Nghe Lời - Thư Dã

“Anh dỗ em, thế...

Thư Dã

2025-03-04 04:46:32

Chu Ôn Yến lau nước mắt cho cô, giọng khẽ khàng: “Anh biết, chỉ là anh quá muốn được ở bên em.”Trình Tuế Ninh im lặng một lúc, chậm rãi chớp mắt, anh siết chặt vòng tay ôm cô hơn: “Lên xe trước đã, lạnh lắm.”Cô uống say, tâm trạng không tốt, nhưng cũng rất ngoan. Cô ngoan ngoãn trở lại xe, nhưng đến khi lên xe rồi vẫn khóc, kiểu khóc không thành tiếng. Nhìn bề ngoài, Trình Tuế Ninh có vẻ mềm mỏng, nhưng thực ra bên trong lại rất bướng bỉnh, còn giỏi che giấu hơn anh tưởng.Chuyện càng gây tổn thương cho cô, cô càng tỏ ra bình tĩnh.Chu Ôn Yến khởi động xe, vừa lái vừa nhìn cô. Cô vẫn tựa vào cửa sổ, như thể chìm sâu trong cảm xúc của mình, ánh đèn đường lướt qua, phản chiếu đôi mắt đỏ hoe đáng sợ.Chu Ôn Yến xót xa vô cùng, chờ đèn đỏ, anh nghiêng người qua, muốn đỡ đầu cô dựa vào ghế, nếu không thì đường gập ghềnh, dựa vào cửa sổ xe sẽ rất đau.Ngay khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào má cô, Trình Tuế Ninh nghiêng đầu nhìn anh.Đôi mắt cô đầy nước, lông mi cũng vương nước mắt, ánh mắt vừa bướng bỉnh vừa tủi thân, khiến Chu Ôn Yến nghẹn lại, không thở nổi.Ngay lúc anh mềm lòng nhất, khi phòng tuyến trong lòng anh thấp nhất, Trình Tuế Ninh hỏi: “Em cứ tưởng chúng ta chỉ cãi nhau một trận, không ngờ lại là chia tay.”Câu nói ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào tim, đau đến mức không thốt nên lời.Chiếc xe đen dừng lại bên đường, đèn cảnh báo nhấp nháy giữa màn đêm.Chu Ôn Yến mím môi rất chặt, gương mặt tái nhợt, tim như bị một bàn tay bóp nghẹt, đau đớn, bức bối, như thể sắp nghẹt thở. Trình Tuế Ninh vẫn chìm trong cảm xúc, nước mắt thấm ướt cả tóc và má, anh nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai. Anh không biết cô đã uống bao nhiêu, chỉ thấy mặt cô đỏ, cổ cũng đỏ, những chỗ không nhìn thấy có lẽ cũng đỏ.Anh đưa tay rút khăn giấy, còn chưa kịp lấy ra—“Em chỉ tùy hứng một lần, mấy ngày không để ý đến anh, đến khi muốn tìm anh thì anh đã biến mất rồi.”Tờ khăn giấy bị vò chặt lại, Chu Ôn Yến nhìn cô, không nhận ra rằng tay mình đang hơi run. Sau hai giây, anh không kìm được mà nắm lấy tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Cảm giác bất an mãnh liệt lại lan tràn khắp cơ thể. Dường như chỉ khi chạm vào cô, nắm lấy cô, anh mới có được chút cảm giác chân thực.“Em biết là mình đang vô lý, chỉ vì một cái tên con gái thôi. Nhưng đây là lần đầu tiên em yêu, lần đầu tiên có bạn trai. Mọi người đều nói với em rằng anh… bảo em đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần tập trung vào hiện tại là được. Nhưng mà em thích anh lắm, dù có tự cảnh cáo mình bao nhiêu lần, em vẫn không kìm được mà nghĩ đến tương lai của hai đứa mình.”Giọng Trình Tuế Ninh nghẹn ngào, cô nức nở, giọng mũi rất nặng. Những lời này đã ở trong lòng cô từ rất lâu, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ nói ra.Nhưng hôm nay cô đã uống rượu.Trình Tuế Ninh nhìn Chu Ôn Yến, vừa khóc vừa hỏi anh: “Tại sao anh lại biến mất? Tại sao chứ? Chỉ là cãi nhau thôi mà? Tại sao anh lại chọn cách im lặng chia tay? Tại sao lại gửi tin nhắn đó cho em?”Đuôi mắt Chu Ôn Yến cũng đỏ hoe, đường nét cằm siết chặt lại. Anh cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó ôm cô vào lòng, khẽ lặp đi lặp lại bên tai cô không biết bao nhiêu lần câu “Xin lỗi.”Nhưng xin lỗi thì có ích gì chứ.“Không phải anh gửi.” Nói xong, anh lại cảm thấy như đang tự bào chữa cho chính mình, cười khổ một tiếng.Tờ khăn giấy đã ướt đẫm, nước mắt của cô không ngừng rơi, giống như quãng thời gian dài đằng đẵng, tưởng chừng không thể vượt qua được.Giọng Chu Ôn Yến vừa khàn vừa đắng chát: “Có phải em đã rất khổ sở không?”Cô khẽ “ừ” một tiếng, “Rất khổ, cảm giác như chưa bao giờ khổ đến vậy. Tin xấu cứ liên tiếp kéo đến, mỗi ngày em đều cầu nguyện ngày mai chính là tận thế.”Nói xong, cô im lặng hai giây rồi lại nhìn về phía Chu Ôn Yến, nhỏ giọng hỏi: “Anh cũng khổ lắm phải không?”Anh lắc đầu.Trình Tuế Ninh cúi đầu, im lặng thật lâu, giọng nói như mắc kẹt trong cổ họng: “Nói dối.”Rượu khiến đầu óc cô choáng váng, nhưng không phải đến mức chẳng còn ý thức gì. Chiều nay, Giang Tự lại nhiều chuyện mà chủ động thêm cô vào WeChat. Đến khi cô đến chỗ tụ tập, mới nhìn thấy lời mời kết bạn. Vừa bấm chấp nhận, anh ta đã gửi đến mấy cái sticker.Anh ta là anh em của Chu Ôn Yến, nhưng có một số chuyện anh ta không kìm được mà muốn nói. Thế là cứ thế mà gõ một tràng dài, kể hết những chuyện năm đó Chu Ôn Yến từng trải qua, anh đã nghĩ gì, rồi mấy năm nay anh đã sống thế nào.Chữ hiện đầy trên màn hình, Trình Tuế Ninh không dám đọc kỹ, chỉ liếc sơ qua rồi vội vàng tắt màn hình đi.Trong xe rất yên tĩnh, không khí như đông cứng lại, chỉ còn tiếng hô hấp nhẹ nhàng của hai người họ.“Chu Ôn Yến.”Trình Tuế Ninh từ trong những ấm ức ngập trời mà bước ra, nhẹ giọng gọi anh: “Sau này anh nhất định phải trả lời tin nhắn của em, không cần trả lời ngay lập tức, em biết anh bận công việc.”Anh không biết cảm xúc của cô thay đổi thế nào, hơi sững người: “Ừ, anh thấy sẽ trả lời.”Cô tiếp tục: “Em tuy phần lớn thời gian đều là người dễ chịu, nhưng đôi khi sẽ bỗng nhiên ngang ngạnh, anh…”“Anh dỗ em, thế nào cũng dỗ.”Lông mi Trình Tuế Ninh khẽ chớp, giọng nói càng nhẹ hơn: “Anh cũng không được nói chia tay, dù là em nói ra.”Chu Ôn Yến cúi xuống, hôn lên môi cô, nụ hôn sâu cuốn lấy, đến mức đầu lưỡi suýt bị cắn, dù kêu đau cũng không chịu buông.Hơi thở dần trở nên nặng nề, cô gái nhỏ ư ử kêu lên, nước mắt vừa ngừng rơi lại như sắp trào ra lần nữa.Xe khởi động lại, họ trở về căn hộ. Chu Ôn Yến bế cô vào bếp, lấy một chai nước, vặn nắp rồi kề miệng chai lên môi cô. Cô uống một ngụm, sau đó vội vã muốn uống thêm. Anh không ôm cô chắc, nước khoáng đổ xuống, ướt hết cả hai người.Anh cúi mắt nhìn cô, còn cô thì hoàn toàn không nhận ra mình đã làm chuyện hư, vẫn cứ ôm chặt lấy anh.Thấy anh cúi đầu xuống, cô cứ tưởng anh lại muốn hôn mình, lập tức thò lưỡi ra một giây rồi nhanh chóng rụt về.“Đau.”Yết hầu Chu Ôn Yến khẽ lăn, đầu lưỡi đẩy nhẹ vào má, rõ ràng là đang kiềm chế.Cô lại càng tỏ ra vô tội, yếu ớt gọi: “Đau lắm.”Trong nhà vẫn còn thuốc từ lần trước, Chu Ôn Yến định đi lấy. Nhưng cô vẫn còn chưa tỉnh rượu, cứ dính lấy anh, ôm chặt một cách mềm nhũn và bám dính. Nhìn cô như vậy, anh dứt khoát bế cô theo luôn.“Tắm trước hay dán thuốc trước?” Anh hỏi.Lúc này, Trình Tuế Ninh mới nhớ lại chuyện trước khi đi tụ tập, hơi thở phả nhẹ bên tai anh, ngứa ngáy khó chịu, đôi môi còn vô tình chạm vào tai anh nữa.“Không phải em bảo muốn giúp anh tắm sao? Tắm trước đi.” Rồi cô bổ sung, “Em giúp anh tắm.”Chu Ôn Yến thoáng sững lại, vốn chỉ định trêu cô thôi, thế mà cô lại coi là thật.Thấy anh vẫn không động đậy, cô sốt ruột giục: “Nhanh vào phòng tắm đi, quần áo ướt hết rồi, khó chịu quá.”Anh đành phải bước vào phòng tắm, đặt cô lên bệ rửa mặt, sau đó đưa tay bật máy sưởi.Cô chẳng chịu yên, chỉ trong chốc lát đã suýt trượt xuống. Chu Ôn Yến vội vàng đỡ lấy eo cô.Anh cụp mắt nhìn cô, cô cũng ngước lên nhìn anh, rồi bất ngờ ngửa cổ hôn lên yết hầu của anh, nơi vẫn luôn chuyển động lên xuống.Chu Ôn Yến không nói gì, cũng không ngăn lại, chỉ chuyên tâm giúp cô cởi chiếc áo len ướt sũng trên người: “Giơ tay lên.”Cô ngoan ngoãn giơ tay, còn rất biết điều, chủ động cởi cúc áo sơ mi của anh.Ánh mắt Chu Ôn Yến càng lúc càng trầm xuống, hơi nóng từ máy sưởi trên đầu phả xuống, khiến ngọn lửa trong lòng anh càng bùng cháy dữ dội hơn. Anh không biểu lộ gì nhiều, chỉ là…Trên người Trình Tuế Ninh chỉ còn lại chiếc áo hai dây lót bên trong, động tác của Chu Ôn Yến khựng lại, đầu ngón tay lướt nhẹ qua cánh tay cô.Cô giật mình như bị bỏng, cơ thể theo phản xạ run lên một chút, nhưng tất cả sự chú ý đều đặt trên quần áo của Chu Ôn Yến. Cô nắm lấy áo anh, kéo anh lại gần mình hơn, sau đó từng chút một, lần xuống phía dưới, trực tiếp đưa tay đến thắt lưng của anh.Chu Ôn Yến nghe thấy trong đầu mình có sợi dây căng chặt nào đó đứt phựt, nhưng anh vẫn không động đậy, để mặc cô gái nhỏ trước mặt tùy ý làm gì thì làm.Cô chậm rãi, hơn nữa còn không hề thành thạo, động tác vụng về, vất vả lắm mới tháo được thắt lưng, bàn tay còn vô tình chạm vào những nơi khác. Chất liệu của quần jean cứng, cô phải chật vật lắm mới cởi được thắt lưng, tiếp tục kéo khóa quần, nhưng làm thế nào cũng không được. Một lúc lâu vẫn không có tiến triển, cô bèn ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt đầy mong chờ.Đôi mắt Chu Ôn Yến tối đen, sâu thẳm đến mức khiến người ta run rẩy.“Sao thế?” Giọng anh khẽ đến mức gần như không nghe thấy.Trình Tuế Ninh vẫn giữ tay trên khóa quần, “Bị kẹt rồi.”Anh khẽ “ừ” một tiếng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, “Vậy phải làm sao bây giờ?”Cô nói: “Anh đừng như vậy trước, thế thì sẽ không kẹt nữa.”“Anh không có bản lĩnh đó.” Anh nuốt khan, “Em tự nghĩ cách đi.”Trình Tuế Ninh mở to mắt, như thể trừng anh một cái, “Anh cũng chưa giúp em cởi xong.”Anh gật nhẹ, đưa tay vào trong lớp áo hai dây của cô, đột nhiên nới lỏng ra một chút.Cô vẫn còn mặc áo hai dây, nhưng thực tế lại càng khiến người ta không thể rời mắt, vừa che vừa hở, càng gợi cảm hơn.Chu Ôn Yến bắt đầu thấy khó mà kiềm chế.Nhưng tâm trí Trình Tuế Ninh lại đang đặt ở một chuyện khác, cô chớp mắt, khẽ nói: “Thành thạo ghê.”Anh cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn: “Là em dạy anh mà.”Cô nhìn anh, có vẻ không tin lắm.Anh mím môi, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ có một người phụ nữ là em.”Lúc này cô mới ngoan ngoãn đáp một tiếng “ồ”, rồi cúi đầu tiếp tục nghiên cứu chiếc quần jean kia.Trong phòng tắm, máy sưởi đã khiến không gian nóng hừng hực, đến mức chẳng mặc gì cũng cảm thấy oi bức. Chu Ôn Yến không chịu nổi cô cứ chầm chậm trêu chọc như vậy, liền mở cửa buồng tắm kính, bật nước trước, sau đó giúp cô cởi lớp quần áo cuối cùng, đồng thời cũng cởi hết của mình, bế cô bước vào.Bên trong càng nóng hơn, nhiệt độ nước cũng vậy.Nước xối xuống làm ướt mái tóc của Chu Ôn Yến, che đi đôi mắt anh, nhưng không thể che giấu tình ý đang bùng cháy dữ dội.Ánh mắt cô từ từ trượt xuống dưới, dừng lại ở vùng bụng anh. Ban đầu cô nhìn chằm chằm vào vết sẹo kia, vẫn còn lo lắng rằng nó không được dính nước, bàn tay nhỏ định che lại.Nhưng làm sao che nổi, nước len qua từng khe hở, càng khiến người vốn đã căng thẳng trở nên bức bách hơn.“Không sao đâu, đã lành rồi.” Anh trầm giọng nói.Trình Tuế Ninh “ồ” một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn chưa dời đi, lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới.Anh phát hiện, tay siết chặt lấy eo cô, vô thức dùng sức mạnh hơn.Làn da trắng nõn của cô, không rõ là do rượu, hay nước nóng, hay vì anh, mà phủ đầy sắc đỏ mê hoặc.Anh cúi xuống, giọng khàn hẳn đi, hỏi: “Đã từng nhìn thấy chưa?”Trình Tuế Ninh bị hơi nước trong phòng tắm làm cho đầu óc mơ màng, cổ họng và môi bỗng nhiên khô khốc, đầu lưỡi theo bản năng vươn ra, muốn liếm đi những giọt nước chảy xuống.Cô khẽ nói: “Nhìn thấy rồi.”Không chỉ từng nhìn thấy.Nụ hôn của Chu Ôn Yến cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa, rơi xuống như nhấn chìm cô trong cơn lốc nóng bỏng. Eo cô bị siết chặt, làn da kề sát vào nhau.Phòng tắm ngập tràn hơi nước, những giọt nước đọng trên cửa kính mờ mờ ảo ảo, còn trên tấm gương phủ đầy hơi sương, phản chiếu hình ảnh nhập nhòa của hai người.Cô lại kêu đau, đau đến mức chịu không nổi, chỉ biết cắn anh.Bả vai, lồng ngực, cổ… đều bị cô cắn.Chu Ôn Yến chẳng cảm thấy đau, chỉ thấy cô làm nũng đến đáng yêu. Anh nâng cằm cô lên, chiếm lấy đôi môi nhỏ đang bướng bỉnh làm loạn kia.Bàn tay anh lần theo đường cong xương sống, chậm rãi trượt lên, nhẹ nhàng nắm lấy phần da mềm sau gáy, như đang vỗ về một chú mèo nhỏ.…“Còn đau không?” Anh hỏi.Cô bám chặt lấy cổ anh, đôi chân vòng quanh eo, mềm nhũn đến mức chẳng còn chút sức lực nào.Chu Ôn Yến hôn nhẹ lên mí mắt cô, thấy cô không trả lời, tay chậm rãi lần xuống.Cô theo phản xạ khẽ siết người lại, hơi thở của anh cũng theo đó mà nặng nề hơn.Sau đó, cô nhỏ giọng nói: “Căng quá.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Lời - Thư Dã

Số ký tự: 0