Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta, Đám Vai Ác Hoảng Hồn
Người Nhà Họ Nh...
2024-10-11 07:45:57
Thật sự là thay Vương phi cảm thấy không đáng!
Ung Sưởng có cảm thấy ngại ngùng không?
Không hề, chỉ là cảm thấy sao Vương phi lại ở nơi hẻo lánh như vậy?
Lại đi thêm một lúc mới đến trước một sân viện không tính là lớn, cửa viện đóng chặt, trên cửa lớn còn treo một ổ khóa to tướng, bên cạnh còn xích hai con chó vàng lớn, nhìn thấy Ung Sưởng liền "gâu gâu" kêu lên.
Hoa quản sự cẩn thận tiến lên, "Bẩm Vương gia, lúc Vương phi hồi phủ Quận chúa đã mang theo tất cả những người đi theo nàng ấy, cửa viện đều khóa lại hết."
Đây là không yên tâm người của Vương phủ bọn họ đến mức nào chứ, nhìn Vương gia đã làm ra chuyện tốt gì kìa.
Ung Sưởng nhìn chằm chằm ổ khóa kia hồi lâu sau mới men theo đường cũ quay trở lại, trên đường đi ước chừng thời gian, từ sân viện của Vương phi đến sân viện của hắn, phải đi mất nửa tuần trà.
"Vương phi ở chỗ này chưa từng làm ầm ĩ sao?"
Hoa quản sự ngẫm nghĩ, "Vương phi rất vui vẻ, không hề không vui."
Ung Sưởng nghĩ, là vì sao nhỉ?
Cuối cùng tỏ vẻ không hiểu nổi, trong ấn tượng lúc ban đầu dường như Vương phi lúc nào cũng mỉm cười, giống như là đeo một chiếc mặt nạ biết cười vậy, sau này hẳn là do dược tính phát tác, cảm xúc trở nên không ổn định lắm, nhưng khi nhìn thấy hắn cũng là đang cười.
Lại nhớ đến những lời trong lòng Vương phi, hắn hoài nghi Vương phi là ngoài mặt thì cười, trong lòng đang mắng thầm hắn.
Sao lại có chút áy náy trong lòng là thế nào nhỉ?
Kinh thành vốn không có bí mật gì, Vĩnh An vương trở về phủ sau đó không lâu thì Vĩnh An vương phi liền hồi phủ Quận chúa, biết được chuyện này ai nấy đều cho rằng Vĩnh An vương rốt cuộc đã hoàn toàn chán ghét Vương phi, nhất là khi nghe nói lần này hắn trở về còn mang theo một nữ tử, càng thêm khẳng định vị Vương phi không được sủng ái kia đã bị đuổi khỏi cửa là kết cục đã định.
Không biết là do ngủ một giấc dậy mà nghe được Vĩnh An vương từ trong cung ra ngoài liền đi thẳng đến phủ Quận chúa, còn cùng nhau dùng bữa tối, chuyện này thật sự khiến người ta khó hiểu, rốt cuộc Vĩnh An Vương phi này là thất sủng hay là không thất sủng?
Không đúng, nàng vốn dĩ chưa từng được sủng ái!
Hoàn toàn không biết bản thân bị người ta nghị luận, Nhan Mộc An ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba con sào mới dậy, lúc tỉnh lại cảm thấy giường gỗ lim vàng quả nhiên ngủ rất thoải mái, khiến cho nàng vốn dĩ đã khó dậy càng thêm không muốn rời giường.
"Tiểu thư, công công bên cạnh Hoàng hậu nương nương đã đến một chuyến, nói là ngày mai trong cung sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi tẩy trần cho Vương gia, nương nương mời tiểu thư sớm vào cung, mấy vị Vương phi và Quận chúa trong tông thất đều sẽ có mặt, mọi người cùng nhau trò chuyện."
Nhan Mộc An cười khẩy hai tiếng, Hoàng hậu quả nhiên là người có tính cách như bùn nhão, nhưng nàng cũng biết tiến lui đúng lúc, mấy vị Vương phi trong tông thất kia đều không dễ sống chung, ỷ vào Hoàng hậu tính tình nhu nhược, cũng ỷ vào việc nàng không được Ung Sưởng yêu thích, lần nào gặp mặt mà chẳng mỉa mai châm chọc?
Nói đâu không nói, cứ nhằm vào chuyện cái bụng của nàng mà nói.
[Đối với bọn họ đừng khách khí, lúc trước ta chính là nghĩ nhiều quá, vì muốn có được sự yêu thương của Ung Sưởng mà nhẫn nhịn bọn họ mọi chuyện, khiến bọn họ càng được đằng chân lân đằng đầu, ngươi hãy thay ta xả giận, một đám người dựa hơi Hoàng thượng và Ung Sưởng mà sống, có gì mà phải kiêu ngạo?]
[Hoàng hậu chính là quả hồng mềm không ra gì, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện giữ thể diện cho nàng ta, nàng ta bị người nhà bắt nạt là đáng đời...]
Tỷ tỷ ngốc nghếch trong khung tin nhắn riêng điên cuồng trút giận, có thể thấy được cho dù đã thoát khỏi hoàn cảnh đó nhưng vẫn khiến tỷ ấy phẫn nộ, [Hãy cho ta hung hăng đánh vào mặt bọn họ!]
Nhan Mộc An bật cười, [Đại tỷ, ngươi thích nghi tốt thật đấy.]
Đối phương lại là một tràng trút giận, [Đó là đương nhiên, bây giờ cho dù đột nhiên có thần tiên đứng trước mặt ta, ta cũng cảm thấy là giả, không nói nữa, đi học đây, không kế thừa được trí nhớ của ngươi, mấy thứ tiếng chim kia một câu cũng nghe không hiểu, ta lén lút đăng ký một lớp học lại từ đầu, ngoài ra ta còn đang lén học lái xe, thật sự có quá nhiều thứ phải học, mệt chết đi được.]
Nói xong câu đó người liền offline, Nhan Mộc An cũng thoát khỏi hệ thống, yến tiệc gì đó, nàng không vội.
Quan ma ma chân trước vừa đi ra ngoài, chân sau người nhà họ Nhan đã đến, "Nhanh vậy sao?"
Thúy Hà cũng không rõ nguyên do, chỉ nói là người đang ở tiền sảnh chờ đợi.
Nhan Mộc An vội vàng bổ sung tình hình người nhà họ Nhan, đợi đến khi nàng gặp người thì đã là nửa canh giờ sau, trong tiền sảnh có ba người già trẻ lớn bé đang ngồi, dẫn đầu là tộc trưởng nhà họ Nhan, Nhan Hoài Lâm, hai người còn lại là đệ đệ của ông ta, Nhan Hoài Khánh, người trẻ tuổi cuối cùng là con trai của ông ta, Nhan Mộc Đức.
Ung Sưởng có cảm thấy ngại ngùng không?
Không hề, chỉ là cảm thấy sao Vương phi lại ở nơi hẻo lánh như vậy?
Lại đi thêm một lúc mới đến trước một sân viện không tính là lớn, cửa viện đóng chặt, trên cửa lớn còn treo một ổ khóa to tướng, bên cạnh còn xích hai con chó vàng lớn, nhìn thấy Ung Sưởng liền "gâu gâu" kêu lên.
Hoa quản sự cẩn thận tiến lên, "Bẩm Vương gia, lúc Vương phi hồi phủ Quận chúa đã mang theo tất cả những người đi theo nàng ấy, cửa viện đều khóa lại hết."
Đây là không yên tâm người của Vương phủ bọn họ đến mức nào chứ, nhìn Vương gia đã làm ra chuyện tốt gì kìa.
Ung Sưởng nhìn chằm chằm ổ khóa kia hồi lâu sau mới men theo đường cũ quay trở lại, trên đường đi ước chừng thời gian, từ sân viện của Vương phi đến sân viện của hắn, phải đi mất nửa tuần trà.
"Vương phi ở chỗ này chưa từng làm ầm ĩ sao?"
Hoa quản sự ngẫm nghĩ, "Vương phi rất vui vẻ, không hề không vui."
Ung Sưởng nghĩ, là vì sao nhỉ?
Cuối cùng tỏ vẻ không hiểu nổi, trong ấn tượng lúc ban đầu dường như Vương phi lúc nào cũng mỉm cười, giống như là đeo một chiếc mặt nạ biết cười vậy, sau này hẳn là do dược tính phát tác, cảm xúc trở nên không ổn định lắm, nhưng khi nhìn thấy hắn cũng là đang cười.
Lại nhớ đến những lời trong lòng Vương phi, hắn hoài nghi Vương phi là ngoài mặt thì cười, trong lòng đang mắng thầm hắn.
Sao lại có chút áy náy trong lòng là thế nào nhỉ?
Kinh thành vốn không có bí mật gì, Vĩnh An vương trở về phủ sau đó không lâu thì Vĩnh An vương phi liền hồi phủ Quận chúa, biết được chuyện này ai nấy đều cho rằng Vĩnh An vương rốt cuộc đã hoàn toàn chán ghét Vương phi, nhất là khi nghe nói lần này hắn trở về còn mang theo một nữ tử, càng thêm khẳng định vị Vương phi không được sủng ái kia đã bị đuổi khỏi cửa là kết cục đã định.
Không biết là do ngủ một giấc dậy mà nghe được Vĩnh An vương từ trong cung ra ngoài liền đi thẳng đến phủ Quận chúa, còn cùng nhau dùng bữa tối, chuyện này thật sự khiến người ta khó hiểu, rốt cuộc Vĩnh An Vương phi này là thất sủng hay là không thất sủng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đúng, nàng vốn dĩ chưa từng được sủng ái!
Hoàn toàn không biết bản thân bị người ta nghị luận, Nhan Mộc An ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba con sào mới dậy, lúc tỉnh lại cảm thấy giường gỗ lim vàng quả nhiên ngủ rất thoải mái, khiến cho nàng vốn dĩ đã khó dậy càng thêm không muốn rời giường.
"Tiểu thư, công công bên cạnh Hoàng hậu nương nương đã đến một chuyến, nói là ngày mai trong cung sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi tẩy trần cho Vương gia, nương nương mời tiểu thư sớm vào cung, mấy vị Vương phi và Quận chúa trong tông thất đều sẽ có mặt, mọi người cùng nhau trò chuyện."
Nhan Mộc An cười khẩy hai tiếng, Hoàng hậu quả nhiên là người có tính cách như bùn nhão, nhưng nàng cũng biết tiến lui đúng lúc, mấy vị Vương phi trong tông thất kia đều không dễ sống chung, ỷ vào Hoàng hậu tính tình nhu nhược, cũng ỷ vào việc nàng không được Ung Sưởng yêu thích, lần nào gặp mặt mà chẳng mỉa mai châm chọc?
Nói đâu không nói, cứ nhằm vào chuyện cái bụng của nàng mà nói.
[Đối với bọn họ đừng khách khí, lúc trước ta chính là nghĩ nhiều quá, vì muốn có được sự yêu thương của Ung Sưởng mà nhẫn nhịn bọn họ mọi chuyện, khiến bọn họ càng được đằng chân lân đằng đầu, ngươi hãy thay ta xả giận, một đám người dựa hơi Hoàng thượng và Ung Sưởng mà sống, có gì mà phải kiêu ngạo?]
[Hoàng hậu chính là quả hồng mềm không ra gì, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện giữ thể diện cho nàng ta, nàng ta bị người nhà bắt nạt là đáng đời...]
Tỷ tỷ ngốc nghếch trong khung tin nhắn riêng điên cuồng trút giận, có thể thấy được cho dù đã thoát khỏi hoàn cảnh đó nhưng vẫn khiến tỷ ấy phẫn nộ, [Hãy cho ta hung hăng đánh vào mặt bọn họ!]
Nhan Mộc An bật cười, [Đại tỷ, ngươi thích nghi tốt thật đấy.]
Đối phương lại là một tràng trút giận, [Đó là đương nhiên, bây giờ cho dù đột nhiên có thần tiên đứng trước mặt ta, ta cũng cảm thấy là giả, không nói nữa, đi học đây, không kế thừa được trí nhớ của ngươi, mấy thứ tiếng chim kia một câu cũng nghe không hiểu, ta lén lút đăng ký một lớp học lại từ đầu, ngoài ra ta còn đang lén học lái xe, thật sự có quá nhiều thứ phải học, mệt chết đi được.]
Nói xong câu đó người liền offline, Nhan Mộc An cũng thoát khỏi hệ thống, yến tiệc gì đó, nàng không vội.
Quan ma ma chân trước vừa đi ra ngoài, chân sau người nhà họ Nhan đã đến, "Nhanh vậy sao?"
Thúy Hà cũng không rõ nguyên do, chỉ nói là người đang ở tiền sảnh chờ đợi.
Nhan Mộc An vội vàng bổ sung tình hình người nhà họ Nhan, đợi đến khi nàng gặp người thì đã là nửa canh giờ sau, trong tiền sảnh có ba người già trẻ lớn bé đang ngồi, dẫn đầu là tộc trưởng nhà họ Nhan, Nhan Hoài Lâm, hai người còn lại là đệ đệ của ông ta, Nhan Hoài Khánh, người trẻ tuổi cuối cùng là con trai của ông ta, Nhan Mộc Đức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro