Chương 8
Bổn La Bắc
2024-05-03 20:25:53
‘’Cậu đã gặp Trần Lăng Huyên lớp nghệ thuật bao giờ chưa, người mà Giang Diệc Nhiên thích ấy?’’ Dương Thư Tuyết đột nhiên hỏi.
‘’Ai cơ?’’
Phương Hạm biết Giang Diệc Nhiên thích một cô gái, nhưng cô chưa từng gặp người này bao giờ, lúc mới vào trường cũng chỉ mới nghe qua.
Nhưng bản thân cô ốm bệnh liên miên, thường xuyên vắng mặt, lại có ít bạn bè nên đa số những gì cô biết đều đến từ Dương Thư Tuyết.
‘’Chưa gặp.’’
Phương Hạm lắc đầu, ‘’Chắc là rất đẹp phải không?’’
‘’Không chỉ đẹp thôi đâu, là siêu cấp đẹp luôn í! Mặt mũi chẳng thua kém nữ thần tượng nào, vóc dáng lại cao gầy, cả người trắng phát sáng! Mắt cũng long lanh nữa!’’
‘’Tớ đã gặp cô ấy một lần khi lên phòng truyền thống. Hình như cô ấy đến để xin chứng nhận gì đó.’’
‘’Vừa nhìn thấy thôi, tớ đã thấy người cô ấy phát ra hào quang rồi! Cũng không hề kiêu căng giả tạo chút nào, thậm chí còn nhìn tớ cười cười cơ. Ôi trời ơi, lúc đó tớ thực sự cảm thấy tim tớ như ngừng đập luôn í!’’
Khi Dương Thư Tuyết nói chuyện, dường như cô ấy đang lần nữa đắm chìm vào khung cảnh khi đó.
Tuy rằng Phương Hạm chưa từng gặp qua cô gái kia, nhưng ngay cả Dương Thư Tuyết cũng phải khen ngợi người đó như vậy, thì chẳng cần gặp cô cũng biết người kia hẳn rất xuất sắc. Chẳng trách Giang Diệc Nhiên lại thích cô gái ấy đến mức chủ động theo đuổi.
Một ánh sao lấp lánh nhất định sẽ đi cùng một ánh sao lấp lánh khác, trừ khi bản thân mình cũng có thể tự tỏa sáng để sánh bằng với ngôi sao đó.
Phương Hạm rời khỏi sân, vừa nghĩ vừa nhìn mặt đất chân, dần dà trái tim thiếu nữ chợt rơi vào hố sâu im lặng.
Bản thân cô rất bình thường, thậm chí còn không xinh đẹp bằng chị gái Phương Vi.
Phương Vi cũng thuộc tuýp người cao gầy, trắng trẻo, thời còn Đại học có không ít bạn học nam theo đuổi chị ấy. Nhưng sau này, không hiểu sao chị lại chọn một Quan Huống có vẻ ngoài không quá nổi bật.
Có điều mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt, từ khi kết hôn đến giờ cũng được coi là hạnh phúc tròn đầy.
Người thân, bạn bè xung quanh luôn khen ngợi không ngớt về vẻ đẹp của Phương Vi, đến khi nói về Phương Hạm, họ luôn chỉ tỏ ra thương tiếc mà hỏi thăm tình hình sức khỏe cô gần đây thế nào, sau này có thể trị khỏi bệnh hay không…
Chưa nói đến tỏa sáng, hiện tại Phương Hạm chỉ cần cầu nguyện cho sức khỏe và bình an của mình cũng đủ rồi.
Suy cho cùng thì sức khỏe và bình an đã là một nguyện ước xa xỉ đối với cô rồi.
Vào nửa sau của tiết thể dục, Phương Hạm không còn nói nhiều nữa.
Do trong lòng còn tâm sự nên không có tâm tư mà ngồi nhìn mấy bạn nam chơi bóng nữa, thay vào đó cô và Dương Thư Tuyết lấy sách hóa học ra rồi ôn lại bài cũ.
Gần cuối tiết, giáo viên thể dục bất ngờ trở lại và tập chung cả lớp. Sau vài lời nhắc nhỏ dặn dò thì mọi người giải tán và quay lại lớp.
Hầu hết cả lớp đã thu dọn xong đồ và trở lại lớp học, chỉ còn vài cậu trai muốn nán lại chơi bóng rổ thêm vài phút.
Khi Phương Hạm trở về phòng học, Giang Diệc Nhiên rốt cuộc vẫn chưa trở lại.
Tuy nhiên, cô vừa chuẩn bị lấy đồ dùng học tập cho môn hóa ra, ngẩng đầu lên đã thấy dáng hình mảnh khảnh, trắng nõn của thiếu niên từ ngoài cửa bước vào, trên tay là chai nước khoáng đã uống dở.
Mặc dù đang là mùa đông nhưng Giang Diệc Nhiên ăn mặc có hơi phong phanh, dường như không lo bị lạnh.
Cậu mặc bộ đồng phục học sinh sạch sẽ tinh tươm, nhưng trán và tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi, hai mắt sáng như sao, môi đỏ răng trắng.
Cậu uể oải bước vào lớp, dần di chuyển về chỗ ngồi. Phương Hạm yên lặng nhìn cậu từ xa đến gần, người tới rồi, cô vẫn không kìm được tò mò cùng chờ mong mà ngước mắt sang nhìn cậu thêm cái.
Thiếu niên vừa mới vận động xong giờ vẫn còn thở hổn hển, thanh âm cùng nhịp thở nóng bóng đen xen, trong không khí ngổn ngang hơi thở thanh xuân nhiệt huyết trực trào.
Giang Diệc Nhiên vừa trở về liền cởi áo khoác đồng phục treo sau lưng ghế, sau đó mở chai nước khoáng còn một nửa ra uống một hơi.
Phương Hạm ngồi trên ghế, đồng tử giãn ra.
Nước da của Giang Diệc Nhiên rất trắng, hầu kết trên cổ chuyển động rõ ràng hơn khi cậu ngửa cổ lên uống nước. Chỉ tích tắc vài giây, lượng nước còn lại trong chai nhanh chóng cạn đi.
Sao uống nhanh vậy trời?
Uống xong, thiếu niên lập tức đứng dậy, đi vòng ra cuối lớp, ném chiếc chai rỗng vào sọt rác rồi quay lại ngồi xuống, một loạt động tác nhanh nhẹn gọn gàng.
Trận bóng rổ vừa rồi chắc chắn rất thú vị đối với Giang Diệc Nhiên, vì thấy cậu đổ mồ hôi nhiều vậy mà. Rõ ràng đang là mùa đông nhưng có vẻ cậu ấy đang hơi bức bối.
Phương Hạm nhìn dòng mồ hôi chảy dài trên trán và cổ Giang Diệc Nhiên, rốt cuộc không nhịn được mà đẩy gói giấy đặt trên bàn về phía cậu.
‘’Cậu có cần dùng không?’’ Cô thận trọng hỏi.
Ban đầu Giang Diệc Nhiên chưa hề chú ý đến cô, vẫn luôn nhìn chằm chằm tấm bảng đen trước mặt. Phải chăng là có quá nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ, thường xuyên lén lút nhìn trộm, hay nói cách khác cậu đã sớm quen với việc bị những ánh mắt hâm mộ dán vào nên không hề nhận ra Phương Hạm cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt đó. Mãi đến khi cô lên tiếng, thiếu niên mới quay đầu lại nhìn cô.
Đôi mắt đen láy của thiếu niên đơ ra trong giây lát, xen lẫn chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu ý cô, sắc mặt cũng trở lại bình thường.
‘’Cảm ơn.’’
Cậu nhẹ giọng nói, đưa tay rút ra vài tờ giấy mềm trong gói giấy, sau đó lau sạch mồ hôi trên trán và cổ một cách thực tự nhiên.
Phương Hạm thấy cậu đã dùng xong, lặng lẽ di dời tầm mắt, cúi đầu nhìn quyển sách giáo khoa môn hóa trên mặt bàn.
Dù không nhìn cậu nữa nhưng cô vẫn có thể nghe thấy hơi thở trầm đục nặng nề của chàng trai bên cạnh.
Rốt cuộc đã lên lớp Mười một rồi, rất nhiều nam sinh đã gần như trưởng thành.
Không thể không nói, thanh âm thô suyễn lúc này của Giang Diệc Nhiên khiến cô có chút đỏ mặt.
Nhưng cứ nghĩ đến cô gái Giang Diệc Nhiên đang theo đuổi cùng những lời Dương Thư Tuyết nói, trong lòng cô lại dâng lên một trận lạnh lẽo.
Cô biết rõ mình chỉ là một người bạn cùng bàn của đối phương, đơn giản là nhờ sự sắp xếp của giáo viên, không hơn không kém…Nếu không thì e rằng cậu sẽ chẳng bao giờ để mắt đến một người như cô.
–
Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã lại đến tiết tự học buổi tối.
Giáo viên trực ca đó vẫn chưa lên lớp, trật tự lớp vẫn trong tình trạng hỗn loạn. Bình thường thì thời gian từ lúc tan học buổi chiều đến giờ bắt đầu tiết tự học tối thì Giang Diệc Nhiên sẽ không có mặt trong lớp, sau đó sẽ lại vào muộn, nhưng kì lạ thay hôm nay cậu lại không đi đâu cả mà chỉ ngồi yên một chỗ.
Thầy dạy Ngữ văn từ cửa tiến vào, ôm mấy quyển sách dày bịch ở trước ngực, tiếng ồn ã trong lớp lập tức vơi đi phân nửa nhưng vẫn có thể nghe thấy vài tiếng thì thầm nho nhỏ.
Đến khi chuông báo vào lớp vang lên ba hồi, cả lớp mới hoàn toàn yên tĩnh.
Phương Hạm vừa lấy sách bài tập tiếng Anh ra, đang chuẩn bị làm thì nghe thấy bên cạnh có tiếng sột soạt, khi quay đầu lại, cô phát hiện Giang Diệc Nhiên đang xé một túi kẹo bạc hà in hình gấu Bắc cực rất đáng yêu.
Cậu đặt túi kẹo lên bàn, lấy một viên ra, bóc vỏ rồi cho vào miệng.
Phương Hạm không nhịn được tò mò mà nhìn cậu chăm chú.
Giang Diệc Nhiên hiển nhiên đã nhận ra gì đó, cậu quay đầu lại, vô tình nhận ra thứ cô gái bên cạnh đang nhìn chính là túi kẹo bạc cậu đặt trên bàn.
Nhưng khi cậu liếc nhìn cô, cô đã nhanh chóng quay ngoắt mặt đi, giả bộ như đang làm bài tập tiếng Anh trên bàn.
Kỳ thực Phương Hạm chỉ đơn giản là muốn nhìn túi kẹo bạc hà kĩ hơn. Bởi vì cô chưa từng thấy nó bao giờ, trên bao bì còn in tiếng nước ngoài nên hơi tò mò.
Có điều Giang Diệc Nhiên bỗng dưng nhìn lại mình khiến cô hơi xấu hổ, vội vàng quay đầu đi, quay lại bài vở trước mắt.
Không ngờ rằng hai giây sau, thanh âm trong trẻo của người bên cạnh đột ngột vang lên.
‘’Cậu muốn thử không?’’ Giang Diệc Nhiên hỏi.
‘’Hả?’’ Cô quay lại nhìn cậu, có chút bối rối ngượng ngùng.
Phương Hạm gần như cho rằng những thứ đang diễn ra chỉ là ảo giác, hoài nghi không biết người Giang Diệc Nhiên đang hỏi chuyện có phải là cô không.
Trong phòng học hiện giờ rất yên tĩnh, đối phương khi hỏi cũng cố đè thấp giọng, thanh âm kia vang lên chỉ đủ cho hai người ở sát gần nhau nghe được.
‘’Đưa tay lại đây nào.’’ Đối phương vừa nói vừa mở túi kẹo bạc hà trên bàn ra.
Phương Hạm lúc này mới ý thức được ý tứ của cậu, cô hơi sửng sốt nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra, lòng bàn tay hướng về phía cậu.
Giang Diệc Nhiên dốc ngược chiếc túi và lắc nó hai lần. Trong phút chốc, năm sáu viên kẹo bạc hà từ trong túi rơi ra, còn suýt nữa trượt khỏi tay Phương Hạm.
‘’Được rồi.’’ Cô nói thật nhanh.
Sau đó Giang Diệc Nhiên thu lại túi kẹo rồi nhét nó vào ngăn bàn.
Cả mặt Phương Hạm đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, vui vẻ thu bàn tay nắm đầy kẹo lại.
Nhưng lúc này, thầy giáo Ngữ văn lại bất ngờ gõ thước lên mặt bàn.
‘’Học bài đi nào, đừng thì thầm to nhỏ nữa!’’
Phòng học vốn đã yên tĩnh, khi giáo viên lên tiếng đã khiến thanh âm trở nên đột ngột hơn bao giờ hết, khiến Phương Hạm có chút giật mình. Hơn nữa, cô và Giang Diệc Nhiên đang ngồi cuối lớp, còn vừa mới nói chuyện, có thể nhận thấy giáo viên rõ ràng là đang ám chỉ bọn họ.
Giang Diệc Nhiên không có bất kì phản ứng nào, dù sao đã nhờn mặt rồi, nhưng Phương Hạm thì khác, cô rất khẩn trương cùng xấu hổ, sắc mặt càng đỏ hơn gấc chín.
Cô hốt hoảng bỏ kẹo vào ngăn bàn rồi lấy bút ra làm bài.
Đến tận khi giáo viên thu hồi ánh mắt, quay lại với quyển sách trên tay thì Phương Hạm mới dám buông bút, thò tay vào ngăn bàn lấy kẹo ra.
Viên kẹo cứng, có màu xanh trong như bầu trời, quả thực rất đẹp mắt.
Phương Hạm cẩn thận xé vỏ kẹo, nhét viên kẹo vào trong miệng, đầu lưỡi lập tức cảm nhận được sự sảng khoái mát lạnh.
So với việc ngậm một viên đá lạnh trong miệng thì không khác nhau mấy, ngoài ra thì nó có chút ngọt ngào.
Nhưng dần dần cái mát lạnh nhanh chóng tràn đầy trong khoang miệng, thậm chí đến cả cổ họng, ngay cả không khí cô đang vào thở ra cũng chuyển sang trạng thái -20 độ C khi trời vào giữa đông, lạnh đến mức choáng váng cả đầu óc.
Trước đến nay cô chưa bao giờ thử loại bạc hà nào kích thích vị giác như vậy, phản ứng cơ thể mãnh liệt đến khiến cô có thể bật khóc chứ đừng nói đến việc tiết chế biểu cảm trên gương mặt.
Mặc dù suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu cô lúc này là muốn nhổ nó ra, nhưng ngại ngùng Giang Diệc Nhiên ngồi bên cạnh nên đành phản kìm nén nước mắt mà nuốt nó xuống.
Phương Hạm há miệng thở dốc, thật lâu sau mới bình thường trở lại.
Có lẽ phản ứng của Phương Hạm trong mắt Giang Diệc Nhiên có chút hơi khoa trương, khiến cậu hơi cau mày nhìn cô, không khỏi buồn cười mà hỏi, ‘’Có cần khoa trương vậy không?’’
Phương Hạm giơ tay quệt nước mắt, trong lòng thấp thỏm cùng xấu hổ. Giang Diệc Nhiên cũng ăn kẹo mà có làm sao đâu, ít nhất thì vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
‘’Chỉ là cảm thấy lạnh quá…’’, cô thì thầm.
‘’Ừm.’’
Thiếu niên dịu dàng đáp lại, ánh mắt cũng trong trẻo lạ thường, ‘’Trời hôm nay cũng lạnh.’’
Cậu vừa vừa nhai viên kẹo trong miệng.
Phương Hạm giương mắt nhìn hàm dưới đang chuyển động của Giang Diệc Nhiên, đường cong quai hàm sắc bén cùng chiếc cằm trơn bóng mịn màng, nhìn qua đã thấy thực hữu lực.
Bên cạnh đó là tiếng viên kẹo cứng ngắc dần dần bị nhanh thành từng mảnh giòn tan.
Thực ra âm thanh đó rất nhỏ nhưng cô có thể nghe thấy, đơn giản vì cô đang ngồi cạnh cậu, nếu ở xa hơn thì thôi đi.
Cô không biết do đâu mà đột nhiên cảm thấy tại sao tiếng nhau kẹo của người này cũng vui tai đến thế.
Vì Giang Diệc Nhiên nói xong lời kia cũng chẳng mở miệng thêm lần nào, Phương Hạm cũng không biết nên trả lời thế nào, mấy giây sau, cô đành yên lặng dời mắt đi, cố gắng tập tung tâm trí vào tờ bài tập tiếng Anh trước mặt.
Tờ bài tập một chữ cũng chưa viết vào, còn dư vị lạnh toát từ viên kẹo bạc hà kia vẫn đọng lại trong khoang miệng.
Vừa rồi Giang Diệc Nhiên đưa cho cô tận năm, sáu viên nhưng cô chỉ mới ăn một cái mà thôi.
Lạnh quá đi mất…Phương Hạm tự nhủ có lẽ sau này cô sẽ chẳng bao giờ động tới nó lần thứ hai.
Nhưng cô vẫn muốn đem số kẹo đó về và bỏ nó vào trong chiếc hộp bí mật của mình——
Đơn giản vì, nó là thứ cậu ấy đưa cho cô.
Tuy trời rất lạnh nhưng cảm giác ấm áp và phấn khởi lại nảy nở trong lồng ngực Phương Hạm.
Tác giả có lời muốn nói: Không hiểu sao khi viết đến đây tôi bỗng thấy rất buồn, tôi nhận ra con gái mình thật yếu đuối, khổ sở cùng đáng thương. Chỉ vì được cho vài viên kẹo bạc hà mà đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Yêu thầm quả là ý thơ đẹp đẽ nhưng tiếc thay nó chỉ thuộc về một người.
Có lẽ những ai đã và đang yêu thầm cũng đã từng trải nghiệm loại niềm vui tuy nhỏ nhoi mà ngọt ngào này.
‘’Ai cơ?’’
Phương Hạm biết Giang Diệc Nhiên thích một cô gái, nhưng cô chưa từng gặp người này bao giờ, lúc mới vào trường cũng chỉ mới nghe qua.
Nhưng bản thân cô ốm bệnh liên miên, thường xuyên vắng mặt, lại có ít bạn bè nên đa số những gì cô biết đều đến từ Dương Thư Tuyết.
‘’Chưa gặp.’’
Phương Hạm lắc đầu, ‘’Chắc là rất đẹp phải không?’’
‘’Không chỉ đẹp thôi đâu, là siêu cấp đẹp luôn í! Mặt mũi chẳng thua kém nữ thần tượng nào, vóc dáng lại cao gầy, cả người trắng phát sáng! Mắt cũng long lanh nữa!’’
‘’Tớ đã gặp cô ấy một lần khi lên phòng truyền thống. Hình như cô ấy đến để xin chứng nhận gì đó.’’
‘’Vừa nhìn thấy thôi, tớ đã thấy người cô ấy phát ra hào quang rồi! Cũng không hề kiêu căng giả tạo chút nào, thậm chí còn nhìn tớ cười cười cơ. Ôi trời ơi, lúc đó tớ thực sự cảm thấy tim tớ như ngừng đập luôn í!’’
Khi Dương Thư Tuyết nói chuyện, dường như cô ấy đang lần nữa đắm chìm vào khung cảnh khi đó.
Tuy rằng Phương Hạm chưa từng gặp qua cô gái kia, nhưng ngay cả Dương Thư Tuyết cũng phải khen ngợi người đó như vậy, thì chẳng cần gặp cô cũng biết người kia hẳn rất xuất sắc. Chẳng trách Giang Diệc Nhiên lại thích cô gái ấy đến mức chủ động theo đuổi.
Một ánh sao lấp lánh nhất định sẽ đi cùng một ánh sao lấp lánh khác, trừ khi bản thân mình cũng có thể tự tỏa sáng để sánh bằng với ngôi sao đó.
Phương Hạm rời khỏi sân, vừa nghĩ vừa nhìn mặt đất chân, dần dà trái tim thiếu nữ chợt rơi vào hố sâu im lặng.
Bản thân cô rất bình thường, thậm chí còn không xinh đẹp bằng chị gái Phương Vi.
Phương Vi cũng thuộc tuýp người cao gầy, trắng trẻo, thời còn Đại học có không ít bạn học nam theo đuổi chị ấy. Nhưng sau này, không hiểu sao chị lại chọn một Quan Huống có vẻ ngoài không quá nổi bật.
Có điều mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt, từ khi kết hôn đến giờ cũng được coi là hạnh phúc tròn đầy.
Người thân, bạn bè xung quanh luôn khen ngợi không ngớt về vẻ đẹp của Phương Vi, đến khi nói về Phương Hạm, họ luôn chỉ tỏ ra thương tiếc mà hỏi thăm tình hình sức khỏe cô gần đây thế nào, sau này có thể trị khỏi bệnh hay không…
Chưa nói đến tỏa sáng, hiện tại Phương Hạm chỉ cần cầu nguyện cho sức khỏe và bình an của mình cũng đủ rồi.
Suy cho cùng thì sức khỏe và bình an đã là một nguyện ước xa xỉ đối với cô rồi.
Vào nửa sau của tiết thể dục, Phương Hạm không còn nói nhiều nữa.
Do trong lòng còn tâm sự nên không có tâm tư mà ngồi nhìn mấy bạn nam chơi bóng nữa, thay vào đó cô và Dương Thư Tuyết lấy sách hóa học ra rồi ôn lại bài cũ.
Gần cuối tiết, giáo viên thể dục bất ngờ trở lại và tập chung cả lớp. Sau vài lời nhắc nhỏ dặn dò thì mọi người giải tán và quay lại lớp.
Hầu hết cả lớp đã thu dọn xong đồ và trở lại lớp học, chỉ còn vài cậu trai muốn nán lại chơi bóng rổ thêm vài phút.
Khi Phương Hạm trở về phòng học, Giang Diệc Nhiên rốt cuộc vẫn chưa trở lại.
Tuy nhiên, cô vừa chuẩn bị lấy đồ dùng học tập cho môn hóa ra, ngẩng đầu lên đã thấy dáng hình mảnh khảnh, trắng nõn của thiếu niên từ ngoài cửa bước vào, trên tay là chai nước khoáng đã uống dở.
Mặc dù đang là mùa đông nhưng Giang Diệc Nhiên ăn mặc có hơi phong phanh, dường như không lo bị lạnh.
Cậu mặc bộ đồng phục học sinh sạch sẽ tinh tươm, nhưng trán và tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi, hai mắt sáng như sao, môi đỏ răng trắng.
Cậu uể oải bước vào lớp, dần di chuyển về chỗ ngồi. Phương Hạm yên lặng nhìn cậu từ xa đến gần, người tới rồi, cô vẫn không kìm được tò mò cùng chờ mong mà ngước mắt sang nhìn cậu thêm cái.
Thiếu niên vừa mới vận động xong giờ vẫn còn thở hổn hển, thanh âm cùng nhịp thở nóng bóng đen xen, trong không khí ngổn ngang hơi thở thanh xuân nhiệt huyết trực trào.
Giang Diệc Nhiên vừa trở về liền cởi áo khoác đồng phục treo sau lưng ghế, sau đó mở chai nước khoáng còn một nửa ra uống một hơi.
Phương Hạm ngồi trên ghế, đồng tử giãn ra.
Nước da của Giang Diệc Nhiên rất trắng, hầu kết trên cổ chuyển động rõ ràng hơn khi cậu ngửa cổ lên uống nước. Chỉ tích tắc vài giây, lượng nước còn lại trong chai nhanh chóng cạn đi.
Sao uống nhanh vậy trời?
Uống xong, thiếu niên lập tức đứng dậy, đi vòng ra cuối lớp, ném chiếc chai rỗng vào sọt rác rồi quay lại ngồi xuống, một loạt động tác nhanh nhẹn gọn gàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trận bóng rổ vừa rồi chắc chắn rất thú vị đối với Giang Diệc Nhiên, vì thấy cậu đổ mồ hôi nhiều vậy mà. Rõ ràng đang là mùa đông nhưng có vẻ cậu ấy đang hơi bức bối.
Phương Hạm nhìn dòng mồ hôi chảy dài trên trán và cổ Giang Diệc Nhiên, rốt cuộc không nhịn được mà đẩy gói giấy đặt trên bàn về phía cậu.
‘’Cậu có cần dùng không?’’ Cô thận trọng hỏi.
Ban đầu Giang Diệc Nhiên chưa hề chú ý đến cô, vẫn luôn nhìn chằm chằm tấm bảng đen trước mặt. Phải chăng là có quá nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ, thường xuyên lén lút nhìn trộm, hay nói cách khác cậu đã sớm quen với việc bị những ánh mắt hâm mộ dán vào nên không hề nhận ra Phương Hạm cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt đó. Mãi đến khi cô lên tiếng, thiếu niên mới quay đầu lại nhìn cô.
Đôi mắt đen láy của thiếu niên đơ ra trong giây lát, xen lẫn chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu ý cô, sắc mặt cũng trở lại bình thường.
‘’Cảm ơn.’’
Cậu nhẹ giọng nói, đưa tay rút ra vài tờ giấy mềm trong gói giấy, sau đó lau sạch mồ hôi trên trán và cổ một cách thực tự nhiên.
Phương Hạm thấy cậu đã dùng xong, lặng lẽ di dời tầm mắt, cúi đầu nhìn quyển sách giáo khoa môn hóa trên mặt bàn.
Dù không nhìn cậu nữa nhưng cô vẫn có thể nghe thấy hơi thở trầm đục nặng nề của chàng trai bên cạnh.
Rốt cuộc đã lên lớp Mười một rồi, rất nhiều nam sinh đã gần như trưởng thành.
Không thể không nói, thanh âm thô suyễn lúc này của Giang Diệc Nhiên khiến cô có chút đỏ mặt.
Nhưng cứ nghĩ đến cô gái Giang Diệc Nhiên đang theo đuổi cùng những lời Dương Thư Tuyết nói, trong lòng cô lại dâng lên một trận lạnh lẽo.
Cô biết rõ mình chỉ là một người bạn cùng bàn của đối phương, đơn giản là nhờ sự sắp xếp của giáo viên, không hơn không kém…Nếu không thì e rằng cậu sẽ chẳng bao giờ để mắt đến một người như cô.
–
Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã lại đến tiết tự học buổi tối.
Giáo viên trực ca đó vẫn chưa lên lớp, trật tự lớp vẫn trong tình trạng hỗn loạn. Bình thường thì thời gian từ lúc tan học buổi chiều đến giờ bắt đầu tiết tự học tối thì Giang Diệc Nhiên sẽ không có mặt trong lớp, sau đó sẽ lại vào muộn, nhưng kì lạ thay hôm nay cậu lại không đi đâu cả mà chỉ ngồi yên một chỗ.
Thầy dạy Ngữ văn từ cửa tiến vào, ôm mấy quyển sách dày bịch ở trước ngực, tiếng ồn ã trong lớp lập tức vơi đi phân nửa nhưng vẫn có thể nghe thấy vài tiếng thì thầm nho nhỏ.
Đến khi chuông báo vào lớp vang lên ba hồi, cả lớp mới hoàn toàn yên tĩnh.
Phương Hạm vừa lấy sách bài tập tiếng Anh ra, đang chuẩn bị làm thì nghe thấy bên cạnh có tiếng sột soạt, khi quay đầu lại, cô phát hiện Giang Diệc Nhiên đang xé một túi kẹo bạc hà in hình gấu Bắc cực rất đáng yêu.
Cậu đặt túi kẹo lên bàn, lấy một viên ra, bóc vỏ rồi cho vào miệng.
Phương Hạm không nhịn được tò mò mà nhìn cậu chăm chú.
Giang Diệc Nhiên hiển nhiên đã nhận ra gì đó, cậu quay đầu lại, vô tình nhận ra thứ cô gái bên cạnh đang nhìn chính là túi kẹo bạc cậu đặt trên bàn.
Nhưng khi cậu liếc nhìn cô, cô đã nhanh chóng quay ngoắt mặt đi, giả bộ như đang làm bài tập tiếng Anh trên bàn.
Kỳ thực Phương Hạm chỉ đơn giản là muốn nhìn túi kẹo bạc hà kĩ hơn. Bởi vì cô chưa từng thấy nó bao giờ, trên bao bì còn in tiếng nước ngoài nên hơi tò mò.
Có điều Giang Diệc Nhiên bỗng dưng nhìn lại mình khiến cô hơi xấu hổ, vội vàng quay đầu đi, quay lại bài vở trước mắt.
Không ngờ rằng hai giây sau, thanh âm trong trẻo của người bên cạnh đột ngột vang lên.
‘’Cậu muốn thử không?’’ Giang Diệc Nhiên hỏi.
‘’Hả?’’ Cô quay lại nhìn cậu, có chút bối rối ngượng ngùng.
Phương Hạm gần như cho rằng những thứ đang diễn ra chỉ là ảo giác, hoài nghi không biết người Giang Diệc Nhiên đang hỏi chuyện có phải là cô không.
Trong phòng học hiện giờ rất yên tĩnh, đối phương khi hỏi cũng cố đè thấp giọng, thanh âm kia vang lên chỉ đủ cho hai người ở sát gần nhau nghe được.
‘’Đưa tay lại đây nào.’’ Đối phương vừa nói vừa mở túi kẹo bạc hà trên bàn ra.
Phương Hạm lúc này mới ý thức được ý tứ của cậu, cô hơi sửng sốt nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra, lòng bàn tay hướng về phía cậu.
Giang Diệc Nhiên dốc ngược chiếc túi và lắc nó hai lần. Trong phút chốc, năm sáu viên kẹo bạc hà từ trong túi rơi ra, còn suýt nữa trượt khỏi tay Phương Hạm.
‘’Được rồi.’’ Cô nói thật nhanh.
Sau đó Giang Diệc Nhiên thu lại túi kẹo rồi nhét nó vào ngăn bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả mặt Phương Hạm đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, vui vẻ thu bàn tay nắm đầy kẹo lại.
Nhưng lúc này, thầy giáo Ngữ văn lại bất ngờ gõ thước lên mặt bàn.
‘’Học bài đi nào, đừng thì thầm to nhỏ nữa!’’
Phòng học vốn đã yên tĩnh, khi giáo viên lên tiếng đã khiến thanh âm trở nên đột ngột hơn bao giờ hết, khiến Phương Hạm có chút giật mình. Hơn nữa, cô và Giang Diệc Nhiên đang ngồi cuối lớp, còn vừa mới nói chuyện, có thể nhận thấy giáo viên rõ ràng là đang ám chỉ bọn họ.
Giang Diệc Nhiên không có bất kì phản ứng nào, dù sao đã nhờn mặt rồi, nhưng Phương Hạm thì khác, cô rất khẩn trương cùng xấu hổ, sắc mặt càng đỏ hơn gấc chín.
Cô hốt hoảng bỏ kẹo vào ngăn bàn rồi lấy bút ra làm bài.
Đến tận khi giáo viên thu hồi ánh mắt, quay lại với quyển sách trên tay thì Phương Hạm mới dám buông bút, thò tay vào ngăn bàn lấy kẹo ra.
Viên kẹo cứng, có màu xanh trong như bầu trời, quả thực rất đẹp mắt.
Phương Hạm cẩn thận xé vỏ kẹo, nhét viên kẹo vào trong miệng, đầu lưỡi lập tức cảm nhận được sự sảng khoái mát lạnh.
So với việc ngậm một viên đá lạnh trong miệng thì không khác nhau mấy, ngoài ra thì nó có chút ngọt ngào.
Nhưng dần dần cái mát lạnh nhanh chóng tràn đầy trong khoang miệng, thậm chí đến cả cổ họng, ngay cả không khí cô đang vào thở ra cũng chuyển sang trạng thái -20 độ C khi trời vào giữa đông, lạnh đến mức choáng váng cả đầu óc.
Trước đến nay cô chưa bao giờ thử loại bạc hà nào kích thích vị giác như vậy, phản ứng cơ thể mãnh liệt đến khiến cô có thể bật khóc chứ đừng nói đến việc tiết chế biểu cảm trên gương mặt.
Mặc dù suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu cô lúc này là muốn nhổ nó ra, nhưng ngại ngùng Giang Diệc Nhiên ngồi bên cạnh nên đành phản kìm nén nước mắt mà nuốt nó xuống.
Phương Hạm há miệng thở dốc, thật lâu sau mới bình thường trở lại.
Có lẽ phản ứng của Phương Hạm trong mắt Giang Diệc Nhiên có chút hơi khoa trương, khiến cậu hơi cau mày nhìn cô, không khỏi buồn cười mà hỏi, ‘’Có cần khoa trương vậy không?’’
Phương Hạm giơ tay quệt nước mắt, trong lòng thấp thỏm cùng xấu hổ. Giang Diệc Nhiên cũng ăn kẹo mà có làm sao đâu, ít nhất thì vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
‘’Chỉ là cảm thấy lạnh quá…’’, cô thì thầm.
‘’Ừm.’’
Thiếu niên dịu dàng đáp lại, ánh mắt cũng trong trẻo lạ thường, ‘’Trời hôm nay cũng lạnh.’’
Cậu vừa vừa nhai viên kẹo trong miệng.
Phương Hạm giương mắt nhìn hàm dưới đang chuyển động của Giang Diệc Nhiên, đường cong quai hàm sắc bén cùng chiếc cằm trơn bóng mịn màng, nhìn qua đã thấy thực hữu lực.
Bên cạnh đó là tiếng viên kẹo cứng ngắc dần dần bị nhanh thành từng mảnh giòn tan.
Thực ra âm thanh đó rất nhỏ nhưng cô có thể nghe thấy, đơn giản vì cô đang ngồi cạnh cậu, nếu ở xa hơn thì thôi đi.
Cô không biết do đâu mà đột nhiên cảm thấy tại sao tiếng nhau kẹo của người này cũng vui tai đến thế.
Vì Giang Diệc Nhiên nói xong lời kia cũng chẳng mở miệng thêm lần nào, Phương Hạm cũng không biết nên trả lời thế nào, mấy giây sau, cô đành yên lặng dời mắt đi, cố gắng tập tung tâm trí vào tờ bài tập tiếng Anh trước mặt.
Tờ bài tập một chữ cũng chưa viết vào, còn dư vị lạnh toát từ viên kẹo bạc hà kia vẫn đọng lại trong khoang miệng.
Vừa rồi Giang Diệc Nhiên đưa cho cô tận năm, sáu viên nhưng cô chỉ mới ăn một cái mà thôi.
Lạnh quá đi mất…Phương Hạm tự nhủ có lẽ sau này cô sẽ chẳng bao giờ động tới nó lần thứ hai.
Nhưng cô vẫn muốn đem số kẹo đó về và bỏ nó vào trong chiếc hộp bí mật của mình——
Đơn giản vì, nó là thứ cậu ấy đưa cho cô.
Tuy trời rất lạnh nhưng cảm giác ấm áp và phấn khởi lại nảy nở trong lồng ngực Phương Hạm.
Tác giả có lời muốn nói: Không hiểu sao khi viết đến đây tôi bỗng thấy rất buồn, tôi nhận ra con gái mình thật yếu đuối, khổ sở cùng đáng thương. Chỉ vì được cho vài viên kẹo bạc hà mà đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Yêu thầm quả là ý thơ đẹp đẽ nhưng tiếc thay nó chỉ thuộc về một người.
Có lẽ những ai đã và đang yêu thầm cũng đã từng trải nghiệm loại niềm vui tuy nhỏ nhoi mà ngọt ngào này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro