Yêu từ cái nhìn...
Đông Cảm Siêu Nhân
2024-09-10 10:43:03
Tình hình diễn biến tốt hơn Landers nghĩ, và cũng xấu hơn Landers nghĩ.
Lệnh là do chính Charmaine đưa ra. Anh ta vừa mới khỏe lại. Sau khi biết tin em trai mình đang ở trong một khu ổ chuột xuất hiện bệnh dịch, anh ta đã cử ngay quận trưởng đến phong tỏa nơi đó.
Lý do đưa ra của anh ta rất chính đáng, "Làm sao Landers có thể đến một nơi như vậy? Bệnh truyền nhiễm không phải là chuyện đùa. Chúng ta không thể chỉ vì một mình cậu ta mà gây hại đến những người khác trong vương đô. Cảnh vệ trưởng, ông thấy có đúng không?"
Mặc dù sự tôn trọng của Brun đối với Charmaine rất hạn chế, nhưng dù sao anh ta vẫn là thái tử. Ông miễn cưỡng đồng ý, nhưng sau đó đến gặp nhà vua để tìm cách hòa hoãn. Vua Arlin đang bệnh ngặt nghèo, sau khi nghe báo có bệnh truyền nhiễm thì cũng không biết xử lý như thế nào. Thân là một vị vua, ông có thể có rất nhiều khuyết điểm, nhưng dù sao ông vẫn có tinh thần trách nhiệm, nếu không ông cũng sẽ không buông bỏ thành kiến, triệu hồi người con trai đáng sợ nhất của mình trở về vương đô.
Phải chăng quyết định này đã khơi dậy sự phản đối của Chúa và khiến bệnh dịch xuất hiện ở vương đô? Lúc khỏe mạnh, Arlin đã không mấy thông minh và nhanh trí lắm, giờ đây ốm yếu bệnh tật, suy nghĩ của ông càng trở nên hỗn loạn hơn. Bên cạnh đó, Charmaine còn kéo lê thân xác ốm yếu của anh ta đến gặp ông, bởi thế Arlin không thể chấp nhận yêu cầu của Brun.
"Cứ làm những gì Charmaine muốn," Arlin mệt mỏi nói, "Ta tin Landers có thể hiểu được."
Landers quả thật hiểu được. Sau khi nghe lời giải thích uyển chuyển của Brun, y cười khẩy, trong giọng điệu không hề che giấu vẻ khinh thường và khinh miệt.
Brun miễn cưỡng nói: "Landers, nghe ta nói..."
"Cậu à, không cần phải nói gì hết," Landers lạnh lùng nói, "Bây giờ cậu vẫn có sự tôn trọng của con, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục bênh vực những người đó thì sau này chưa chắc sẽ còn đâu."
Brun không còn gì để nói. Arlin là một ông già lẩm cẩm hồ đồ. Nếu Charmaine không xảy ra chuyện, nhất định ông ta sẽ giao Lessie cho một đứa con trai bất tài như vậy, chỉ vì Landers sinh ra đã tàn tật và có đủ thứ tật xấu. Mặc dù Brun cảm thấy chúng không hề xấu xa chút nào.
"Ta đến để giúp con," Brun nói, "bằng tất cả khả năng của mình."
Cách một dãy hàng rào, lính canh mang rất nhiều các loại thuốc thảo dược có tác dụng phòng chống bệnh truyền nhiễm đến. Còn có hai vị bác sĩ xui xẻo cũng bước vào. Nhìn bọn họ có vẻ không sẵn lòng cho lắm, sắc mặt rất u ám, chắc là sợ chết. Brun cũng lo lắng không kém, nhưng Bill thì bám chặt vào hàng rào, tin tưởng nói: "Hoàng tử, đừng lo, linh mục đang ở bên cạnh ngài, Chúa sẽ phù hộ cho ngài."
Landers nói: "Im đi."
Bác sĩ đi tới khu bệnh, sau khi quan sát tình trạng bệnh nhân, ông ta cũng chỉ có thể áp dụng một số phương pháp cũ để chữa bệnh truyền nhiễm, đốt cây thuốc và đun nước lá nguyệt quế để lau người cho bệnh nhân.
Mùi lá thơm tràn ngập quảng trường. Hoàng tử đi tới, dùng mũi giày di di vào góc áo của linh mục: "Báo cho cậu một tin vui, chúng ta sẽ tiếp tục ở lại đây."
Linh mục nói: "Rất tốt. Chúng ta nên ở đây để cùng người dân vượt qua khó khăn."
Cái tên linh mục này ba hoa bốc phét thì vang dội lắm. Hoàng tử vừa cảm thán cái sự đạo đức giả của hắn, vừa không khỏi tự hỏi liệu hắn sinh ra đã như vậy hay do ảnh hưởng của tu viện theo thời gian mà trở nên như vậy.
Hoàn cảnh quả thực có thể ảnh hưởng đến con người. Nhưng nếu bản chất con người không như vậy thì chưa chắc họ có thể học hỏi và thành thục những thứ này nhanh chóng. Điều này chứng tỏ tên linh mục này cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì.
Landers gọi bác sĩ tới hỏi: "Ông nghĩ ngâm nước lá phong lữ có thể giúp ngăn ngừa căn bệnh này à?"
Bác sĩ nói: "Tôi nghĩ vậy."
Landers lại triệu tập những thanh niên trẻ tuổi có năng lực kia và bảo họ phân phát thảo dược cho tất cả các gia đình trong khu vực lân cận. Y sắp xếp công việc rõ ràng trật tự, gọn gàng đâu ra đó đến mức đám người trẻ tuổi không còn quan tâm đến mặt mũi quái dị của hoàng tử nữa, ngược lại còn vui vẻ phục tùng và mê hoặc bởi phong thái thu hút của đối phương.
Hai vị bác sĩ cũng phải thừa nhận rằng Hoàng tử Oss có tài lãnh đạo bẩm sinh. Sau khi bọn họ bận rộn một thời gian thì không còn cảm thấy mệt mỏi hay xui xẻo nữa.
Linh mục vẫn ngồi tĩnh lặng trong khi hoàng tử nhờ người đun nước phong lữ. Bản thân y không sợ bệnh tật, nhưng y cảm thấy dường như thân thể linh mục không được khỏe lắm. Thân hình dưới tấm áo choàng trắng lờ mờ ẩn hiện trong ánh lửa, nom khá gầy yếu, chưa kể hắn lại còn thường xuyên tiếp xúc, gần gũi với bệnh nhân.
Hoàng tử muốn gọi linh mục tắm rửa bằng nước lá thơm, nhưng y lại không quen bày tỏ ý tốt của mình một cách tự nhiên và thoải mái. Tính tình của y vốn là như vậy đấy. Nếu để y nói móc châm chọc người khác, y có thể nói cả ngày không ngừng nghỉ, nhưng nếu bảo y phải thể hiện ý tứ thân thiện thì đúng là làm khó y.
"Mình không đối xử tốt với hắn, mình chỉ làm điều đúng đắn và nói điều thích hợp thôi."
"Mặc dù tham vọng và sự đạo đức giả của hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được, nhưng lại rất vừa ý mình, mình không cần phải vòng vo tốn thời gian đối phó với hắn."
"Giáo sĩ thẳng thắn như vậy không nhiều lắm, đây cũng có thể xem như là ưu điểm của hắn."
Landers vừa nghĩ ngợi vừa đi tới đi lui.
"Linh mục."
Người thanh niên bận bịu đến toát mồ hôi lễ phép đề nghị: "Để tôi đưa ngài đi tắm nhé! Nước lá phong lữ pha vào nước có tác dụng phòng bệnh rất tốt đấy ạ!"
"Được, cám ơn cậu."
Linh mục vui vẻ đồng ý, chàng trai trẻ nhiệt tình tiến lại gần đỡ hắn đứng dậy. Linh mục quay đầu về phía hoàng tử nói: "Hoàng tử, ngài muốn tắm lá thơm luôn không? "
"Không cần."
Giọng nói của hoàng tử rất lạnh lùng: "Ta không phải là người yếu đuối."
Linh mục cũng không cố gắng thuyết phục y thêm nữa.
Y là nhân vật chính, nhân vật chính đương nhiên là khỏe như vâm ấy mà.
Landers cảm thấy mình muốn điên lên được, hung ác nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang được chàng trai đỡ lấy. Cái đồ giả dối thích làm bộ làm tịch này! Bộ yếu ớt đến nỗi phải cần người đỡ mình đi luôn à?! Đợi đã —— đừng nói là tí nữa hắn cũng cần người cởi quần áo, tắm rửa luôn cho mình nhé?!
Bây giờ khắp nơi trong khu phố đều trống rỗng. Vị linh mục mù tắt đèn trong phòng, hắn từ chối lòng tốt giúp đỡ của chàng trai trẻ: "Tôi đã sống trong bóng tối suốt mười tám năm, chuyện này chẳng là gì cả".
"Vậy tôi sẽ đợi bên ngoài, sau khi ngài tắm xong cứ gọi tôi, tôi sẽ giúp ngài."
"Cám ơn cậu, bên ngoài còn có rất nhiều việc phải làm, không cần lãng phí thời gian ở đây đâu. Tôi tự lo cho mình được, cậu đi chăm sóc những bệnh nhân khác đi."
Chàng trai cảm động nói: "Linh mục, ngài thật vị tha."
Vị linh mục vẽ dấu thánh giá trên ngực, nói: "Cầu xin Chúa ban phước lành cho chúng ta".
Bước chân vội vã dừng lại khi gặp chàng trai trẻ đang đến gần, hoàng tử ngượng ngập đâm cây trượng xuống đất, nhưng chàng trai đã chủ động chào hỏi: "Hoàng tử."
Hoàng tử ho nhẹ một tiếng: "Linh mục đâu?"
"Linh mục đang tắm ở phòng sau ạ."
Hoàng tử muốn nói sao ngươi không vào trong lo liệu cho hắn, nhưng y kịp thời nuốt lại lời nói ngu xuẩn của mình, vung cây gậy ra sau, ra hiệu cho chàng trai rời đi.
Căn nhà gỗ đơn sơ thậm chí không có một chút ánh sáng, hoàng tử lập tức nhớ ra linh mục là một người mù không cần thắp đèn.
Landers nảy ra một ý nghĩ: "Hắn đã mùa lòa không nhìn thấy gì, vậy nên nếu bây giờ mình có vào phòng thì hắn cũng sẽ không biết gì cả".
Đồng tử của y đột ngột co lại, Landers bất giác rùng mình một cái.
Phải thừa nhận rằng, y chưa bao giờ tự coi mình là người cao thượng và chính trực, nhưng y cũng không hèn hạ đến mức rình rập một linh mục đang tắm!
Ôi chúa ơi, đó chỉ là một linh mục, thậm chí còn không phải là một nữ tu!
Landers chống trượng quay lại quảng trường nhanh hơn lúc đến. Y bước đi rất nhanh, lưng đổ mồ hôi đầm đìa, nhịp tim đập mạnh, màng nhĩ phồng lên, như thể trái tim đã được chuyển đến bên tai.
Landers ngồi trước quảng trường, ngây người nhìn ánh lửa nhảy múa, trong đầu vẫn còn vương vấn ý nghĩ kỳ lạ đó.
Khi y nhìn chằm chằm một lúc lâu, một loại ảo ảnh nào đó dường như xuất hiện trong ánh lửa.
Chiếc áo choàng lấm bùn rơi xuống, lộ ra thân hình trắng nõn mịn màng, làn da sáng bóng nhảy múa trong ngọn lửa. Cặp mông tròn trịa, đôi chân thon dài thẳng tắp...
Landers lại rùng mình, chống trượng đứng dậy.
Khi linh mục quay lại quảng trường, không thấy bóng dáng của Landers đâu.
Mạc Doãn không để ý nhiều nữa mà chỉ tập trung vào chuyện của mình. Hắn rất tự tin, cảm giác được nhất định hoàng tử sẽ bị mình quyến rũ. Trước mặt Landers, hắn hoàn toàn không giấu giếm bất cứ điều gì, luôn phô bày ra dáng vẻ chân thật nhất của mình cho y thấy. Theo tính cách kiêu ngạo và hoang dã của hoàng tử, Landers không thể không yêu tham vọng của hắn.
Nhắc đến cũng thật kỳ lạ. Cái chân thọt của hoàng tử ở thế giới này khiến hắn nhớ đến đôi chân bị liệt của mình ở thế giới thứ nhất, và những vết sẹo trên mặt hoàng tử khiến hắn nhớ đến những vết sẹo do bị lưu đày ở thế giới thứ hai để lại. Những chuyện này vốn không liên quan gì đến nhau, nhưng sự nhạy bén của hắn khiến hắn không thể không bỏ qua nó. Giả sử nguồn sức mạnh của những thế giới này thực sự đến từ cùng một nguồn như hắn nghĩ, thì hiện tượng này sẽ càng đáng suy ngẫm hơn...
Trời đã sáng, khu phố không xuất hiện thêm ca tử vong nào.
Linh mục đã thức suốt đêm ở bên cạnh bệnh nhân. Jean bé nhỏ gần như đã bình phục hoàn toàn. Cậu nhóc uống nước và ăn đồ ăn, tung tăng nhảy nhót giữa các bệnh nhân. Dáng vẻ tràn đầy sức sống khiến ai nhìn cũng thật hâm mộ.
Tuy nhiên, sức mạnh của bệnh dịch vẫn rất mạnh. Những người khỏe mạnh ngày hôm qua bắt đầu lần lượt xuất hiện các triệu chứng nhiễm bệnh, điều này cũng khiến một số người còn lại hoảng sợ. Tuy nhiên, dưới sự la hét thô bạo của hoàng tử, ngay cả sự hoảng loạn cũng không được phép. Trông Landers giống như một kẻ chăn dắt vậy, liên tục quát mắng mọi người như đang canh giữ đám dê bò trên đồng cỏ. Y muốn họ phải tuyệt đối nghe lời mình, không cho phép họ suy nghĩ lung tung, nên cả khu phố nhìn qua vẫn rất có trật tự gọn gàng.
Sự an ủi của linh mục cũng có tác dụng rất lớn. Đối ngược với sự kiêu ngạo và hung dữ của hoàng tử, những lời nói dịu dàng của linh mục thật quý giá tựa như thiên sứ, đôi mắt mù lòa của hắn cũng khiến mọi người càng kính phục ý chí mạnh mẽ và dũng cảm của hắn.
Bill vẫn luôn chú ý đến tình hình bên trong. Thấy hoàng tử và linh mục hợp tác rất ăn ý, kiểm soát sự hỗn loạn của toàn bộ khu phố trong một phạm vi nhất định, anh không khỏi bật khóc và thầm cầu nguyện cho hai người.
Nhìn chung, chỉ cần mọi người chống chịu bệnh dịch khoảng một tuần thì thì tình hình sẽ được cải thiện rất nhiều. Chỉ cần hoàng tử có thể sống sót sau trận đại dịch này thì sau này còn ai dám nói y không xứng đáng nữa chứ? Chẳng lẽ một hoàng tử đã trải qua quá nhiều đau khổ lại không xứng đáng cai trị cả một đất nước ư?
Bill quỳ trên mặt đất thành kính cầu nguyện, Brun cũng thầm kinh ngạc. Landers có tài, nhưng Brun lo lắng sự kiêu ngạo của y không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Ông không mày may nghi ngờ rằng Landers sẽ đi theo con đường của một bạo chúa. Tuy nhiên, vị linh mục mù xinh đẹp bên cạnh y dường như là một món quà của Chúa, đứng cùng một chỗ với Landers trông rất hòa hợp.
Landers phớt lờ linh mục, y chỉ lo làm việc của mình, không nhìn linh mục, không nói chuyện với linh mục và tránh xa linh mục khi hắn đang nghỉ ngơi.
Đối với hành vi khác thường của hoàng tử, linh mục vẫn rất bình tĩnh. Hắn thực sự chỉ tập trung làm việc của mình, không giống như hoàng tử, đang luôn tay luôn chân nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm sang linh mục.
Linh mục rất coi trọng sự sạch sẽ, tối nào cũng tắm bằng nước lá thơm. Người trong nhà thờ hôm qua đến muộn, họ mang quần áo sạch sẽ của tu sĩ đến cho linh mục nên hắn lại vận bộ quần áo kín mít từ trên xuống dưới lên người.
Bộ trang phục của tu sĩ màu đen chẳng có tí giá trị hình ảnh nào, chỉ quấn quanh người thẳng đuột từ trên xuống dưới. Phía Bunil đã có chuyển biến tốt hơn, ông ta cũng đã thay trang phục tu sĩ sạch sẽ, cùng linh mục an ủi và cầu nguyện cho người bệnh. Cùng là bộ trang phục tu sĩ nhưng hai người khác nhau mặc cũng đem đến cho người ta những cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Bước chân của linh mục thỉnh thoảng vang lên giữa nhóm bệnh nhân đang nằm, hắn cúi xuống, nghiêng người, ngồi xổm xuống... Mỗi chuyển động đều bị ánh mắt liếc nhìn của Landers bắt giữ, dường như đều có ý nghĩa đặc biệt.
Điều này tất nhiên là không thể, mọi thứ chỉ đến từ trí tưởng tượng của y mà thôi.
Landers đã hai mươi sáu tuổi. Ngay cả những người em trai nhỏ hơn y cũng đã kết hôn và có vợ. Chỉ có y một kẻ lập dị cô đơn và xấu xí như y là hoàn toàn tách biệt khỏi mọi chuyện tình cảm.
Y tin chắc mình có tài năng xuất chúng, tư duy phi thường và đủ kỹ năng để thống nhất lục địa bị chia cắt, nhưng đồng thời, y cũng không cảm thấy mình sẽ nhận được tình yêu như vậy từ ai đó.
Đương nhiên, nếu y muốn có vợ, danh hiệu công nương vợ của hoàng tử sẽ khiến vô số người đổ xô bâu vào. Nhưng nếu không có những ánh hào quang đó, ai sẽ đi yêu một kẻ tàn phế bị bỏng như y?
Hoàng tử vô cùng tự hào về khả năng của mình nhưng lại vô cùng tự ti về ngoại hình của mình.
Cả hai điều này đều dựa trên sự đánh giá khách quan của y về bản thân, không hề tự ti. Y không quan tâm đến ngoại hình của mình và cũng không muốn làm hài lòng bất cứ ai.
Vô tình, Landers giơ tay chạm vào mặt mình, cảm xúc thô ráp sần sùi khiến y run rẩy đặt tay xuống. Sau đó y vô thức nhớ lại lần đầu tiên gặp linh mục, mình cũng đã có hành động như vậy ...
Nguyên nhân nào có thể khiến vị hoàng tử vốn chưa bao giờ quan tâm đến vẻ ngoài xấu xí của mình lại đột nhiên muốn che đậy sự xấu xí của mình?
Trong tâm trí Landers tựa như có hàng trăm chuyến tàu lăn bánh ầm ầm phóng vút qua.
Chúa ơi, chẳng lẽ y yêu linh mục ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? !
28/O7/2O24
p/S: Để tiện edit nội dung thế giới này nên mình có tìm hiểu và tham khảo cách xưng hô của giáo dân đối với linh mục trong nhà thờ từ trang Giáo phận Đà Lạt. Trích đoạn trong bài viết như sau "Như vậy trong cách xưng hô của đời thường thì việc gọi linh mục bằng cha vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng trong phụng vụ, trong cùng một bối cảnh cụ thể – là tất cả mọi người đều đứng trước mặt Thiên Chúa, đều cùng thờ phượng Thiên Chúa, và đều cùng gọi Thiên Chúa là Cha, đều tôn vinh Ngài là Thiên Chúa, là Cha chung duy nhất của vũ trụ, nên tất cả mọi người đều là anh em với nhau (xem Mt 23, 8b) – mà người này lại gọi người kia là cha, thì đâu có hợp lý! chẳng những không hợp lý mà còn phạm thượng nữa!"
Vì vậy mình thống nhất không dùng từ "Cha" cho nhân vật linh mục, thay vào đó là "ngài", hoặc "cậu" tùy theo ngữ cảnh. Mình không phải đạo Chúa nên nếu các bạn trong đạo thấy sai sót nhầm lẫn ở đâu thì góp ý dùm mình nhé.
Lệnh là do chính Charmaine đưa ra. Anh ta vừa mới khỏe lại. Sau khi biết tin em trai mình đang ở trong một khu ổ chuột xuất hiện bệnh dịch, anh ta đã cử ngay quận trưởng đến phong tỏa nơi đó.
Lý do đưa ra của anh ta rất chính đáng, "Làm sao Landers có thể đến một nơi như vậy? Bệnh truyền nhiễm không phải là chuyện đùa. Chúng ta không thể chỉ vì một mình cậu ta mà gây hại đến những người khác trong vương đô. Cảnh vệ trưởng, ông thấy có đúng không?"
Mặc dù sự tôn trọng của Brun đối với Charmaine rất hạn chế, nhưng dù sao anh ta vẫn là thái tử. Ông miễn cưỡng đồng ý, nhưng sau đó đến gặp nhà vua để tìm cách hòa hoãn. Vua Arlin đang bệnh ngặt nghèo, sau khi nghe báo có bệnh truyền nhiễm thì cũng không biết xử lý như thế nào. Thân là một vị vua, ông có thể có rất nhiều khuyết điểm, nhưng dù sao ông vẫn có tinh thần trách nhiệm, nếu không ông cũng sẽ không buông bỏ thành kiến, triệu hồi người con trai đáng sợ nhất của mình trở về vương đô.
Phải chăng quyết định này đã khơi dậy sự phản đối của Chúa và khiến bệnh dịch xuất hiện ở vương đô? Lúc khỏe mạnh, Arlin đã không mấy thông minh và nhanh trí lắm, giờ đây ốm yếu bệnh tật, suy nghĩ của ông càng trở nên hỗn loạn hơn. Bên cạnh đó, Charmaine còn kéo lê thân xác ốm yếu của anh ta đến gặp ông, bởi thế Arlin không thể chấp nhận yêu cầu của Brun.
"Cứ làm những gì Charmaine muốn," Arlin mệt mỏi nói, "Ta tin Landers có thể hiểu được."
Landers quả thật hiểu được. Sau khi nghe lời giải thích uyển chuyển của Brun, y cười khẩy, trong giọng điệu không hề che giấu vẻ khinh thường và khinh miệt.
Brun miễn cưỡng nói: "Landers, nghe ta nói..."
"Cậu à, không cần phải nói gì hết," Landers lạnh lùng nói, "Bây giờ cậu vẫn có sự tôn trọng của con, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục bênh vực những người đó thì sau này chưa chắc sẽ còn đâu."
Brun không còn gì để nói. Arlin là một ông già lẩm cẩm hồ đồ. Nếu Charmaine không xảy ra chuyện, nhất định ông ta sẽ giao Lessie cho một đứa con trai bất tài như vậy, chỉ vì Landers sinh ra đã tàn tật và có đủ thứ tật xấu. Mặc dù Brun cảm thấy chúng không hề xấu xa chút nào.
"Ta đến để giúp con," Brun nói, "bằng tất cả khả năng của mình."
Cách một dãy hàng rào, lính canh mang rất nhiều các loại thuốc thảo dược có tác dụng phòng chống bệnh truyền nhiễm đến. Còn có hai vị bác sĩ xui xẻo cũng bước vào. Nhìn bọn họ có vẻ không sẵn lòng cho lắm, sắc mặt rất u ám, chắc là sợ chết. Brun cũng lo lắng không kém, nhưng Bill thì bám chặt vào hàng rào, tin tưởng nói: "Hoàng tử, đừng lo, linh mục đang ở bên cạnh ngài, Chúa sẽ phù hộ cho ngài."
Landers nói: "Im đi."
Bác sĩ đi tới khu bệnh, sau khi quan sát tình trạng bệnh nhân, ông ta cũng chỉ có thể áp dụng một số phương pháp cũ để chữa bệnh truyền nhiễm, đốt cây thuốc và đun nước lá nguyệt quế để lau người cho bệnh nhân.
Mùi lá thơm tràn ngập quảng trường. Hoàng tử đi tới, dùng mũi giày di di vào góc áo của linh mục: "Báo cho cậu một tin vui, chúng ta sẽ tiếp tục ở lại đây."
Linh mục nói: "Rất tốt. Chúng ta nên ở đây để cùng người dân vượt qua khó khăn."
Cái tên linh mục này ba hoa bốc phét thì vang dội lắm. Hoàng tử vừa cảm thán cái sự đạo đức giả của hắn, vừa không khỏi tự hỏi liệu hắn sinh ra đã như vậy hay do ảnh hưởng của tu viện theo thời gian mà trở nên như vậy.
Hoàn cảnh quả thực có thể ảnh hưởng đến con người. Nhưng nếu bản chất con người không như vậy thì chưa chắc họ có thể học hỏi và thành thục những thứ này nhanh chóng. Điều này chứng tỏ tên linh mục này cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì.
Landers gọi bác sĩ tới hỏi: "Ông nghĩ ngâm nước lá phong lữ có thể giúp ngăn ngừa căn bệnh này à?"
Bác sĩ nói: "Tôi nghĩ vậy."
Landers lại triệu tập những thanh niên trẻ tuổi có năng lực kia và bảo họ phân phát thảo dược cho tất cả các gia đình trong khu vực lân cận. Y sắp xếp công việc rõ ràng trật tự, gọn gàng đâu ra đó đến mức đám người trẻ tuổi không còn quan tâm đến mặt mũi quái dị của hoàng tử nữa, ngược lại còn vui vẻ phục tùng và mê hoặc bởi phong thái thu hút của đối phương.
Hai vị bác sĩ cũng phải thừa nhận rằng Hoàng tử Oss có tài lãnh đạo bẩm sinh. Sau khi bọn họ bận rộn một thời gian thì không còn cảm thấy mệt mỏi hay xui xẻo nữa.
Linh mục vẫn ngồi tĩnh lặng trong khi hoàng tử nhờ người đun nước phong lữ. Bản thân y không sợ bệnh tật, nhưng y cảm thấy dường như thân thể linh mục không được khỏe lắm. Thân hình dưới tấm áo choàng trắng lờ mờ ẩn hiện trong ánh lửa, nom khá gầy yếu, chưa kể hắn lại còn thường xuyên tiếp xúc, gần gũi với bệnh nhân.
Hoàng tử muốn gọi linh mục tắm rửa bằng nước lá thơm, nhưng y lại không quen bày tỏ ý tốt của mình một cách tự nhiên và thoải mái. Tính tình của y vốn là như vậy đấy. Nếu để y nói móc châm chọc người khác, y có thể nói cả ngày không ngừng nghỉ, nhưng nếu bảo y phải thể hiện ý tứ thân thiện thì đúng là làm khó y.
"Mình không đối xử tốt với hắn, mình chỉ làm điều đúng đắn và nói điều thích hợp thôi."
"Mặc dù tham vọng và sự đạo đức giả của hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được, nhưng lại rất vừa ý mình, mình không cần phải vòng vo tốn thời gian đối phó với hắn."
"Giáo sĩ thẳng thắn như vậy không nhiều lắm, đây cũng có thể xem như là ưu điểm của hắn."
Landers vừa nghĩ ngợi vừa đi tới đi lui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Linh mục."
Người thanh niên bận bịu đến toát mồ hôi lễ phép đề nghị: "Để tôi đưa ngài đi tắm nhé! Nước lá phong lữ pha vào nước có tác dụng phòng bệnh rất tốt đấy ạ!"
"Được, cám ơn cậu."
Linh mục vui vẻ đồng ý, chàng trai trẻ nhiệt tình tiến lại gần đỡ hắn đứng dậy. Linh mục quay đầu về phía hoàng tử nói: "Hoàng tử, ngài muốn tắm lá thơm luôn không? "
"Không cần."
Giọng nói của hoàng tử rất lạnh lùng: "Ta không phải là người yếu đuối."
Linh mục cũng không cố gắng thuyết phục y thêm nữa.
Y là nhân vật chính, nhân vật chính đương nhiên là khỏe như vâm ấy mà.
Landers cảm thấy mình muốn điên lên được, hung ác nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang được chàng trai đỡ lấy. Cái đồ giả dối thích làm bộ làm tịch này! Bộ yếu ớt đến nỗi phải cần người đỡ mình đi luôn à?! Đợi đã —— đừng nói là tí nữa hắn cũng cần người cởi quần áo, tắm rửa luôn cho mình nhé?!
Bây giờ khắp nơi trong khu phố đều trống rỗng. Vị linh mục mù tắt đèn trong phòng, hắn từ chối lòng tốt giúp đỡ của chàng trai trẻ: "Tôi đã sống trong bóng tối suốt mười tám năm, chuyện này chẳng là gì cả".
"Vậy tôi sẽ đợi bên ngoài, sau khi ngài tắm xong cứ gọi tôi, tôi sẽ giúp ngài."
"Cám ơn cậu, bên ngoài còn có rất nhiều việc phải làm, không cần lãng phí thời gian ở đây đâu. Tôi tự lo cho mình được, cậu đi chăm sóc những bệnh nhân khác đi."
Chàng trai cảm động nói: "Linh mục, ngài thật vị tha."
Vị linh mục vẽ dấu thánh giá trên ngực, nói: "Cầu xin Chúa ban phước lành cho chúng ta".
Bước chân vội vã dừng lại khi gặp chàng trai trẻ đang đến gần, hoàng tử ngượng ngập đâm cây trượng xuống đất, nhưng chàng trai đã chủ động chào hỏi: "Hoàng tử."
Hoàng tử ho nhẹ một tiếng: "Linh mục đâu?"
"Linh mục đang tắm ở phòng sau ạ."
Hoàng tử muốn nói sao ngươi không vào trong lo liệu cho hắn, nhưng y kịp thời nuốt lại lời nói ngu xuẩn của mình, vung cây gậy ra sau, ra hiệu cho chàng trai rời đi.
Căn nhà gỗ đơn sơ thậm chí không có một chút ánh sáng, hoàng tử lập tức nhớ ra linh mục là một người mù không cần thắp đèn.
Landers nảy ra một ý nghĩ: "Hắn đã mùa lòa không nhìn thấy gì, vậy nên nếu bây giờ mình có vào phòng thì hắn cũng sẽ không biết gì cả".
Đồng tử của y đột ngột co lại, Landers bất giác rùng mình một cái.
Phải thừa nhận rằng, y chưa bao giờ tự coi mình là người cao thượng và chính trực, nhưng y cũng không hèn hạ đến mức rình rập một linh mục đang tắm!
Ôi chúa ơi, đó chỉ là một linh mục, thậm chí còn không phải là một nữ tu!
Landers chống trượng quay lại quảng trường nhanh hơn lúc đến. Y bước đi rất nhanh, lưng đổ mồ hôi đầm đìa, nhịp tim đập mạnh, màng nhĩ phồng lên, như thể trái tim đã được chuyển đến bên tai.
Landers ngồi trước quảng trường, ngây người nhìn ánh lửa nhảy múa, trong đầu vẫn còn vương vấn ý nghĩ kỳ lạ đó.
Khi y nhìn chằm chằm một lúc lâu, một loại ảo ảnh nào đó dường như xuất hiện trong ánh lửa.
Chiếc áo choàng lấm bùn rơi xuống, lộ ra thân hình trắng nõn mịn màng, làn da sáng bóng nhảy múa trong ngọn lửa. Cặp mông tròn trịa, đôi chân thon dài thẳng tắp...
Landers lại rùng mình, chống trượng đứng dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi linh mục quay lại quảng trường, không thấy bóng dáng của Landers đâu.
Mạc Doãn không để ý nhiều nữa mà chỉ tập trung vào chuyện của mình. Hắn rất tự tin, cảm giác được nhất định hoàng tử sẽ bị mình quyến rũ. Trước mặt Landers, hắn hoàn toàn không giấu giếm bất cứ điều gì, luôn phô bày ra dáng vẻ chân thật nhất của mình cho y thấy. Theo tính cách kiêu ngạo và hoang dã của hoàng tử, Landers không thể không yêu tham vọng của hắn.
Nhắc đến cũng thật kỳ lạ. Cái chân thọt của hoàng tử ở thế giới này khiến hắn nhớ đến đôi chân bị liệt của mình ở thế giới thứ nhất, và những vết sẹo trên mặt hoàng tử khiến hắn nhớ đến những vết sẹo do bị lưu đày ở thế giới thứ hai để lại. Những chuyện này vốn không liên quan gì đến nhau, nhưng sự nhạy bén của hắn khiến hắn không thể không bỏ qua nó. Giả sử nguồn sức mạnh của những thế giới này thực sự đến từ cùng một nguồn như hắn nghĩ, thì hiện tượng này sẽ càng đáng suy ngẫm hơn...
Trời đã sáng, khu phố không xuất hiện thêm ca tử vong nào.
Linh mục đã thức suốt đêm ở bên cạnh bệnh nhân. Jean bé nhỏ gần như đã bình phục hoàn toàn. Cậu nhóc uống nước và ăn đồ ăn, tung tăng nhảy nhót giữa các bệnh nhân. Dáng vẻ tràn đầy sức sống khiến ai nhìn cũng thật hâm mộ.
Tuy nhiên, sức mạnh của bệnh dịch vẫn rất mạnh. Những người khỏe mạnh ngày hôm qua bắt đầu lần lượt xuất hiện các triệu chứng nhiễm bệnh, điều này cũng khiến một số người còn lại hoảng sợ. Tuy nhiên, dưới sự la hét thô bạo của hoàng tử, ngay cả sự hoảng loạn cũng không được phép. Trông Landers giống như một kẻ chăn dắt vậy, liên tục quát mắng mọi người như đang canh giữ đám dê bò trên đồng cỏ. Y muốn họ phải tuyệt đối nghe lời mình, không cho phép họ suy nghĩ lung tung, nên cả khu phố nhìn qua vẫn rất có trật tự gọn gàng.
Sự an ủi của linh mục cũng có tác dụng rất lớn. Đối ngược với sự kiêu ngạo và hung dữ của hoàng tử, những lời nói dịu dàng của linh mục thật quý giá tựa như thiên sứ, đôi mắt mù lòa của hắn cũng khiến mọi người càng kính phục ý chí mạnh mẽ và dũng cảm của hắn.
Bill vẫn luôn chú ý đến tình hình bên trong. Thấy hoàng tử và linh mục hợp tác rất ăn ý, kiểm soát sự hỗn loạn của toàn bộ khu phố trong một phạm vi nhất định, anh không khỏi bật khóc và thầm cầu nguyện cho hai người.
Nhìn chung, chỉ cần mọi người chống chịu bệnh dịch khoảng một tuần thì thì tình hình sẽ được cải thiện rất nhiều. Chỉ cần hoàng tử có thể sống sót sau trận đại dịch này thì sau này còn ai dám nói y không xứng đáng nữa chứ? Chẳng lẽ một hoàng tử đã trải qua quá nhiều đau khổ lại không xứng đáng cai trị cả một đất nước ư?
Bill quỳ trên mặt đất thành kính cầu nguyện, Brun cũng thầm kinh ngạc. Landers có tài, nhưng Brun lo lắng sự kiêu ngạo của y không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Ông không mày may nghi ngờ rằng Landers sẽ đi theo con đường của một bạo chúa. Tuy nhiên, vị linh mục mù xinh đẹp bên cạnh y dường như là một món quà của Chúa, đứng cùng một chỗ với Landers trông rất hòa hợp.
Landers phớt lờ linh mục, y chỉ lo làm việc của mình, không nhìn linh mục, không nói chuyện với linh mục và tránh xa linh mục khi hắn đang nghỉ ngơi.
Đối với hành vi khác thường của hoàng tử, linh mục vẫn rất bình tĩnh. Hắn thực sự chỉ tập trung làm việc của mình, không giống như hoàng tử, đang luôn tay luôn chân nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm sang linh mục.
Linh mục rất coi trọng sự sạch sẽ, tối nào cũng tắm bằng nước lá thơm. Người trong nhà thờ hôm qua đến muộn, họ mang quần áo sạch sẽ của tu sĩ đến cho linh mục nên hắn lại vận bộ quần áo kín mít từ trên xuống dưới lên người.
Bộ trang phục của tu sĩ màu đen chẳng có tí giá trị hình ảnh nào, chỉ quấn quanh người thẳng đuột từ trên xuống dưới. Phía Bunil đã có chuyển biến tốt hơn, ông ta cũng đã thay trang phục tu sĩ sạch sẽ, cùng linh mục an ủi và cầu nguyện cho người bệnh. Cùng là bộ trang phục tu sĩ nhưng hai người khác nhau mặc cũng đem đến cho người ta những cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Bước chân của linh mục thỉnh thoảng vang lên giữa nhóm bệnh nhân đang nằm, hắn cúi xuống, nghiêng người, ngồi xổm xuống... Mỗi chuyển động đều bị ánh mắt liếc nhìn của Landers bắt giữ, dường như đều có ý nghĩa đặc biệt.
Điều này tất nhiên là không thể, mọi thứ chỉ đến từ trí tưởng tượng của y mà thôi.
Landers đã hai mươi sáu tuổi. Ngay cả những người em trai nhỏ hơn y cũng đã kết hôn và có vợ. Chỉ có y một kẻ lập dị cô đơn và xấu xí như y là hoàn toàn tách biệt khỏi mọi chuyện tình cảm.
Y tin chắc mình có tài năng xuất chúng, tư duy phi thường và đủ kỹ năng để thống nhất lục địa bị chia cắt, nhưng đồng thời, y cũng không cảm thấy mình sẽ nhận được tình yêu như vậy từ ai đó.
Đương nhiên, nếu y muốn có vợ, danh hiệu công nương vợ của hoàng tử sẽ khiến vô số người đổ xô bâu vào. Nhưng nếu không có những ánh hào quang đó, ai sẽ đi yêu một kẻ tàn phế bị bỏng như y?
Hoàng tử vô cùng tự hào về khả năng của mình nhưng lại vô cùng tự ti về ngoại hình của mình.
Cả hai điều này đều dựa trên sự đánh giá khách quan của y về bản thân, không hề tự ti. Y không quan tâm đến ngoại hình của mình và cũng không muốn làm hài lòng bất cứ ai.
Vô tình, Landers giơ tay chạm vào mặt mình, cảm xúc thô ráp sần sùi khiến y run rẩy đặt tay xuống. Sau đó y vô thức nhớ lại lần đầu tiên gặp linh mục, mình cũng đã có hành động như vậy ...
Nguyên nhân nào có thể khiến vị hoàng tử vốn chưa bao giờ quan tâm đến vẻ ngoài xấu xí của mình lại đột nhiên muốn che đậy sự xấu xí của mình?
Trong tâm trí Landers tựa như có hàng trăm chuyến tàu lăn bánh ầm ầm phóng vút qua.
Chúa ơi, chẳng lẽ y yêu linh mục ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? !
28/O7/2O24
p/S: Để tiện edit nội dung thế giới này nên mình có tìm hiểu và tham khảo cách xưng hô của giáo dân đối với linh mục trong nhà thờ từ trang Giáo phận Đà Lạt. Trích đoạn trong bài viết như sau "Như vậy trong cách xưng hô của đời thường thì việc gọi linh mục bằng cha vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng trong phụng vụ, trong cùng một bối cảnh cụ thể – là tất cả mọi người đều đứng trước mặt Thiên Chúa, đều cùng thờ phượng Thiên Chúa, và đều cùng gọi Thiên Chúa là Cha, đều tôn vinh Ngài là Thiên Chúa, là Cha chung duy nhất của vũ trụ, nên tất cả mọi người đều là anh em với nhau (xem Mt 23, 8b) – mà người này lại gọi người kia là cha, thì đâu có hợp lý! chẳng những không hợp lý mà còn phạm thượng nữa!"
Vì vậy mình thống nhất không dùng từ "Cha" cho nhân vật linh mục, thay vào đó là "ngài", hoặc "cậu" tùy theo ngữ cảnh. Mình không phải đạo Chúa nên nếu các bạn trong đạo thấy sai sót nhầm lẫn ở đâu thì góp ý dùm mình nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro