Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Chương 69

Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

2025-02-24 22:00:28

Anh mặc chiếc áo khoác phao lông vũ màu đen mà trước đây hai người từng mua cùng nhau, giống hệt chiếc cô đang mặc. Đôi mắt cụp xuống, tròng mắt đen láy, nhìn cô chăm chú.Vưu Tư Gia sững sờ trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Lý Mãn.Lý Mãn cười tinh quái: “Có tính là bất ngờ không?”Vưu Tư Gia lại ngẩng lên nhìn Dương Huyên một cái rồi lập tức gật đầu lia lịa.Lý Mãn liếc nhìn sắc mặt của Dương Huyên, cố ý nói: “Gặp anh có phải càng bất ngờ hơn không?”Vưu Tư Gia còn chưa kịp phản ứng, Dương Huyên đã xách hành lý của cô bằng một tay, cánh tay còn lại hạ xuống, nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình.Lý Mãn hừ một tiếng rồi cười khẽ, giơ nắm đấm đấm nhẹ vào vai Dương Huyên: “Nhìn cái dáng vẻ của cậu kìa!”Những năm Vưu Tư Gia đi học, Dương Huyên khởi nghiệp, Lý Mãn cũng mở một tiệm cắt tóc ở Hà Thành, tích góp được chút tiền, mua được xe. Nhưng sau khi người lớn trong nhà qua đời, tiệm cắt tóc xung quanh cạnh tranh ngày càng khốc liệt, kiếm tiền không còn dễ dàng nữa. Đúng lúc hợp đồng thuê nhà hết hạn, anh ta quyết định đóng cửa tiệm. Trùng hợp là bên đội ngũ của Dương Huyên đang thiếu người, công ty cũng bước vào giai đoạn phát triển. Lý Mãn bắt đầu có ý định theo anh cùng khởi nghiệp, thế là hai người hẹn gặp nhau ở Hải Thành, tiện thể đi đón Vưu Tư Gia.Lý Mãn lái xe đến, hành trình về Hà Thành phải mất năm tiếng chạy cao tốc. Mỗi khi đến trạm dừng chân, anh lại thay phiên với Dương Huyên cầm lái.Dừng lại ăn cơm tại nhà hàng trong khu dịch vụ, Vưu Tư Gia nhìn Lý Mãn ở phía đối diện, sau đó quay sang nhìn Dương Huyên, người vừa mới ngồi xuống bên cạnh cô. Anh đặt một bát cháo bí đỏ xuống trước mặt cô.Vưu Tư Gia bỗng thấy có chút mơ màng, như thể quay về thời cấp hai, những khoảnh khắc cùng ăn cơm khi ấy, nhưng giữa họ lại có gì đó đã đổi khác.Xe chạy thẳng về thị trấn Xuân Hà. Trên đường đi, Lý Mãn vẫn luyên thuyên: “Bố anh mất rồi, quán net cũng đóng cửa nhưng phòng trên tầng vẫn còn sạch sẽ. Hai đứa cũng chưa có chỗ ở, anh dọn dẹp lại chút, có chỗ trống cho hai đứa ở, chỉ là không có lò sưởi nên hơi lạnh…”Có chỗ ngủ là được, mà Dương Huyên cũng không ở lại lâu.Dương Huyên xách hành lý của Vưu Tư Gia lên lầu, đẩy cửa ra xem, quả thật rất sạch sẽ. Anh đặt vali vào góc tường.“Nếu thấy giường nhỏ quá…” Lý Mãn nói đến đây thì tự mình cũng thấy kỳ cục, đưa tay gãi mũi. “Phòng bên cạnh vẫn còn trống đấy… Ờ đúng rồi—”Như chợt nhớ ra chuyện gì, anh ta xoay người đi ra ngoài, cửa phòng khẽ “cạch” một tiếng khép lại, chỉ còn lại hai người bọn họ.Cả chuyến đi về vội vã, lại có người bên cạnh, hai người chỉ nắm tay nói với nhau mấy câu. Giờ đây xung quanh đều yên tĩnh, trong phòng nhiệt độ hơi thấp. Vưu Tư Gia rụt tay vào trong tay áo, ngước mắt lên nhìn Dương Huyên, đúng lúc anh cũng quay sang nhìn cô.Ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc.Ngay sau đó, Vưu Tư Gia lao đến, như một chú gấu koala, bật người nhảy lên ôm chặt lấy anh.Dương Huyên vòng tay đón lấy cô, cười rồi xoay hai vòng. Sau đó anh ngồi xuống mép giường, đặt cô lên đùi mình rồi cúi đầu hôn.Trời lạnh, nhưng môi răng lại nóng bỏng.Dương Huyên cúi đầu, ngậm lấy đầu lưỡi cô mà trêu chọc, cho đến khi hơi thở của Vưu Tư Gia trở nên hỗn loạn.Chóp mũi chạm nhau, tách ra một lúc để th.ở d.ốc, anh bóp nhẹ hai má cô: “Sao em gầy đi thế?”Vưu Tư Gia giãy ra, giả vờ cắn tay anh.Dương Huyên liền giữ lấy gáy cô, nghiêng người tiếp tục hôn, vừa cắn lên môi dưới của cô thì—Cửa phòng bất ngờ bật mở.“Anh mang cho hai đứa—”Vưu Tư Gia lập tức bật người nhảy xuống khỏi người Dương Huyên.Lý Mãn ôm trong tay một chiếc máy sưởi, đứng đơ người ra, có chút lúng túng.Dương Huyên cũng chậm rãi đứng dậy, đưa tay sờ mũi rồi ho nhẹ một tiếng, sau đó nhận lấy máy sưởi: “Cảm ơn.”Buổi tối, ba người cùng đi ăn, chọn một quán quen cũ.Bao nhiêu năm trôi qua, quán ăn nhà Tôn Long vẫn còn mở cửa. Gần đến cuối năm, bên trong vẫn đang bận rộn. Chủ quán chính là Tôn Long và vợ anh ta, thấy ba người họ bước vào, lập tức vui mừng ra mặt.Tôn Long đã kết hôn từ lâu, giờ đã trở thành một ông chủ quán ăn thân hình phốp pháp, gương mặt hiền lành. Không ai có thể ngờ rằng ngày trước, anh ta từng là một thanh niên tóc vàng hoe, chân tay gầy nhẳng như que củi.Mấy năm nay, thị trấn Xuân Hà phát triển du lịch, kinh tế cũng khấm khá hơn, quán ăn này mở rộng lên tầng hai, còn có cả phòng riêng.Tôn Long hào hứng mang ra một chai rượu, gọi thêm mấy món ngon, muốn ôn lại chuyện cũ với bọn họ. Nghe nói Dương Huyên bây giờ đang làm ăn phát đạt ở Bằng Thành, ngay cả Lý Mãn cũng sắp qua đó làm việc cùng anh, Tôn Long liền giơ ngón tay cái lên tỏ ý khâm phục.Đặt ly rượu xuống, nhớ lại những ngày tháng cùng nhau đi đòi nợ khi xưa, Tôn Long bật cười kể: Đám người của Mập Mạp bị chiến dịch trấn áp tội phạm truy quét, vì mở sòng bạc và đòi nợ kiểu xã hội đen, đến giờ vẫn còn đang ngồi tù.Anh ta nói xong liền quay sang nhìn Vưu Tư Gia: “Nhà em bây giờ bị người ta chiếm, nhưng đám Mập Mạp vừa vào trại, chỉ cần đưa ít tiền là lấy lại được. Chỉ có điều, Vưu Chí Kiên thì chạy mất, đến giờ vẫn chưa quay về…”Vưu Tư Gia đang cúi đầu ăn cơm, nghe thấy cái tên quen thuộc liền giật mình ngẩng lên.Dương Huyên đưa cốc nước đến bên môi cô, để cô uống một ngụm, sau đó khẽ nắm lấy mu bàn tay cô như muốn an ủi.Tôn Long nhìn thấy cảnh đó bèn bật cười: “Được đấy Huyên, bao năm rồi vẫn coi người ta như bảo bối. Khi nào cưới đây? Định sẵn ngày chưa?”Động tác đặt ly nước xuống của Dương Huyên thoáng khựng lại, có chút ngại ngùng: “Tư Gia còn đi học, đừng nói linh tinh.”Tôn Long lập tức khoanh tay tỏ ý xin lỗi vì lỡ lời. Nhưng Vưu Tư Gia thì lại nhìn Dương Huyên, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.Sau bữa ăn, họ trở về chỗ ở của Lý Mãn.Vưu Tư Gia tắm rửa xong bước ra đã thấy Dương Huyên dọn xong giường, còn bật sẵn chăn điện bên dưới.Cô chui vào chăn, chẳng bao lâu sau, Dương Huyên cũng vén chăn vào theo. Cô dịch qua một chút, vòng tay ôm lấy eo anh.Trời lạnh, hai người ôm nhau để sưởi ấm. Những câu chuyện chưa nói hết, thỉnh thoảng xen lẫn những nụ hôn thoáng qua, nhưng chẳng ai có ý nghĩ nào xa hơn.Bàn tay Dương Huyên luồn vào trong áo cô, nhẹ nhàng v.uố.t ve tấm lưng trần láng mịn. Như đang dỗ dành một con vật nhỏ, động tác của anh khiến Vưu Tư Gia rất dễ chịu, mí mắt cô dần nặng trĩu, cả người mềm nhũn trong lòng anh, mơ màng sắp thiếp đi.Ngay lúc đó, cô đột nhiên nhớ ra điều gì, cố gắng mở mắt: “Anh không có ý định cưới em à?”Bàn tay Dương Huyên khựng lại, nhíu mày phản bác: “Đừng nói linh tinh.”Cô cố nén cơn buồn ngủ, truy hỏi tiếp: “Vậy có cưới không?”Anh hôn lên trán cô, giọng nghiêm túc: “Đương nhiên là có, anh chỉ có mình em.”Vưu Tư Gia nhận được câu trả lời hài lòng, co rúc đầu lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Một chuyện quan trọng như vậy, thế mà chỉ qua vài câu hỏi ngái ngủ của cô đã được quyết định xong. Dương Huyên nhìn cô ngủ say, dáng vẻ vô tư đến mức khiến anh dở khóc dở cười.Hôm sau, Dương Huyên đưa Vưu Tư Gia đến nhà ông bà ngoại.Vì xe của anh để ở Bằng Thành nên chỉ có thể mượn tạm xe của Lý Mãn. Trước khi đi, anh mua rất nhiều quà bỏ vào cốp xe: Mấy thùng sữa, một thùng rượu, trứng gà, dầu đậu nành… toàn là những thứ thực dụng.Vưu Tư Gia thắc mắc: “Anh mua mấy thứ này làm gì?”Dương Huyên xoa đầu cô: “Chẳng lẽ anh đến tay không?”Cô bĩu môi: “Thôi được rồi.”Trước đây, mỗi dịp Tết, cô cũng đến nhà ông bà ngoại chúc Tết lấy lệ. Khi đó, Lưu Tú Phân cùng các em vẫn ở đó, nhưng cô không muốn ở lại lâu. Còn bây giờ, đi cùng Dương Huyên, tâm trạng cô không còn phản cảm như trước.Ông bà ngoại đã gần tám mươi, sức khỏe vẫn còn khá ổn. Lưu Tú Phân thì bày một bàn thức ăn lớn, giữ họ lại dùng bữa.Trên bàn ăn, các bậc trưởng bối liên tục hỏi han tình hình hiện tại của Dương Huyên, anh cũng vui vẻ đáp lời từng câu một.Đang ăn dở, anh bỗng nhiên đề cập đến việc muốn giúp bỏ tiền ra để đòi lại căn nhà đã bị chiếm của họ.Mấy người ngồi đó đều sững người.“Tìm vài người bạn luật sư chắc không phải bồi thường nhiều đâu.” Dương Huyên nói, “Chủ yếu là vì Tư Gia đã sống ở đó từ bé, cũng coi như để lưu giữ kỷ niệm.”Bà ngoại nghe vậy, gật gật đầu.Sau khi ăn xong, họ không định ở lại lâu. Lúc chuẩn bị đi, bà ngoại một tay nắm lấy Dương Huyên, một tay nắm lấy Vưu Tư Gia, môi run run, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.Hai người lái xe về, đến chợ phiên thị trấn Xuân Hà, định mua vài câu đối xuân, để lúc về làng Vưu Gia dán lên.Tay Vưu Tư Gia được Dương Huyên nắm, cho vào túi áo rộng của anh, truyền đến cảm giác ấm áp, hai người đang chọn câu đối ở quầy hàng, bỗng điện thoại rung lên.Vưu Tư Gia rút tay ra, phản ứng như chuột thấy mèo, lập tức nghe điện thoại, sau đó đi sang một bên.Dương Huyên nhận ra điều đó, cũng quay người nhìn cô.Điện thoại là do chị cô, Vưu Tư Khiết gọi đến.Vừa kết nối, đối phương liền hỏi dồn dập: “Em với Dương Huyên ở với nhau khi nào thế? Sao lại để cậu ấy đến nhà mình tặng đồ? Sao mấy ngày trước gọi điện không nói với chị?”Vưu Tư Gia che điện thoại, ấp úng: “Thì… hồi đại học.”Sau đó cô đưa điện thoại ra xa một chút, đợi đối phương nói xong, cô vội vàng đáp: “Dạ… vâng, em không có…”Khi cúp máy, Dương Huyên liền hỏi: “Sao thế?”“Chị em gọi điện.” Cô liếc nhìn anh, “Ừm… chị ấy muốn gặp anh, trước khi gặp, đừng nói với chị ấy chuyện chúng mình yêu nhau nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Số ký tự: 0