Phá song (*)
Đông Cảm Siêu Nhân
2024-09-10 10:43:03
Trong khoảnh khắc mưa tên rơi xuống, đồng tử của Hạ Huyên co rút mạnh mẽ. Chưa kịp nghĩ ngợi gì, bản năng mà y đã rèn luyện từ trên chiến trường đã liền phản ứng, tay vung đao chém về trước “keng” một tiếng, chặn lại tên bắn vào mình.
Nhóm thân vệ phía sau cũng ồ ạt rút kiếm chặn tên. Tuy nhiên lũ ngựa mà họ đang cưỡi không phải là đám ngựa đã dày dạn sương gió trên chiến trường. Đối mặt với cơn mưa tên dày đặc khắp trời, chúng hoảng sợ hí vang lui về phía sau. Toàn bộ trận hình tức thì rơi vào cảnh hỗn loạn, vó ngựa quẫy đạp trên không, bụi đất bay tứ tung mù mịt.
Mạc Doãn nhìn xuống khung cảnh hỗn loạn dưới tháp, mỉm cười.
Thế này mới gọi là sung sướng.
Phần thiên tính thuộc về người tự nhiên vẫn chưa biến mất.
Nhìn thấy nhân vật chính lúc nào cũng oai phong mạnh mẽ giờ đây trở nên hoảng loạn, trong lòng hắn chợt nảy sinh một luồng khoái cảm khó mà miêu tả được, chỉ muốn đến gần để nhìn thật kỹ biểu cảm vừa rồi của Hạ Huyên.
Mạc Doãn ho nhẹ một tiếng, lục phủ ngũ tạng thoáng đau đớn, nhưng ánh mắt lại vô cùng thích thú nhìn vó ngựa tung cao trên mặt đất rồi nặng nề dẫm xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó khuỵa xuống không gượng dậy nổi, người trên ngựa chỉ có thể khó nhọc nhảy xuống ngựa mà thôi.
Cung thủ của Ngự Lệnh Xử bên cạnh lại tiếp tục giương cung lên nhắm thẳng vào đội kỵ binh dưới tháp thành, chỉ cần Mạc Doãn phát ra hiệu lệnh, đợt mưa tên thứ hai lần nữa sẽ trút xuống!
Dưới tháp thành, ngựa và binh lính đã bị thương vô số, nhưng binh lính không chút kiêng dè, cho dù đã trúng tên vẫn ngay lập tức xuống ngựa chạy tới để bảo vệ xung quanh Hạ Huyên. Ngựa vốn đã mệt mỏi đến cùng cực sau một quãng đường dài, sau khi trúng tên liền kiệt sức nằm ngửa ra trên mặt đất, đôi mắt hiền lành ngoan ngoãn chảy dài nước mắt.
Hạ Huyên quỳ một gối, vuốt ve con ngựa bị thương đang phì phò vì khó thở, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tòa tháp.
Áo đỏ như máu, mưa tên không hề làm y bị thương, nhưng trái tim y bất giác đau nhói.
Hắn biết rõ người tới là mình.
Nhưng vẫn bắn tên vào mình.
Thân ngựa ấm áp dưới lòng bàn tay y, binh lính vây quanh y vừa cảnh giác vừa lo lắng, lồng ngực y dần dần lạnh đi, trái tim y cũng chậm rãi trở lại chốn chiến trường, cứng rắn đến mức đao thương không thể đâm thủng được nữa. Hạ Huyên từ từ đứng dậy, ánh nắng gay gắt chiếu vào y như thể hàng nghìn mũi tên đang cắm sâu vào cơ thể.
Binh lính đã bỏ ngựa và rút đao, bày ra trận thế công thành. Họ đều là những chiến binh có thể lấy một chọi mười trên chiến trường, ngay cả những người lính bị tên bắn đổ máu cũng đã rút đao ra. Chỉ đợi Hạ Huyên ra lệnh, họ ngay lập tức lao tới tấn công tòa tháp.
Hai bên một trên một dưới đối mặt nhau trong im lặng, trong phút chốc ngay cả khói bụi dường như cũng đông cứng lại.
Hạ Huyên ngẩng đầu, nhìn thật chăm chú.
Bàn tay nắm chặt đao, cổ họng như bị tắc nghẽn bởi bông gòn ướt đẫm, khiến y không thể nói nên lời. Y nhìn chằm chằm vào bóng hình gầy gò đỏ như máu đó, rồi nhìn vào tay hắn, muốn biết rằng lần tiếp theo khi hắn vẫy tay sẽ là chào đón người chiến hữu tri kỷ đã lâu không gặp này, hay là ra lệnh tàn sát một lần nữa?
Đang lúc song phương đang chờ đợi mệnh lệnh, có người từ phía sau đám kỵ binh hỗn loạn đi tới, hét lớn: “Đây là kim lệnh do Nguyên Đế ban cho, ai dám làm càn ——””
Một đoàn kỵ binh khác đạp lên bụi mù lao tới, trên thân ngựa đều đeo thẻ bài có ấn ký tùng hạc. Nhóm kỵ binh này tất cả đều được trang bị giáp nặng và thương dài, trên người đeo thêm cung tên, nhìn khí thế thì có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng để công thành chiến đấu.
“Tướng quân.”
Lý Viễn vừa đến gần liền lập tức nhảy xuống ngựa quỳ chào Hạ Huyên. Ngay từ đầu, hắn ta đã làm theo chỉ dẫn của Hạ Huyên, một mình trở về Nam Hương. Sau khi trình thủ lệnh của Hạ Huyên với Hạ Thanh Tùng, dưới tiếng gào thét giận dữ của ông, lập tức mang theo binh mã của Hạ thị chạy điên cuồng không ngừng nghỉ về phía kinh thành theo chỉ thị của Hạ Huyên, cuối cùng may mắn cũng đến kịp lúc.
“Ti chức tới muộn, xin tướng quân tha thôi.” Lý Viễn thở hổn hển, đưa hộp gấm bằng cả hai tay “Đây là kim lệnh do Nguyên đế ban cho Hạ thị. Thấy lệnh như thấy Nguyên đế, có thể vô hiệu hóa thánh chỉ, giết kẻ gian nịnh. “Hắn ta cao giọng nói:“ Kẻ nào dám coi thường kim lệnh đều bị xem là mưu nghịch.”
Mạc Doãn đứng trên tháp thành nghe rất rõ ràng, không khỏi cong môi cười lạnh.
Không hổ là nhân vật chính, sẽ luôn có người đến cứu mạng vào những thời khắc quan trọng.
Tay áo nâng lên, người của Ngự Lệnh Xử bên cạnh đồng loạt hạ cung tên xuống.
“Ai ở dưới đó?”
Giọng nói của Mạc Doãn lạnh lùng và lười biếng, nghe vừa quen mà lại xa lạ đối với tai Hạ Huyên.
Đối mặt với câu hỏi ác ý đã biết mà còn hỏi này, Hạ Huyên nhìn chăm chú, đáp lời: “Hạ Huyên.”
Không có gì khác ngoài Hạ Huyên.
Tựa như trong giây phút này, trong mắt y, bóng dáng xa xôi kia vẫn chỉ là Mạc Tử Quy trước đó.
“Thì ra là Hạ tướng quân.”
Ngữ điệu không hề có bất kỳ biến động nào như cũ.
Trong lòng Hạ Huyên chua xót, chút mềm mại còn sót lại trong lòng cũng buộc phải cứng rắn lên.
“Hạ tướng quân lẽ ra lúc này đang trấn giữ biên giới, sao đột nhiên lại trở về kinh thành? Chẳng lẽ ngài không biết vô triệu hồi kinh là có ý làm phản ư?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thánh Thượng băng hà, thân là thần tử nên phải về kinh để chịu tang. Ta chỉ mang theo một ngàn kỵ binh, lại có kim lệnh của Nguyên đế đặc biệt cho phép, sao có thể coi là phản quốc? “
Mạc Doãn chắp tay sau lưng, hờ hững nói: “Hạ tướng quân có gia thế che chở, thật là may mắn.”
Dưới lầu không có phản ứng gì, Mạc Doãn xoay người: “Mở cổng thành.”
Lý Viễn đến lúc này vẫn không thể tin được.
Lúc đầu Hạ Huyên ra lệnh cho hắn ta một mình cưỡi ngựa trở về Nam Hương, hắn ta còn cố chấp không tin, chẳng lẽ quân sư thật sự có thể gây bất lợi cho tướng quân ư? Nhưng nhìn đống tên vương vãi khắp mặt đất, hắn ta lại không thể không tin.
Tin rằng —— quân sư đã thực sự thay đổi.
Kỵ binh tiến vào thành, Hạ Huyên lập tức sai người đi tìm thú y để rút tên cho ngựa và chữa trị cho nó.
“Quý nhân yên tâm, các bộ phận quan trọng không bị tổn thương,“
Hạ Huyên quỳ một chân trong chuồng ngựa, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng mềm mại của nó, thì thầm: “Ngươi vất vả rồi.”
Con ngựa như có linh tính, chớp chớp hàng mi dày nhìn y.
Hạ Huyên đứng dậy.
Đây là nơi ở của Hạ Thanh Tùng ở kinh thành năm đó. Sau khi Hạ Thanh Tùng thoái lui, Nguyên đế vì muốn biểu hiện mình không đuổi tận giết tuyệt công thần nên đã đặc biệt ban thêm rất nhiều ân huệ cho Hạ Thanh Tùng, gồm ngự tứ kim lệnh và giữ lại phủ đệ Thái sư của ông ở kinh thành. Trong phủ cũng giữ lại một số nô bộc già để trông coi quán xuyến nhà cửa.
Nhóm thân vệ bị thương đều đang ngồi trong đình viện rút tên chữa trị. Mỗi người trong họ đều đã từng trải qua hàng trăm trận chiến, không ít người còn thoát chết trong gang tấc, bởi thế đối với họ trúng tên chẳng là chuyện gì lớn lao. Tất cả đều im lặng kiên nhẫn, chưa từng phát ra một tiếng kêu rên, trong sân yên tĩnh tràn ngập mùi máu tanh thoang thoảng.
Trong lúc nhất thời, Hạ Huyên cảm giác như mình đã trở lại chiến trường giết chóc đẫm máu.
Nhưng người từng gắn bó nương tựa vào nhau trên chiến trường đã quay lưng rời đi, rút kiếm đối đầu nhau.
Lý Viễn ở bên cạnh nói: “Lão gia giận lắm, dặn ta phải khuyên ngài sau khi chịu tang thì phải lập tức trở về biên giới, đừng nhúng tay vào vũng nước đục ở kinh thành.”
Hạ Huyên rũ mắt xuống, im lặng.
Lý Viễn liếc nhìn Hạ Huyên từ trên xuống dưới, sau đó thấp giọng nói: “Lão gia nói, nếu ngài nhất định không nghe lời khuyên thì kêu ta truyền lại cho ngài một câu này.”
Hạ Huyên im lặng, một lát sau mới hỏi: “Nói đi.”
“Quan trường nguy hiểm, người và quỷ khó lường.”
“......”
Những lời này nghe thật quen tai.
“Mỗi người trong quan trường đều khoác một lớp da, bên trong là người hay quỷ ai mà có thể phân biệt được chứ?” Hắn mỉm cười, hình như còn có ý khác.
Khóe miệng Hạ Huyên hơi nhếch lên, trong mắt lại không có ý cười: “Đúng vậy.”
Phủ của thái sư cũ và mới nằm đối diện trên một con đường. Phủ thái sư mới hoa lệ hơn nhiều so với phủ thái sư cũ, cửa vào cũng rộng rãi và uy nghiêm hơn. Khi lão thái sư làm quan, ông rất khiêm tốn cẩn thận, trong triều cũng không gây thù chuốc oán với ai. Còn vị thái sư mới này hoàn toàn trái ngược với ông, hắn kiêu ngạo và độc đoán đến cùng cực. Chỉ có điều thật ra hắn cũng không gây thù chuốc oán với ai trong triều, vì tất cả kẻ thù của hắn đều đã bị tiêu diệt.
Trên trán Trần Tùng đổ mồ hôi đầm đìa, hắn ta lấy khăn tay lau mồ hôi nói: “Hôm đó ta đang viết mật thư thì Ngự Lệnh Xử đột nhiên tới kiểm tra tài sản, thật ra là muốn cảnh cáo ta thôi. Cũng may là lúc nào ta cũng đề phòng, liền dùng lá thư viết trước đó giao cho bọn họ để đánh lạc hướng mới yên chuyện.”
“Trần đại nhân hoảng sợ,“ Hạ Huyên khum tay lại, trầm giọng nói: “Ta đã khiến ngài gặp rắc rối rồi.”
Trần Tùng lắc đầu xua tay nói: “Lão thái sư đã cứu ta một mạng. Nếu lúc đó lão thái sư không giúp ta, cả nhà ta đã bị xử trảm hết rồi. Chuyện này không có gì rắc rối hết.” Hắn ta nhét khăn lại vào trong tay áo, cau mày nói: “Tướng quân, tình hình hiện giờ ngài có kế hoạch gì không?”
Thật ra trong lòng Hạ Huyên cũng rối như tơ vò.
Đã ba năm trôi qua kể từ khi y và Mạc Doãn chia tay.
Thực ra, khi họ chia tay, y có rất nhiều nghi ngờ và thắc mắc, nhưng đều gượng ép nuốt trở vào lòng.
Y nghĩ có lẽ đến đây mọi chuyện đã kết thúc, bắt đầu một khởi đầu mới, Mạc Doãn đã đạt được điều mình mong muốn. Hắn có tham vọng, vậy nên hãy để hắn thực hiện tham vọng của mình.
Nhưng Hạ Huyên không ngờ, tham vọng của Mạc Doãn dường như khác xa với những gì y nghĩ.
Tuy rằng y rời xa kinh thành đã lâu, nhưng y cũng biết đại hoàng tử là người xuất sắc nhất trong ba vị hoàng tử. Nếu như thật sự muốn lập Thái Tử thì sao có thể bỏ qua đại hoàng tử mà chọn nhị hoàng tử yếu đuối bất tài? Quan trọng hơn nữa là tiên hoàng thân thể khỏe mạnh, sao lại vội vàng để lại di chiếu?
Bức họa giả, vài bức thư có nội dung cấu kết phản nghịch và cái chết bi thảm của Nghiêm Tề, Lưu Tùng thoáng hiện trước mắt y...
Y cố gắng nhớ lại lần mình và Mạc Doãn cùng nhau chiến đấu ở biên giới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạc Doãn cũng giống như y, là một người trung thành và yêu nước.
Nhưng những nghi ngờ đã đè nén suốt ba năm đang quay cuồng trong lòng y, thực ra mọi thứ có lẽ chỉ là công cụ mà Mạc Doãn sử dụng...
“Hiện giờ điện hạ đang ở đâu?” Hạ Huyên thấp giọng nói.
Trần Tùng nghe được lời này lại toát mồ hôi. Mặc dù ở đây chỉ có hắn ta và Hạ Huyên, hắn ta đi vào bằng mật đạo, rất an toàn kín đáo, nhưng hắn ta vẫn không tự chủ được thì thào: “Ngày công bố di chiếu, đại điện hạ liền lâm bệnh.”
“Bệnh?” Môi mỏng Hạ Huyên mím chặt, “Bệnh gì?”
“Bệnh đậu mùa.”
Hạ Huyên lại im lặng.
Bàn tay đặt trên đầu gối lặng yên nắm chặt, hơi run rẩy.
“Là thật sao?” y nghiến răng nói.
“Ngự y nói như vậy, chỉ là người bị nhốt trong cung, khó mà nói được tình hình như thế nào.”
Hạ Huyên đột nhiên đứng bật dậy, Trần Tùng giật mình, ôm ngực nhìn khuôn mặt uy nghiêm, lạnh lùng và tức giận của Hạ Huyên buột miệng nói: “Tướng quân bớt giận, đừng xúc động....”
Hạ Huyên quay mặt đi: “Rốt cuộc vì sao Thánh Thượng băng hà?”
Sắc mặt Trần Tùng lộ vẻ xấu hổ, dường như không dám nói thêm gì nữa.
Trong lòng Hạ Huyên càng lúc càng lạnh lẽo.
Tử Quy, ngươi thật sự...
“Trần đại nhân vào đây cũng lâu rồi, để tránh chuyện ngoài ý muốn, ngài hãy quay về đi.” Hạ Huyên quay sang Trần Tùng nói: “Cảm ơn Trần đại nhân đã mạo hiểm để báo tin cần vương, thân là thần tử, ta đương nhiên không thể chối từ. Đợi ta sắp xếp cẩn thận xong sẽ mời Trần đại nhân đến thương lượng.”
Trần Tùng đứng dậy, ngơ ngác chắp tay hành lễ lại.
Hạ Huyên đưa Trần Tùng đi tới mật đạo trong nhà, nhìn Trần Tùng đi xuống, vừa định quay người lại thì nghe thấy Trần Tùng gọi: “Tướng quân, chờ một chút.”
Hạ Huyên quay người lại, Trần Tùng Nhân nửa hiện nửa ẩn trong mật đạo, vẻ mặt do dự nói: “Tướng quân, trong thư ta đâu có nhắc đến chuyện cần vương?”
Hạ Huyên cũng hơi giật mình, “Trần đại nhân, trong thư ngươi gửi tới biên cảnh ——” Giọng nói của y đột nhiên im bặt, nhưng Trần Tùng lại nói tiếp: “Ta chỉ báo cho ngài biết về cái chết của Thánh Thượng, ngoài chuyện đó ra ta vẫn chưa nói gì hết...”
Trần Tùng là người may mắn còn sống sót khi tiên đế nổi cơn thịnh nộ tàn sát các triều thần của mình, bởi thế nhiều năm vẫn luôn thận trọng. Sở dĩ hắn ta đồng ý gửi thư báo tin cho Hạ Huyên vì nội dung trong thư cũng chỉ quanh quẩn mấy chuyện thăng quan tiến chức trong triều đình mà ai ai cũng biết. Nhỡ đâu có bị phát hiện cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn.
Thánh Thượng băng hà, một chuyện lớn như vậy, cho dù hắn ta không báo cho Hạ Huyên thì trước sau gì y cũng biết được, tất nhiên là sẽ có chút muộn màng, cũng là khá nguy hiểm. Nhưng dù sao Hạ Huyên cũng là con trai của lão thái sư, chút nguy hiểm nhỏ nhoi ấy sẽ không làm khó được y.
Nhưng nếu là bảo hắn ta gọi Hạ Huyên quay về kinh thành để cần vương, có cho hắn ta một trăm cái mạng hắn ta cũng tuyệt đối không dám nhắc tới, càng không có tư cách để nhắc tới!
Trong mắt Trần Tùng dần dần tràn ngập nỗi sợ hãi: “Tướng quân...”
Sắc mặt Hạ Huyên vô cùng khó coi, y không nói một lời, khum tay về phía Trần Tùng, quay người lại, vạt áo tung bay.
Bên trong phủ thái sư.
Mạc Doãn cởi giày, nửa dựa vào trên ghế mềm nhắm mắt nghỉ ngơi, một nha hoàn nhẹ nhàng xoa bóp vai hắn, thị vệ đứng bên cạnh bẩm báo: “Trần Tùng đã vào được hơn nửa canh giờ rồi.”
Mạc Doãn phát ra tiếng “ừm” từ mũi, “Theo dõi tiếp đi.”
“Dạ.”
Thị vệ bên cạnh đi xuống, Mạc Doãn ho nhẹ một tiếng, trong phòng lại có một nha hoàn xinh đẹp khác lập tức bưng trà tới: “Thái sư.”
Mạc Doãn khẽ hé môi, nha hoàn cẩn thận lật bát trà lên, rót một ít trà ấm vào, sau đó lấy khăn tay lau đi vết trà trên môi hắn.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ giấy rơi vụn vãi trong căn phòng, hơi nước lượn lờ trên chậu băng lành lạnh, khói đọng trong lư hương thơm ngát, hai hơi thở quyện hòa vào nhau tản ra một bầu không khí mát mẻ dễ chịu. Nha hoàn xinh đẹp dựa sát vào người lười nhác hờ hững, tựa như xương cốt đều mềm mại như bông.
Mạc Doãn đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay nha hoàn đang đút hắn uống trà, nha hoàn mở to đôi mắt xinh đẹp, miệng anh đào hơi hé ra kinh ngạc, giọng oanh vàng thỏ thẻ: “Thái sư... “
Bàn tay gầy gò nhợt nhạt đột nhiên trượt từ cổ tay nàng xuống bát trà trong tay, sau đó vung mạnh một cái, bát trà đâm thủng cửa sổ bắn ra ngoài ——
Gần như cùng lúc đó, người ngoài cửa sổ cũng tông cửa sổ tránh đi bát trà rồi chui vào. Các nha hoàn giật mình hét lên, sợ hãi ngã lăn bốn phía trên nệm giường như hoa bung xòe cánh.
Mạc Doãn một tay chống trán, một tay đặt lên đầu gối bắt chéo, hơi nhướng mi nhìn kẻ đột nhập thân hình như con báo đang quỳ một gối, cười nhạt nói: “Lạ thật đấy, từ lúc nào thì Hạ tướng quân chuyển sang đào tường khoét vách vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro