hai tay, chân chà lên bức tường thô ráp, lần mò trong bóng tối, chậm rãi trượt xuống. Khi chạm đất, cô bé rơi thẳng vào đống rơm, những cọng rơm khô cứng chạm vào da trần, vừa rát vừa ngứa.Vưu Tư Gia nhanh chóng tháo ga trải giường ra, ngửa mặt lên, trông thấy tấm ga được kéo ngược lên. Giữa màn đêm, bóng dáng Lưu Tú Phân mơ hồ trở thành một khối đen. Ban đầu còn nghe thấy hơi thở nặng nề của bà, nhưng ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập từ trên lầu đã lấn át tất cả.Những kẻ đến bắt Lưu Tú Phân đã lên đến nơi. Một giọng quát nghiêm nghị vang lên: “Người đâu rồi?”Ông ngoại lập tức quay người ra chặn bọn họ. Cùng lúc đó, tốc độ thả ga giường đột ngột tăng nhanh. Vưu Tư Gia còn chưa kịp đỡ lấy, đã thấy Lưu Tú Phân rơi thẳng xuống, đống rơm phát ra tiếng lách cách giòn tan khi bị đè gãy.“Chạy rồi! Xuống dưới rồi!”Ánh đèn pin lia loạn từ trên xuống, tiếng bước chân dần xa, dần nhỏ.Vưu Tư Gia vội vã bới đống rơm ra, phát hiện Lưu Tú Phân đang tựa vào bức tường, hai tay ôm chặt bụng, giọng nói đứt quãng: “Mẹ chạy không nổi nữa… Con chạy đi, trời tối thế này, dụ bọn họ ra chỗ khác…”Vưu Tư Gia mồ hôi túa ra khắp người. Cô bé ôm lấy những bó rơm bên cạnh, chất hết lên người Lưu Tú Phân, phủ kín đến mức không lộ ra chút nào, sau đó quay đầu lao thẳng ra ngoài thôn.Bầu không khí ban đêm oi bức, nhưng khi chạy, từng luồng gió lướt qua tai cô bé vù vù. Cô bé len lỏi qua mấy con hẻm nhỏ, ánh sáng đèn pin theo sát phía sau. Họng cô bé như bị lửa đốt, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.Không biết đã chạy bao lâu, chỉ biết khi cô bé thoát khỏi làng, tiếng bước chân phía sau cũng dần biến mất. Vưu Tư Gia chậm lại, thở hổn hển, thoáng chốc ngây người.Cô bé không quen đường ở đây, có vẻ như đã chạy đến một cánh đồng. Hai bên đường là những cây ngô đã vươn cao, đen kịt một mảng, trông như bức tường chắn hai bên.Cô bé không dám đi sâu vào trong, chỉ có thể lần mò theo mép ruộng mà đi. Đi mãi, đi mãi, bỗng nhiên cảm giác mặt đất hơi dốc lên. Cô bé vừa bước tới thì đầu đập vào thứ gì đó.Ngẩng lên nhìn, thì ra là một cái giàn gỗ hình tròn, trên đó cắm đầy những bông hoa giấy chồng chất lên nhau. Vưu Tư Gia lùi lại mấy bước, lúc này mới nhận ra mình vừa bước lên một gò đất nhỏ, thứ vừa đập đầu vào chính là vòng hoa cắm trên đó.Thì ra đây là một ngôi mộ.Nhận thức được điều này, cô bé lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng mới đi được hai bước, chân bỗng nhũn ra. Cô bé vỗ vỗ vào đầu mình, lẩm bẩm: “Tiểu Tư Gia, hồn lên người, Tiểu Tư Gia không sợ, không sợ…”Tự trấn an hai câu, dường như lấy lại được chút sức lực, cô bé lập tức nhắm mắt cắm đầu chạy thục mạng.Gió lại gào thét bên tai. Vưu Tư Gia vừa thở d.ốc vừa chạy, cuối cùng cũng thấy ngôi làng quen thuộc. Trên đường không còn ánh đèn pin chớp tắt nữa. Cô bé vội vàng quay lại bức tường khi nãy, lật tung đống rơm lên, nhưng bên trong trống trơn, không còn ai cả.Cô bé vòng ra phía trước nhà, thấy cánh cửa khép hờ, gọi hai tiếng thì chỉ có bà ngoại trả lời. Bà vừa thấy cô bé, vừa lo vừa giận: “Cháu chạy đi đâu thế hả?!”“Cháu cũng không biết…” Vưu Tư Gia lau mồ hôi, đảo mắt nhìn quanh. “Mẹ cháu đâu?”“Trốn rồi, chưa bị bắt, nhưng bị ngã, ông ngoại cháu cõng đi bệnh viện rồi.” Bà ngoại ngồi xuống, sốt ruột nói tiếp: “Không biết tình hình thế nào nữa.”Vưu Tư Gia im lặng, cả người rã rời, mệt đến mức chẳng buồn nhấc chân. Cô bé loạng choạng bước vào phòng, ngã phịch xuống giường, lập tức chìm vào giấc ngủ mê man.Sáng hôm sau, cô bé bị tiếng động cơ xe máy ngoài cổng đánh thức.Cô bé bật dậy nhìn ra ngoài, thấy Vưu Chí Kiên, người đã hơn nửa năm không gặp, xuất hiện ở đó. Anh ta ngồi vắt chân trên chiếc xe máy, miệng ngậm điếu thuốc, cau mày nói chuyện với bà ngoại ở trong sân. Đồng thời, anh ta cũng mang tin về việc Lưu Tú Phân sinh non.“Mẹ con thế nào rồi?” Bà ngoại sốt ruột hỏi.“Người lớn không sao, nhưng đứa nhỏ phải nằm lồng ấp, chi phí mỗi ngày tốn lắm.”Bà ngoại ban đầu thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại nhíu mày hỏi tiếp: “Con trai hay con gái?”Vưu Chí Kiên không trả lời, điếu thuốc bên môi lúc sáng lúc tàn, rất nhanh đã tích thành một lớp tàn dày.“Nhìn sắc mặt mày là tao biết rồi.” Bà ngoại nói, “Vậy mày và bố mẹ tính sao?”“Không lo được.” Tàn thuốc rơi xuống xe máy, Vưu Chí Kiên phủi nhẹ một cái, lạnh nhạt nói: “Định bỏ.”Ve sầu trên cây ngô đồng đột nhiên kêu rộ lên, bà ngoại im lặng hồi lâu không nói gì.Mãi sau, bà mới cất giọng khàn khàn: “Tú Phân có ai chăm không?”“Bố vợ con với mẹ con ở đó rồi.” Vưu Chí Kiên dụi điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm lên, “Mai mẹ qua đổi ca đi.”Vưu Tư Gia đứng bên cạnh, bồn chồn đan tay vào nhau chờ đợi. Nghe đến đây, cô bé lên tiếng: “Con có thể đi không?”Vưu Chí Kiên một tay nắm ga, một chân đạp khởi động xe, giữa tiếng động cơ rền vang, anh ta liếc cô bé một cái, như thể mới vừa nhìn thấy: “Con đi làm gì, ở đây đừng có gây thêm chuyện.”Vưu Tư Gia vội đuổi theo mấy bước, tiếp tục hỏi: “Vậy khi nào con mới được về nhà?”Thứ duy nhất đáp lại cô bé là làn bụi mù bốc lên và mùi khói xe chậm rãi lan tỏa.Cô bé đành lặng lẽ quay lại nhà. Bà ngoại bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, cô bé kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên bếp, phụ giúp quạt bễ. Cả nhà chỉ có hai người ăn, thêm vào đó tâm trạng nặng nề nên bữa cơm nấu rất đơn giản. Mới vừa dọn lên bàn định bưng vào trong nhà, thì bên ngoài lại vang lên tiếng động cơ xe máy quen thuộc.Vưu Chí Kiên, người vừa rời đi hơn một tiếng trước, lại trở về với vẻ mồ hôi nhễ nhại.Bà ngoại đặt mâm cơm lên bàn, vội vàng lau tay vào tạp dề rồi đi ra đón: “Sao vừa đi đã quay lại? Không phải có chuyện gì chứ?”Vưu Chí Kiên bước vào, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ dài, cầm lấy chiếc cốc sứ bên cạnh, ngửa đầu uống ừng ực. Uống xong, anh ta “cạch” một tiếng đặt mạnh cốc xuống bàn, nói: “Không có gì, đứa nhỏ vẫn nằm trong lồng ấp.”“Giữ lại à?”“Ừ.”“Thế tiền ở đâu ra?”“Không cần vội, đã có người chịu trả giúp.”Bà ngoại nghe vậy, sững người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Số ký tự: 0