Phản bội
Đông Cảm Siêu Nhân
2024-09-10 10:43:03
Tiếng động bên trong đã thu hút sự chú ý của thủ vệ bên ngoài, đám thủ
vệ bên ngoài lập tức rút đao nhảy vào phòng, cảnh giác nhìn kẻ đột nhập.
Hạ Huyên chậm rãi đứng dậy, nhìn người đang được đám nha hoàn vây quanh, ánh mắt vừa lạnh lùng như băng tuyết, lại vừa nóng bỏng chứa đầy nhiệt huyết mãnh liệt.
Mạc Doãn phất tay áo: "Lui xuống hết đi."
Thủ vệ trong phủ thái sư được huấn luyện bài bản đến mức dường như không cần nghĩ ngợi gì đối với mệnh lệnh của chủ nhân. Đối mặt với tình huống như vậy, Mạc Doãn kêu họ lui ra, họ cũng nhanh chóng thu đao lặng lẽ rút lui.
Mấy cô nha hoàn xinh tươi mơn mởn thì phản ứng chậm hơn một chút so với thủ vệ, lần lượt bước xuống giường mềm, sau khi chỉnh lại quần áo gọn gàng, họ cúi đầu hành lễ với Mạc Doãn rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Mạc Doãn vẫn đang nửa nằm nhàn nhã, liếc nhìn Hạ Huyên từ trên xuống dưới, nói: "Tướng quân vẫn chưa tắm rửa à?" Giọng điệu bình tĩnh đến mức khó có thể đoán được cảm xúc thực sự của hắn là gì. Vừa há miệng ra đã hỏi một câu hỏi tùy tiện như vậy, khiến người ta cảm thấy thật khó chịu.
Hạ Huyên hơi nắm chặt tay, "Thư là do ngươi viết."
Mạc Doãn chẳng buồn ừ hử.
"Tại sao?"
Hạ Huyên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Mạc Doãn, "Mạc Tử Quy, cuối cùng là tại sao?"
Mạc Doãn không trả lời mà chỉ cẩn thận đánh giá khuôn mặt của người trước mặt, vừa rồi hắn ở trên tháp quá xa nên không thể nhìn rõ.
Sau ba năm xa cách, diện mạo của Hạ Huyên không có nhiều thay đổi, y trưởng thành và sâu sắc hơn so với thời điểm hai người chia tay. Nếu như lúc trước Hạ Huyên là một thanh bảo đao thỉnh thoảng không thể kiềm chế mà lộ ra mũi nhọn, thì giờ đây Hạ Huyên đã hoàn toàn chững chạc. Bên trong đôi tỏa ra cảm giác áp bức đen tối, hơi thở trên người hệt như một tấm lưới phẳng ép sát vào đối phương, khiến họ phải khó thở hoảng hốt.
Hạ Huyên bị Mạc Doãn nhìn chằm chằm thì hơi nghiêng mặt qua hướng khác, ánh mắt giao nhau liền đứt đoạn.
"Tại sao tại sao?" Mạc Doãn nói: "Tướng quân, ngươi muốn hỏi ta tại sao viết thư gọi ngươi vào kinh cần vương, hay là muốn hỏi ta tại sao lại đứng trên tháp bắn tên vào ngươi?"
Hạ Huyên chậm rãi đứng dậy, nhìn người đang được đám nha hoàn vây quanh, ánh mắt vừa lạnh lùng như băng tuyết, lại vừa nóng bỏng chứa đầy nhiệt huyết mãnh liệt.
Mạc Doãn phất tay áo: "Lui xuống hết đi."
Thủ vệ trong phủ thái sư được huấn luyện bài bản đến mức dường như không cần nghĩ ngợi gì đối với mệnh lệnh của chủ nhân. Đối mặt với tình huống như vậy, Mạc Doãn kêu họ lui ra, họ cũng nhanh chóng thu đao lặng lẽ rút lui.
Mấy cô nha hoàn xinh tươi mơn mởn thì phản ứng chậm hơn một chút so với thủ vệ, lần lượt bước xuống giường mềm, sau khi chỉnh lại quần áo gọn gàng, họ cúi đầu hành lễ với Mạc Doãn rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Mạc Doãn vẫn đang nửa nằm nhàn nhã, liếc nhìn Hạ Huyên từ trên xuống dưới, nói: "Tướng quân vẫn chưa tắm rửa à?" Giọng điệu bình tĩnh đến mức khó có thể đoán được cảm xúc thực sự của hắn là gì. Vừa há miệng ra đã hỏi một câu hỏi tùy tiện như vậy, khiến người ta cảm thấy thật khó chịu.
Hạ Huyên hơi nắm chặt tay, "Thư là do ngươi viết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạc Doãn chẳng buồn ừ hử.
"Tại sao?"
Hạ Huyên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Mạc Doãn, "Mạc Tử Quy, cuối cùng là tại sao?"
Mạc Doãn không trả lời mà chỉ cẩn thận đánh giá khuôn mặt của người trước mặt, vừa rồi hắn ở trên tháp quá xa nên không thể nhìn rõ.
Sau ba năm xa cách, diện mạo của Hạ Huyên không có nhiều thay đổi, y trưởng thành và sâu sắc hơn so với thời điểm hai người chia tay. Nếu như lúc trước Hạ Huyên là một thanh bảo đao thỉnh thoảng không thể kiềm chế mà lộ ra mũi nhọn, thì giờ đây Hạ Huyên đã hoàn toàn chững chạc. Bên trong đôi tỏa ra cảm giác áp bức đen tối, hơi thở trên người hệt như một tấm lưới phẳng ép sát vào đối phương, khiến họ phải khó thở hoảng hốt.
Hạ Huyên bị Mạc Doãn nhìn chằm chằm thì hơi nghiêng mặt qua hướng khác, ánh mắt giao nhau liền đứt đoạn.
"Tại sao tại sao?" Mạc Doãn nói: "Tướng quân, ngươi muốn hỏi ta tại sao viết thư gọi ngươi vào kinh cần vương, hay là muốn hỏi ta tại sao lại đứng trên tháp bắn tên vào ngươi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro