Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang.

Chương 38

Phi Huyên Nha

2024-11-09 09:08:12

Edit : Yreny Hồ

Tào công công nhìn Hoàng Thượng thần sắc liếc mắt, đối gã sai vặt nói: "Đem người mang vào."

Ngu Y Lạc kỳ thật rất bội phục những người hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng. Có thể hiểu hết ý chỉ với một cái liếc mắt liền có thể làm việc. Quá đỉnh.

Hoàng Thượng ngón tay thon dài trên bàn gõ nhẹ, suy tư là ai đang đổ thêm dầu vào lửa.

Quỳ trên mặt đất Phương phu nhân gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập đầy bất an của mình.

Đến người từng tìm đến trước đó, bà đều xử lý sạch sẽ. Sao bây giờ lại còn có người tới, còn đúng ngay lúc Hoàng thượng đang ở đây.

Trong chính sảnh mỗi người mang một thần sắc khác nhau, không khí có chút an tĩnh đến quỷ dị. Phải tới khi những gã sai vặt đem đám người cho vào mới phá vỡ được trạng thái kỳ lạ này.

Lấy thế như thủy triều mà ập tới, đám người vừa tiến vào chính sảng miệng đều ô ô gào khóc, kể lệ.

"Ô ô ô, nữ nhi số khổ của ta, hôm nay nếu Phương gia các ngươi không cho chúng ta một lời giải thích, ta cũng đều sẽ không đi."

Người tới có bảy tám cái, đều là phụ nhân, khóc đến trong chính sảnh mấy người đều nhíu chặt mày.

"Được rồi đừng khóc nữa."

Hoàng Thượng nhíu mày đánh gãy tiếng kêu rên của bọn họ : "Từng người tiến lên nói rõ mọi chuyện, trẫm hôm nay sẽ làm chủ cho các ngươi."

Nghe được hắn tự xưng, mấy người liếc nhau, vui đến phát khóc.

"Tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn Hoàng Thượng."

Đông cung.

"Thái tử điện hạ, thuộc hạ đã dựa theo phân phó của ngài, để người đã từng bị Phương công tử khi nhục qua chúng phụ nhân đều tụ tập lại với nhau, để các nàng đi Phương gia đòi lại công đạo."

Thái tử thả tay xuống bên trên sách, đứng người lên chỉnh lý ống tay áo.

"Hiện tại những người kia cũng đã đến Phương gia, chúng ta cũng đi Phương gia nhìn xem."

Hắn nói xong, chợt dừng lại bước chân: "Phụ hoàng là mang theo tiểu công chúa cùng đi sao?"

Lâm Kỳ nhẹ gật đầu, liền thấy nhà mình thái tử điện hạ cười đến một mặt ôn nhu đi ra ngoài.

Hiểu, thái tử điện hạ là muốn đi gặp tiểu công chúa.

"Thái tử điện hạ, người chờ thuộc hạ một chút ." Lâm Kỳ đuổi kịp hắn.

Hai người đi đến Phương gia lúc, cổng còn vây quanh không ít bách tính, đang nhỏ giọng bàn luận.

Thấy hai người quần áo lộng lẫy, vội lui ra một con đường.

"Thái tử điện hạ, ngừơi nhìn, Phương phủ tấm biển không có."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thái tử nâng mắt nhìn lên, phía trên quả nhiên trống rỗng một mảnh.

Tấm biển kia vẫn là Tiên Hoàng tự mình đề, xem ra là phụ hoàng để người tháo xuống.

Tiến vào viện, Lâm Kỳ bắt cái gã sai vặt tới mang hai người đi chính sảnh.

【 Ngô, là Thái tử Hoàng Huynh. 】

Ngu Y Lạc chú ý tới cổng Thái tử, ánh mắt sáng lên.

【 Hóa ra là Thái tử Hoàng Huynh đổ thêm dầu vào lửa a, làm tốt lắm. Bạo quân đều đang tra chuyện của Lục hoàng hậu, chân tướng xuất hiện tất nhiên sẽ phế bỏ hoàng hậu, như bây giờ trước tiên là đánh vỡ danh tiếng của Hoàng hậu giả nhân giả nghĩa kia một chút. Đến lúc phế hậu liền bớt được một chuyện rồi. 】

Hoàng Thượng liếc mắt nhìn Thái tử, hỏi hắn làm sao lại tới.

"Nhi Thần là đi ngang qua, thấy cổng vây không ít bách tính, lo lắng xảy ra chuyện gì, cho nên tiến đến nhìn xem, không nghĩ tới phụ hoàng ngài cũng tại."

Bên cạnh Lâm Kỳ trợn trắng mắt.

Rõ ràng là đến có chuẩn bị, còn nói là đi ngang qua.

Hoàng Thượng cũng không vạch trần hắn, để hắn ngồi ở một bên nghe.

"Đến, tiếp tục đi!" Hắn mắt nhìn Tào công công.

Tào công công cười nói: "Liền chỉ còn có hai người nữa là xong."

"Hoàng thượng, nữ nhi của dân phụ là lúc đang đi dạo bị Phương công tử cướp đoạt lấy. Về sau dân phụ đến cửa phủ Thái sư muốn một lời giải thích liền bị Phương phu nhân dùng bạc đuổi đi. Bởi vì trở ngại thân phận của Hoàng hậu và Thái sư dân phụ không dám làm lớn liền nhận lấy bạc rồi rời đi. Nhưng được nửa đường, Phương công tử đem người đưa trở về. Nói bản thân hắn coi trọng nữ nhi của đám dân đen bọn họ chính là phúc khí của chúng thảo dân."

Phụ nhân nói đến chỗ này, liền trầm thấp khóc lên: "Nữ nhi đáng thương của thảo dân. Cầu Hoàng thượng làm chủ cho thảo dân. "

Chờ phụ nhân cuối cùng nói xong, trong chính sảnh tiếng khóc lại vang lên.

Hoàng Thượng vuốt vuốt huyệt thái dương, nhìn về phía Phương thái sư sắc mặt đang khó coi.

"Hoàng thượng, lão thần thật sự là không biết tên nghịch tử kia sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy. Thần nhất định sẽ đem tên nghịch tử kia trói lại đây."

Nhi tử không nên thân trong lòng của hắn so với ai khác đều rõ ràng, cho nên mới để nữ nhi tiến cung, mình cũng gắt gao bắt lấy trên tay quyền lợi.

Phu nhân thường thường đối với hắn nói nhi tử gần đây rất an phận, có đôi khi còn học viết chữ, trong lòng của hắn cảm thấy vui mừng, cũng không có tra trong đó thật giả.

Không nghĩ tới nghịch tử này vậy mà lại chờ cho hắn nghẹn một loạt sự tình như vậy.

"Bẩm lão gia, thiếu gia ra ngoài còn chưa có trở lại." Nha hoàn thấp giọng mở miệng.

"Tìm, đem tên nghịch kia mang về cho ta."

Chưa kịp để hắn phân khó xong gia đinh, bên ngoài liền truyền đến giọng nói đầy cao hứng của Phương Cường trở về.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mẹ, hài nhi đã trở về."

Không đợi hắn biết rõ ràng tình trạng, Phương thái sư nghiêm nghị quát lớn: "Nghịch tử, còn không mau quỳ xuống?"

Phương Cường không rõ ràng cho lắm, nhưng hắn từ nhỏ ngoại trừ sợ tỷ tỷ ra thì người hắn sợ nhất chính là phụ thân.

Hắn thu hồi ý cười trên mặt, chú ý tới nương cũng đang quỳ. Ý thức được có lẽ đã xảy ra chuyện không tốt trong lúc hắn không có ở đây.

"Còn không ra mắt hoàng thượng, Thái tử, cùng tiểu công chúa?" Thấy hắn vẫn một bộ dáng ngu ngơ đứng như trời chồng ở đó, Phương thái sư sắc mặt càng thêm khó coi.

"Phanh" một tiếng, quỳ tới trên mặt đất hành lễ.

"Phương công tử, có người cáo trạng ngươi trắng trợn cướp đoạt dân nữ, việc này có phải là thật?" Tào công công cất giọng hỏi.

Phương Cường mắt nhìn đến Phương phu nhân, lại thu tầm mắt nhìn một hàng phụ nhân.

【 Khẳng định là thật a, Phương Cường quả thực chính là thành phần sâu bọ trong kinh thành, nếu không phải có hoàng hậu, hắn đã sớm chết mấy trăm lần. 】

Hoàng Thượng híp híp mắt: "Ngươi nghĩ kỹ rõ ràng lại trả lời, nếu là chứng thực lời của những người khác cáo trạng là thật, tội khi quân tăng thêm trắng trợn cướp đoạt dân nữ, trẫm sẽ chặt đầu của ngươi."

Phương Cường bị dọa đến rụt cổ một cái, vội vàng mở miệng: "Ta không có trắng trợn cướp đoạt, ta cho bọn hắn bạc, ta đây là mua."

" Ngươi nói bậy." một vị phụ nhân kích động phản bác hắn: "Ngươi căn bản không cho chúng ta bạc, liền mẫu thân ngươi cho ngươi cũng lấy đi, ngươi mau đem nữ nhi của ta trả lại đây."

Một nháy mắt, trong chính sảnh lại ồn ào lên.

Hoàng Thượng vuốt vuốt huyệt thái dương, đứng người lên đối Tào công công nói: "Để Kinh Triệu Doãn tới đem Phương Cường mang đi."

"Hoàng thượng." Phương phu nhân quỳ chuyển đến Hoàng Thượng dưới chân, khóc khẩn cầu: "Van cầu người, đừng đem Cường nhi mang đi, thần phụ chỉ có một đứa nhi tử, van cầu ngừơi."

Thái tử mắt nhìn Phương phu nhân: "Con của ngươi là hài tử cao quý, con của người khác chẳng lẽ không phải là brào bối trong tay bọn họ sao? Phương phu nhân đây cũng thật là ích kỷ."

Phương thái sư giật giật bờ môi, cuối cùng không hề nói gì, hắn hiểu rất rõ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chán ghét nhất chính là ỷ thế hiếp người, nhi tử chỉ sợ...

Một nhóm người rời đi, Phương Cường ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, không lo được đầu gối đau, đứng lên đi tới Phương thái sư đang không nói một lời nào.

"Cha, người nhất định phải mau cứu ta, ta không muốn chết."

Phương phu nhân cũng khóc nói: "Lão gia, ngươi nhất định phải nghĩ cách cứu Cường nhi, đây là nhi tử duy nhất của Phương gia chúng ta a."

Nàng chỉ có một cái nhi tử, nhi tử không có, nàng sống còn có ý nghĩa gì.

"Đủ rồi. " Phương thái sư đánh gãy lời nói của hai người : "Ta hiện tại cũng không có tước vị, hoàng hậu lại bị cấm túc, không ai có thể cứu được ngươi."

Lập tức, tiếng khóc lại tràn ngập ở bên tai của Phương thái sư.

Kinh Triệu Doãn tới người không nói hai lời liền đem Phương Cường trực tiếp mang đi.

"Lão gia, Cường nhi thật sự là không có cách nào để cứu được nữa sao?" Phương phu nhân lau nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang.

Số ký tự: 0