Nghe Lời - Thư Dã

Chiếc cổ trắng...

Thư Dã

2025-03-04 04:46:32

Trình Tuế Ninh thức trắng đêm trong ký túc xá rồi đến phòng tự học. Khuôn viên trường phủ một màu tuyết trắng xóa, đi đâu cũng thấy tuyết, hơi thở cũng mang cảm giác lạnh buốt.Vào giờ này phòng tự học đã có hơn nửa số người, cô ôm sách ngồi mấy hàng cuối. Có lẽ do chọn chỗ không tốt, phía sau là máy điều hòa, gió ấm thổi khiến vừa nóng vừa buồn ngủ, cà phê trong bình giữ nhiệt uống hết cũng không có tác dụng, cả buổi sáng hiệu suất đều thấp.Đến trưa, Tôn Tư Duyệt nhắn tin hỏi cô có thể mang giúp cô ta phần cơm không. Trình Tuế Ninh đồng ý, rồi hỏi cô ta đang ở đâu, cô ta nói đang ở ký túc xá học bài.Trình Tuế Ninh đến căn tin mua hai phần mang về ký túc xá. Tôn Tư Duyệt không nghe thấy tiếng động, đến khi Trình Tuế Ninh đặt cơm bên cạnh mới phát hiện cô đã về.Cô ta lập tức gập màn hình laptop lại, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Nhanh vậy?”Trình Tuế Ninh không để ý “ừm” một tiếng, “Đúng lúc đi ngang qua.”Tôn Tư Duyệt mở hộp cơm dùng một lần, mắt vẫn nhìn Trình Tuế Ninh, cô ta vẫn tò mò về chuyện tối qua: “Mình thấy trên diễn đàn nói Trần Đình Việt tối qua bị đánh, nhưng đọc được nửa bài thì bị xóa rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”“Chỉ là một chút xích mích thôi, cụ thể thế nào mình cũng không rõ lắm.” Trình Tuế Ninh mang cho Tôn Tư Duyệt phần cơm bò theo yêu cầu, còn mình thì tùy tiện mua một tô mì. Nhiệt độ quá thấp, đi về đến ký túc xá thì đồ ăn đã nguội nhiều.Trình Tuế Ninh ăn vài miếng mì, cảm thấy hôm nay mì đặc biệt khó ăn, nhưng chiều có thi nên vẫn phải cố gắng ăn thêm vài miếng nữa mới đặt đũa xuống.Thi vào lúc hai giờ chiều, Trình Tuế Ninh không đọc nổi sách, cô thôi không đọc nữa, đặt báo thức rồi lên giường ngủ.Giấc ngủ này rất say, khi chuông báo thức reo cô giật mình, ngẩn người mấy giây mới dậy được. Trong ký túc xá Tôn Tư Duyệt đã không còn, phần cơm ăn dở vẫn còn ở đó, khi Trình Tuế Ninh sắp ra cửa, do dự liếc nhìn không biết có nên giúp cô ta vứt đi không.Chân vừa định quay lại thì Bách Thanh Nguyên gọi điện đến, cô phân tâm một chút liền quên mất chuyện này.Đến khoảng sáu bảy giờ tối, lúc đó Trình Tuế Ninh đang ở văn phòng của Bách Thanh Nguyên. Trên màn hình máy tính của anh đang mở luận văn của cô, mặt không biểu cảm phê bình cô từng chữ một.Cũng vào lúc này, điện thoại của cô rung lên, lần đầu Trình Tuế Ninh không nghe, lần thứ hai bấm tắt âm, lần thứ ba Bách Thanh Nguyên thấy ba chữ Tôn Tư Duyệt nhấp nháy trên màn hình.Thầy buông chuột, lạnh giọng nói: “Nghe đi.”Trình Tuế Ninh tưởng Tôn Tư Duyệt có việc gấp gì, không ngờ vừa kết nối, cô còn chưa kịp nói.“Trình Tuế Ninh sao cậu không giúp mình vứt cơm trưa đi? Vừa nãy mình vừa vào cửa đã thấy một con chuột chạy qua, aaaaa giờ phải làm sao? Trong ký túc xá có chuột.”Cảm xúc của cô ta rất dữ dội nên giọng cũng rất to, ngay cả Bách Thanh Nguyên đứng bên cạnh cũng nghe rõ mồn một.Trình Tuế Ninh nhận ra ánh mắt của Bách Thanh Nguyên nền cố tình hạ thấp giọng: “Bây giờ mình có việc, hay là đợi mình về tụi mình cùng dọn dẹp ký túc xá rồi mua thêm ít thuốc để trong phòng.”Tôn Tư Duyệt không chịu: “Không, tại cậu hết, chỉ là việc tiện tay thôi mà cũng không chịu giúp, cậu làm bạn cùng phòng kiểu gì vậy?”Trình Tuế Ninh nghe mấy câu này của cô ta thì thấy bực mình, nhưng vì có Bách Thanh Nguyên nên cũng không tiện nổi nóng: “Mình thật sự có việc, cậu tự xử lý trước đi, cậu là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi, mình không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải giúp cậu mọi việc.”Nói xong cô cúp điện thoại, Bách Thanh Nguyên vẫn đang nhìn cô, Trình Tuế Ninh mím môi: “Thưa thầy, tiếp tục đi ạ.”Bách Thanh Nguyên lướt chuột rồi đột nhiên dừng lại, thầy nói: “Cứ tưởng em không có tính khí gì cơ.”Trình Tuế Ninh ngẩng đầu lên nhìn Bách Thanh Nguyên một cách ngạc nhiên, nhưng thầy đã tập trung vào luận văn và tiếp tục chỉ trích cô.Tám giờ tối cô mới ra khỏi văn phòng của Bách Thanh Nguyên. Khi gần đến ký túc xá, Hứa Tiêu gọi điện cho cô.“Chị Ninh Ninh, ừm… chị Tư Duyệt giận lắm, vừa khóc xong. Mà chị ấy rất sợ chuột phải không? Chị ấy sợ phòng các chị… nên nhờ em nói với chị là tối nay chị ấy sẽ ở phòng em, bảo đợi chị dọn dẹp xong rồi mới về.”Trình Tuế Ninh mím chặt môi, cảm thấy Tôn Tư Duyệt vô lý mà còn đi mách trước, “Em nói với cậu ấy, vấn đề của mình thì tự giải quyết đi, tối nay chị cũng không về ký túc, chừng nào cậu ấy chưa giải quyết xong thì mình không về đâu.”Cô thực sự hơi tức giận, nhưng nói xong những lời cứng rắn đó, Trình Tuế Ninh lại thấy mình trẻ con. Cô ôm sách và sổ ghi chép đứng nguyên tại chỗ một lúc, khi có ý thức lại thì đã không hiểu sao đứng trong tàu điện ngầm.Tiếng thông báo ga trong tàu nhắc cô đã đến nơi.Quẹt thẻ ra ga, trong con hẻm nhỏ chỉ có vài ngọn đèn đường, chập chờn sáng tắt. Cao hơn một chút là một luồng ánh sáng trắng chói mắt từ đèn công trường gần đó.Trình Tuế Ninh vừa đi vừa muốn quay lại, nhưng cứ bị cảm xúc và hành vi vừa khó chịu vừa mâu thuẫn đó quấn lấy. Còn cách vài bước nữa thì cô đột nhiên dừng lại, chớp mắt từ từ, tự nhủ trong lòng là nên đi thôi. Giờ đã không còn sớm nên đi tìm khách sạn gần trường để ở.Nhưng ngay khi cô vừa quay người, cánh cửa gỗ nặng nề kia bỗng mở ra, cơ thể cô cứng đờ, nín thở, không dám động đậy.Hai giây.Điều đầu tiên nhìn thấy là mái tóc dài của người phụ nữ.Trình Tuế Ninh sững người.Rồi giây tiếp theo, một người phụ nữ bước ra.Trình Tuế Ninh vốn không muốn nhìn, nhưng đôi mắt không nghe lời, ánh nhìn vẫn hướng về phía người phụ nữ đó.Chị ấy khoảng ba mươi tuổi, mặc áo phao hơi cũ, vừa dịu dàng vừa mang chút cảm giác cũ kỹ. Chị ấy đứng ở cửa một lúc, ánh mắt cứ nhìn vào trong, dường như nghĩ đến điều gì đó, đôi mày nhíu chặt rồi lại dãn ra, định bước đi thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng cửa kẹt mở từ phía sau.Trình Tuế Ninh theo bản năng lùi lại, ẩn mình trong bóng tối bên tường. Trong con hẻm tối mờ, Chu Ôn Yến bước ra từ bên trong, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác đen. Anh cúi đầu không thấy rõ biểu cảm, tay xách một hộp cơm giữ nhiệt.“Thái Đình.” Anh khẽ gọi tên người phụ nữ đó.Thái Đình ngẩng đầu nhìn anh, anh lạnh nhạt nói tiếp: “Mang đồ về đi, những thứ này tôi không cần, sau này cũng đừng mang đến nữa.”“Tôi chỉ muốn cảm ơn thôi.” Thái Đình thật sự chỉ muốn cảm ơn anh, hơn nữa chị ấy đã thấy Chu Ôn Yến đối xử với bản thân mình thế nào, “Ăn mì gói hoài không tốt cho sức khỏe, thật sự chỉ là để cảm ơn anh thôi, tôi biết vụ án của chồng tôi rất phức tạp, nếu không thì lúc đầu đã không…”Chu Ôn Yến chỉ lắng nghe chị ấy nói nhưng không đáp lại gì. Thái độ anh vốn luôn lạnh nhạt, chỉ chuyên nghiệp và nghiêm túc trả lời những việc chính, còn chỉ cần chạm đến chuyện riêng tư dù chỉ một chút là anh không nói gì.Thái Đình đành phải nhận lại hộp cơm giữ nhiệt. Chị ấy mím môi, chuẩn bị chào tạm biệt.Đột nhiên có tiếng động nhỏ từ đằng xa, vì âm thanh hơi lạ nên Chu Ôn Yến nghiêng đầu nhìn về phía đó.Thái Đình lúc vừa ra đã thấy Trình Tuế Ninh, chị ấy đoán tình hình và nói: “Vừa nãy có một cô gái đứng ở cửa có lẽ được một lúc rồi, trông vẻ mặt không được tốt lắm, có lẽ cũng muốn nhờ luật sư Chu giúp đỡ. Sau đó không thấy nữa, bây giờ chắc đã đi rồi, có lẽ là vẫn chưa nghĩ kỹ.”Chu Ôn Yến không lên tiếng, đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm về phía đó. Một lúc sau, dường như đã thấy rõ điều gì đó. Sắc mặt anh thay đổi, nhanh chóng đuổi theo.Thái Đình bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình, những ngày tiếp xúc này, Chu Ôn Yến cho chị ấy cảm giác tính tình rất nhạt nhẽo, mọi hành vi đều rất lý trí và lịch thiệp.Nhưng… bây giờ?Anh chỉ vài bước đã đuổi kịp cô gái đó, tay nắm chặt lấy cô ấy. Thái Đình chưa kịp nhìn rõ dung mạo của cô gái thì đã nghe thấy Chu Ôn Yến nói bằng giọng gấp gáp: “Chị ấy là đương sự thôi, em đừng hiểu lầm.”Thái Đình sững người rồi mỉm cười, chị ấy đã tìm thấy người phụ nữ khiến Chu Ôn Yến có thói quen đó rồi.Trình Tuế Ninh cũng ngẩn người, cô rối rắm không biết phải trả lời anh thế nào, cũng không biết phải giải thích thế nào về lý do mình xuất hiện ở đây.Điện thoại lúc này đổ chuông, cô cúi đầu lấy từ trong áo khoác ra, thấy ba chữ Tôn Tư Duyệt, không muốn nghe.Chuông điện thoại cứ reo liên tục khiến bầu không khí vốn đã kỳ lạ và hơi ám muội càng trở nên kỳ quặc hơn.Đột nhiên trong tầm mắt, bàn tay còn lại của Chu Ôn Yến đưa về phía trước. Trình Tuế Ninh khựng lại, không biết anh định làm gì, tay cô cũng theo đó mà động đậy, tình cờ ngón tay vuốt xuống và nhận cuộc gọi.Tôn Tư Duyệt nghe Hứa Tiêu kể lại, tức đến gần chết. Cô ta nắm chắc tính Trình Tuế Ninh hiền lành nên lại đến quậy lên, vừa thấy điện thoại được kết nối liền lập tức nói liên hồi không ngừng.Tiếng ồn ào hỗn loạn khiến sự khó chịu trước đó trong lòng Trình Tuế Ninh tan biến trong chốc lát. Cô vừa định đưa điện thoại lên tai thì một bàn tay đã nhanh hơn cô một bước cầm lấy điện thoại.Tay anh nắm lấy cô cũng không buông, ngược lại còn sợ cô chạy mất nên dùng thêm vài phần lực. Gió trong con hẻm nhỏ dường như lớn hơn những nơi khác, Trình Tuế Ninh không biết đang nghĩ gì, cổ tay vốn đã định dùng sức nhưng rồi lại buông lỏng.Chu Ôn Yến nhận ra cử chỉ nhỏ này, khóe môi khẽ cong lên rồi mới nói với Tôn Tư Duyệt ở đầu dây bên kia: “Xin chào.”Tôn Tư Duyệt không ngờ là giọng nam, “Anh là ai?”“Luật sư của cô ấy.”Anh vừa nói xong, hàng mi của Trình Tuế Ninh chớp một cái, tim cũng đập theo, theo bản năng lại liếc nhìn anh.Tôn Tư Duyệt kinh ngạc, cảm thấy Trình Tuế Ninh thật sự có vấn đề, “Có cần thiết không? Chuyện nhỏ như vậy mà tìm luật sư? Chỉ vì một chút mâu thuẫn giữa bạn cùng phòng ký túc sao?”Chu Ôn Yến ừ một tiếng, bước đến đứng trước mặt cô, thân thể chắn bớt gió từ đầu hẻm.“Cần thiết chứ.”Tầm nhìn của Trình Tuế Ninh bỗng bị chiếc áo nỉ của anh chắn kín, đột nhiên nhớ ra đây là đêm đông âm mười mấy độ. Luống cuống, cô vội ngẩng đầu nhìn anh, không ngờ ánh mắt lại chạm đúng vào nhau rồi lại vội vàng né tránh.Chu Ôn Yến không dời đi, đôi mắt đen láy chỉ nhìn cô, nhìn đến khi cô thấy né tránh vô ích nên đành phải nhìn lại.Bên tai Trình Tuế Ninh giờ chỉ có thể nghe thấy giọng của Tôn Tư Duyệt, nhưng cụ thể cô ta đang nói gì, cô hoàn toàn không nghe rõ.Chu Ôn Yến đang nói với Tôn Tư Duyệt những điều khoản pháp luật Trình Tuế Ninh cũng không nghe rõ, trong đầu toàn nghĩ, tại sao gió lại lớn thế, tại sao nhiệt độ lại thấp thế.Nghĩ tới nghĩ lui, cơ thể lại thật thà hơn đầu óc, cô đưa tay kéo góc áo nỉ đã lạnh cóng của anh, đi về phía cửa văn phòng luật. Giọng nói của anh ngừng lại một giây, sau đó ngoan ngoãn theo cô vài bước.Cửa văn phòng không đóng kỹ, để hở một khe cửa không to không nhỏ, ánh sáng và hơi ấm từ bên trong thoát ra. Nóng lạnh giao nhau, Trình Tuế Ninh dừng bước chân lại rồi do dự, Chu Ôn Yến không động đậy, mặc cho cô mặt đầy rối rắm để đưa ra quyết định.Trong điện thoại, Tôn Tư Duyệt bị Chu Ôn Yến nói vài câu đã hoảng hốt cúp máy. Anh vẫn không nhúc nhích, cúi mắt nhìn cô gái nhỏ dưới mắt mình.Ngón tay cô vẫn nắm chặt góc áo, ngón cái dùng sức đến trắng bệch.Chu Ôn Yến đang đoán cô đang nghĩ gì, đột nhiên, ánh mắt khẽ lóe, anh thấy vì Trình Tuế Ninh cúi đầu quá thấp, chiếc cổ trắng ngần lộ ra đã phủ đầy ửng hồng.Đây không phải do lạnh.Chu Ôn Yến biết điều này có nghĩa gì, bỗng khẽ cười.Trình Tuế Ninh không biết anh cười gì, cơ thể chợt khựng lại rồi không hiểu sao càng thêm ngượng ngùng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Lời - Thư Dã

Số ký tự: 0