Cấp ba - Hết
Thư Dã
2025-03-04 04:46:32
Tám giờ tối, đúng theo thông báo trong nhóm lớp.Trình Tuế Ninh và Lê Lê cùng xuất phát, đến nơi rất đúng giờ. Lê Lê hôm nay cố tình ăn diện một chút, thấy Trình Tuế Ninh chẳng khác gì ngày thường thì không khỏi phàn nàn.“Sao cậu không trang điểm?”Trình Tuế Ninh: “Mình không rành lắm.”Lê Lê trừng mắt nhìn cô: “Thôi vậy, lần sau nhất định mình sẽ sang nhà giúp cậu trang điểm.”“Làm gì có lần sau chứ.”“Nhất định sẽ có mà! Sau này còn bao nhiêu buổi họp lớp nữa cơ.”Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào nhà hàng, nhìn bảng chỉ dẫn rồi đứng chờ thang máy.Trình Tuế Ninh liếc nhìn Lê Lê, giúp cô chỉnh lại phần cổ váy đang bị gấp nếp.Lê Lê thấy cô đứng sát bên mình, chớp mắt mấy cái rồi nói đầy cảm xúc: “Ninh Ninh, cậu như này làm mình muốn yêu cậu quá.”Trình Tuế Ninh ngước mắt nhìn cô, im lặng hai giây rồi cười: “Vậy thì yêu nhau không?”Cổ váy đã được chỉnh ngay ngắn, Trình Tuế Ninh thả tay ra.“Đinh!” Một tiếng vang lên, cửa thang máy mở. Lê Lê khoác tay Trình Tuế Ninh, kéo cô vào trong: “Mình thì được thôi, nhưng cậu có được không? Cậu nỡ bỏ Chu Ôn Yến sao?”Trong thang máy không có ai khác, Lê Lê cứ thế mà nói, Trình Tuế Ninh cũng không ngăn cô ấy lại. Nhưng ngay lúc cửa thang máy sắp khép lại, bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã, có người nhanh chóng đưa tay chắn cửa.Trình Tuế Ninh thấy vậy, theo phản xạ bấm nút mở cửa giúp.Cửa thang máy mở ra hoàn toàn, người đứng ngoài là Lộ Dật Luân. Cậu ta cười với Trình Tuế Ninh và Lê Lê, sau đó ngoảnh đầu gọi người phía sau đang lười biếng bước tới: “Chu Ôn Yến, nhanh lên.”Động tác thu tay của Trình Tuế Ninh hơi khựng lại, tim cũng theo đó mà lỡ nhịp một chút. Chuyện xảy ra quá đột ngột, cô không biết Lộ Dật Luân có nghe thấy câu nói vừa rồi hay không. Cô khẽ nuốt nước bọt, muốn che giấu sự mất tự nhiên, nhưng Lê Lê lại kéo tay cô một cái đầy mờ ám, càng làm cho tình huống trở nên rõ ràng hơn.Trình Tuế Ninh cúi đầu liếc nhìn Lê Lê, thấy cô chẳng nhận ra có gì bất thường, còn cười với cô rồi mấp máy môi, nói ba chữ: “Chu Ôn Yến.”Biểu cảm của Trình Tuế Ninh càng thêm lúng túng. Chỉ trong vòng hai, ba giây, Chu Ôn Yến đã bước vào thang máy, đứng cạnh Lộ Dật Luân, phía trước Trình Tuế Ninh và Lê Lê, cách họ chưa đến nửa mét.Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản với quần jeans, không biết vừa từ đâu đến mà quần áo hơi nhăn. Anh nghiêng đầu, tay vô thức bóp nhẹ cổ mình.“Chậm quá đấy.” Lộ Dật Luân phàn nàn.Chu Ôn Yến nhìn xuống, giọng thờ ơ: “Bắt cậu chờ à?”Lộ Dật Luân liếc anh mấy lần, nhưng không tức giận, chỉ cười hì hì: “Tôi sợ cậu không đến thôi. Ở nhà ngủ sao vui bằng ra ngoài chơi chứ.”Chu Ôn Yến chẳng đáp, chỉ khẽ hừ một tiếng.Phòng đặt trước của lớp ở tầng hai, thang máy đến nơi rất nhanh. Lộ Dật Luân và Chu Ôn Yến ra trước, Lê Lê khoác tay Trình Tuế Ninh, đi phía sau họ.“Cậu nghĩ sao rồi?” Lê Lê nhìn bóng lưng Chu Ôn Yến, khẽ hỏi.Trình Tuế Ninh mím môi: “Vẫn chưa nghĩ xong.”Lê Lê nhìn cô một cái: “Thế thì nghĩ cho kỹ vào nhé.”Trình Tuế Ninh khẽ gật đầu: “Ừm.”*Trong phòng tiệc rất náo nhiệt, hầu hết mọi người đã đến. Nhìn thấy Chu Ôn Yến, đám con trai lập tức ồn ào trêu chọc anh.Anh ung dung bước đến, ngồi vào chỗ trống. Những người khác lập tức không kìm được mà sáp lại bắt chuyện với anh. Nhưng anh chỉ hờ hững, khóe môi khẽ nhếch lên một chút, vẻ thờ ơ như không để tâm.Theo cách sắp xếp thông thường, Trình Tuế Ninh chắc chắn sẽ không ngồi cùng bàn với anh. Nhưng không hiểu sao tối nay, chỉ còn mỗi bàn đó là còn chỗ trống.Lê Lê kéo cô ngồi xuống. Vừa ngồi xong, mấy người bên cạnh nhìn cô một cái, vẻ mặt có chút bất ngờ.Có lẽ vì đã tốt nghiệp nên trên bàn có cả bia, thầy cô nhìn thấy cũng không nói gì. Lê Lê hào hứng rót cho mình một ly, sau đó quay sang nhìn Trình Tuế Ninh.Cô hơi do dự, vừa định gật đầu với Lê Lê thì bỗng nhiên mâm xoay khẽ động. Ngước lên nhìn, cô thấy một lon nước dừa không biết từ khi nào đã xoay đến ngay trước mặt mình.Lê Lê đặt ly bia xuống, cầm lon nước dừa đưa cho cô: “Cậu đừng uống nữa, chúng ta phải có một người tỉnh táo.”Trình Tuế Ninh nghĩ thấy cũng có lý, “Được thôi.”*Buổi tiệc chia tay hôm nay thực ra khá ồn ào. Có lẽ sau đêm nay, có những người cả đời này sẽ không còn gặp lại nhau nữa.Có lẽ vì bầu không khí chia ly và những điều không chắc chắn phía trước, Trình Tuế Ninh bị mấy nam sinh chặn lại để tỏ tình.Cô vừa từ nhà vệ sinh bước ra thì bị một nam sinh chặn đường. Cậu ta đã uống chút bia, mặt đỏ bừng vì men rượu, giọng điệu hơi bối rối:“Thật ra từ năm nhất cấp ba mình đã có cảm tình với cậu, nhưng vẫn luôn không đủ can đảm để nói ra.”Trình Tuế Ninh không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cậu ta. Cậu ta cũng không mong chờ câu trả lời, chỉ cười với cô rồi nói tiếp: “Mình biết mình không có cơ hội. Chỉ là muốn nói với cậu một câu thôi. Trình Tuế Ninh, mình thực sự thích cậu, thích cậu suốt ba năm qua.”Nói xong, cậu ta nhờ chút men say mà dứt khoát quay lưng chạy đi.Trình Tuế Ninh sững người vài giây mới kịp phản ứng, nhìn theo bóng lưng cậu ta, khẽ nói hai chữ: “Cảm ơn.”Trên đường quay lại, cô chợt nghĩ đến lời Lê Lê nói trước đó. Trong lòng có chút rung động.Rốt cuộc có nên nói với Chu Ôn Yến rằng cô thích anh không?Tầng hai của nhà hàng này toàn là phòng riêng. Trình Tuế Ninh đi được vài bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của một cô gái.Giọng rất nhỏ, bị vách tường dày cản lại, nghe có phần nghẹn ngào và kìm nén.Cô cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc.Bước chân khựng lại một chút, nhưng cô không định nghe lén.Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa phòng bao chếch phía trước đột nhiên bị kéo ra. Bên trong tối om, ban đầu không có ai bước ra, chỉ có giọng nói vang lên rõ ràng hơn.“Có phải trong lòng cậu đã có người khác rồi, nên mới không có chút cảm giác nào với mình không?”Giọng nói này… là của Thư Duyệt?Trình Tuế Ninh chợt nhận ra điều gì đó, lập tức muốn rời đi.Cô vừa bước được một bước, liền nghe thấy giọng Chu Ôn Yến đáp lại:“Ừ.”Chỉ một chữ, nhưng bước chân cô lập tức khựng lại. Cảm giác rung động vừa rồi như bị đóng băng.Tiếng khóc của Thư Duyệt càng rõ ràng hơn, cô ta mạnh tay đẩy cánh cửa đang mở rộng ra thêm. Đôi mắt đỏ hoe, vừa bước ra liền nhìn thấy Trình Tuế Ninh.Bốn mắt chạm nhau.Trình Tuế Ninh mím môi, sắc mặt cũng hơi tái đi, bối rối và lúng túng nhìn cô ta.Thư Duyệt trừng mắt với cô một cái, sau đó chạy vào phòng bao của họ.Trình Tuế Ninh đứng yên tại chỗ, tiến không được, lùi cũng không xong.Nhưng điều quan trọng nhất là, chỉ vì một chữ “Ừ” kia mà cả người cô như bị điện giật, máu trong người như chảy ngược.Đầu óc ong ong.Cô vốn đã quen với việc xung quanh anh luôn có những cô gái khác nhau, nhưng khi tận tai nghe thấy điều này một cách thẳng thắn như vậy, cô vẫn không thể tránh khỏi cảm giác đau lòng.Khoảng hai, ba giây sau, một người khác trong phòng cũng bước ra.Bước chân anh có vẻ chậm rãi, dáng vẻ lười biếng. Có lẽ anh không ngờ sẽ gặp cô ở đây, nên hơi ngạc nhiên mà dừng lại.Trong khoảnh khắc đó, không khí và thời gian dường như đông cứng.Là anh phá vỡ sự im lặng trước. Giọng anh hạ thấp xuống: “Trình…”Ngay giây phút nghe thấy giọng anh, nhịp tim cô bỗng chốc nổ tung, đập thình thịch nhanh đến mức khiến cô nghẹt thở.Đầu óc rối bời, lòng dạ rối ren.Cô không đủ can đảm để nghe anh nói tiếp, không biết anh định nói gì, nhưng cô không muốn nghe nữa.Cô quay người, chạy đi.Lúc bỏ chạy, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: May quá. May mà cô chưa nói ra.Nhưng đến khi ngồi xuống, nhịp tim dần dần ổn định lại, cô lại bắt đầu hối hận.Nếu cô nói ra thì sẽ thế nào đây?*“Cậu sao thế? Ra ngoài một lúc mà mắt đỏ hoe cả lên vậy?”Lê Lê quay đầu lại, vừa nhìn thấy Trình Tuế Ninh liền giật mình.Trình Tuế Ninh lắc đầu: “Cậu đừng uống nhiều quá.”Lê Lê ừ một tiếng, rồi lại nói: “Sao giọng mũi cậu nặng thế? Vào nhà vệ sinh một lát mà có chuyện gì à?”Trình Tuế Ninh nhìn quanh, Chu Ôn Yến đã bước vào trong, ở bàn bên cạnh, Thư Duyệt vẫn đang khóc, mấy cô bạn thân bên cạnh dỗ thế nào cũng không được.Chính cô cũng chưa rõ cảm xúc của mình, chỉ nói: “Lát nữa mình kể.”Tối hôm đó, Trình Tuế Ninh cứ thấp thỏm không yên, ánh mắt luôn vô thức hướng về phía Thư Duyệt. Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy hoàn cảnh của mình và cô ấy có phần giống nhau.*Bữa tiệc chia tay kết thúc, mọi người còn kéo nhau đi tăng hai. Lê Lê muốn đi, Trình Tuế Ninh thấy cô ấy uống hơi nhiều nên đành đi cùng.Một đám người huyên náo kéo nhau qua đường, hơi men làm họ thêm bốc đồng, khiến người đi đường và cả xe cộ qua lại đều ngoái nhìn.Mùa này hoa quế vừa nở, hương thơm lan tỏa khắp phố phường.Trình Tuế Ninh dìu Lê Lê, vừa tránh một chiếc xe điện lao vút qua thì vô thức ngoảnh lại.Chu Ôn Yến đi ở phía cuối cùng, bên cạnh có cả nam lẫn nữ, họ ngửa đầu cười nói với anh. Anh nghe có cũng như không, đáp lại đầy hờ hững.Lộ Dật Luân chạy vào một cửa hàng tiện lợi ven đường, chẳng mấy chốc đã chạy ra, ném cho anh một bao thuốc.Anh giơ tay đón lấy, cúi đầu xé lớp vỏ nhựa trong suốt, rút ra một điếu thuốc, ngậm hờ trên môi. Ngọn lửa màu cam lóe lên, điếu thuốc bén lửa.Đó là lần đầu tiên Trình Tuế Ninh thấy Chu Ôn Yến hút thuốc.Phố xá không tối, chỉ là tán cây xanh mướt trong đêm hè che khuất ánh đèn đường màu vàng ấm.Không biết ai nói gì, chân mày anh khẽ giãn ra, thoáng nét cười, cằm hơi nhấc lên, yết hầu càng lộ rõ, nhả ra từng làn khói trắng.Bên tai vang lên tiếng bàn tán của mấy cô gái—“Họ hút thuốc từ khi nào vậy?”“Chắc là hút từ lâu rồi, mấy cậu ấy lúc nào cũng có mùi thuốc lá, bình thường chẳng phải hay lén hút trong nhà vệ sinh sao?”“Hả? Còn Chu Ôn Yến thì sao?”Vòng vo một hồi, chủ đề vẫn quay lại anh. Ai quan tâm mấy nam sinh khác chứ, từ đầu đến cuối, người họ muốn biết chỉ có Chu Ôn Yến mà thôi.“Mình cũng không biết, chưa từng thấy… Nhưng tại sao cậu ấy hút thuốc lại trông đẹp đến thế nhỉ?”“Bởi vì cậu ấy là Chu Ôn Yến.”…Trình Tuế Ninh giả vờ tự nhiên thu lại ánh mắt, nhưng lại bị Lê Lê tóm được.Cô ấy đang ngà ngà say ghé sát tai cô: “Ninh Ninh, cậu có biết ánh mắt cậu vừa nhìn cậu ấy làm người ta rung động thế nào không?”Trình Tuế Ninh theo phản xạ muốn bịt miệng cô ấy lại, Lê Lê bật cười: “Đồ nhát gan.”Tăng hai còn ồn ào hơn trước, tiếng nhạc chát chúa, dù đã qua mười hai giờ khuya vẫn chưa có dấu hiệu tàn cuộc.Trình Tuế Ninh ngồi một góc, có chút mệt mỏi, chỉ khi thấy Lê Lê sắp ngã mới đưa tay kéo cô ấy lại.Chu Ôn Yến và cô cách nhau rất xa, anh cũng rất yên lặng, nhưng sự yên lặng của anh khác với cô. Trình Tuế Ninh có thể lặng lẽ như một người vô hình, còn anh, dù không làm gì cũng đủ khiến mọi ánh mắt đổ dồn.“Gì vậy chứ, sao uể oải thế?” Lộ Dật Luân huých vai anh, “Ra ngoài chơi thì đừng làm mất hứng chứ.”Anh không nói gì, dưới ánh đèn mờ ảo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trình Tuế Ninh.Anh thấy cô lén ngáp vài lần, mí mắt trĩu xuống, lúc nào cũng như sắp khép lại. Nhưng mỗi khi sắp ngủ gục thì lại bị tiếng nhạc giật mình, lập tức mở to mắt.Đèn màu rực rỡ đôi lúc hắt lên người cô, phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô, lấp lánh như phủ một tầng nước mỏng.Tim Chu Ôn Yến bỗng thấy tê dại, chua xót, anh muốn che mắt cô lại, muốn bế cô đến một nơi yên tĩnh để cô ngủ.Nhưng lại sợ làm cô hoảng hốt, anh đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi đứng dậy bước ra ngoài.Chưa đầy vài phút sau, một cô gái có quan hệ khá tốt với Trình Tuế Ninh chủ động đến bắt chuyện: “Mình muốn về trước, đã gọi xe rồi, các cậu có muốn đi cùng không?”Trình Tuế Ninh nhìn Lê Lê đang chơi rất vui, cô gái thấy ánh mắt của cô, liếm nhẹ môi rồi nói: “Muộn quá rồi, mình đi một mình hơi sợ, hình như chúng ta cùng đường mà?”“Ninh Ninh, được không?”Trình Tuế Ninh suy nghĩ hai giây, rồi gật đầu, đúng là muộn quá rồi. “Xe đến chưa?”Cô gái hơi sững lại, quay đầu nhìn ra ngoài rồi gật đầu: “Đến rồi.”“Vậy đi thôi.”Trình Tuế Ninh đỡ Lê Lê đứng lên, cùng cô gái đi ra ngoài.Đến cửa, cô hỏi: “Xe nào vậy?”Cô gái nhìn về phía những chiếc xe đỗ bên đường, sắc mặt thoáng chút bối rối. Đúng lúc này, một chiếc xe bật đèn cảnh báo hai bên.“Chính là chiếc đó.”Chu Ôn Yến không biết từ khi nào cũng đã ra ngoài, đứng ngay phía sau họ, nhìn thấy họ lên xe rồi mới dời ánh mắt đi.Anh đã rời đi quá lâu, điện thoại vẫn không ngừng rung. Vừa quay người, anh vừa bắt máy, nhưng vừa ngước lên liền nhìn thấy Thư Duyệt.Mười phút trước, từ lúc Chu Ôn Yến rời khỏi phòng bao để chặn cô gái kia lại, Thư Duyệt đã nhìn thấy tất cả.Cô ta có chút không dám tin Chu Ôn Yến lại làm chuyện như vậy, tránh đi ánh mắt của mọi người, tìm một người bạn thân của Trình Tuế Ninh rồi giúp cô gọi xe, vậy mà không để cô biết một chút nào.Thư Duyệt luôn nghĩ rằng nếu Chu Ôn Yến thích ai thì anh sẽ phô trương ồn ào, khiến cả thế giới đều biết. Nhưng không ngờ, kiểu người như anh cũng có thể lặng lẽ làm những chuyện như thế này.Cô ta đã đoán rất nhiều cái tên, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến người trong lòng anh lại là…“Là Trình Tuế Ninh sao?” Cô ta nói.Chu Ôn Yến nhíu mày, cúp máy ngay lập tức, ánh mắt cúi xuống, nhìn cô ta đầy vẻ xa cách.Biểu cảm phòng bị ấy khiến Thư Duyệt nhói lòng. Hóa ra thật sự là Trình Tuế Ninh. Cô ta đã đoán rất nhiều người, nếu không tận mắt chứng kiến, cô ta cũng không dám tin Chu Ôn Yến lại thích Trình Tuế Ninh.Lòng cô ta chua xót, bất giác bật cười, giờ thì cô ta đã hiểu rồi, những suy nghĩ vòng vo của anh.Thậm chí, cô ta còn tự hành hạ bản thân mà nghĩ, anh giấu kín đến vậy, rốt cuộc là thích cô ấy đến mức nào chứ?“Mình sẽ không nói cho cậu ấy biết đâu.”Chu Ôn Yến nghe vậy, bước chân thoáng dừng lại rồi tiếp tục đi thẳng.Thư Duyệt nhìn anh lướt qua mình, xoay người nói với theo bóng lưng anh: “Mình đâu có tốt bụng đến thế, làm sao có thể để hai người thuận lợi đến với nhau được.”Chu Ôn Yến cười khẩy một tiếng, bước chân không hề chậm lại.Sau đó, anh lại nán lại thêm hai mươi phút, đợi đến khi tài xế gọi điện báo rằng đã đưa họ về nhà an toàn, anh mới rời đi.Đêm hôm đó, Chu Ôn Yến không ngủ.Anh nghĩ, liệu anh thật sự có thể ở bên Trình Tuế Ninh không?*Vài năm sau.Chu Ôn Yến giật mình tỉnh dậy từ trong mộng. Anh sững sờ vài giây, sau đó vươn tay kéo Trình Tuế Ninh vào lòng.Vốn đã ôm eo cô, lúc này anh càng siết chặt hơn.“Anh sao vậy?” Trình Tuế Ninh cảm nhận được nhịp thở của anh có chút lộn xộn, giọng còn ngái ngủ, khẽ hỏi.Chu Ôn Yến ghé sát lại, hôn cô một cái, giọng trầm thấp: “Không có gì, ngủ tiếp đi.”Trình Tuế Ninh khẽ ừ một tiếng, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa.Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của cả hai.Chu Ôn Yến áp tai vào lồng ngực cô, bỗng nhiên cất giọng: “Vừa rồi anh nhớ lại rất nhiều chuyện hồi cấp ba.”“Ừm?” Trình Tuế Ninh khẽ cựa mình trong vòng tay anh. “Chuyện gì?”“Nhiều lắm.” Cằm anh vùi vào hõm cổ cô, giọng nói hơi trầm thấp, “Hồi đó rất muốn ôm em, muốn đến gần em hơn, nhưng lại không dám.”Giọng điệu này hoàn toàn không giống Chu Ôn Yến chút nào, nhưng lại khiến người ta mềm lòng đến lạ.Trình Tuế Ninh không nhịn được đưa tay xoa nhẹ tóc anh, cô bật cười, giọng nói ngọt ngào như tan vào không khí: “Anh cũng có lúc không dám sao?”Anh ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn cô: “Ừm, chỉ cần liên quan đến em, anh luôn rất nhát gan.”Trình Tuế Ninh mở mắt nhìn anh, giọng điệu cũng chân thành không kém: “Em cũng vậy.”(Toàn văn hoàn.) Tác giả có lời muốn nói:Vậy là câu chuyện đã kết thúc tại đây rồi. Mình cảm thấy hầu hết mọi thứ đều đã được giải thích rõ ràng. Nếu các bạn còn điều gì muốn đọc thêm, có thể mình sẽ để dành cho phiên bản trên Weibo hoặc bản xuất bản nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro