Chương 10
Bổn La Bắc
2024-05-03 20:25:53
Phương Hạm khẩn trương trong chốc lát, rốt cuộc đã lấy lại bình tĩnh.
Giang Diệc Nhiên vẫn đứng cạnh Phương Hạm, cúi đầu nghịch điện thoại, cũng không mở miệng nói chuyện với cô. Mãi đến hai về điểm dừng về sau, cuối cùng đã có người xuống tàu và để lại ghế trống.
Phương Hạm lúc này không câu nệ gì nữa, vội vàng lôi kéo góc áo đối phương, chỉ vào chỗ trống nói: ‘’Giang Diệc Nhiên, bên kia có chỗ ngồi rồi kìa.’’
Nhưng đối phương chỉ thờ ơ nhìn lại, không đi qua đó.
‘’Không sao, tớ cũng sắp xuống tàu rồi.’’ Cậu nói.
‘’Ồ.’’ Phương Hạm gật đầu đáp lại, cảm giác như thể mình vừa bị từ chối khiến cô hơi xấu hổ.
Mặc dù bọn họ ngồi cùng bàn đã được nửa học kì nhưng vẫn như thể người xa lạ, không thể tìm được chủ đề chung để nói chuyện.
Cô nhìn màn hình điện tử trước mặt, nhận ra chuyến tàu đang dần dần di chuyển về điểm cuối.
Lại dừng thêm mấy trạm nữa, Phương Hạm biết, trạm tiếp theo sẽ là trạm dừng chân của Giang Diệc Nhiên—
Cô vẫn nhớ nơi này.
Chẳng qua bao lâu, tàu điện ngầm dần dần chậm lại.
Thiếu niên ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn biểu thị trạm tàu, sau đó quay qua nói với Phương Hạm: ‘’Tớ phải đi rồi.’’
‘’À, tớ biết rồi.’’
Cô hàm hồ đáp lại một câu, trong lòng cư nhiên xuất hiện chút bất đắc dĩ.
Bất ngờ là khi cửa tàu vừa mở ra, đối phương đi được nửa đường rồi bỗng nhiên quay đầu hỏi cô: ‘’Cậu xuống ở trạm nào?’’
Phương Hạm bất ngờ vì Giang Diệc Nhiên lại đột nhiên dừng lại hỏi chuyện cô, một dòng điện tê tê lướt nhanh qua tâm trí, cả người vốn đang lơ lỏng lập tức trở nên giật mình.
‘’Hả, à ba trạm dừng nữa tớ mới xuống.’’, cô nói.
Thiếu niên không đáp lại, chỉ gật đầu hiểu ý rồi rời đi.
Phương Hạm xuyên qua tấm kính cửa sổ để dõi theo bóng lưng dần khuất bóng của người kia, trái tim cô dần dần lơi lỏng.
Tuy biết Giang Diệc Nhiên chỉ tùy ý hỏi chuyện, nhưng vẫn khiến cô có chút vui vẻ trong lòng.
–
Khi về đến nhà, cả Phương Vi và Quan Huống đều đã trở về.
Việc đầu tiên Phương Hạm làm chính là chạy thật nhanh lên phòng, mở cặp sách ra, lấy mấy viên bạc hà Giang Diệc Nhiên đưa cho, xem xét kĩ càng rồi mới vui vẻ bỏ nó vào chiếc hộp bí mật của cô.
Chiếc hộp bằng sắt là quà được tặng từ lâu, có họa tiết sọc hồng và nơ, thoạt nhìn rất nữ tính.
Phương Hạm có sở thích đem một số đồ vật không nỡ vứt đi bỏ vào trong hộp làm thành bộ sưu tập. Ví dụ như mẫu nước hoa, nến thơm hình dâu tây, vòng tay hoa hồng và vài món quà lưu niệm khác.
Cô bật đèn bàn, vừa mới bỏ mấy viên bạc hà vào thì nghe thấy tiếng đập cửa, thiếu nữ lập tức hoảng hốt đến đóng ngay nắp hộp lại.
Vừa quay đầu lại, cô nhận ra không ai khác chính là chị gái mình.
Phương Vi đứng cửa hỏi: ‘’Trên tàu nay có đông không?’’
Phương Hạm nhẹ nhõm thở ra, lắc đầu đáp: ‘’Không đông lắm, em thấy về bằng tàu điện cũng tốt, cảm giác rất thư thái.’’
‘’Người ta tan ca đi về bằng tàu điện ngầm thì cảm thấy mệt mỏi áp lực, còn em lại thấy thoải mái là sao?’’ Hiển nhiên Phương Vi không hề đồng tình với việc em gái thích di chuyển bằng tàu điện, nhưng cũng không định ép buộc nên mới nói vậy.
‘’Về nhà rồi đừng học bài nữa, mau đi ngủ sớm đi.’’ Phương Vi nói với cô.
‘’Vâng, em biết rồi.’’
Phương Hạm ngoan ngoãn gật đầu. Phương Vi thấy mình cũng không còn việc gì để làm, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, đi xuống tắt đèn bếp và phòng khách.
Thấy chị gái đã đi rồi, Phương Hạm rón rén đi tới cửa, đóng cửa phòng lại, sau đó quay về chỗ cũ, mở mục nhật kí trên điện thoại ra viết.
Ngày thường cô chỉ viết từ một đến hai dòng, đôi khi rút lại trong vài từ. Nhưng hôm nay có thể múa bút được tận bảy tám dòng, đơn giản là vì hôm nay có nhiều cơ hội tiếp xúc với Giang Diệc Nhiên, ngôn từ để biểu đạt cảm xúc cũng dồi dào hơn bình thường.
Khi cô đang viết, một thông báo từ nhóm lớp bỗng chốc nhảy ra.
Phương Hạm nhấn vào đọc, là thông báo do hiệu trưởng gửi tới.
‘’Tiết đầu giờ tự học tối mai, các lớp sẽ ra hội trường dự lễ kỉ niệm thành lập trường. Nếu có việc bận không thể tham dự thì phải thông báo trước. @All’’
Lễ kỉ niệm trường?
Phương Hạm nhớ ra Dương Thư Tuyết xác thực đã đề cập tới chuyện này trước kia. Nhưng trường của họ chỉ làm lễ lớn vào 5 năm một lần, năm ngoái đã tổ chức hoành tráng rồi nên năm nay chỉ làm đơn giản bình thường thôi. Ngoài ra, cô cũng chưa từng nghe nói có ai trong lớp họ tham gia hoạt động lần này nên dường như cô đã hoàn toàn quên mất sự kiện ngày mai.
Rõ ràng Dương Thư Tuyết đã từng nhắc qua, mà giờ cô lại quên bẵng mất.
–
Bên kia thành phố.
Màn hình máy tính trong phòng Giang Diệc Nhiên vẫn đang sáng, nhưng trong phòng đã không một bóng người.
Cậu đang ngồi trên chiếc ghế dài ngoài ban công. Phía xa xa là khung cảnh thành phố về đêm cùng bầu trời rải rác những vì sao.
Có lẽ do đèn điện dưới mặt đất quá chói mắt nên các ngôi sao gần như biến mất trên nền trời tối tăm, chỉ có vầng trăng khuyết vẫn sáng vằng vặc.
Rõ ràng tiết trời đang rất lạnh, nhưng thiếu niên vẫn mặc áo phông mỏng cùng quần jean, dáng vẻ đơn bạc hứng lấy gió đông.
Trên tay cậu cầm điện thoại di động, màn hình nhảy ra mấy dòng tin nhắn.
‘’Cậu thực sự muốn bỏ cuộc sao? Tớ vẫn thấy thực đáng tiếc.’’
‘’Đáng tiếc cái gì?’’ Giang Diệc Nhiên suy nghĩ một chút, trả lời.
Đối phương ở bên kia là đồng đội từng chơi trong đội của cậu trước đây. Chàng trai này vừa mới giành chức vô địch mở động.
‘’Nói thật đấy. Người có thiên phú như cậu quý lắm, đến tận bây giờ thi thoảng huấn luyện viên vẫn nhắc đến cậu, mấy lứa sau cũng nghe về cậu ít nhiều, đòn đánh có lực, khả năng tính toán cũng tốt, trong nhà cũng đủ tài nguyên chống đỡ.’’
Quần vợt tưởng chừng là một môn thể thao hết sức bình thường và đơn giản nhưng tế để đạt được cảnh giới cao nhất thì kĩ năng và thiên phú là hai yếu tố song hành không thể thiếu.
Có khi cho dù họ có luyện tập từ ngày này qua ngày khác, cuối cùng chỉ có số ít cá nhân có thể ghi danh trong các cuộc thi quốc tế chứ đừng nói tới việc giành huy chương. Vì vậy nếu không có đủ đam mê cùng hậu thuẫn từ gia đình thì khó lòng trụ vững.
Nhiều gia đình chỉ coi thể thao là sở thích tạm thời của con cái. Suy cho cùng, một khi quyết định đi theo con đường chuyên nghiệp, người vận động viên sẽ phải từ bỏ rất nhiều, từ cuộc sống sinh hoạt bình thường đến học tập trên trường lớp.
‘’Nhắc đến tôi làm gì? Coi tôi là tấm gương xấu để răn đe lứa nhỏ à?’’
Đối phương không trả lời tin nhắn nữa mà chỉ gửi lại biểu cảm không còn gì để nói.
‘’Kỳ thực thất bại một lần cũng chẳng sao, ai mà chẳng phải vấp ngã.’’
‘’Hơn nữa, chuyện gì xảy ra tất có nguyên do của nó. Khi đó cho dù là ai thì cũng khó giữ được bình tĩnh, không thể duy trì tư duy logic rõ ràng để đương đầu.’’
Giang Diệc Nhiên nhìn mấy dòng chữ xuất hiện trên màn hình, cậu chậm rãi hồi ức lại cảnh tượng diễn ra trong trận đấu ngày hôm đó.
‘’Không, kết thúc rồi. Chí ít đi học vẫn tốt hơn, ít nhất là không nhọc người.’’ Cậu đáp.
‘’Chúc mừng cậu đã giành giải quán quân, sau này tiếp tục phát huy nhé!’’
‘’Ừm.’’
Đôi phương gửi thêm tin nhắn, ‘’Cậu sắp đi Singapore phải không? Đến lúc đó tớ sẽ đến tìm cậu, cậu nhớ phải dẫn tớ đi chơi đấy nhé!’’
‘’Chắc chắn rồi.’’
Sau khi gửi đi tin nhắn cuối cùng, thiếu niên mệt mỏi khép mắt, đặt điện thoại qua một bên.
Xung quanh rơi vào tĩnh lặng hư không, chỉ có tiếng thở dài hòa âm vào không khí.
Ánh đèn từ tòa cao ốc đằng xa kia vẫn đặc biệt chói mắt.
Chỉ là khi nó nó càng chói mắt, thì vạn vật xung quanh sẽ càng chìm vào bóng tối.
–
Ngày thứ Tư là dấu mốc chuẩn bị cho sự kết thúc của một tuần dài. Chỉ cần vượt qua được ngày thứ Tư thì giây phút bắt được ánh rạng đông từ ngày nghỉ cuối tuần đã không còn xa nữa.
Buổi sáng Phương Hạm đi tàu điện ngầm đến trường nhưng không gặp được Giang Diệc Nhiên, có điều đã bắt gặp một người bạn cùng lớp khác.
Các tiết học buổi sáng yên bình trôi qua. Đến trưa, Phương Hạm và Dương Thư Tuyết không đến căng tin mà lén lút chạy ra ngoài cửa hàng phía sau trường học. Dương Thư Tuyết nói gần đó có quán bán món bún qua cầu đặc biệt ngon, Phương Hạm lại chưa được nếm thử bao giờ, cuối cùng Dương Thư Tuyết đã quyết định trưa nay sẽ đưa cô đi.
Trừ cơm căng tin ra thì Phương Hạm rất ít khi ăn đồ ăn bên ngoài. Phương Vi luôn nói đồ ăn ngoài tiệm không sạch sẽ, sợ khi ăn vào sẽ có vấn đề.
Nhưng không thể không nói, mấy món ăn vặt lề đường hay bị lên án không tốt cho sức khỏe nhưng ăn vào lại rất ngon miệng.
Phương Hạm không được ăn đồ quá cay, khẩu vị tương đối đạm bạc. Cô đi theo Dương Thư Tuyết, yêu cầu món bún qua cầu loại cay vừa, nhưng không ngờ nó vẫn khiến cô bị cay đến chảy nước mắt.
Cơm nước xong xuôi thì vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa mới đến giờ vào lớp. Hai cô gái lại cùng nhau thăm thú trung tâm mua sắm gần đó.
Hai người đi vào một siêu thị nhập khẩu mua một ít đồ ăn vặt.
Lúc gần đi, Phương Hạm nhìn nhìn mấy món đồ chơi bày biện trên giá để hàng, càng nhìn càng thấy tò mò. Kỳ thực thứ cô để ý chính là một món đồ chơi nhỏ có kích thước bằng lòng bàn tay, màu xanh nhạt, trông giống một chú rồng nhỏ trong phim hoạt hình. Đặc biệt nhất chính là ở giữa có một màn hình hiển thị nho nhỏ.
Tờ giấy giới thiệu sản phẩm phía sau ghi rằng đây là thú cưng điện tử.
Từ bé đến giờ Phương Hạm chưa từng được nuôi bất kì động vật nào trong nhà, đừng nói là chó mèo, cho dù là cá vàng, chuột hamster hay rùa cũng không có. Cô vẫn luôn mong rằng có thể nuôi một bé cưng cho riêng mình nhưng vì vẫn còn sống trong nhà chị gái nên rất khó để thực hiện nguyện vọng này.
Nhưng nếu là thú cưng điện tử thì không sao.
Cô hơi tò mò nhưng vì là loại hàng nhập khẩu nên giá thành ‘’chát’’ hơn bình thường, vì thế đã khiến cô lưỡng lự hồi lâu.
‘’Nếu thích quá thì cứ mua đi. Dù sao mọi ngày cậu cũng không tiêu tiền linh tinh, cũng không mua đồ ăn vặt. Huống chi đây không phải phung phí tiền bạc, mua về rồi có thể giữ để chơi rất lâu.’’ Dương Thư Tuyết đứng bên cạnh tinh ý nhận ra sự rối rắm của cô, quyết định ra tay khuyên nhủ.
Phương Hạm thấy bạn mình nói cũng có lý. Vốn vẫn còn do dự, nhưng sau khi nghe Dương Thư Tuyết nói vậy, băn khoăn trong lòng cô đã tiêu hao rất nhiều.
Cô quyết tâm cầm món đồ chơi kia lên, đi ra quầy thanh toán, mua xong chỉ muốn chạy thật nhanh về phòng học để mở hộp ra xem.
–
Khi hai người trở về phòng, ước chừng vẫn còn 45 phút nữa mới vào lớp.
Giang Diệc Nhiên không biết lại chạy đi đâu, chỗ ngồi đã trống trơn. Phương Hạm trở về chỗ, vội vàng mở bao bì ra, nhấc món đồ chơi bên trong ra khỏi vỏ hộp.
Khởi động hệ thống rồi bắt đầu khám phá.
Những điều mới mẻ thú vị đã thu hút được rất nhiều sự chú tâm từ Phương Hạm, nhiều đến mức ngay cả việc Giang Diệc Nhiên đã trở lại cũng không thể làm vơi bớt sự tò mò của cô dành cho món đồ chơi mới.
Thiếu nữ cứ mải chơi đùa với chú khủng long trên bàn, càng chơi càng chăm chú.
Đã gần đến giờ vào lớp, hầu hết mọi người đã từ bên ngoài trở về, phòng học nháy mắt trở nên ồn áo náo động.
Vì tiết đầu là tiết tâm lý học nên giáo viên rất dễ tính và nói chuyện nhẹ nhàng. Cho dù bọn họ có nói chuyện trong giờ hay làm bài tập môn khác thì giáo viên cũng chẳng để tâm. Hoạt động chủ yếu trong tiết là chơi trò chơi và nghe giảng nên mọi người đều không áp lực.
‘’Cái gì đây?’’
Giang Diệc Nhiên đã về được một lúc, thấy Phương Hạm vẫn mải mê với món đồ trên tay, cậu thản nhiên mở miệng hỏi.
Do đối phương đột ngột lên tiếng hỏi chuyện nên khiến Phương Hạm hơi kinh ngạc quay người lại.
‘’À, là thú cưng điện tử, trong đây có một em bé khủng long.’’
Giang Diệc Nhiên nhìn qua, lập tức có chút cạn lời.
Hình như cậu từng thấy người bạn nào đó chơi món đồ này thời còn học mẫu giáo. Nhưng Phương Hạm đã học cấp Ba rồi mà vẫn còn chơi món đồ trẻ con như vậy, cứ như chậm lại ở thời kì phục hưng.
Phương Hạm nhận ra sắc mặt thiếu niên hơi biến, tựa hồ đoán ra cậu đang nghĩ gì, cô nhanh chóng bổ sung thêm: ‘’Nó khác với đồ ngày xưa chúng ta chơi!’’
‘’Cái này có nhiều công năng lắm. Tớ mới mua nó mất hơn 200 tệ đấy.’’
Màn hình ở giữa món đồ chơi tự động sáng lên, bên trong xuất hiện biểu cảm đáng yêu, hình như biểu thị em bé khủng long đang cảm thấy hài lòng, thậm chí còn có chút đỏ mặt.
‘’Còn có thể sờ rồi nhéo nữa, ‘’em bé’’ này nhạy lắm đấy.’’
‘’Nếu cậu đang chạm vào nó một lúc mà đột ngột buông tay, nó sẽ khóc và không vui. Còn nữa, nếu cậu không quan tâm nó, nó sự tự giác đi ngủ, phải chạm thêm vài lần mới đánh thức được.’’
‘’Còn có thể cho nó ăn và đi tắm nữa này.’’
Để đối phương có thể xem kĩ hơn, Phương Hạm đã kéo ghế xích lại gần Giang Diệc Nhiên.
Màn hình ở giữa đủ loại màu sắc, khi nhấp vào có thể lựa chọn ăn các món đồ ăn nhẹ khác nhau, nào là mì gói, cơm trắng, chân gà, chân vịt,..rồi có thể tắm cho khủng long.
Phương Hạm hăng hái giới thiệu, nhưng Giang Diệc Nhiên lại không mấy hứng thú với món đồ chơi trẻ con này.
Nhưng khi cô sát lại gần, cậu chợt ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc trơn mềm.
Thực ngọt ngào, như thể hương vị của bánh kem vị dâu tây.
Tác giả có lời món nói: Cứ như hai đứa nhóc tiểu học tập yêu đương.
Giang Diệc Nhiên vẫn đứng cạnh Phương Hạm, cúi đầu nghịch điện thoại, cũng không mở miệng nói chuyện với cô. Mãi đến hai về điểm dừng về sau, cuối cùng đã có người xuống tàu và để lại ghế trống.
Phương Hạm lúc này không câu nệ gì nữa, vội vàng lôi kéo góc áo đối phương, chỉ vào chỗ trống nói: ‘’Giang Diệc Nhiên, bên kia có chỗ ngồi rồi kìa.’’
Nhưng đối phương chỉ thờ ơ nhìn lại, không đi qua đó.
‘’Không sao, tớ cũng sắp xuống tàu rồi.’’ Cậu nói.
‘’Ồ.’’ Phương Hạm gật đầu đáp lại, cảm giác như thể mình vừa bị từ chối khiến cô hơi xấu hổ.
Mặc dù bọn họ ngồi cùng bàn đã được nửa học kì nhưng vẫn như thể người xa lạ, không thể tìm được chủ đề chung để nói chuyện.
Cô nhìn màn hình điện tử trước mặt, nhận ra chuyến tàu đang dần dần di chuyển về điểm cuối.
Lại dừng thêm mấy trạm nữa, Phương Hạm biết, trạm tiếp theo sẽ là trạm dừng chân của Giang Diệc Nhiên—
Cô vẫn nhớ nơi này.
Chẳng qua bao lâu, tàu điện ngầm dần dần chậm lại.
Thiếu niên ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn biểu thị trạm tàu, sau đó quay qua nói với Phương Hạm: ‘’Tớ phải đi rồi.’’
‘’À, tớ biết rồi.’’
Cô hàm hồ đáp lại một câu, trong lòng cư nhiên xuất hiện chút bất đắc dĩ.
Bất ngờ là khi cửa tàu vừa mở ra, đối phương đi được nửa đường rồi bỗng nhiên quay đầu hỏi cô: ‘’Cậu xuống ở trạm nào?’’
Phương Hạm bất ngờ vì Giang Diệc Nhiên lại đột nhiên dừng lại hỏi chuyện cô, một dòng điện tê tê lướt nhanh qua tâm trí, cả người vốn đang lơ lỏng lập tức trở nên giật mình.
‘’Hả, à ba trạm dừng nữa tớ mới xuống.’’, cô nói.
Thiếu niên không đáp lại, chỉ gật đầu hiểu ý rồi rời đi.
Phương Hạm xuyên qua tấm kính cửa sổ để dõi theo bóng lưng dần khuất bóng của người kia, trái tim cô dần dần lơi lỏng.
Tuy biết Giang Diệc Nhiên chỉ tùy ý hỏi chuyện, nhưng vẫn khiến cô có chút vui vẻ trong lòng.
–
Khi về đến nhà, cả Phương Vi và Quan Huống đều đã trở về.
Việc đầu tiên Phương Hạm làm chính là chạy thật nhanh lên phòng, mở cặp sách ra, lấy mấy viên bạc hà Giang Diệc Nhiên đưa cho, xem xét kĩ càng rồi mới vui vẻ bỏ nó vào chiếc hộp bí mật của cô.
Chiếc hộp bằng sắt là quà được tặng từ lâu, có họa tiết sọc hồng và nơ, thoạt nhìn rất nữ tính.
Phương Hạm có sở thích đem một số đồ vật không nỡ vứt đi bỏ vào trong hộp làm thành bộ sưu tập. Ví dụ như mẫu nước hoa, nến thơm hình dâu tây, vòng tay hoa hồng và vài món quà lưu niệm khác.
Cô bật đèn bàn, vừa mới bỏ mấy viên bạc hà vào thì nghe thấy tiếng đập cửa, thiếu nữ lập tức hoảng hốt đến đóng ngay nắp hộp lại.
Vừa quay đầu lại, cô nhận ra không ai khác chính là chị gái mình.
Phương Vi đứng cửa hỏi: ‘’Trên tàu nay có đông không?’’
Phương Hạm nhẹ nhõm thở ra, lắc đầu đáp: ‘’Không đông lắm, em thấy về bằng tàu điện cũng tốt, cảm giác rất thư thái.’’
‘’Người ta tan ca đi về bằng tàu điện ngầm thì cảm thấy mệt mỏi áp lực, còn em lại thấy thoải mái là sao?’’ Hiển nhiên Phương Vi không hề đồng tình với việc em gái thích di chuyển bằng tàu điện, nhưng cũng không định ép buộc nên mới nói vậy.
‘’Về nhà rồi đừng học bài nữa, mau đi ngủ sớm đi.’’ Phương Vi nói với cô.
‘’Vâng, em biết rồi.’’
Phương Hạm ngoan ngoãn gật đầu. Phương Vi thấy mình cũng không còn việc gì để làm, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, đi xuống tắt đèn bếp và phòng khách.
Thấy chị gái đã đi rồi, Phương Hạm rón rén đi tới cửa, đóng cửa phòng lại, sau đó quay về chỗ cũ, mở mục nhật kí trên điện thoại ra viết.
Ngày thường cô chỉ viết từ một đến hai dòng, đôi khi rút lại trong vài từ. Nhưng hôm nay có thể múa bút được tận bảy tám dòng, đơn giản là vì hôm nay có nhiều cơ hội tiếp xúc với Giang Diệc Nhiên, ngôn từ để biểu đạt cảm xúc cũng dồi dào hơn bình thường.
Khi cô đang viết, một thông báo từ nhóm lớp bỗng chốc nhảy ra.
Phương Hạm nhấn vào đọc, là thông báo do hiệu trưởng gửi tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘’Tiết đầu giờ tự học tối mai, các lớp sẽ ra hội trường dự lễ kỉ niệm thành lập trường. Nếu có việc bận không thể tham dự thì phải thông báo trước. @All’’
Lễ kỉ niệm trường?
Phương Hạm nhớ ra Dương Thư Tuyết xác thực đã đề cập tới chuyện này trước kia. Nhưng trường của họ chỉ làm lễ lớn vào 5 năm một lần, năm ngoái đã tổ chức hoành tráng rồi nên năm nay chỉ làm đơn giản bình thường thôi. Ngoài ra, cô cũng chưa từng nghe nói có ai trong lớp họ tham gia hoạt động lần này nên dường như cô đã hoàn toàn quên mất sự kiện ngày mai.
Rõ ràng Dương Thư Tuyết đã từng nhắc qua, mà giờ cô lại quên bẵng mất.
–
Bên kia thành phố.
Màn hình máy tính trong phòng Giang Diệc Nhiên vẫn đang sáng, nhưng trong phòng đã không một bóng người.
Cậu đang ngồi trên chiếc ghế dài ngoài ban công. Phía xa xa là khung cảnh thành phố về đêm cùng bầu trời rải rác những vì sao.
Có lẽ do đèn điện dưới mặt đất quá chói mắt nên các ngôi sao gần như biến mất trên nền trời tối tăm, chỉ có vầng trăng khuyết vẫn sáng vằng vặc.
Rõ ràng tiết trời đang rất lạnh, nhưng thiếu niên vẫn mặc áo phông mỏng cùng quần jean, dáng vẻ đơn bạc hứng lấy gió đông.
Trên tay cậu cầm điện thoại di động, màn hình nhảy ra mấy dòng tin nhắn.
‘’Cậu thực sự muốn bỏ cuộc sao? Tớ vẫn thấy thực đáng tiếc.’’
‘’Đáng tiếc cái gì?’’ Giang Diệc Nhiên suy nghĩ một chút, trả lời.
Đối phương ở bên kia là đồng đội từng chơi trong đội của cậu trước đây. Chàng trai này vừa mới giành chức vô địch mở động.
‘’Nói thật đấy. Người có thiên phú như cậu quý lắm, đến tận bây giờ thi thoảng huấn luyện viên vẫn nhắc đến cậu, mấy lứa sau cũng nghe về cậu ít nhiều, đòn đánh có lực, khả năng tính toán cũng tốt, trong nhà cũng đủ tài nguyên chống đỡ.’’
Quần vợt tưởng chừng là một môn thể thao hết sức bình thường và đơn giản nhưng tế để đạt được cảnh giới cao nhất thì kĩ năng và thiên phú là hai yếu tố song hành không thể thiếu.
Có khi cho dù họ có luyện tập từ ngày này qua ngày khác, cuối cùng chỉ có số ít cá nhân có thể ghi danh trong các cuộc thi quốc tế chứ đừng nói tới việc giành huy chương. Vì vậy nếu không có đủ đam mê cùng hậu thuẫn từ gia đình thì khó lòng trụ vững.
Nhiều gia đình chỉ coi thể thao là sở thích tạm thời của con cái. Suy cho cùng, một khi quyết định đi theo con đường chuyên nghiệp, người vận động viên sẽ phải từ bỏ rất nhiều, từ cuộc sống sinh hoạt bình thường đến học tập trên trường lớp.
‘’Nhắc đến tôi làm gì? Coi tôi là tấm gương xấu để răn đe lứa nhỏ à?’’
Đối phương không trả lời tin nhắn nữa mà chỉ gửi lại biểu cảm không còn gì để nói.
‘’Kỳ thực thất bại một lần cũng chẳng sao, ai mà chẳng phải vấp ngã.’’
‘’Hơn nữa, chuyện gì xảy ra tất có nguyên do của nó. Khi đó cho dù là ai thì cũng khó giữ được bình tĩnh, không thể duy trì tư duy logic rõ ràng để đương đầu.’’
Giang Diệc Nhiên nhìn mấy dòng chữ xuất hiện trên màn hình, cậu chậm rãi hồi ức lại cảnh tượng diễn ra trong trận đấu ngày hôm đó.
‘’Không, kết thúc rồi. Chí ít đi học vẫn tốt hơn, ít nhất là không nhọc người.’’ Cậu đáp.
‘’Chúc mừng cậu đã giành giải quán quân, sau này tiếp tục phát huy nhé!’’
‘’Ừm.’’
Đôi phương gửi thêm tin nhắn, ‘’Cậu sắp đi Singapore phải không? Đến lúc đó tớ sẽ đến tìm cậu, cậu nhớ phải dẫn tớ đi chơi đấy nhé!’’
‘’Chắc chắn rồi.’’
Sau khi gửi đi tin nhắn cuối cùng, thiếu niên mệt mỏi khép mắt, đặt điện thoại qua một bên.
Xung quanh rơi vào tĩnh lặng hư không, chỉ có tiếng thở dài hòa âm vào không khí.
Ánh đèn từ tòa cao ốc đằng xa kia vẫn đặc biệt chói mắt.
Chỉ là khi nó nó càng chói mắt, thì vạn vật xung quanh sẽ càng chìm vào bóng tối.
–
Ngày thứ Tư là dấu mốc chuẩn bị cho sự kết thúc của một tuần dài. Chỉ cần vượt qua được ngày thứ Tư thì giây phút bắt được ánh rạng đông từ ngày nghỉ cuối tuần đã không còn xa nữa.
Buổi sáng Phương Hạm đi tàu điện ngầm đến trường nhưng không gặp được Giang Diệc Nhiên, có điều đã bắt gặp một người bạn cùng lớp khác.
Các tiết học buổi sáng yên bình trôi qua. Đến trưa, Phương Hạm và Dương Thư Tuyết không đến căng tin mà lén lút chạy ra ngoài cửa hàng phía sau trường học. Dương Thư Tuyết nói gần đó có quán bán món bún qua cầu đặc biệt ngon, Phương Hạm lại chưa được nếm thử bao giờ, cuối cùng Dương Thư Tuyết đã quyết định trưa nay sẽ đưa cô đi.
Trừ cơm căng tin ra thì Phương Hạm rất ít khi ăn đồ ăn bên ngoài. Phương Vi luôn nói đồ ăn ngoài tiệm không sạch sẽ, sợ khi ăn vào sẽ có vấn đề.
Nhưng không thể không nói, mấy món ăn vặt lề đường hay bị lên án không tốt cho sức khỏe nhưng ăn vào lại rất ngon miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Hạm không được ăn đồ quá cay, khẩu vị tương đối đạm bạc. Cô đi theo Dương Thư Tuyết, yêu cầu món bún qua cầu loại cay vừa, nhưng không ngờ nó vẫn khiến cô bị cay đến chảy nước mắt.
Cơm nước xong xuôi thì vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa mới đến giờ vào lớp. Hai cô gái lại cùng nhau thăm thú trung tâm mua sắm gần đó.
Hai người đi vào một siêu thị nhập khẩu mua một ít đồ ăn vặt.
Lúc gần đi, Phương Hạm nhìn nhìn mấy món đồ chơi bày biện trên giá để hàng, càng nhìn càng thấy tò mò. Kỳ thực thứ cô để ý chính là một món đồ chơi nhỏ có kích thước bằng lòng bàn tay, màu xanh nhạt, trông giống một chú rồng nhỏ trong phim hoạt hình. Đặc biệt nhất chính là ở giữa có một màn hình hiển thị nho nhỏ.
Tờ giấy giới thiệu sản phẩm phía sau ghi rằng đây là thú cưng điện tử.
Từ bé đến giờ Phương Hạm chưa từng được nuôi bất kì động vật nào trong nhà, đừng nói là chó mèo, cho dù là cá vàng, chuột hamster hay rùa cũng không có. Cô vẫn luôn mong rằng có thể nuôi một bé cưng cho riêng mình nhưng vì vẫn còn sống trong nhà chị gái nên rất khó để thực hiện nguyện vọng này.
Nhưng nếu là thú cưng điện tử thì không sao.
Cô hơi tò mò nhưng vì là loại hàng nhập khẩu nên giá thành ‘’chát’’ hơn bình thường, vì thế đã khiến cô lưỡng lự hồi lâu.
‘’Nếu thích quá thì cứ mua đi. Dù sao mọi ngày cậu cũng không tiêu tiền linh tinh, cũng không mua đồ ăn vặt. Huống chi đây không phải phung phí tiền bạc, mua về rồi có thể giữ để chơi rất lâu.’’ Dương Thư Tuyết đứng bên cạnh tinh ý nhận ra sự rối rắm của cô, quyết định ra tay khuyên nhủ.
Phương Hạm thấy bạn mình nói cũng có lý. Vốn vẫn còn do dự, nhưng sau khi nghe Dương Thư Tuyết nói vậy, băn khoăn trong lòng cô đã tiêu hao rất nhiều.
Cô quyết tâm cầm món đồ chơi kia lên, đi ra quầy thanh toán, mua xong chỉ muốn chạy thật nhanh về phòng học để mở hộp ra xem.
–
Khi hai người trở về phòng, ước chừng vẫn còn 45 phút nữa mới vào lớp.
Giang Diệc Nhiên không biết lại chạy đi đâu, chỗ ngồi đã trống trơn. Phương Hạm trở về chỗ, vội vàng mở bao bì ra, nhấc món đồ chơi bên trong ra khỏi vỏ hộp.
Khởi động hệ thống rồi bắt đầu khám phá.
Những điều mới mẻ thú vị đã thu hút được rất nhiều sự chú tâm từ Phương Hạm, nhiều đến mức ngay cả việc Giang Diệc Nhiên đã trở lại cũng không thể làm vơi bớt sự tò mò của cô dành cho món đồ chơi mới.
Thiếu nữ cứ mải chơi đùa với chú khủng long trên bàn, càng chơi càng chăm chú.
Đã gần đến giờ vào lớp, hầu hết mọi người đã từ bên ngoài trở về, phòng học nháy mắt trở nên ồn áo náo động.
Vì tiết đầu là tiết tâm lý học nên giáo viên rất dễ tính và nói chuyện nhẹ nhàng. Cho dù bọn họ có nói chuyện trong giờ hay làm bài tập môn khác thì giáo viên cũng chẳng để tâm. Hoạt động chủ yếu trong tiết là chơi trò chơi và nghe giảng nên mọi người đều không áp lực.
‘’Cái gì đây?’’
Giang Diệc Nhiên đã về được một lúc, thấy Phương Hạm vẫn mải mê với món đồ trên tay, cậu thản nhiên mở miệng hỏi.
Do đối phương đột ngột lên tiếng hỏi chuyện nên khiến Phương Hạm hơi kinh ngạc quay người lại.
‘’À, là thú cưng điện tử, trong đây có một em bé khủng long.’’
Giang Diệc Nhiên nhìn qua, lập tức có chút cạn lời.
Hình như cậu từng thấy người bạn nào đó chơi món đồ này thời còn học mẫu giáo. Nhưng Phương Hạm đã học cấp Ba rồi mà vẫn còn chơi món đồ trẻ con như vậy, cứ như chậm lại ở thời kì phục hưng.
Phương Hạm nhận ra sắc mặt thiếu niên hơi biến, tựa hồ đoán ra cậu đang nghĩ gì, cô nhanh chóng bổ sung thêm: ‘’Nó khác với đồ ngày xưa chúng ta chơi!’’
‘’Cái này có nhiều công năng lắm. Tớ mới mua nó mất hơn 200 tệ đấy.’’
Màn hình ở giữa món đồ chơi tự động sáng lên, bên trong xuất hiện biểu cảm đáng yêu, hình như biểu thị em bé khủng long đang cảm thấy hài lòng, thậm chí còn có chút đỏ mặt.
‘’Còn có thể sờ rồi nhéo nữa, ‘’em bé’’ này nhạy lắm đấy.’’
‘’Nếu cậu đang chạm vào nó một lúc mà đột ngột buông tay, nó sẽ khóc và không vui. Còn nữa, nếu cậu không quan tâm nó, nó sự tự giác đi ngủ, phải chạm thêm vài lần mới đánh thức được.’’
‘’Còn có thể cho nó ăn và đi tắm nữa này.’’
Để đối phương có thể xem kĩ hơn, Phương Hạm đã kéo ghế xích lại gần Giang Diệc Nhiên.
Màn hình ở giữa đủ loại màu sắc, khi nhấp vào có thể lựa chọn ăn các món đồ ăn nhẹ khác nhau, nào là mì gói, cơm trắng, chân gà, chân vịt,..rồi có thể tắm cho khủng long.
Phương Hạm hăng hái giới thiệu, nhưng Giang Diệc Nhiên lại không mấy hứng thú với món đồ chơi trẻ con này.
Nhưng khi cô sát lại gần, cậu chợt ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc trơn mềm.
Thực ngọt ngào, như thể hương vị của bánh kem vị dâu tây.
Tác giả có lời món nói: Cứ như hai đứa nhóc tiểu học tập yêu đương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro