Nhân chứng nhìn thấy tận mắt (1)
Tích Già
2024-07-15 18:48:41
Thôn Đường Tháp xảy ra hai vụ án mạng, khiến Đội Cảnh sát Hình sự thuộc Cục Cảnh sát Hình sự bận tối mày tối mặt. Từ lúc bắt đầu phát hiện thi thể, pháp y gần như không về nhà mấy ngày liền, ăn ngủ ở trong cục.
“Đã xác định thân phận người chết.”
Giang Chính mới đẩy cửa đi vào văn phòng pháp y, pháp y - Triệu Chỉ Vân đã đưa cả một chồng tài liệu cho anh.
“Vừa hay khoảng thời gian trước chuyên gia DNA đến chỗ chúng ta giảng bài nên tôi tiện thể nhờ chuyên gia giúp. Hiện tại, anh có thể liên hệ người nhà.”
Giang Chính nhìn quầng thâm mắt của Triệu Chỉ Vân, cười mở file tài liệu ra, phía trên chứng minh rõ bộ xương trắng là bà của cô nhóc tên Quan Thấm kia.
“Nguyên nhân chết là vỡ hộp sọ dẫn tới xuất huyết trong?” Giang Chính nhìn thấy ảnh chụp hộp sọ trong tài liệu, đúng là có dấu vết vỡ vụn rõ ràng: “Hung khí đâu?”
Triệu Chỉ Vân xoa bóp vai, lại đưa một tấm ảnh sang: “Nói ra có lẽ anh không tin. Hung khí chính là cái búa đã đánh chết Trương Sơn.”
Điều này thật sự ngoài dự đoán của mọi người. Lúc Giang Chính thẩm vấn La Nhất Kiệt, La Nhất Kiệt không hề chống đối nhiều đã thuật lại chuyện gi ết chết Trương Sơn, thẳng thắn thú nhận hành vi phạm tội. Nhưng gã không hề nhắc tới bộ xương trắng. Gã nói mình không biết rõ tình hình, xâm nhập căn nhà gạch kia hoàn toàn là chọn bừa, không hề có kế hoạch.
“Đồng nghiệp bên điều tra kỹ thuật cao nói trên cán búa chỉ có vân tay của La Nhất Kiệt, nhưng vết máu trên đó lại là của hai người. Một trong số đó là Trương Sơn, một người còn lại là Hà Thưởng Quyên - bà của Quan Thấm.”
Triệu Chỉ Vân đang nói đột nhiên thấy miệng lưỡi khô khốc, vươn tay cầm lấy cốc nước thì phát hiện đã hết nước từ lâu. Tuy cô ấy đã mệt mỏi đến cực điểm, nhưng vẫn đứng dậy đi tới góc tường cầm ấm nước chuẩn bị đi đun nước.
“Xem ra phải hỏi kỹ La Nhất Kiệt.” Giang Chính cụp mi, chợt cảm thấy chỗ đáng ghê tởm của kẻ phạm tội.
“À, đúng rồi.” Triệu Chỉ Vân lại xoay người bổ sung một câu: “Cậu sinh viên lần trước học trường cảnh sát kia, cậu ấy không chỉ vẽ ra dáng vẻ của Trương Sơn, anh đoán xem, cậu ấy còn vẽ ra cái gì?”
Giang Chính khó hiểu, nhìn cô ấy chờ cô ấy nói đáp án.
“Cậu ấy vẽ ra cả cái tay của La Nhất Kiệt lúc cầm cái búa đó. À, lật thêm vài tờ nữa là thấy bức tranh đó đấy.”
Giang Chính nhanh chóng lật qua, quả nhiên thấy một bức tranh, phía trên rõ ràng vẽ ra lực của tay và các mạch máu khi cầm búa. Điều khiến người ta ngạc nhiên ở chỗ đây đúng là tay La Nhất Kiệt.
“Sao lúc đó cậu ấy biết hung khí là cái búa?” Trong lòng Giang Chính lập tức đầy hoài nghi.
Triệu Chỉ Vân nhún vai: “Cái này anh phải tự đi hỏi cậu ấy thôi.”
Giang Chính cảm thấy cậu sinh viên này không đơn giản, nhưng anh muốn vượt khu vực đến trường cảnh sát tìm Kỳ Tư thì phải liên hệ người quen mới được. Vì thế anh lại gọi Triệu Chỉ Vân đã muốn đi mấy lần rồi: “Hình như trước kia cô giáo của cô cũng học ở đó à?”
“Từ Lăng Song à? Ừ, bây giờ cô giáo được điều lên sở tỉnh rồi, mỗi ngày bận tới không uống nổi ngụm nước.” Triệu Chỉ Vân đau lòng lắc đầu: “Không phải anh cũng có người quen à? Ai thế? Đối tượng của sư phụ tôi à?”
“Đối tượng gì chứ, bọn họ sắp kết hôn rồi. Hơn nữa, người ta tên Bạc Đằng.” Giang Chính nhấn mạnh: “Tôi và Bạc Đằng tốt nghiệp trường cảnh sát cùng năm.”
“Được, được, được! Vậy anh đi sớm về sớm nhé.” Triệu Chỉ Vân cười không dây dưa nữa, xách theo ấm nước đến phòng trà lấy nước.
Giang Chính đứng ở văn phòng, trong tay ước lượng tập tài liệu này, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn nên liên hệ với Bạc Đằng. Coi như đã lâu không gặp, gọi điện thoại liên lạc tình cảm.
Mỗi buổi chiều thứ tư, cả trường đều nghỉ. Tuy rằng không được ra khỏi cổng trường, nhưng làm tổ ở trong phòng ngủ cũng tốt. Trong lòng Quý Duyệt Sênh vẫn luôn nhớ thương chuyện của Quan Thấm, đang nghĩ có cần gọi cô ấy ra để hỏi thăm tiếp không?
“A lô?”
Đang nằm ở trên giường nghĩ ngợi, Quý Duyệt Sênh nhận được điện thoại của Kỳ Tư, nói là đội trưởng Uông bảo bọn họ đến văn phòng một chuyến. Vì thế cô lại đành phải bò dậy, thay đồng phục thể thao rồi ra cửa.
Thật ra trong phòng ngủ cũng không còn ai, những người khác đã sớm lén chuồn đi mua đồ ăn từ cổng sau của trường, để Quý Duyệt Sênh ở lại “giữ nhà”. Các cô tính toán, nhỡ đâu có tình huống khẩn cấp gì, để Quý Duyệt Sênh trực tiếp ôm đồng phục chạy xuống dưới lầu, tiện cho các cô thay quần áo dưới lầu ký túc xá.
Bởi vì tập hợp không được mặc đồ thường, nhất định phải mặc đồng phục.
Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh gặp nhau ở dưới lầu. Sau khi Kỳ Tư nhìn thấy cô thì nói luôn: “Cảnh sát đã báo cho bố mẹ Quan Thấm, người chết đúng là bà của cậu ấy.”
“Ồ? Vậy Quan Thấm đâu?” Quý Duyệt Sênh không khỏi hơi bất ngờ.
“Không rõ nữa.” Kỳ Tư cùng cô vừa đi đến văn phòng đội trưởng, vừa nói: “Thật ra không phải đội trưởng Uông tìm chúng ta, mà là cảnh sát tên Giang Chính kia.”
“Vì sao anh ta muốn tìm chúng ta? Nghi ngờ chúng ta à?” Quý Duyệt Sênh đột nhiên căng thẳng. Loại cảm giác hoảng loạn vì có khả năng sẽ bị hoài nghi này thật sự xưa nay chưa từng có.
Kỳ Tư giơ tay khẽ đặt trên đầu cô, vỗ vỗ nói: “Chắc không phải nghi ngờ.”
“Cảm giác sẽ bị đội trưởng Uông mắng.”
“Ừm, cái này là tất nhiên.”
Kết quả đến văn phòng, Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư phát hiện không chỉ có một mình đội trưởng Uông, ngồi vây quanh ở văn phòng vậy mà còn có đội trưởng Hà của đại đội 4 và đội trưởng Lan đại đội 2.
Ba đội trưởng cùng ngồi quanh Giang Chính nói chuyện phiếm. Nói chuyện vô cùng vui vẻ, nhìn như không có chuyện gì khác lạ.
“Lại đây, lại đây.” Đội trưởng Uông ngồi trên sofa gỗ thấy Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh ở cửa hô hai tiếng “báo cáo” cũng không ai quan tâm, vội vàng dụi tắt thuốc lá, giơ tay gọi bọn họ vào.
Đội trưởng Hà và đội trưởng Lan đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh, đánh giá một phen rồi lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Giang Chính. Tuy rằng đôi bên không có liên hệ trực tiếp nào, nhưng người xung quanh bọn họ lại có quen biết. Thường xuyên qua lại, chẳng phải đều là bạn bè sao?
“Bạc Đằng và Từ Lăng Song sắp tu thành chính quả rồi à?”
“Tôi cảm thấy hai người kia mà cưới hẳn nên quy công lao cho Trần Tử Tang và Cố Sâm.”
“Liên quan qué gì đến bọn họ. Tới chuyện của mình mà hai người họ còn không rõ lắm.”
...
Đội trưởng Hà và đội trưởng Lan đang nói chuyện gì Quý Duyệt Sênh nghe không hiểu. Điều duy nhất cô có thể nghe hiểu là “Cố Sâm và Trần Tử Tang”. Hai người này là đàn anh, đàn chị, cho dù đến chỗ nào cũng là tiêu điểm, khiến người ta vừa hâm mộ vừa bội phục.
“Ngồi xuống kể lại cảm nhận khi phát hiện thi thể.” Sau khi đội trưởng Uông gọi bọn họ vào thì đi thẳng vào chủ đề. Anh ấy không cho bọn họ thời gian th ở dốc, hơn nữa ánh mắt sắc bén, hoàn toàn không giống đang nói đùa.
Quý Duyệt Sênh li3m li3m môi, thấp thỏm liếc Kỳ Tư, dường như đang cầu cứu.
“Em đừng nhìn cậu ấy, em nói trước.” Đội trưởng Uông vốn muốn tiếp tục hút thuốc, nhưng nghĩ Quý Duyệt Sênh là phái nữ đang ở đây, chỉ đành hậm hực buông xuống.
Quý Duyệt Sênh xấu hổ sờ cổ, lại liếc nhìn đội trưởng Hà, lúc này đã dừng nói chuyện, phát hiện đội trưởng Hà đang cười với cô, cảm giác giống như đang cổ vũ cô - “Đừng sợ, cứ việc nói”.
Ôi, thật muốn đổi đội trưởng Uông thành đội trưởng Hà.
“Được rồi, anh dọa học sinh làm gì?” Giang Chính cũng có phần dở khóc dở cười, chủ động giải vây: “Hôm nay tôi đến chủ yếu muốn hỏi cậu ấy một chút.” Mục tiêu chỉ về phía Kỳ Tư đang ngồi thẳng tắp.
“Hiện tại Quan Thấm thế nào?” Không ngờ, Kỳ Tư bị điểm danh lại đặt câu hỏi trước.
Trên chuyện Quan Thấm này, Giang Chính cũng cảm thấy có chỗ kỳ lạ trong đó. Nhưng anh ta không nói thẳng ra ở chỗ này, mà trả lời: “Hôm trước báo cho bố mẹ em ấy tin này, hiện tại chắc em ấy đang ở nhà.”
Quý Duyệt Sênh nhìn về phía đội trưởng Uông. Đội trưởng Uông thoáng gật đầu, xác nhận lời Giang Chính nói.
“Trước khi bọn em đến thôn đó, Quan Thấm nằm mơ. Cậu ấy mơ thấy trong mắt bếp ở phòng bếp nhà bà cậu ấy bò ra một con rắn. Cậu ấy mơ thấy giấc mơ tương tự như vậy rất nhiều lần. Với cậu ấy, rắn là thứ tràn ngập nguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm cố tình xuất hiện ở trong mắt bếp, mà bà của cậu ấy lại được phát hiện ở trong đó.”
Trình bày và phân tích của Kỳ Tư làm mấy đội trưởng ở đây đều không khỏi dựng tai lắng nghe, người nào người nấy thu lại sắc thái nhẹ nhàng khi nói chuyện, dần nghiêm túc.
“Cậu muốn nói cái gì?” Giang Chính biết ý nghĩa lời này của Kỳ Tư. Nhưng muốn từ một giấc mộng đẩy ra chân tướng sự thật, hiển nhiên là có phần viển vông.
Kỳ Tư không trả lời, hơi khom người: “Không chỉ như thế, giấc mơ của Quan Thấm hoàn toàn là dáng vẻ của mười mấy năm trước. Ký ức của cậu ấy dừng lại ở thời khắc đó chẳng có gì lạ, sau khi bà mất tích, gia đình cậu ấy chuyển nhà. Điều em muốn nói là Quan Thấm nhất định biết gì đó, lại bởi vì sợ hãi mà chuyển hóa hiện thực thành hình thức giấc mơ giữ lại trong trí nhớ.”
“Vâng, vâng, đúng thế. Tất cả miêu tả cảnh trong mơ của Quan Thấm rất sinh động, tuy rằng cậu ấy không miêu tả ra màu sắc khác của cảnh trong mơ. Nhưng ngoài màu xám đen ra, cậu ấy còn nhắc đến màu đỏ. Căn cứ quan sát hiện trường, màu đỏ hẳn là ông Công ông Táo dán trên ống khói bệ bếp. Quan trọng là, giấc mơ của Quan Thấm trùng khớp với hiện thực. Nói sao nhỉ? Giống như ngay từ đầu, cậu ấy đã biết chỗ mắt bếp có nguy hiểm cực độ. Cậu ấy có dự kiến trước. Mọi người không thấy điều này rất kỳ lạ sao?” Sau khi Kỳ Tư nói xong, Quý Duyệt Sênh vội vàng phụ họa, tiến hành bổ sung. Cô nghĩ, dù sao chuyện đã phát triển đến nước này, bà của Quan Thấm chết thành kết cục đã định, hiện tại quan trọng là tìm được chân tướng.
Trong văn phòng vốn sương khói lượn lờ, đội trưởng Hà không màng trong phòng đang mở điều hòa, đi mở cửa sổ. Hơi nóng bên ngoài lập tức ùa vào phòng. Nóng lạnh luân phiên khiến người ta khó chịu, rồi lại vì khói thuốc tan đi mà thoáng cảm thấy không khí trong lành.
“Các em muốn nói thực ra giấc mơ của Quan Thấm là chân tướng?” Rốt cuộc đội trưởng Uông không nhịn được vẫn châm thuốc, cảm thấy việc giải mộng này có phần hoang đường. Nếu nhất định phải kéo quan hệ cho cảnh trong mơ và hiện thực, vậy giữa hư hư thực thực có cái gì đáng để ý?
“Không.” Kỳ Tư bình tĩnh giải thích: “Rõ ràng tâm lý Quan Thấm đang bài xích thứ này, nhưng cậu ấy càng bài xích thì càng tò mò, sẽ càng tiếp cận đến căn nguyên. Giấc mơ của cậu ấy đã trải qua thời gian dài biến hóa, vậy không phải ban đầu đã là như vậy. Rất nhiều đồ vật xuất hiện thoáng qua trong giấc mơ của cậu ấy, nói cách khác rất có khả năng ký ức bị đánh mất của cậu ấy đang dần phục hồi.”
Đội trưởng Lan căng thẳng, điều chỉnh dáng ngồi: “Thật là càng nói càng mơ hồ. Các em đang phá án đấy, vẫn cho rằng mình đang diễn phim khoa học viễn tưởng à? Đừng tưởng rằng các thầy lớn tuổi hơn em thì không hiểu tâm lý học. Nếu em quá ỷ lại vào nội dung trần thuật của cảnh trong mơ, em có khả năng bị ấn tượng ban đầu ảnh hưởng, rồi bị nắm mũi ngược lại.”
Quý Duyệt Sênh vội xua tay nói: “Không phải, đội trưởng Lan. Tuy chúng em nghe Quan Thấm trần thuật trước, nhưng chúng em thật sự căn cứ vào hiện thực để phán đoán tính chân thật của cảnh trong mơ. Ở hiện trường chúng em còn phát hiện một từ đơn mà Quan Thấm cào lên cột mười mấy năm trước. Cậu ấy nói lúc cậu ấy căng thẳng bất an thì sẽ có thói quen này.”
Vì thế hai người lại kể cho Giang Chính nghe tất cả tin tức đã phát hiện được. Giang Chính chau mày, cảm thấy chuyện không ổn lắm. Nếu Quan Thấm này biết cái gì, vậy người trong nhà cô ấy thì sao? Biết nhiều hơn cô ấy, hay là...
“Năm ấy bà Quan Thấm mất tích, cô ấy mới chỉ bảy, tám tuổi. Em cảm thấy có thể tin được ký ức ở tuổi này à?” Giang Chính trả điện thoại di động cho Kỳ Tư, đôi mắt vẫn nhìn ảnh trên di động. “Chuyện này tôi sẽ hỏi kỹ lại Quan Thấm một lần.”
Đúng thế, ký ức sẽ sinh ra lệch lạc. Tất cả hồi ức của Quan Thấm không hoàn toàn là chính xác. Nhưng cô ấy là đương sự, ngoài cô ấy ra thì còn có thể tin tưởng lời của ai đây?
“Còn nữa, về đêm đó cậu bắt được La Nhất Kiệt...” Giang Chính đổi lời, rốt cuộc chuyển chủ đề đến vấn đề mà ban đầu anh ta muốn hỏi: “La Nhất Kiệt đã khai quá trình gã g iết chết Trương Sơn, nguyên nhân do chia của không đều, nổi lên mâu thuẫn tiếp đó ra tay. Nhưng cái tôi muốn hỏi là, đêm đó lúc phát hiện thi thể Trương Sơn, làm cách nào cậu vẽ được hình ảnh La Nhất Kiệt?”
Anh ta nói rồi lấy bức vẽ mô phỏng lúc đó của Kỳ Tư từ trong file tài liệu ra, đặt trên bàn trà.
Vừa đặt lên bàn trà, mấy đội trưởng lập tức tranh nhau xem. Rõ ràng ba người ngồi cách nhau, lúc này bởi vì hai bức tranh mà chen hết vào với nhau.
“Chậc, khá đấy.” Đội trưởng Hà tấm tắc khen ngợi: “Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.”
“Sao còn có một bức chỉ vẽ mỗi cái tay?” Đội trưởng Uông ngậm thuốc hỏi.
Chỉ có đội trưởng Lan liếc mắt một cái, không nói gì, lẳng lặng uống trà, quan sát hai học sinh này.
Kỳ Tư vốn không có ý để lộ sự am hiểu của mình ra bên ngoài bằng cách này, nhưng trước mắt xem ra chỉ có thể nói ra.
“Cậu ấy đỉnh lắm ạ.” Đột nhiên, Quý Duyệt Sênh giơ tay nói chuyện, ra sức khen Kỳ Tư: “Ông cậu ấy là bác sĩ, bác sĩ cực kỳ đỉnh luôn. Bố mẹ cậu ấy đều là chuyên gia cực kỳ xuất chúng ở các lĩnh vực. Nói sao nhỉ? Nhà cậu ấy là dòng dõi thư hương. Trên đời này căn bản không có thứ mà Kỳ Tư không biết, đúng không?” Nói xong, cô còn kiêu ngạo khẽ huých Kỳ Tư một cái, nhướn mày với anh như đang chờ được anh khích lệ.
Trong lòng Kỳ Tư rất vui, cũng vuốt tóc Quý Duyệt Sênh đầy cưng chiều trước mặt các đội trưởng và Giang Chính.
“Úi, mẹ, đúng là không nên nhìn.”
Đối với hành động Kỳ Tư vuốt tóc Quý Duyệt Sênh trước mặt mọi người, mấy đội trưởng rối rít che mắt tỏ vẻ “bát cơm tró” này đến quá bất ngờ. Đặc biệt là đội trưởng Uông, càng bày ra vẻ mặt khó xử thêm biểu cảm chua xót. Bởi vì trước đó không lâu anh ấy mới quở trách đội trưởng Hà và đội trưởng Lan, nói hai bọn họ không biết dạy dỗ, đại đội người nào cũng có quá nhiều học sinh yêu đương. Bây giờ mới nói xong, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh đã đến vả mặt anh ấy bôm bốp.
Đội trưởng Uông hết cách, chỉ có thể làm lơ đội trưởng Hà và đội trưởng Lan đang như có như không cười nhạo mình, nhắm thẳng vào Quý Duyệt Sênh: “Chỉ biết, đỉnh với siêu đỉnh, lượng từ thiếu thốn như vậy! Bình thường bảo em đọc nhiều sách lên, bớt yêu đương!”
Quý Duyệt Sênh vô tội gục đầu khảy ngón tay của mình. Kỳ Tư lén lút nắm tay cô một cái, ý bảo cô đừng để trong lòng, sau đó giải thích cho Giang Chính nghe.
“Em có thể vẽ ra đúng là có một phần đến từ phỏng đoán, nhưng phỏng đoán căn cứ vào hiện thực nhất định. Căn cứ độ lớn nhỏ của vết thương trí mạng, cùng với hung khí mà cố làm ra một ít phán đoán cơ bản. Đương nhiên trong đó còn bao gồm một ít lý luận trung y, gen di truyền, tâm lý học tội phạm và các tri thức khoa học khác...”
“Em chờ đã!” Tuy rằng đội trưởng Hà có phần bội phục, nhưng vẫn không kiềm được ngắt lời: “Giáo viên môn tâm lý học tội phạm của trường ta cũng không giỏi lừa như em đâu. Em còn trẻ, từ lúc nào mà học được nhiều tri thức lý luận khoa học phức tạp như vậy?”
Giang Chính đang nghe say sưa, sau khi đội trưởng Hà cắt ngang, anh ta lại đứng ra nói: “Tôi cảm thấy Kỳ Tư có tài này. Bạn nữ này cũng mới nói, ông nội cậu ấy là bác sĩ siêu đỉnh, như vậy từ nhỏ cậu ấy mưa dầm thấm đất. Hơn nữa có thiên phú này thì có năng lực như hiện giờ cũng là hợp tình hợp lý.”
“Hơn nữa bác của cậu ấy là chuyên gia tâm lý học tội phạm, còn là chuyên gia đàm phán của tỉnh nào ý ạ.” Quý Duyệt Sênh lại không nhịn được, biểu cảm của cô tràn đầy kiêu ngạo như đang kể chuyện nhà mình: “Ôi, hình như cậu của cậu ấy cũng làm ở Sở Cảnh sát...”
Cô nói đến đây thì bị Kỳ Tư dùng ánh mắt ngăn cản.
Về Kỳ Tư, đội trưởng Uông không quá rõ. Anh ấy đột nhiên nghe được thì hơi ngây ra, thân phận của học sinh này quả thực khiến người ta hoa mắt chóng mắt như dùng phần mềm gian lận, vì thế anh ấy lại đứng dậy rót cho mình chén trà để tỉnh táo.
Giang Chính ngồi thẳng người: “Tôi hoàn toàn tin năng lực của cậu. Nhưng điều tôi muốn hỏi là lúc chúng tôi ở hiện trường tra xét, cậu vẫn luôn chờ ở bên ngoài. Sao cậu biết hung khí là một cái búa?”
Vòng đi vòng lại, không nghĩ tới vấn đề lập tức lại rơi xuống trên người Quý Duyệt Sênh.
“Em nghe lén.” Quý Duyệt Sênh tránh nặng tìm nhẹ giải quyết vấn đề này: “Từ nhỏ thính lực của em đã tốt hơn người khác.”
Đội trưởng Lan và đội trưởng Hà ngồi cạnh nghe thấy cái này thì cười. Trường cảnh sát nhiều học sinh như vậy, người mang tuyệt kỹ đúng là không ít. Cho nên, dù Quý Duyệt Sênh nói mình có “Thuận phong nhĩ” (*) thì anh ta cũng tin.
(*) Thuận phong nhĩ là tên vị thần có khả năng nghe những âm thanh theo gió trong tín ngưỡng dân gian xưa.
Nhưng vào lúc này, Giang Chính nhận được điện thoại của đồng nghiệp trong cục.
“Ừ, tôi về luôn đây.” Anh ta nhíu mày nghe đồng nghiệp nói xong thì tắt máy.
Mấy người khác trong văn phòng đều tập trung ánh mắt ở trên người anh ta. Giang Chính buông di động, nhìn Kỳ Tư nói: “Hiện tại bác cả của Quan Thấm đang làm ầm ĩ trong cục, nói La Nhất Kiệt giết mẹ mình.”
“Vì sao?” Quý Duyệt Sênh khó hiểu.
Giang Chính đứng dậy: “Hung khí để gi ết chết Trương Sơn và bà của Quan Thấm là cùng một cái búa. Trùng hợp như vậy, các em cảm thấy sao?”
“Nhưng sao bác cả của Quan Thấm lại biết chi tiết này?” Kỳ Tư hỏi.
“Cho nên, chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi.”
Khi nói câu này, nét mặt Giang Chính u ám. Anh ta nói thú vị, nhưng tứ chi và biểu cảm đều đang biểu đạt anh ta có hoang mang và khó hiểu về vụ án này.
“Đã xác định thân phận người chết.”
Giang Chính mới đẩy cửa đi vào văn phòng pháp y, pháp y - Triệu Chỉ Vân đã đưa cả một chồng tài liệu cho anh.
“Vừa hay khoảng thời gian trước chuyên gia DNA đến chỗ chúng ta giảng bài nên tôi tiện thể nhờ chuyên gia giúp. Hiện tại, anh có thể liên hệ người nhà.”
Giang Chính nhìn quầng thâm mắt của Triệu Chỉ Vân, cười mở file tài liệu ra, phía trên chứng minh rõ bộ xương trắng là bà của cô nhóc tên Quan Thấm kia.
“Nguyên nhân chết là vỡ hộp sọ dẫn tới xuất huyết trong?” Giang Chính nhìn thấy ảnh chụp hộp sọ trong tài liệu, đúng là có dấu vết vỡ vụn rõ ràng: “Hung khí đâu?”
Triệu Chỉ Vân xoa bóp vai, lại đưa một tấm ảnh sang: “Nói ra có lẽ anh không tin. Hung khí chính là cái búa đã đánh chết Trương Sơn.”
Điều này thật sự ngoài dự đoán của mọi người. Lúc Giang Chính thẩm vấn La Nhất Kiệt, La Nhất Kiệt không hề chống đối nhiều đã thuật lại chuyện gi ết chết Trương Sơn, thẳng thắn thú nhận hành vi phạm tội. Nhưng gã không hề nhắc tới bộ xương trắng. Gã nói mình không biết rõ tình hình, xâm nhập căn nhà gạch kia hoàn toàn là chọn bừa, không hề có kế hoạch.
“Đồng nghiệp bên điều tra kỹ thuật cao nói trên cán búa chỉ có vân tay của La Nhất Kiệt, nhưng vết máu trên đó lại là của hai người. Một trong số đó là Trương Sơn, một người còn lại là Hà Thưởng Quyên - bà của Quan Thấm.”
Triệu Chỉ Vân đang nói đột nhiên thấy miệng lưỡi khô khốc, vươn tay cầm lấy cốc nước thì phát hiện đã hết nước từ lâu. Tuy cô ấy đã mệt mỏi đến cực điểm, nhưng vẫn đứng dậy đi tới góc tường cầm ấm nước chuẩn bị đi đun nước.
“Xem ra phải hỏi kỹ La Nhất Kiệt.” Giang Chính cụp mi, chợt cảm thấy chỗ đáng ghê tởm của kẻ phạm tội.
“À, đúng rồi.” Triệu Chỉ Vân lại xoay người bổ sung một câu: “Cậu sinh viên lần trước học trường cảnh sát kia, cậu ấy không chỉ vẽ ra dáng vẻ của Trương Sơn, anh đoán xem, cậu ấy còn vẽ ra cái gì?”
Giang Chính khó hiểu, nhìn cô ấy chờ cô ấy nói đáp án.
“Cậu ấy vẽ ra cả cái tay của La Nhất Kiệt lúc cầm cái búa đó. À, lật thêm vài tờ nữa là thấy bức tranh đó đấy.”
Giang Chính nhanh chóng lật qua, quả nhiên thấy một bức tranh, phía trên rõ ràng vẽ ra lực của tay và các mạch máu khi cầm búa. Điều khiến người ta ngạc nhiên ở chỗ đây đúng là tay La Nhất Kiệt.
“Sao lúc đó cậu ấy biết hung khí là cái búa?” Trong lòng Giang Chính lập tức đầy hoài nghi.
Triệu Chỉ Vân nhún vai: “Cái này anh phải tự đi hỏi cậu ấy thôi.”
Giang Chính cảm thấy cậu sinh viên này không đơn giản, nhưng anh muốn vượt khu vực đến trường cảnh sát tìm Kỳ Tư thì phải liên hệ người quen mới được. Vì thế anh lại gọi Triệu Chỉ Vân đã muốn đi mấy lần rồi: “Hình như trước kia cô giáo của cô cũng học ở đó à?”
“Từ Lăng Song à? Ừ, bây giờ cô giáo được điều lên sở tỉnh rồi, mỗi ngày bận tới không uống nổi ngụm nước.” Triệu Chỉ Vân đau lòng lắc đầu: “Không phải anh cũng có người quen à? Ai thế? Đối tượng của sư phụ tôi à?”
“Đối tượng gì chứ, bọn họ sắp kết hôn rồi. Hơn nữa, người ta tên Bạc Đằng.” Giang Chính nhấn mạnh: “Tôi và Bạc Đằng tốt nghiệp trường cảnh sát cùng năm.”
“Được, được, được! Vậy anh đi sớm về sớm nhé.” Triệu Chỉ Vân cười không dây dưa nữa, xách theo ấm nước đến phòng trà lấy nước.
Giang Chính đứng ở văn phòng, trong tay ước lượng tập tài liệu này, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn nên liên hệ với Bạc Đằng. Coi như đã lâu không gặp, gọi điện thoại liên lạc tình cảm.
Mỗi buổi chiều thứ tư, cả trường đều nghỉ. Tuy rằng không được ra khỏi cổng trường, nhưng làm tổ ở trong phòng ngủ cũng tốt. Trong lòng Quý Duyệt Sênh vẫn luôn nhớ thương chuyện của Quan Thấm, đang nghĩ có cần gọi cô ấy ra để hỏi thăm tiếp không?
“A lô?”
Đang nằm ở trên giường nghĩ ngợi, Quý Duyệt Sênh nhận được điện thoại của Kỳ Tư, nói là đội trưởng Uông bảo bọn họ đến văn phòng một chuyến. Vì thế cô lại đành phải bò dậy, thay đồng phục thể thao rồi ra cửa.
Thật ra trong phòng ngủ cũng không còn ai, những người khác đã sớm lén chuồn đi mua đồ ăn từ cổng sau của trường, để Quý Duyệt Sênh ở lại “giữ nhà”. Các cô tính toán, nhỡ đâu có tình huống khẩn cấp gì, để Quý Duyệt Sênh trực tiếp ôm đồng phục chạy xuống dưới lầu, tiện cho các cô thay quần áo dưới lầu ký túc xá.
Bởi vì tập hợp không được mặc đồ thường, nhất định phải mặc đồng phục.
Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh gặp nhau ở dưới lầu. Sau khi Kỳ Tư nhìn thấy cô thì nói luôn: “Cảnh sát đã báo cho bố mẹ Quan Thấm, người chết đúng là bà của cậu ấy.”
“Ồ? Vậy Quan Thấm đâu?” Quý Duyệt Sênh không khỏi hơi bất ngờ.
“Không rõ nữa.” Kỳ Tư cùng cô vừa đi đến văn phòng đội trưởng, vừa nói: “Thật ra không phải đội trưởng Uông tìm chúng ta, mà là cảnh sát tên Giang Chính kia.”
“Vì sao anh ta muốn tìm chúng ta? Nghi ngờ chúng ta à?” Quý Duyệt Sênh đột nhiên căng thẳng. Loại cảm giác hoảng loạn vì có khả năng sẽ bị hoài nghi này thật sự xưa nay chưa từng có.
Kỳ Tư giơ tay khẽ đặt trên đầu cô, vỗ vỗ nói: “Chắc không phải nghi ngờ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm giác sẽ bị đội trưởng Uông mắng.”
“Ừm, cái này là tất nhiên.”
Kết quả đến văn phòng, Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư phát hiện không chỉ có một mình đội trưởng Uông, ngồi vây quanh ở văn phòng vậy mà còn có đội trưởng Hà của đại đội 4 và đội trưởng Lan đại đội 2.
Ba đội trưởng cùng ngồi quanh Giang Chính nói chuyện phiếm. Nói chuyện vô cùng vui vẻ, nhìn như không có chuyện gì khác lạ.
“Lại đây, lại đây.” Đội trưởng Uông ngồi trên sofa gỗ thấy Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh ở cửa hô hai tiếng “báo cáo” cũng không ai quan tâm, vội vàng dụi tắt thuốc lá, giơ tay gọi bọn họ vào.
Đội trưởng Hà và đội trưởng Lan đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh, đánh giá một phen rồi lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Giang Chính. Tuy rằng đôi bên không có liên hệ trực tiếp nào, nhưng người xung quanh bọn họ lại có quen biết. Thường xuyên qua lại, chẳng phải đều là bạn bè sao?
“Bạc Đằng và Từ Lăng Song sắp tu thành chính quả rồi à?”
“Tôi cảm thấy hai người kia mà cưới hẳn nên quy công lao cho Trần Tử Tang và Cố Sâm.”
“Liên quan qué gì đến bọn họ. Tới chuyện của mình mà hai người họ còn không rõ lắm.”
...
Đội trưởng Hà và đội trưởng Lan đang nói chuyện gì Quý Duyệt Sênh nghe không hiểu. Điều duy nhất cô có thể nghe hiểu là “Cố Sâm và Trần Tử Tang”. Hai người này là đàn anh, đàn chị, cho dù đến chỗ nào cũng là tiêu điểm, khiến người ta vừa hâm mộ vừa bội phục.
“Ngồi xuống kể lại cảm nhận khi phát hiện thi thể.” Sau khi đội trưởng Uông gọi bọn họ vào thì đi thẳng vào chủ đề. Anh ấy không cho bọn họ thời gian th ở dốc, hơn nữa ánh mắt sắc bén, hoàn toàn không giống đang nói đùa.
Quý Duyệt Sênh li3m li3m môi, thấp thỏm liếc Kỳ Tư, dường như đang cầu cứu.
“Em đừng nhìn cậu ấy, em nói trước.” Đội trưởng Uông vốn muốn tiếp tục hút thuốc, nhưng nghĩ Quý Duyệt Sênh là phái nữ đang ở đây, chỉ đành hậm hực buông xuống.
Quý Duyệt Sênh xấu hổ sờ cổ, lại liếc nhìn đội trưởng Hà, lúc này đã dừng nói chuyện, phát hiện đội trưởng Hà đang cười với cô, cảm giác giống như đang cổ vũ cô - “Đừng sợ, cứ việc nói”.
Ôi, thật muốn đổi đội trưởng Uông thành đội trưởng Hà.
“Được rồi, anh dọa học sinh làm gì?” Giang Chính cũng có phần dở khóc dở cười, chủ động giải vây: “Hôm nay tôi đến chủ yếu muốn hỏi cậu ấy một chút.” Mục tiêu chỉ về phía Kỳ Tư đang ngồi thẳng tắp.
“Hiện tại Quan Thấm thế nào?” Không ngờ, Kỳ Tư bị điểm danh lại đặt câu hỏi trước.
Trên chuyện Quan Thấm này, Giang Chính cũng cảm thấy có chỗ kỳ lạ trong đó. Nhưng anh ta không nói thẳng ra ở chỗ này, mà trả lời: “Hôm trước báo cho bố mẹ em ấy tin này, hiện tại chắc em ấy đang ở nhà.”
Quý Duyệt Sênh nhìn về phía đội trưởng Uông. Đội trưởng Uông thoáng gật đầu, xác nhận lời Giang Chính nói.
“Trước khi bọn em đến thôn đó, Quan Thấm nằm mơ. Cậu ấy mơ thấy trong mắt bếp ở phòng bếp nhà bà cậu ấy bò ra một con rắn. Cậu ấy mơ thấy giấc mơ tương tự như vậy rất nhiều lần. Với cậu ấy, rắn là thứ tràn ngập nguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm cố tình xuất hiện ở trong mắt bếp, mà bà của cậu ấy lại được phát hiện ở trong đó.”
Trình bày và phân tích của Kỳ Tư làm mấy đội trưởng ở đây đều không khỏi dựng tai lắng nghe, người nào người nấy thu lại sắc thái nhẹ nhàng khi nói chuyện, dần nghiêm túc.
“Cậu muốn nói cái gì?” Giang Chính biết ý nghĩa lời này của Kỳ Tư. Nhưng muốn từ một giấc mộng đẩy ra chân tướng sự thật, hiển nhiên là có phần viển vông.
Kỳ Tư không trả lời, hơi khom người: “Không chỉ như thế, giấc mơ của Quan Thấm hoàn toàn là dáng vẻ của mười mấy năm trước. Ký ức của cậu ấy dừng lại ở thời khắc đó chẳng có gì lạ, sau khi bà mất tích, gia đình cậu ấy chuyển nhà. Điều em muốn nói là Quan Thấm nhất định biết gì đó, lại bởi vì sợ hãi mà chuyển hóa hiện thực thành hình thức giấc mơ giữ lại trong trí nhớ.”
“Vâng, vâng, đúng thế. Tất cả miêu tả cảnh trong mơ của Quan Thấm rất sinh động, tuy rằng cậu ấy không miêu tả ra màu sắc khác của cảnh trong mơ. Nhưng ngoài màu xám đen ra, cậu ấy còn nhắc đến màu đỏ. Căn cứ quan sát hiện trường, màu đỏ hẳn là ông Công ông Táo dán trên ống khói bệ bếp. Quan trọng là, giấc mơ của Quan Thấm trùng khớp với hiện thực. Nói sao nhỉ? Giống như ngay từ đầu, cậu ấy đã biết chỗ mắt bếp có nguy hiểm cực độ. Cậu ấy có dự kiến trước. Mọi người không thấy điều này rất kỳ lạ sao?” Sau khi Kỳ Tư nói xong, Quý Duyệt Sênh vội vàng phụ họa, tiến hành bổ sung. Cô nghĩ, dù sao chuyện đã phát triển đến nước này, bà của Quan Thấm chết thành kết cục đã định, hiện tại quan trọng là tìm được chân tướng.
Trong văn phòng vốn sương khói lượn lờ, đội trưởng Hà không màng trong phòng đang mở điều hòa, đi mở cửa sổ. Hơi nóng bên ngoài lập tức ùa vào phòng. Nóng lạnh luân phiên khiến người ta khó chịu, rồi lại vì khói thuốc tan đi mà thoáng cảm thấy không khí trong lành.
“Các em muốn nói thực ra giấc mơ của Quan Thấm là chân tướng?” Rốt cuộc đội trưởng Uông không nhịn được vẫn châm thuốc, cảm thấy việc giải mộng này có phần hoang đường. Nếu nhất định phải kéo quan hệ cho cảnh trong mơ và hiện thực, vậy giữa hư hư thực thực có cái gì đáng để ý?
“Không.” Kỳ Tư bình tĩnh giải thích: “Rõ ràng tâm lý Quan Thấm đang bài xích thứ này, nhưng cậu ấy càng bài xích thì càng tò mò, sẽ càng tiếp cận đến căn nguyên. Giấc mơ của cậu ấy đã trải qua thời gian dài biến hóa, vậy không phải ban đầu đã là như vậy. Rất nhiều đồ vật xuất hiện thoáng qua trong giấc mơ của cậu ấy, nói cách khác rất có khả năng ký ức bị đánh mất của cậu ấy đang dần phục hồi.”
Đội trưởng Lan căng thẳng, điều chỉnh dáng ngồi: “Thật là càng nói càng mơ hồ. Các em đang phá án đấy, vẫn cho rằng mình đang diễn phim khoa học viễn tưởng à? Đừng tưởng rằng các thầy lớn tuổi hơn em thì không hiểu tâm lý học. Nếu em quá ỷ lại vào nội dung trần thuật của cảnh trong mơ, em có khả năng bị ấn tượng ban đầu ảnh hưởng, rồi bị nắm mũi ngược lại.”
Quý Duyệt Sênh vội xua tay nói: “Không phải, đội trưởng Lan. Tuy chúng em nghe Quan Thấm trần thuật trước, nhưng chúng em thật sự căn cứ vào hiện thực để phán đoán tính chân thật của cảnh trong mơ. Ở hiện trường chúng em còn phát hiện một từ đơn mà Quan Thấm cào lên cột mười mấy năm trước. Cậu ấy nói lúc cậu ấy căng thẳng bất an thì sẽ có thói quen này.”
Vì thế hai người lại kể cho Giang Chính nghe tất cả tin tức đã phát hiện được. Giang Chính chau mày, cảm thấy chuyện không ổn lắm. Nếu Quan Thấm này biết cái gì, vậy người trong nhà cô ấy thì sao? Biết nhiều hơn cô ấy, hay là...
“Năm ấy bà Quan Thấm mất tích, cô ấy mới chỉ bảy, tám tuổi. Em cảm thấy có thể tin được ký ức ở tuổi này à?” Giang Chính trả điện thoại di động cho Kỳ Tư, đôi mắt vẫn nhìn ảnh trên di động. “Chuyện này tôi sẽ hỏi kỹ lại Quan Thấm một lần.”
Đúng thế, ký ức sẽ sinh ra lệch lạc. Tất cả hồi ức của Quan Thấm không hoàn toàn là chính xác. Nhưng cô ấy là đương sự, ngoài cô ấy ra thì còn có thể tin tưởng lời của ai đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Còn nữa, về đêm đó cậu bắt được La Nhất Kiệt...” Giang Chính đổi lời, rốt cuộc chuyển chủ đề đến vấn đề mà ban đầu anh ta muốn hỏi: “La Nhất Kiệt đã khai quá trình gã g iết chết Trương Sơn, nguyên nhân do chia của không đều, nổi lên mâu thuẫn tiếp đó ra tay. Nhưng cái tôi muốn hỏi là, đêm đó lúc phát hiện thi thể Trương Sơn, làm cách nào cậu vẽ được hình ảnh La Nhất Kiệt?”
Anh ta nói rồi lấy bức vẽ mô phỏng lúc đó của Kỳ Tư từ trong file tài liệu ra, đặt trên bàn trà.
Vừa đặt lên bàn trà, mấy đội trưởng lập tức tranh nhau xem. Rõ ràng ba người ngồi cách nhau, lúc này bởi vì hai bức tranh mà chen hết vào với nhau.
“Chậc, khá đấy.” Đội trưởng Hà tấm tắc khen ngợi: “Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.”
“Sao còn có một bức chỉ vẽ mỗi cái tay?” Đội trưởng Uông ngậm thuốc hỏi.
Chỉ có đội trưởng Lan liếc mắt một cái, không nói gì, lẳng lặng uống trà, quan sát hai học sinh này.
Kỳ Tư vốn không có ý để lộ sự am hiểu của mình ra bên ngoài bằng cách này, nhưng trước mắt xem ra chỉ có thể nói ra.
“Cậu ấy đỉnh lắm ạ.” Đột nhiên, Quý Duyệt Sênh giơ tay nói chuyện, ra sức khen Kỳ Tư: “Ông cậu ấy là bác sĩ, bác sĩ cực kỳ đỉnh luôn. Bố mẹ cậu ấy đều là chuyên gia cực kỳ xuất chúng ở các lĩnh vực. Nói sao nhỉ? Nhà cậu ấy là dòng dõi thư hương. Trên đời này căn bản không có thứ mà Kỳ Tư không biết, đúng không?” Nói xong, cô còn kiêu ngạo khẽ huých Kỳ Tư một cái, nhướn mày với anh như đang chờ được anh khích lệ.
Trong lòng Kỳ Tư rất vui, cũng vuốt tóc Quý Duyệt Sênh đầy cưng chiều trước mặt các đội trưởng và Giang Chính.
“Úi, mẹ, đúng là không nên nhìn.”
Đối với hành động Kỳ Tư vuốt tóc Quý Duyệt Sênh trước mặt mọi người, mấy đội trưởng rối rít che mắt tỏ vẻ “bát cơm tró” này đến quá bất ngờ. Đặc biệt là đội trưởng Uông, càng bày ra vẻ mặt khó xử thêm biểu cảm chua xót. Bởi vì trước đó không lâu anh ấy mới quở trách đội trưởng Hà và đội trưởng Lan, nói hai bọn họ không biết dạy dỗ, đại đội người nào cũng có quá nhiều học sinh yêu đương. Bây giờ mới nói xong, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh đã đến vả mặt anh ấy bôm bốp.
Đội trưởng Uông hết cách, chỉ có thể làm lơ đội trưởng Hà và đội trưởng Lan đang như có như không cười nhạo mình, nhắm thẳng vào Quý Duyệt Sênh: “Chỉ biết, đỉnh với siêu đỉnh, lượng từ thiếu thốn như vậy! Bình thường bảo em đọc nhiều sách lên, bớt yêu đương!”
Quý Duyệt Sênh vô tội gục đầu khảy ngón tay của mình. Kỳ Tư lén lút nắm tay cô một cái, ý bảo cô đừng để trong lòng, sau đó giải thích cho Giang Chính nghe.
“Em có thể vẽ ra đúng là có một phần đến từ phỏng đoán, nhưng phỏng đoán căn cứ vào hiện thực nhất định. Căn cứ độ lớn nhỏ của vết thương trí mạng, cùng với hung khí mà cố làm ra một ít phán đoán cơ bản. Đương nhiên trong đó còn bao gồm một ít lý luận trung y, gen di truyền, tâm lý học tội phạm và các tri thức khoa học khác...”
“Em chờ đã!” Tuy rằng đội trưởng Hà có phần bội phục, nhưng vẫn không kiềm được ngắt lời: “Giáo viên môn tâm lý học tội phạm của trường ta cũng không giỏi lừa như em đâu. Em còn trẻ, từ lúc nào mà học được nhiều tri thức lý luận khoa học phức tạp như vậy?”
Giang Chính đang nghe say sưa, sau khi đội trưởng Hà cắt ngang, anh ta lại đứng ra nói: “Tôi cảm thấy Kỳ Tư có tài này. Bạn nữ này cũng mới nói, ông nội cậu ấy là bác sĩ siêu đỉnh, như vậy từ nhỏ cậu ấy mưa dầm thấm đất. Hơn nữa có thiên phú này thì có năng lực như hiện giờ cũng là hợp tình hợp lý.”
“Hơn nữa bác của cậu ấy là chuyên gia tâm lý học tội phạm, còn là chuyên gia đàm phán của tỉnh nào ý ạ.” Quý Duyệt Sênh lại không nhịn được, biểu cảm của cô tràn đầy kiêu ngạo như đang kể chuyện nhà mình: “Ôi, hình như cậu của cậu ấy cũng làm ở Sở Cảnh sát...”
Cô nói đến đây thì bị Kỳ Tư dùng ánh mắt ngăn cản.
Về Kỳ Tư, đội trưởng Uông không quá rõ. Anh ấy đột nhiên nghe được thì hơi ngây ra, thân phận của học sinh này quả thực khiến người ta hoa mắt chóng mắt như dùng phần mềm gian lận, vì thế anh ấy lại đứng dậy rót cho mình chén trà để tỉnh táo.
Giang Chính ngồi thẳng người: “Tôi hoàn toàn tin năng lực của cậu. Nhưng điều tôi muốn hỏi là lúc chúng tôi ở hiện trường tra xét, cậu vẫn luôn chờ ở bên ngoài. Sao cậu biết hung khí là một cái búa?”
Vòng đi vòng lại, không nghĩ tới vấn đề lập tức lại rơi xuống trên người Quý Duyệt Sênh.
“Em nghe lén.” Quý Duyệt Sênh tránh nặng tìm nhẹ giải quyết vấn đề này: “Từ nhỏ thính lực của em đã tốt hơn người khác.”
Đội trưởng Lan và đội trưởng Hà ngồi cạnh nghe thấy cái này thì cười. Trường cảnh sát nhiều học sinh như vậy, người mang tuyệt kỹ đúng là không ít. Cho nên, dù Quý Duyệt Sênh nói mình có “Thuận phong nhĩ” (*) thì anh ta cũng tin.
(*) Thuận phong nhĩ là tên vị thần có khả năng nghe những âm thanh theo gió trong tín ngưỡng dân gian xưa.
Nhưng vào lúc này, Giang Chính nhận được điện thoại của đồng nghiệp trong cục.
“Ừ, tôi về luôn đây.” Anh ta nhíu mày nghe đồng nghiệp nói xong thì tắt máy.
Mấy người khác trong văn phòng đều tập trung ánh mắt ở trên người anh ta. Giang Chính buông di động, nhìn Kỳ Tư nói: “Hiện tại bác cả của Quan Thấm đang làm ầm ĩ trong cục, nói La Nhất Kiệt giết mẹ mình.”
“Vì sao?” Quý Duyệt Sênh khó hiểu.
Giang Chính đứng dậy: “Hung khí để gi ết chết Trương Sơn và bà của Quan Thấm là cùng một cái búa. Trùng hợp như vậy, các em cảm thấy sao?”
“Nhưng sao bác cả của Quan Thấm lại biết chi tiết này?” Kỳ Tư hỏi.
“Cho nên, chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi.”
Khi nói câu này, nét mặt Giang Chính u ám. Anh ta nói thú vị, nhưng tứ chi và biểu cảm đều đang biểu đạt anh ta có hoang mang và khó hiểu về vụ án này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro