Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta, Đám Vai Ác Hoảng Hồn
Vương Phi Mắt M...
2024-10-11 07:45:57
"Vương gia bận rộn, cũng không biết lúc nào có thể bận rộn xong, chờ xong việc ta sẽ báo cho Vương gia."
Đối với lời mời của Vương phi, Thuận Ý rất không cho là đúng. Hai năm nay Vương phi không biết đã mời Vương gia dùng bữa cùng nhau bao nhiêu lần. Đáng tiếc Vương gia một lần cũng không đồng ý. Lần này hắn ta cho rằng cũng sẽ không ngoại lệ.
Phúc Lai mất hứng trong lòng, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Vương phi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Vương gia, xin nhất định nhớ chuyển lời."
"Không thể quên."
Thuận Ý mất kiên nhẫn trước, trong lòng còn oán giận Nhan Mộc An, cảm thấy nàng kiếm chuyện, không yên ổn!
Phúc Lai lo lắng, nhưng vẫn chỉ có thể rời đi, lúc về phủ Nhan Mộc An vẫn còn đang ngủ, chỉ nhỏ giọng nói cho Quan ma ma: "Nghe nói sáng nay Vương gia đã rời thành sớm, đến đại doanh ở ngoài thành, sau khi trở về sẽ gọi đến bàn bạc."
"Vương gia sợ là sẽ không tới."
Ôi, lời Vương gia nói tối qua là đang đánh rắm à?
Để làm cho Vương phi nhà bọn họ vui vẻ thôi sao?
Quan ma ma lại bảo hắn ta mời lần nữa khi không thấy ai đến: "Ta thấy Vương gia đối xử khác biệt với quận chúa, mời thêm lần nữa có khi tới."
Phúc Lai chỉ có thể làm theo.
Đến buổi trưa, trời càng ngày càng âm u, gió lạnh gào thét, mắt thấy có dấu hiệu sắp có tuyết rơi.
Ngủ trưa tỉnh lại, Nhan Mộc An đứng ở cửa nhìn thoáng qua rồi xoay người lui trở về, trời lạnh như thế này, nàng không nhất thiết ra ngoài để chịu tội.
Lên hệ thống quét kinh nghiệm đi! Tranh thủ sớm xem video.
Trời dần dần tối xuống, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Ung Sưởng như cũ, Phúc Lai lại đi một chuyến, Thuận Ý vẫn như cũ không có để cho hắn ta nhìn thấy người, ngược lại để cho hắn ta bắt gặp Trình Anh mang theo thứ gì đó tới, cũng còn chưa nói chuyện Thuận Ý đã nhiệt tình mời: "Trình cô nương, Vương gia đang chờ cô bên trong đấy."
Sau khi xong việc còn khiêu khích nhìn về phía Phúc Lai: "Ngươi thấy rồi đó, Vương gia thật sự không rảnh rỗi. Vả lại hôm nay sợ là sắp có tuyết rơi, lúc này Vương gia ra ngoài có nhiều bất tiện, cũng xin về nói với Vương phi, không cần chờ."
Phúc Lai tức giận: "Ta còn không biết ngươi cũng có thể quyết định thay Vương gia, ngươi là Nhị Vương gia của Vương phủ hay gì?"
Tức chết mà, một cô gái mồ côi từ biên giới tới cũng có thể vượt mặt Vương phi nhà mình sao?
Vương phủ này còn có vị trí Vương phi nhà hắn ta nữa không?
Thuận Ý cũng tức giận: "Phúc Lai công công, ngươi cần gì phải nói như vậy. Ngươi nhận lệnh Vương phi đến mời Vương gia đã bao nhiêu lần rồi, Vương gia có đồng ý không?"
"Nếu ta là ngươi, đã không đến, tội gì phải tự tìm mất mặt?"
"Ngươi~~~"
Phúc Lai tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy, nhưng sức lực không đủ. Đúng là hắn ta đã tới rất nhiều lần, Vương gia cũng quả thực một lần cũng không đồng ý, "Cho dù như vậy, chủ tử chính là chủ tử, đến lượt người hầu như ngươi chỉ trích được sao?"
"Thuận Ý, ta khuyên ngươi nên hiểu rõ vị trí của mình, xương cốt nặng bao nhiêu, đừng để bay mất đó nha!"
"Vương phi, Thuận Ý quả thực khinh người quá đáng!"
Phúc Lai tức giận trở về suy đi nghĩ lại vẫn nói hết tình hình thực tế cho Vương phi nhà mình. Xem như hắn ta thấy rõ rồi, Vương gia hoàn toàn không có lòng lại không may mắn, Vương phi tốt như vậy cũng không biết quý trọng, nên để cho Vương phi biết bộ mặt thật của hắn, hắn không xứng với vương phi đối xử tốt với hắn như vậy.
[Tức chết rồi tức chết rồi, Vương phi mắt mù rồi.]
[Loại nam nhân này còn giữ lại làm gì?]
[Trái tim ta, tức đến nỗi đau luôn mà.]
Nhan Mộc An thở dài, che giấu ý cười của mình, cảm thấy Phúc Lai vô cùng thú vị, nội tâm diễn quá phong phú, chẳng kém gì mình.
"Mau dâng cho Phúc Lai công công một chén canh ngân nhĩ để hít thở thông thuận. Chuyện này có to tát đâu, cũng không phải lần đầu tiên, không đến thì không đến thôi."
Tiền ở trong tay nàng, người sốt ruột không phải nàng.
Sắc mặt người nhà họ Nhan ở bên cạnh không tốt lắm, lại một lần nữa chứng kiến Tiểu An không được Vương gia chào đón, loại tình huống này, chuyện sau này có thể được sao?
Nhan Mộc An nói với bọn họ: "Đối với Vương gia mà nói, chuyện của ta thuộc về việc riêng, việc riêng có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng chuyện của mọi người đó là chuyện công. Chuyện công không thể qua loa, hai điểm này Vương gia từ trước đến nay phân biệt rất rõ ràng, mọi người không cần lo lắng."
Nhan Hoài Lâm thở dài, Tiểu An cũng không dễ dàng mà. Một cô nương sinh sống ở trong Kinh thành, một khi bị bắt nạt ngay cả một người có thể cho nàng chỗ dựa cũng không có.
Hơn nữa, toàn bộ Nhan thị nhất tộc nếu không phải nhờ mẫu thân của nàng thì cũng không thể có ngày hôm nay. Hiện tại toàn bộ gia tộc đều vẫn đang hưởng thụ ngày lành quận chúa mang đến, Tiểu An lại một mình chịu ấm ức lớn như vậy, ngược lại còn an ủi bọn họ.
Đối với lời mời của Vương phi, Thuận Ý rất không cho là đúng. Hai năm nay Vương phi không biết đã mời Vương gia dùng bữa cùng nhau bao nhiêu lần. Đáng tiếc Vương gia một lần cũng không đồng ý. Lần này hắn ta cho rằng cũng sẽ không ngoại lệ.
Phúc Lai mất hứng trong lòng, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Vương phi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Vương gia, xin nhất định nhớ chuyển lời."
"Không thể quên."
Thuận Ý mất kiên nhẫn trước, trong lòng còn oán giận Nhan Mộc An, cảm thấy nàng kiếm chuyện, không yên ổn!
Phúc Lai lo lắng, nhưng vẫn chỉ có thể rời đi, lúc về phủ Nhan Mộc An vẫn còn đang ngủ, chỉ nhỏ giọng nói cho Quan ma ma: "Nghe nói sáng nay Vương gia đã rời thành sớm, đến đại doanh ở ngoài thành, sau khi trở về sẽ gọi đến bàn bạc."
"Vương gia sợ là sẽ không tới."
Ôi, lời Vương gia nói tối qua là đang đánh rắm à?
Để làm cho Vương phi nhà bọn họ vui vẻ thôi sao?
Quan ma ma lại bảo hắn ta mời lần nữa khi không thấy ai đến: "Ta thấy Vương gia đối xử khác biệt với quận chúa, mời thêm lần nữa có khi tới."
Phúc Lai chỉ có thể làm theo.
Đến buổi trưa, trời càng ngày càng âm u, gió lạnh gào thét, mắt thấy có dấu hiệu sắp có tuyết rơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngủ trưa tỉnh lại, Nhan Mộc An đứng ở cửa nhìn thoáng qua rồi xoay người lui trở về, trời lạnh như thế này, nàng không nhất thiết ra ngoài để chịu tội.
Lên hệ thống quét kinh nghiệm đi! Tranh thủ sớm xem video.
Trời dần dần tối xuống, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Ung Sưởng như cũ, Phúc Lai lại đi một chuyến, Thuận Ý vẫn như cũ không có để cho hắn ta nhìn thấy người, ngược lại để cho hắn ta bắt gặp Trình Anh mang theo thứ gì đó tới, cũng còn chưa nói chuyện Thuận Ý đã nhiệt tình mời: "Trình cô nương, Vương gia đang chờ cô bên trong đấy."
Sau khi xong việc còn khiêu khích nhìn về phía Phúc Lai: "Ngươi thấy rồi đó, Vương gia thật sự không rảnh rỗi. Vả lại hôm nay sợ là sắp có tuyết rơi, lúc này Vương gia ra ngoài có nhiều bất tiện, cũng xin về nói với Vương phi, không cần chờ."
Phúc Lai tức giận: "Ta còn không biết ngươi cũng có thể quyết định thay Vương gia, ngươi là Nhị Vương gia của Vương phủ hay gì?"
Tức chết mà, một cô gái mồ côi từ biên giới tới cũng có thể vượt mặt Vương phi nhà mình sao?
Vương phủ này còn có vị trí Vương phi nhà hắn ta nữa không?
Thuận Ý cũng tức giận: "Phúc Lai công công, ngươi cần gì phải nói như vậy. Ngươi nhận lệnh Vương phi đến mời Vương gia đã bao nhiêu lần rồi, Vương gia có đồng ý không?"
"Nếu ta là ngươi, đã không đến, tội gì phải tự tìm mất mặt?"
"Ngươi~~~"
Phúc Lai tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy, nhưng sức lực không đủ. Đúng là hắn ta đã tới rất nhiều lần, Vương gia cũng quả thực một lần cũng không đồng ý, "Cho dù như vậy, chủ tử chính là chủ tử, đến lượt người hầu như ngươi chỉ trích được sao?"
"Thuận Ý, ta khuyên ngươi nên hiểu rõ vị trí của mình, xương cốt nặng bao nhiêu, đừng để bay mất đó nha!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vương phi, Thuận Ý quả thực khinh người quá đáng!"
Phúc Lai tức giận trở về suy đi nghĩ lại vẫn nói hết tình hình thực tế cho Vương phi nhà mình. Xem như hắn ta thấy rõ rồi, Vương gia hoàn toàn không có lòng lại không may mắn, Vương phi tốt như vậy cũng không biết quý trọng, nên để cho Vương phi biết bộ mặt thật của hắn, hắn không xứng với vương phi đối xử tốt với hắn như vậy.
[Tức chết rồi tức chết rồi, Vương phi mắt mù rồi.]
[Loại nam nhân này còn giữ lại làm gì?]
[Trái tim ta, tức đến nỗi đau luôn mà.]
Nhan Mộc An thở dài, che giấu ý cười của mình, cảm thấy Phúc Lai vô cùng thú vị, nội tâm diễn quá phong phú, chẳng kém gì mình.
"Mau dâng cho Phúc Lai công công một chén canh ngân nhĩ để hít thở thông thuận. Chuyện này có to tát đâu, cũng không phải lần đầu tiên, không đến thì không đến thôi."
Tiền ở trong tay nàng, người sốt ruột không phải nàng.
Sắc mặt người nhà họ Nhan ở bên cạnh không tốt lắm, lại một lần nữa chứng kiến Tiểu An không được Vương gia chào đón, loại tình huống này, chuyện sau này có thể được sao?
Nhan Mộc An nói với bọn họ: "Đối với Vương gia mà nói, chuyện của ta thuộc về việc riêng, việc riêng có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng chuyện của mọi người đó là chuyện công. Chuyện công không thể qua loa, hai điểm này Vương gia từ trước đến nay phân biệt rất rõ ràng, mọi người không cần lo lắng."
Nhan Hoài Lâm thở dài, Tiểu An cũng không dễ dàng mà. Một cô nương sinh sống ở trong Kinh thành, một khi bị bắt nạt ngay cả một người có thể cho nàng chỗ dựa cũng không có.
Hơn nữa, toàn bộ Nhan thị nhất tộc nếu không phải nhờ mẫu thân của nàng thì cũng không thể có ngày hôm nay. Hiện tại toàn bộ gia tộc đều vẫn đang hưởng thụ ngày lành quận chúa mang đến, Tiểu An lại một mình chịu ấm ức lớn như vậy, ngược lại còn an ủi bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro