Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang.
Chương 42
Phi Huyên Nha
2024-11-09 09:08:12
Edit : Yreny Hồ
Thường Ma Ma ngẩng đầu, nhìn Thái tử liếc mắt, suy nghĩ dần dần bay xa, lâm vào hồi ức.
"Năm đó, Hoàng hậu nương nương cùng Phương Quý Phi đồng thời có thai, nương nương hảo tâm để Phương Quý Phi đến ở cùng nàng trong cung, có thể chiếu cố lẫn nhau, cùng một chỗ nói chuyện phiếm.
Hậu cung nữ nhân sao có thể không nguy hiểm, huống chi hai người đều mang thai , vạn nhất Phương Quý Phi xảy ra chuyện gì, nương nương tất nhiên thoát không khỏi liên quan.
Cho nên lão nô liền khuyên nương nương, khuyên mấy lần, nương nương đều không nghe, lão nô cũng chỉ có thể đem Phương Quý Phi nhận lấy. Mới đầu hết thảy đều bình an vô sự, nương nương cũng bởi vì có Phương Quý Phi cái này hảo tỷ muội tại, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, lão nô cũng dần dần yên lòng."
Nói đến chỗ này, Thường Ma Ma dừng một chút, trên mặt lộ thần sắc hối hận, tiếp tục nói.
"Thẳng đến ngày ấy, một đêm đầy bão giông, Phương quý phi đột nhiên đau bụng, lão nô biết người là chuẩn bị sinh, liền đi tìm bà đỡ chờ đỡ đẻ.
Nương nương lo lắng Phương Quý Phi xảy ra chuyện, cố ý để lão nô đi hỗ trợ, chính nàng cũng ở bên cạnh trấn an Phương Quý Phi. Phương Quý Phi sinh được hài nhưng lại là tử thai, nàng ôm lấy đứa trẻ khóc không ngừng.
Nương nương nhìn không đành lòng, tiến lên trấn an nàng. Đúng lúc này, nương nương bụng cũng bắt đầu đau, nô tỳ vịn lấy người nương nương đỡ nàng nằm đến bên trên giường, tất cả mọi người bắt đầu luống cuống tay chân giúp nương nương đỡ đẻ, không lâu sau tiếng khóc của hài tử liền vang lên, nương nương sinh hạ một cái tiểu Hoàng tử.
Nàng nhìn tiểu Hoàng tử liếc mắt, nghe bên cạnh thút thít Phương Quý Phi, để lão nô đi mời Hoàng Thượng tới. Nhưng Hoàng Thượng ngày ấy vừa lúc xuất cung, lão nô không nhìn thấy Hoàng Thượng.
Chờ lão nô trở lại cung của nương nương liền nhìn thấy Phương quý phi mang bộ mặt âm tàn dùng gối đầu che kín miệng mũi của nương nương. Nương nương càng dãy giụa Phương quý phi ra tay càng tàn nhẫn hơn."
Trong Ngự thư phòng bầu không khí trở nên mười phần nặng nề, theo lời kể của Thường Ma Ma mỗi chữ đều tràn ngập cỗ bi thương .
Thường Ma Ma hít mũi một cái, thanh âm đều có chút khàn khàn: "Lão nô lúc ấy ngay tại sau tấm bình phong, nghĩ muốn tiến lên trước ngăn cản Phương Quý Phi, nương nương phát hiện lão nô, nàng hướng lão nô lắc đầu, để lão nô đừng đi ra ngoài.
Lão nô chỉ có thể đưa tay che miệng lại, sợ phát ra âm thanh bị Phương Quý Phi phát hiện, nhìn xem nương nương cứ như vậy bị bịt chết."
Nàng biết nương nương vì sao không để cho mình ra ngoài, nếu như mình thật là ra ngoài, bị Phương Quý Phi phát hiện cũng sẽ bị giết chết, như thế sự tình nương nương sinh hạ tiểu hoàng tử liền có thể chôn giấu .
Bởi vì khi đó người bên cạnh nương nương đã bị Phương Quý Phi đuổi đi, thay thành người của mình.
"Những chuyện về sau đó chắc Hoàng thượng người cũng biết. " Thường Ma Ma thu hồi suy nghĩ, lau lau nước mắt: "Phương Quý Phi đem hai đứa bé đổi cho nhau. Nói với Hoàng thượng nương nương là vì khó sinh mà chết. Sự việc khi đó xảy ra đã được hai ngày, những người biết chuyện đều đã bị Phương quý phi diệt khẩu."
Ngu Y Lạc trong lòng thổn thức, nhìn đến Thái tử, nghĩ đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.
【 Thái tử Hoàng Huynh đừng khổ sở, Lục hoàng hậu là yêu huynh, chính là bởi vì yêu huynh, mới không để Thường Ma Ma ra ngoài để bị phát hiện, nàng là dùng năng lực cuối cùng để bảo vệ huynh a. 】
"Người tới, đem Hoàng hậu cùng Chu ma ma tới đây."
Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi đến hoàng hậu tẩm cung, trực tiếp đẩy cửa vào.
"Các ngươi thật to gan, vậy mà lại dám tự tiện xông vào cung của Hoàng hậu."
Lan Chi nghe được thanh âm, cất bước đi qua nghiêm nghị quát lớn.
"Hoàng Thượng có lệnh đem Hoàng hậu đi Ngự Thư Phòng, tránh ra, đừng cản trở hoàng lệnh."
Người cầm đầu lập tức đẩy Lan Chi ra, hướng bên trong đi tới.
Hoàng hậu nghe được tiếng bước chân, nhàn nhạt nhìn đến thị vệ.
"Hoàng Thượng để bản cung tới là có chuyện gì ?"
Mấy người ai cũng không có trả lời vấn đề của nàng.
"Hoàng hậu nương nương, mời người!"
Hoàng hậu có chút nhíu mày, nhấc chân đi ra ngoài.
Cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, nàng muốn coi nhẹ nó cũng đều không được.
"Lan Chi." nàng quay đầu nhìn đến Lan Chi khuôn mặt đầy lo lắng ở sau lưng : " Lan Chi, nếu như lần này bản cung thật sự xảy ra chuyện, ngươi liền cầm theo bạc xuất cung đi."
Ngự thư phòng.
Đồng dạng đều bị mang tới Chu ma ma nhìn thấy Hoàng hậu liền vui mừng.
"Nương nương, Hoàng Thượng đây là thả người ra rồi sao?"
" Đi vào nhanh lên."
Thị vệ không kiên nhẫn đẩy bà một cái.
Chu ma ma còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, mấy ngày nay bà đều bị giam trong kho củi, một ngày chỉ đưa một bữa ăn, hiện tại Hoàng hậu nương nương đã được thả ra, bà nhất định phải nói cho nương nương biết. Để nương nương giúp bà làm chủ giáo huấn Thái tử.
"Hoàng thượng, người đã mang đến."
Hoàng hậu nâng mắt nhìn đến, liền thấy thân ảnh của Thường ma ma, con mắt trừng lớn, trong lòng kinh hoảng.
Cái tiện tỳ này làm sao lại ở đây, không phải Chu ma ma đã giải quyết ổn thỏa rồi sao.
"A a a....... quỷ a...... quỷ......" Chu ma ma chỉ vào Thường Ma Ma, bị dọa đến nói chuyện đều không lưu loát: "Ngươi......ngươi không phải là đã chết rồi sao...... quỷ..... ngươi là quỷ........"
Bà chắc chắn sẽ không nhớ nhầm, người này lúc trước đều đã chết rồi. Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Chắc chắn là hiện hồn về để báo thù bà!
"Chu ma ma, mở to con mắt của ngươi ra mà nhìn. Đây là người, giữa thanh thiên bạch nhật lấy đâu ra quỷ ?" Hoàng hậu nhíu nhíu mày lại, không vui nói.
Đồ ngu xuẩn, thành sự không có bại sự có thừa.
"Tham kiến Hoàng Thượng. " nàng nói xong thần sắc nhu hòa cúi người hành lễ: "Hoàng Thượng để người truyền thần thiếp tới, chẳng lẽ là vì Thường Ma Ma cái này cố nhân?"
Hoàng Thượng hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Hoàng hậu vậy mà vẫn nhận ra Thường Ma Ma, trí nhớ cũng thật tốt."
Phảng phất như không nghe thấy châm chọc trong lời nói của hắn. Nàng cười nhẹ, liếc nhìn đến Thường ma ma, thần sắc bình thường, nhưng khăn tay lại bị nàng nắm chặt đến nỗi không ra hình dạng.
"Thần thiếp năm đó cùng Lục hoàng hậu tỷ tỷ quan hệ thân thiết. Lại nói lúc mang thai Thái tử cũng là ở trong tẩm cung của tỷ tỷ, tự nhiên sẽ không quên Thường Ma Ma."
【 Đúng là không biết xấu hổ, đã giết người ta rồi, bây giờ còn một hai Lục hoàng hậu tỷ tỷ. Đúng là người không biết xấu hổ trong thiên hạ liền vô địch. 】
"Ngươi độc phụ này, nương nương hảo tâm đem ngươi cùng ở tẩm cung với nàng, ngươi lại đem nàng giết, còn ôm đi Thái tử, hiện tại thế mà còn có mặt mũi gọi nương nương là tỷ tỷ."
Thường Ma Ma hung dữ trừng mắt nhìn hoàng hậu, hận không thể đi lên xé nát gương mặt giả nhân giả nghĩa của nàng.
"Thường Ma Ma, bản cung biết hoàng hậu tỷ tỷ chết ngươi rất khó chịu, nhưng ngươi không thể ăn không nói có vu hãm bản cung."
Thường Ma Ma kém chút bị tức cười: "Nương nương năm đó liền không nên để ngươi vào ở trong cung của nàng, lại càng không nên đối với loại lòng lang dạ sói như ngươi mềm lòng."
Hoàng hậu ánh mắt lóe lên một vòng hận ý, ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch.
Lại nhìn đến Thái tử đang mang bộ dáng thống khổ không nói một lời.
"Thái tử, con cũng cho rằng bản thân không phải hài tử do bản cung sinh sao?"
Hoàng Thượng cầm trên tay chén trà ném thẳng đến chân của nàng.
"Đủ rồi, Thường Ma Ma đã nói hết chuyện xảy ra năm đó. Ngươi không chịu thừa nhận cũng không sao. Trẫm có biện pháp để ngươi mở miệng."
Hoàng hậu trầm thấp cười một tiếng, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía Hoàng Thượng.
"Chẳng lẽ mười mấy năm tình cảm phu thê liền không bằng dăm ba câu của Thường Ma Ma sao? Hoàng Thượng vốn là như vậy, đồng dạng là hoàng hậu, vì sao người đối tỷ tỷ liền có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm, đối thần thiếp cũng chỉ có hoài nghi."
Lục hoàng hậu khi còn sống nàng đấu không lại, bây giờ Lục hoàng hậu đều đã chết, nàng vẫn là đấu không lại.
"Lục hoàng hậu chí ít sẽ không có lòng dạ độc ác như ngươi."
Thường Ma Ma ngẩng đầu, nhìn Thái tử liếc mắt, suy nghĩ dần dần bay xa, lâm vào hồi ức.
"Năm đó, Hoàng hậu nương nương cùng Phương Quý Phi đồng thời có thai, nương nương hảo tâm để Phương Quý Phi đến ở cùng nàng trong cung, có thể chiếu cố lẫn nhau, cùng một chỗ nói chuyện phiếm.
Hậu cung nữ nhân sao có thể không nguy hiểm, huống chi hai người đều mang thai , vạn nhất Phương Quý Phi xảy ra chuyện gì, nương nương tất nhiên thoát không khỏi liên quan.
Cho nên lão nô liền khuyên nương nương, khuyên mấy lần, nương nương đều không nghe, lão nô cũng chỉ có thể đem Phương Quý Phi nhận lấy. Mới đầu hết thảy đều bình an vô sự, nương nương cũng bởi vì có Phương Quý Phi cái này hảo tỷ muội tại, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, lão nô cũng dần dần yên lòng."
Nói đến chỗ này, Thường Ma Ma dừng một chút, trên mặt lộ thần sắc hối hận, tiếp tục nói.
"Thẳng đến ngày ấy, một đêm đầy bão giông, Phương quý phi đột nhiên đau bụng, lão nô biết người là chuẩn bị sinh, liền đi tìm bà đỡ chờ đỡ đẻ.
Nương nương lo lắng Phương Quý Phi xảy ra chuyện, cố ý để lão nô đi hỗ trợ, chính nàng cũng ở bên cạnh trấn an Phương Quý Phi. Phương Quý Phi sinh được hài nhưng lại là tử thai, nàng ôm lấy đứa trẻ khóc không ngừng.
Nương nương nhìn không đành lòng, tiến lên trấn an nàng. Đúng lúc này, nương nương bụng cũng bắt đầu đau, nô tỳ vịn lấy người nương nương đỡ nàng nằm đến bên trên giường, tất cả mọi người bắt đầu luống cuống tay chân giúp nương nương đỡ đẻ, không lâu sau tiếng khóc của hài tử liền vang lên, nương nương sinh hạ một cái tiểu Hoàng tử.
Nàng nhìn tiểu Hoàng tử liếc mắt, nghe bên cạnh thút thít Phương Quý Phi, để lão nô đi mời Hoàng Thượng tới. Nhưng Hoàng Thượng ngày ấy vừa lúc xuất cung, lão nô không nhìn thấy Hoàng Thượng.
Chờ lão nô trở lại cung của nương nương liền nhìn thấy Phương quý phi mang bộ mặt âm tàn dùng gối đầu che kín miệng mũi của nương nương. Nương nương càng dãy giụa Phương quý phi ra tay càng tàn nhẫn hơn."
Trong Ngự thư phòng bầu không khí trở nên mười phần nặng nề, theo lời kể của Thường Ma Ma mỗi chữ đều tràn ngập cỗ bi thương .
Thường Ma Ma hít mũi một cái, thanh âm đều có chút khàn khàn: "Lão nô lúc ấy ngay tại sau tấm bình phong, nghĩ muốn tiến lên trước ngăn cản Phương Quý Phi, nương nương phát hiện lão nô, nàng hướng lão nô lắc đầu, để lão nô đừng đi ra ngoài.
Lão nô chỉ có thể đưa tay che miệng lại, sợ phát ra âm thanh bị Phương Quý Phi phát hiện, nhìn xem nương nương cứ như vậy bị bịt chết."
Nàng biết nương nương vì sao không để cho mình ra ngoài, nếu như mình thật là ra ngoài, bị Phương Quý Phi phát hiện cũng sẽ bị giết chết, như thế sự tình nương nương sinh hạ tiểu hoàng tử liền có thể chôn giấu .
Bởi vì khi đó người bên cạnh nương nương đã bị Phương Quý Phi đuổi đi, thay thành người của mình.
"Những chuyện về sau đó chắc Hoàng thượng người cũng biết. " Thường Ma Ma thu hồi suy nghĩ, lau lau nước mắt: "Phương Quý Phi đem hai đứa bé đổi cho nhau. Nói với Hoàng thượng nương nương là vì khó sinh mà chết. Sự việc khi đó xảy ra đã được hai ngày, những người biết chuyện đều đã bị Phương quý phi diệt khẩu."
Ngu Y Lạc trong lòng thổn thức, nhìn đến Thái tử, nghĩ đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.
【 Thái tử Hoàng Huynh đừng khổ sở, Lục hoàng hậu là yêu huynh, chính là bởi vì yêu huynh, mới không để Thường Ma Ma ra ngoài để bị phát hiện, nàng là dùng năng lực cuối cùng để bảo vệ huynh a. 】
"Người tới, đem Hoàng hậu cùng Chu ma ma tới đây."
Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi đến hoàng hậu tẩm cung, trực tiếp đẩy cửa vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các ngươi thật to gan, vậy mà lại dám tự tiện xông vào cung của Hoàng hậu."
Lan Chi nghe được thanh âm, cất bước đi qua nghiêm nghị quát lớn.
"Hoàng Thượng có lệnh đem Hoàng hậu đi Ngự Thư Phòng, tránh ra, đừng cản trở hoàng lệnh."
Người cầm đầu lập tức đẩy Lan Chi ra, hướng bên trong đi tới.
Hoàng hậu nghe được tiếng bước chân, nhàn nhạt nhìn đến thị vệ.
"Hoàng Thượng để bản cung tới là có chuyện gì ?"
Mấy người ai cũng không có trả lời vấn đề của nàng.
"Hoàng hậu nương nương, mời người!"
Hoàng hậu có chút nhíu mày, nhấc chân đi ra ngoài.
Cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, nàng muốn coi nhẹ nó cũng đều không được.
"Lan Chi." nàng quay đầu nhìn đến Lan Chi khuôn mặt đầy lo lắng ở sau lưng : " Lan Chi, nếu như lần này bản cung thật sự xảy ra chuyện, ngươi liền cầm theo bạc xuất cung đi."
Ngự thư phòng.
Đồng dạng đều bị mang tới Chu ma ma nhìn thấy Hoàng hậu liền vui mừng.
"Nương nương, Hoàng Thượng đây là thả người ra rồi sao?"
" Đi vào nhanh lên."
Thị vệ không kiên nhẫn đẩy bà một cái.
Chu ma ma còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, mấy ngày nay bà đều bị giam trong kho củi, một ngày chỉ đưa một bữa ăn, hiện tại Hoàng hậu nương nương đã được thả ra, bà nhất định phải nói cho nương nương biết. Để nương nương giúp bà làm chủ giáo huấn Thái tử.
"Hoàng thượng, người đã mang đến."
Hoàng hậu nâng mắt nhìn đến, liền thấy thân ảnh của Thường ma ma, con mắt trừng lớn, trong lòng kinh hoảng.
Cái tiện tỳ này làm sao lại ở đây, không phải Chu ma ma đã giải quyết ổn thỏa rồi sao.
"A a a....... quỷ a...... quỷ......" Chu ma ma chỉ vào Thường Ma Ma, bị dọa đến nói chuyện đều không lưu loát: "Ngươi......ngươi không phải là đã chết rồi sao...... quỷ..... ngươi là quỷ........"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà chắc chắn sẽ không nhớ nhầm, người này lúc trước đều đã chết rồi. Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Chắc chắn là hiện hồn về để báo thù bà!
"Chu ma ma, mở to con mắt của ngươi ra mà nhìn. Đây là người, giữa thanh thiên bạch nhật lấy đâu ra quỷ ?" Hoàng hậu nhíu nhíu mày lại, không vui nói.
Đồ ngu xuẩn, thành sự không có bại sự có thừa.
"Tham kiến Hoàng Thượng. " nàng nói xong thần sắc nhu hòa cúi người hành lễ: "Hoàng Thượng để người truyền thần thiếp tới, chẳng lẽ là vì Thường Ma Ma cái này cố nhân?"
Hoàng Thượng hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Hoàng hậu vậy mà vẫn nhận ra Thường Ma Ma, trí nhớ cũng thật tốt."
Phảng phất như không nghe thấy châm chọc trong lời nói của hắn. Nàng cười nhẹ, liếc nhìn đến Thường ma ma, thần sắc bình thường, nhưng khăn tay lại bị nàng nắm chặt đến nỗi không ra hình dạng.
"Thần thiếp năm đó cùng Lục hoàng hậu tỷ tỷ quan hệ thân thiết. Lại nói lúc mang thai Thái tử cũng là ở trong tẩm cung của tỷ tỷ, tự nhiên sẽ không quên Thường Ma Ma."
【 Đúng là không biết xấu hổ, đã giết người ta rồi, bây giờ còn một hai Lục hoàng hậu tỷ tỷ. Đúng là người không biết xấu hổ trong thiên hạ liền vô địch. 】
"Ngươi độc phụ này, nương nương hảo tâm đem ngươi cùng ở tẩm cung với nàng, ngươi lại đem nàng giết, còn ôm đi Thái tử, hiện tại thế mà còn có mặt mũi gọi nương nương là tỷ tỷ."
Thường Ma Ma hung dữ trừng mắt nhìn hoàng hậu, hận không thể đi lên xé nát gương mặt giả nhân giả nghĩa của nàng.
"Thường Ma Ma, bản cung biết hoàng hậu tỷ tỷ chết ngươi rất khó chịu, nhưng ngươi không thể ăn không nói có vu hãm bản cung."
Thường Ma Ma kém chút bị tức cười: "Nương nương năm đó liền không nên để ngươi vào ở trong cung của nàng, lại càng không nên đối với loại lòng lang dạ sói như ngươi mềm lòng."
Hoàng hậu ánh mắt lóe lên một vòng hận ý, ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch.
Lại nhìn đến Thái tử đang mang bộ dáng thống khổ không nói một lời.
"Thái tử, con cũng cho rằng bản thân không phải hài tử do bản cung sinh sao?"
Hoàng Thượng cầm trên tay chén trà ném thẳng đến chân của nàng.
"Đủ rồi, Thường Ma Ma đã nói hết chuyện xảy ra năm đó. Ngươi không chịu thừa nhận cũng không sao. Trẫm có biện pháp để ngươi mở miệng."
Hoàng hậu trầm thấp cười một tiếng, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía Hoàng Thượng.
"Chẳng lẽ mười mấy năm tình cảm phu thê liền không bằng dăm ba câu của Thường Ma Ma sao? Hoàng Thượng vốn là như vậy, đồng dạng là hoàng hậu, vì sao người đối tỷ tỷ liền có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm, đối thần thiếp cũng chỉ có hoài nghi."
Lục hoàng hậu khi còn sống nàng đấu không lại, bây giờ Lục hoàng hậu đều đã chết, nàng vẫn là đấu không lại.
"Lục hoàng hậu chí ít sẽ không có lòng dạ độc ác như ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro