Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta, Đám Vai Ác Hoảng Hồn
Kỹ Thuật Diễn X...
2024-10-11 07:45:57
"Cứ nói là bản vương phi không..."
Lúc này, đám hạ nhân đã xếp thành hàng, sẵn sàng đi theo nàng đến gặp vương gia, ánh mắt tràn đầy mong đợi, ai nấy đều mong nàng đi tranh sủng.
Nhan Mộc An khẽ nhíu mày, vốn định giận dữ cự tuyệt, tốt nhất là trực tiếp hòa ly, để nàng mang theo của hồi môn kếch xù rời đi hưởng phúc!
Nhưng lại nhớ đến việc Nhan thị nhất tộc bởi vì nàng gả cho Ung Sưởng, cho rằng Nhan gia có chỗ dựa, làm ăn buôn bán chẳng khác nào cướp đoạt, giàu có đến mức chảy mỡ, hoàng đế nghèo rớt mồng tơi lúc nào cũng ghen ghét, lúc nào cũng tìm cơ hội ra tay với Nhan gia.
Mà trước đây Nhan Mộc An kiêu ngạo vô cùng, đắc tội không biết bao nhiêu người, nếu hòa ly chắc chắn sẽ bị trả thù. Nàng muốn nhanh chóng thoát khỏi Ung Sưởng muốn giết nàng là thật, nhưng cũng không muốn chủ động tìm chết.
Trước khi nàng chưa chuẩn bị xong, Ung Sưởng nhất định phải tiếp tục làm chỗ dựa cho nàng.
"Thôi vậy, tuy rằng bản vương phi lúc này đầu choáng mắt hoa, buồn nôn muốn ói, nhưng vẫn nên tự mình đến vấn an vương gia."
Phúc Lai chớp chớp mắt, nằm ba ngày, lúc này khí sắc hồng hào, tinh thần phấn chấn đến mức có thể một quyền đánh chết hắn ta, sao lại đầu choáng mắt hoa được?
[Ngủ nhiều quá rồi chăng?]
Nhan Mộc An coi như không nhìn thấy những chữ trên đầu mọi người xung quanh, đứng dậy bước đi, khi đến gần chính điện đột nhiên dừng lại, chỉ thấy nàng hít sâu một hơi, xoa xoa mặt, còn vò đầu bứt tai, rụt cổ, giả vờ ho khan hai tiếng, sau đó bước những bước chân yếu ớt vào cửa sân.
Phúc Lai rất muốn nhắc nhở nàng, bà cố của ta, ngài là đầu choáng mắt hoa buồn nôn muốn ói mà, ho khan làm cái quằn què gì?
[Triệu chứng sai rồi kìa~]
Mấy ngày trước chính điện còn chẳng có ma nào, bây giờ lại đứng đầy người. Ánh mắt đám hộ vệ đều mang theo sát khí, được huấn luyện bài bản, Nhan Mộc An vốn đang giả vờ yếu ớt, cảm thấy mình càng yếu ớt hơn, bước đi cũng hơi loạng choạng.
"Vương gia, ngài... đã về rồi sao?"
Vốn định học theo nguyên chủ diễn một màn thâm tình chân thành, kết quả vừa nhìn thấy dung mạo của Ung Sưởng suýt chút nữa lộ nguyên hình chảy nước miếng, thật sự không trách nguyên chủ lao đầu vào lửa, lúc này nàng cũng muốn lao vào.
Tiểu thịt tươi, lão thịt khô các kiểu trai đẹp đã nhìn thấy không ít, nhưng đều không bằng khí chất tôn quý của người trước mắt này.
Thêm một phần thì quá dài, bớt một phần thì quá ngắn; đánh phấn thì quá trắng, thoa son thì quá đỏ, câu này tuy nói về nữ tử, nhưng lúc này dùng ở đây lại vô cùng thích hợp.
Đặc biệt là hắn vừa mới trở về, mang theo chút phong trần mệt mỏi pha lẫn chút lười biếng, chỉ cần ngồi yên cũng có thể "giết chết" nàng, trong nháy mắt khiến đầu óc nàng bỏ nhà ra đi, nảy sinh ý đồ xấu.
Người đẹp như vậy cuối cùng lại bị nam chính trong sách chọc thành tổ ong, đầu còn bị chặt xuống treo lên cờ chiến, thật sự quá tàn nhẫn.
Lúc này, nàng khó chịu với nam chính của cuốn sách này!
Đáng tiếc hai chữ [Phiền phức] lơ lửng trên đầu Ung Sưởng khiến nàng tỉnh táo lại, lại giả vờ ho khan hai tiếng, Ung Sưởng khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng:
“Đã về, ăn ngon ngủ tốt, không bị thương, rất bận."
Nhan Mộc An...
Muốn giết người!
Muốn phát điên kéo theo mọi người cùng chết!!!
Nhan Mộc An cố gắng tự nhủ, nam chính nhất định phải có khuyết điểm về tính cách, vì tương lai, nàng có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Hiện tại nàng phải làm chính là khiến Ung Sưởng đồng ý cho nàng về quận chúa phủ ở tạm, chờ nàng về rồi sẽ cố gắng kiếm kinh nghiệm bằng cách trả lời bài đăng trên hệ thống, sau đó thoải mái hóng drama.
Quy tắc nói rằng chỉ cần quyền hạn đủ cao còn có thể xem video, còn có thể vào nhóm chat với các tỷ muội xuyên không ở các thời không khác nhau, không cần sạc pin, không bị mất kết nối, cộng thêm núi vàng núi bạc, ăn uống đều có người hầu hạ.
Nàng... có thể làm được!!!
Quan trọng nhất là nàng không ở đó, Ung Sưởng mới biết được tầm quan trọng của nàng đối với vương phủ, à không, tầm quan trọng của bạc của nàng đối với vương phủ!
Sau đó bảo vệ nàng, để nàng nằm yên hưởng thụ cuộc sống!
"Khụ khụ khụ..."
"Khụ khụ khụ..."
Tiếng ho khan như muốn ho ra cả phổi, nữ tử bên cạnh vẫn luôn im lặng bước về phía nàng hai bước: “Vương phi có chỗ nào không khỏe sao?"
Nói xong muốn đưa tay ra bắt mạch cho nàng, Nhan Mộc An nhanh chóng rụt tay lại: “Cô nương là?"
"Dân nữ Trình Anh bái kiến vương phi."
Trình Anh hành lễ chắp tay, dáng vẻ rất phóng khoáng, trên trán lơ lửng dòng chữ [Giả tạo, kệch cỡm!]
Lúc này, đám hạ nhân đã xếp thành hàng, sẵn sàng đi theo nàng đến gặp vương gia, ánh mắt tràn đầy mong đợi, ai nấy đều mong nàng đi tranh sủng.
Nhan Mộc An khẽ nhíu mày, vốn định giận dữ cự tuyệt, tốt nhất là trực tiếp hòa ly, để nàng mang theo của hồi môn kếch xù rời đi hưởng phúc!
Nhưng lại nhớ đến việc Nhan thị nhất tộc bởi vì nàng gả cho Ung Sưởng, cho rằng Nhan gia có chỗ dựa, làm ăn buôn bán chẳng khác nào cướp đoạt, giàu có đến mức chảy mỡ, hoàng đế nghèo rớt mồng tơi lúc nào cũng ghen ghét, lúc nào cũng tìm cơ hội ra tay với Nhan gia.
Mà trước đây Nhan Mộc An kiêu ngạo vô cùng, đắc tội không biết bao nhiêu người, nếu hòa ly chắc chắn sẽ bị trả thù. Nàng muốn nhanh chóng thoát khỏi Ung Sưởng muốn giết nàng là thật, nhưng cũng không muốn chủ động tìm chết.
Trước khi nàng chưa chuẩn bị xong, Ung Sưởng nhất định phải tiếp tục làm chỗ dựa cho nàng.
"Thôi vậy, tuy rằng bản vương phi lúc này đầu choáng mắt hoa, buồn nôn muốn ói, nhưng vẫn nên tự mình đến vấn an vương gia."
Phúc Lai chớp chớp mắt, nằm ba ngày, lúc này khí sắc hồng hào, tinh thần phấn chấn đến mức có thể một quyền đánh chết hắn ta, sao lại đầu choáng mắt hoa được?
[Ngủ nhiều quá rồi chăng?]
Nhan Mộc An coi như không nhìn thấy những chữ trên đầu mọi người xung quanh, đứng dậy bước đi, khi đến gần chính điện đột nhiên dừng lại, chỉ thấy nàng hít sâu một hơi, xoa xoa mặt, còn vò đầu bứt tai, rụt cổ, giả vờ ho khan hai tiếng, sau đó bước những bước chân yếu ớt vào cửa sân.
Phúc Lai rất muốn nhắc nhở nàng, bà cố của ta, ngài là đầu choáng mắt hoa buồn nôn muốn ói mà, ho khan làm cái quằn què gì?
[Triệu chứng sai rồi kìa~]
Mấy ngày trước chính điện còn chẳng có ma nào, bây giờ lại đứng đầy người. Ánh mắt đám hộ vệ đều mang theo sát khí, được huấn luyện bài bản, Nhan Mộc An vốn đang giả vờ yếu ớt, cảm thấy mình càng yếu ớt hơn, bước đi cũng hơi loạng choạng.
"Vương gia, ngài... đã về rồi sao?"
Vốn định học theo nguyên chủ diễn một màn thâm tình chân thành, kết quả vừa nhìn thấy dung mạo của Ung Sưởng suýt chút nữa lộ nguyên hình chảy nước miếng, thật sự không trách nguyên chủ lao đầu vào lửa, lúc này nàng cũng muốn lao vào.
Tiểu thịt tươi, lão thịt khô các kiểu trai đẹp đã nhìn thấy không ít, nhưng đều không bằng khí chất tôn quý của người trước mắt này.
Thêm một phần thì quá dài, bớt một phần thì quá ngắn; đánh phấn thì quá trắng, thoa son thì quá đỏ, câu này tuy nói về nữ tử, nhưng lúc này dùng ở đây lại vô cùng thích hợp.
Đặc biệt là hắn vừa mới trở về, mang theo chút phong trần mệt mỏi pha lẫn chút lười biếng, chỉ cần ngồi yên cũng có thể "giết chết" nàng, trong nháy mắt khiến đầu óc nàng bỏ nhà ra đi, nảy sinh ý đồ xấu.
Người đẹp như vậy cuối cùng lại bị nam chính trong sách chọc thành tổ ong, đầu còn bị chặt xuống treo lên cờ chiến, thật sự quá tàn nhẫn.
Lúc này, nàng khó chịu với nam chính của cuốn sách này!
Đáng tiếc hai chữ [Phiền phức] lơ lửng trên đầu Ung Sưởng khiến nàng tỉnh táo lại, lại giả vờ ho khan hai tiếng, Ung Sưởng khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng:
“Đã về, ăn ngon ngủ tốt, không bị thương, rất bận."
Nhan Mộc An...
Muốn giết người!
Muốn phát điên kéo theo mọi người cùng chết!!!
Nhan Mộc An cố gắng tự nhủ, nam chính nhất định phải có khuyết điểm về tính cách, vì tương lai, nàng có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Hiện tại nàng phải làm chính là khiến Ung Sưởng đồng ý cho nàng về quận chúa phủ ở tạm, chờ nàng về rồi sẽ cố gắng kiếm kinh nghiệm bằng cách trả lời bài đăng trên hệ thống, sau đó thoải mái hóng drama.
Quy tắc nói rằng chỉ cần quyền hạn đủ cao còn có thể xem video, còn có thể vào nhóm chat với các tỷ muội xuyên không ở các thời không khác nhau, không cần sạc pin, không bị mất kết nối, cộng thêm núi vàng núi bạc, ăn uống đều có người hầu hạ.
Nàng... có thể làm được!!!
Quan trọng nhất là nàng không ở đó, Ung Sưởng mới biết được tầm quan trọng của nàng đối với vương phủ, à không, tầm quan trọng của bạc của nàng đối với vương phủ!
Sau đó bảo vệ nàng, để nàng nằm yên hưởng thụ cuộc sống!
"Khụ khụ khụ..."
"Khụ khụ khụ..."
Tiếng ho khan như muốn ho ra cả phổi, nữ tử bên cạnh vẫn luôn im lặng bước về phía nàng hai bước: “Vương phi có chỗ nào không khỏe sao?"
Nói xong muốn đưa tay ra bắt mạch cho nàng, Nhan Mộc An nhanh chóng rụt tay lại: “Cô nương là?"
"Dân nữ Trình Anh bái kiến vương phi."
Trình Anh hành lễ chắp tay, dáng vẻ rất phóng khoáng, trên trán lơ lửng dòng chữ [Giả tạo, kệch cỡm!]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro