Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Chương 53

Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

2025-02-24 08:12:21

Anh nhanh chóng cúp điện thoại, rồi đứng dậy: “Anh ra ngoài một lát.”Vưu Tư Gia kéo áo anh cùng đứng lên, hơi lo lắng: “Có chuyện gì vậy?”“Có việc ở cửa hàng anh đi xử lý một chút.” Dương Huyên cúi mắt nhìn cô, giơ tay lên, do dự một chút rồi xoa xoa tóc cô, “Em tự ra ngoài ăn cơm đi, không cần đợi anh.”Vưu Tư Gia nhìn vẻ mặt anh, gật gật đầu.Dương Huyên chưa đầy mười phút đã đến cửa hàng rửa xe.Chiếc xe thể thao màu vàng sáng đỗ bên ngoài cửa hàng, chàng trai đeo khuyên tai và Lục Trạch Minh đều ở đó, Tiểu Lâm và sư phụ Lưu vẫn chưa tan ca, đang ngồi hút thuốc ở cửa.Tiểu Lâm nghe thấy tiếng xe máy của Dương Huyên, vội vàng đứng dậy, mặt tái mét: “Anh Huyên…”Dương Huyên vẫy vẫy tay, đi qua ngồi xổm xuống nhìn dưới xe.“Nhìn rõ chưa?” Giọng của chàng trai đeo khuyên tai vang lên phía trên, “Cái khớp nối này, bao gồm cả kẹp phanh bên ngoài đều bị oxy hóa ăn mòn.”Dương Huyên bật đèn pin, nhíu mày không nói gì.“Lần trước rửa không sạch đã cho anh một cơ hội, lần này thì hay rồi, đây là phanh Endres, anh nhìn cũng không nhìn đã phun hóa chất lên đó à?”Dương Huyên đứng dậy, trước tiên xin lỗi, sau đó nói: “Tôi đi nói chuyện với người phụ trách cửa hàng.”Chàng trai đeo khuyên tai liếc anh một cái, còn Lục Trạch Minh thì tỏ thái độ không liên quan.Dương Huyên đi đến trước mặt sư phụ Lưu và Tiểu Lâm, vẻ mặt nghiêm trọng: “Cái phanh và khớp nối này đều là công nghệ anốt, không thể tiếp xúc với chất lỏng kiềm mạnh, có lẽ là ai đó đã phun chất tẩy rửa tự động lên đó.”Dương Huyên vốn rất cẩn thận, có lẽ không phạm loại lỗi này, sư phụ Lưu thở ra một hơi khói, nhìn về phía Tiểu Lâm: “Cậu dùng à?”“Xe do anh Huyên phụ trách rửa.” Cậu ta lắc đầu, “Em chỉ giúp một tay lúc đầu, em quên mất, em có lẽ không phun…”Sư phụ Lưu ném điếu thuốc xuống đất: “Cửa hàng có camera giám sát.”“Xe lái đến không phải đều như vậy sao?” Tiểu Lâm ấp úng, “Khi anh Huyên vào thay quần áo em đã giúp anh ấy phun trước một lần, anh ấy cũng không dặn dò em.”Tiểu Lâm là một cậu thanh niên hai mươi tuổi, vừa mới đến làm việc trong kỳ nghỉ hè, thuộc dạng có lòng tốt nhưng làm hỏng việc, Dương Huyên cũng không muốn làm khó đối phương, chỉ nói: “Xe do tôi phụ trách rửa, không dặn dò là lỗi của tôi.”Sư phụ Lưu đứng dậy, gọi chàng trai đeo khuyên tai vào trong, cùng nhau thảo luận về việc bồi thường.Dương Huyên ở bên ngoài lấy điện thoại ra, gửi cho Vưu Tư Gia một tin nhắn, bảo cô ngủ sớm đừng đợi mình, vừa nhấn vài cái trên màn hình, anh liền nghe thấy giọng của Lục Trạch Minh: “Tư Gia sao không đến?”Dương Huyên dừng lại một chút, không nói gì cũng không quay đầu lại, tiếp tục soạn tin nhắn.Lục Trạch Minh tiếp tục hỏi: “Anh rửa xe một tháng bao nhiêu tiền?”Dương Huyên nói không nhiều.“Vậy khoản bồi thường đối với anh chắc rất khó khăn, “Giọng Lục Trạch Minh bình tĩnh, “Cần tôi nói giúp không?”Dương Huyên quay đầu nhìn cậu ta một cái: “Cậu sẽ sao?”“Xem anh có muốn không.”Dương Huyên không đáp lại, cất điện thoại rồi quay người vào cửa hàng.11 giờ tối Lý Mãn mới tan ca, Dương Huyên qua ăn cơm cùng anh ta.Nghe anh kể xong, sắc mặt Lý Mãn cũng trở nên nghiêm trọng: “Đền bao nhiêu?”“Xe đã được độ lại, một mâm xe ít nhất cũng mất 15 nghìn, cả bốn mâm đều bị oxy hóa, cộng thêm phí nhân công khác, tối thiểu cũng 100 nghìn.”Lý Mãn chửi thề một câu, không nhịn được: “Trách nhiệm không thể để một mình cậu gánh hết được!”“Tiểu Lâm chỉ là thằng nhóc, chẳng có bao nhiêu tiền.” Dương Huyên véo véo chân mày, “Huống chi đối phương nhất quyết nhận định là em, bọn họ không thiếu tiền, ngày mai còn định gọi người đến gây sự, sư phụ Lưu và quản lý nói chia đôi, nhưng quản lý không đồng ý.”“Bên tôi có thể góp một ít, đủ không?”Dương Huyên lắc đầu: “Còn thiếu.”“Tìm Lý Hiểu Phong cứu nguy xem?” Lý Mãn vừa nói xong liền phủ định ngay, “Thôi bỏ đi, tôi sợ cái kiểu nhà mặt phố bố làm to như anh ta lắm, suốt ngày rỗi hơi đi tìm niềm vui, còn có cả em trai cậu nữa!”Dương Huyên liếc nhìn Lý Mãn.“Tuổi còn nhỏ mà đã đầy tâm cơ, chẳng chút thuần khiết nào…”Dương Huyên đến 12 giờ mới về nhà. Anh đóng cửa lại, ngay trước khi định bật đèn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, thấy quạt trước ghế sofa đang quay vù vù.Anh rón rén bước tới, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, phát hiện Vưu Tư Gia nằm ngủ trên ghế sofa, tay chân dang rộng.“Tư Gia?” Dương Huyên dùng mu bàn tay chạm vào má cô, cô mơ màng đáp lại một tiếng, không mở mắt.Dương Huyên tiếp tục: “Về giường ngủ đi, được không?”Đối phương cựa mình một cái, nắm lấy tay anh không buông.Dương Huyên cúi mắt nhìn một lúc, có phần bất đắc dĩ, đành phải cúi người bế cô về.Khi đặt người lên giường, Vưu Tư Gia có chút cảm giác, khó nhọc mở mắt: “Anh về rồi à?”Dương Huyên “ừm” một tiếng.Cô lại nhắm mắt, nắm tay anh không cho đi: “Xử lý xong chưa?”“Xử lý xong rồi, em ngủ ngon nhé.” Dương Huyên rút tay về, đắp tấm chăn mỏng lên bụng cô, lại kéo quạt lại gần và bật lên.Vưu Tư Gia lúc này mới yên tâm, trở mình không lên tiếng nữa.Hôm sau Vưu Tư Gia tỉnh dậy, trong đầu còn vương lại ấn tượng mơ hồ về việc Dương Huyên ôm mình, nhưng lại nghi ngờ đó là mơ. Vì sáng ra không thấy anh đâu, cô mò điện thoại ra, lại nhận được tin nhắn của Lục Trạch Minh.Vì đối phương có nhắc đến Dương Huyên nên cô vội vàng thu xếp đi gặp.Vẫn là quán cà phê lần trước, trên đường Vưu Tư Gia đi ngang tiệm rửa xe, không quên nhìn vào cửa một cái, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc. Có nhân viên quen mặt cô nói Dương Huyên hôm nay không đến.Lục Trạch Minh đã đợi cô từ lâu, trên bàn bày sẵn cà phê và đồ ăn vặt, cậu ta đi thẳng vào vấn đề, vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Vưu Tư Gia, cuối cùng vẻ mặt có chút vi diệu: “Anh ta không nói với cậu sao?”Vưu Tư Gia lắc đầu, lo lắng: “Phải đền nhiều tiền lắm không?”“Đối với anh ta thì nhiều đấy, chủ xe là con trai bác trai tôi, anh ta cũng không thiếu tiền, nhưng đã bồi thường thì phải bồi thường cho đúng, một đồng cũng có thể làm khó anh hùng.” Lục Trạch Minh liếc nhìn cô, “Cậu thích anh ta cũng không sao, nhưng vấn đề thực tế đã rõ ràng ở đây rồi, ngay cả tiền bồi thường anh ta cũng không trả nổi.”Vưu Tư Gia cảm thấy không đúng: “Không phải cậu giở trò gì đấy chứ?”Lục Trạch Minh không nhịn được cười lạnh: “Anh ta tự kỹ thuật rửa xe không đạt, tôi giở trò gì được, huống chi tôi có lòng tốt nói cho cậu biết, cậu lại nghi ngờ tôi như vậy?”“Xin lỗi.” Vưu Tư Gia bị cậu ta chỉ trích một hồi, nảy sinh lòng áy náy, lại nhìn cậu ta, cô ngập ngừng nói, “Đã là người quen…”Lục Trạch Minh nhìn cô: “Tôi có thể giúp đỡ, để anh ta trả ít đi.”Vưu Tư Gia thở phào nhẹ nhõm: “Cậu cũng không tệ nhỉ.”“Tôi làm vậy là vì cậu.”Vưu Tư Gia khựng lại: “Hả?”“Tư Gia.” Lục Trạch Minh nói, “Tôi làm thế là nể mặt cậu.”Vưu Tư Gia vội vàng xua tay: “Tôi chỉ thích Dương Huyên thôi, những chuyện khác cậu đừng nghĩ nữa!”“Tôi không nghĩ gì khác.” Cậu ta lùi một bước để tiến hai bước, lời nói nửa thật nửa giả, “Ông nội cũng rất quan tâm anh ta, cậu cũng vậy. Tôi chỉ là không cam tâm, tôi hy vọng cậu ít nhất… đừng né tránh tôi, đừng chỉ nhìn mỗi anh ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Số ký tự: 0