Nghe Lời - Thư Dã

Khoảnh khắc này...

Thư Dã

2025-03-04 04:46:32

“Anh Việt, hình như bên ngoài mưa rồi.”“Mưa cái rắm, đó là mưa tuyết.”“Cũng một ý thôi, hình như lúc chị dâu mới đến không mang ô.”Trần Việt Đình ngẩng mắt nhìn những giọt mưa trên cửa sổ, do dự hai giây, anh ta dụi tắt điếu thuốc trong tay, cầm điện thoại và áo khoác đi ra ngoài.Lúc đóng cửa, phía sau ồn ào: “Anh Việt, không thể dỗ phụ nữ kiểu này được, không thì mất địa vị đấy.”Anh ta cười khẩy một tiếng không đáp lại, cúi đầu gửi hai tin nhắn cho Trình Tuế Ninh, cô không trả lời, vừa định gọi điện thì thấy cảnh này –Trước bức tường phong cảnh màu xám nhạt tinh tế của Quý Lệ, một đôi nam nữ đang đứng. Đuôi mắt cô gái đỏ đến sợ, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, ấm ức không thôi nhìn người đàn ông. Như thể vở kịch tình cảm sướt mướt đã diễn tám trăm lần, anh ta chán nản định thu hồi ánh mắt.Đột nhiên khuôn mặt cô gái từ mờ nhạt trở nên rõ ràng, Trần Việt Đình nhíu mày, bước nhanh qua ôm eo Trình Tuế Ninh: “Sao thế?”Trình Tuế Ninh chật vật cúi đầu, không nói nên lời, chỉ dựa vào lòng anh ta.Trần Việt Đình bị cử chỉ nhỏ này của cô làm vui lòng, hiếm khi nhẹ giọng dỗ dành cô: “Đã nói là lần cuối rồi, em đừng giận anh nữa.”Cô im lặng gật đầu.Xe của anh ta đúng lúc được lái tới, Trần Việt Đình ôm Trình Tuế Ninh lên xe, trước khi đóng cửa xe, anh ta liếc nhìn người đàn ông kia.“Anh quen cô Trình Tuế Ninh đó à?”Lương Xuyên thấy Chu Ôn Yến bỏ lại đám đông, đặc biệt đưa ô cho một cô gái nhỏ. Anh ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại Chu Ôn Yến dường như là người khá lịch thiệp.Chu Ôn Yến chuyển ánh mắt về phía Lương Xuyên: “Anh quen cô ấy?”“Ở giới thượng lưu Bắc Thành ai mà không biết Trình Tuế Ninh.”Lương Xuyên lanh lợi, thấy Chu Ôn Yến không ngắt lời bèn vội vàng ân cần nói hết những gì mình biết: “Người đàn ông vừa rồi tên là Trần Việt Đình, con trai út nhà họ Trần. Khoảng hai ba năm trước có bạn gái chính là Trình Tuế Ninh. Đúng là say mê đắm đuối, nhà họ Trần không đồng ý, ba ngày hai bữa ngăn cấm đôi uyên ương.”Anh ta nói xong lặng lẽ nhìn Chu Ôn Yến, chỉ thấy qua vài giây, anh ngước mắt lên: “Hai năm hay ba năm trước?”Lương Xuyên hơi khó xử: “Cái này tôi không rõ cụ thể, nhưng nhìn cái kiểu Trần Việt Đình quan tâm đó, tôi cảm thấy không chia tay được đâu. Trình Tuế Ninh này thật là không đơn giản, nghe nói năm đó là thủ khoa thi đại học vào Đại học Kinh đô, người đẹp lại thông minh thật sự xuất chúng mọi mặt. Nhưng xuất chúng có tác dụng gì chứ, nhà họ Trần thấy nhiều rồi, người ta chỉ cần môn đăng hộ đối.”Xe của Trần Việt Đình đã không còn tung tích, ánh mắt Chu Ôn Yến vẫn dừng lại ở vị trí đó. Anh không lên tiếng nữa, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út.Lương Xuyên hơi căng thẳng, nuốt nước bọt, liếc mắt lại cẩn thận quan sát Chu Ôn Yến vừa mới về nước này.Chu Ôn Yến là người hơi lạnh lùng, khí chất hòa làm một với đêm mưa tuyết đầu đông hôm nay. Anh rất cao, phong thái rất tốt, tuy lưng không thẳng, cả người cũng thả lỏng, nhưng ai nhìn vào cũng cảm thấy rất quý phái.Trước đây chỉ nghe nói trong giới rằng vị này thâm sâu khó dò, tính tình khó nắm bắt. Hôm nay anh về Bắc Thành, Lương Xuyên nghe được chủ động đi cùng Giang Tự ra đón máy bay, muốn nhân cơ hội gây ấn tượng.Bây giờ Chu Ôn Yến không nói gì, đám người vây quanh vừa rồi còn bị bỏ lại trong đại sảnh, anh ta cũng không dám mạo muội tiếp tục bắt chuyện. Lúc trước trên xe, dưới sự giới thiệu của Giang Tự, anh chỉ mang tính tượng trưng liếc nhìn anh ta một cái. Nói ra vừa rồi mới là câu đầu tiên Chu Ôn Yến chủ động nói với anh ta, còn là vì Trình Tuế Ninh.Lương Xuyên đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa Trình Tuế Ninh và anh, cuối cùng Giang Tự cũng quay lại, anh ta nhìn Chu Ôn Yến một cái, rồi mới liếc nhìn Lương Xuyên.Giọng điệu anh ta có chút được thương mà sợ: “Sao thế? Sao đều đứng đây hứng gió không vào? Không phải đang đợi tôi chứ?”Lương Xuyên vội vàng chủ động đáp: “Gặp phải Trần Việt Đình và Trình Tuế Ninh.”Đuôi mắt Giang Tự nhướng lên, có chút ý vị nhìn về phía Chu Ôn Yến: “Đủ có duyên đấy, vừa về đã gặp.”Thần kinh Lương Xuyên ngửi thấy mùi căng thẳng, nhưng đợi nửa ngày, Chu Ôn Yến cũng không có phản ứng gì.Tối nay họ tổ chức tiệc chào đón Chu Ôn Yến ở Quý Lệ, nhân vật lớn nhỏ đều chen chúc muốn góp mặt. Chỉ là Chu Ôn Yến được mọi người vây quanh như sao vây quanh mặt trăng, cảm xúc không có gì dao động, sau khi uống hai ly rượu thì hết kiên nhẫn.Không ai dám chọc anh, chỉ có thể vội vàng nhìn nhau làm dịu không khí, để bầu không khí náo nhiệt hài hòa.Giang Tự là bạn đại học của anh, quan hệ gần gũi hơn một chút, anh ta châm điếu thuốc ngồi bên cạnh Chu Ôn Yến.“Không phải cậu là người bỏ người ta sao? Bây giờ thấy cô bé bên cạnh có người cậu không thoải mái à?”Chu Ôn Yến dựa vào ghế, lơ đãng cầm bật lửa xoay xoay, đột nhiên dừng lại: “Đưa tôi một điếu.”Giang Tự đưa cho anh một điếu, nhìn chằm chằm sắc mặt anh: “Đừng nói là cậu vẫn nhớ nhung nhé?”Anh ngậm điếu thuốc, đột nhiên cười: “Nếu thật sự thì sao?”“Cậu cứ nghỉ ngơi đi, cho cô bé một con đường sống. Hơn nữa hai năm nay bên cạnh cô ấy cũng có người rồi, còn nhớ cậu là ai nữa?”Chu Ôn Yến toát ra vẻ phóng khoáng, không khẳng định không phủ định hỏi: “Nhà họ Trần có thái độ thế nào?”Giang Tự nói có ẩn ý: “Nhà cậu thái độ thế nào thì nhà họ thái độ thế ấy.”Chu Ôn Yến đột nhiên dừng lại, hồi lâu sau, lại cúi đầu tự giễu cười nhẹ một tiếng.–Trần Việt Đình đỗ xe dưới ký túc xá Trình Tuế Ninh, xe không tắt máy, hơi ấm phả ra từ từ.Im lặng cả đường, đến lúc này, là Trần Việt Đình lên tiếng trước: “Là anh ta à?”Trình Tuế Ninh ngẩn ra, khẽ đáp: “Ừm.”Trần Việt Đình hơi nheo mắt, bây giờ nhớ lại mới thấy người đàn ông đó quen mắt. Anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn Trình Tuế Ninh đang co rúm.“Chu Ôn Yến?”Trình Tuế Ninh hơi nghiêng đầu, không lên tiếng.Trần Việt Đình lưỡi chạm vào má, thấy buồn cười, anh ta cũng thật sự cười một tiếng.“Trình Tuế Ninh, em thật dám nghĩ đấy.”Trình Tuế Ninh cầm túi lên, định mở cửa xe.Đầu ngón tay vừa chạm vào, trong xe liền vang lên tiếng khóa cửa, cô lại im lặng xuống, đợi lời anh ta.“Em không phải định đá anh chứ?”“Không đâu.”Qua hai giây, Trình Tuế Ninh đột nhiên quay đầu nhìn anh ta: “Anh giữ một người không thích anh có mệt không?”Sắc mặt Trần Việt Đình thay đổi: “Xuống đi.”Trình Tuế Ninh nghe lời mở cửa xe, nhanh chóng chui vào ký túc xá.Cô quản lý ký túc xá nghe thấy động tĩnh, nhìn cô vài cái, cô cười cười, ôm túi chạy lên lầu.Mở cửa ký túc xá, Tôn Tư Duyệt đang đứng bên cửa sổ, quay đầu nhìn cô: “Xe Trần Việt Đình vẫn còn dưới lầu kìa.”Trình Tuế Ninh ừ một tiếng, không nhìn, cầm đồ ngủ chui vào phòng tắm.Tắm xong đi ra, Tôn Tư Duyệt đã lên giường. Trình Tuế Ninh thấy cô ta có vẻ đã ngủ nên không dùng máy sấy tóc, lấy khăn tắm lau tóc.Ký túc xá Đại học Kinh đô quá cũ, ký túc xá nghiên cứu sinh đãi ngộ tốt hơn một chút, nhưng cũng không ấm áp lắm.Cô lau khô hơi nước, ngồi trước bàn học một lát, vẫn thấy lạnh đến đau đầu, lại lấy khăn quàng cổ quấn lên.Trên bàn học của Trình Tuế Ninh có một chiếc phong bì tài liệu, cô rất ít khi lấy ra xem. Bên trong có tập hợp các tờ báo khác nhau từ khắp cả nước, nội dung đều khác nhau, điểm giống nhau duy nhất là đều xuất bản vào ngày 19 tháng 1 cùng một năm. Đây là món quà sinh nhật chưa từng được trao, năm đó với tâm tư của một cô gái trẻ, một trong những việc ngốc nghếch nhất cô từng làm là đi sưu tập báo vào ngày sinh của người mình thầm thương.“Cậu vẫn chưa ngủ à? Ngày mai có họp đấy.” Giọng Tôn Tư Duyệt vọng xuống từ trên.Tay Trình Tuế Ninh đang lật báo chợt dừng lại, “Có phải ánh đèn làm phiền cậu không?”Đèn trong ký túc xá đã tắt, chỉ còn để lại một chiếc đèn bàn bảo vệ mắt. Tôn Tư Duyệt ôm chăn nhìn cô, “Không phải, hôm nay cậu về muộn à? Cãi nhau với Trần Việt Đình à?”“Không.”“Mình cảm thấy tối nay không khí giữa hai người không đúng lắm.”Trình Tuế Ninh không đáp lại, cô không thích thảo luận về đời sống tình cảm của mình.Nhưng không ngăn được người khác tò mò, Tôn Tư Duyệt không hiểu sao Trình Tuế Ninh và Trần Việt Đình có thể ở bên nhau. Hai người khác nhau như trời với đất, dù Trình Tuế Ninh xinh đẹp, nhưng ở Đại học Kinh đô người xinh đẹp đâu chỉ mình Trình Tuế Ninh.Cô ta cảm thấy Trình Tuế Ninh không xứng với Trần Việt Đình, dù Trình Tuế Ninh năm nào cũng đạt học bổng quốc gia với điểm số đứng đầu, nhưng dù cô có cố gắng thế nào để so với Trần Việt Đình, cũng chỉ là một cô Lọ Lem từ gia đình bình thường mà thôi.Trần Việt Đình là sinh viên cao học khoa Kinh tế Quản lý bên cạnh, cùng khóa với họ. Quan trọng là gia thế của anh ta, ngay cả ở Đại học Kinh đô – nơi người tài như mây, cũng có thể xếp vào top 3.“Ninh Ninh, mình nhớ cậu học đại học cũng ở Kinh đô, cậu và Trần Việt Đình đã ở bên nhau từ đại học rồi à?”“Không phải.”Tôn Tư Duyệt ngạc nhiên: “Hả? Chẳng phải cậu nói mối tình đầu của cậu là ở đại học sao?”Trình Tuế Ninh để báo về vị trí cũ, “Không phải Trần Việt Đình.”Tôn Tư Duyệt định hỏi gì đó thì điện thoại Trình Tuế Ninh reo, chính là Trần Việt Đình.Xe anh ta vẫn đỗ dưới ký túc xá, vừa rồi anh ta đã hỏi một vòng trong nhóm bạn thân về Chu Ôn Yến, giờ đã nghĩ ra được điều gì đó, “Xuống đây.”Trình Tuế Ninh hơi mệt, “Sắp đến giờ đóng cửa rồi.”Trần Việt Đình chửi một câu, “Đừng tưởng anh không ở trong trường là không biết, ký túc xá Đại học Kinh đô vốn chẳng có giờ đóng cửa.”Trình Tuế Ninh mím môi, “Nói qua điện thoại không được sao?”“Lúc đầu em đồng ý với anh nhanh như vậy, có phải đang coi anh là người thay thế không?”Trình Tuế Ninh im lặng hai giây.“Em giỏi thật đấy.” Trần Việt Đình cười khẩy một tiếng, “Vậy bây giờ thì sao, em định…”Cô ngắt lời, “Em không còn thích anh ấy nữa.”Trần Việt Đình định nói bậy bạ, giọng Trình Tuế Ninh lại vang lên, “Có những chuyện trải qua một lần là đủ rồi.”Lần này đến lượt anh ta im lặng hồi lâu.Chiếc xe dưới lầu cuối cùng cũng đi.Tôn Tư Duyệt tuy chỉ nghe được một phía, nhưng trong đầu đã dựng được toàn bộ ngọn ngành câu chuyện.Cô ta nhìn Trình Tuế Ninh thêm mấy cái, định nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt cô không tốt nên lại thôi.Sáng sớm hôm sau là cuộc họp thường lệ, nói về các vấn đề thí nghiệm như thường lệ, khó khăn vẫn còn đó, chưa có giải pháp thực chất nào.Giáo sư hướng dẫn của Trình Tuế Ninh tên là Bách Thanh Nguyên, thầy rất bận, dẫn hơn mười sinh viên, còn mở công ty bên ngoài. Bách Thanh Nguyên vội vàng họp xong, dặn một câu không hiểu thì hỏi đàn anh đàn chị rồi vội vàng đi ngay.Trong phòng thí nghiệm than phiền vài câu, rồi lại làm việc theo quy trình.Trình Tuế Ninh nhìn máy tính, đang phân tích dữ liệu, xem được vài dòng đã thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không phân tích ra được chỗ nào không ổn, tâm trạng rất tệ.Đến trưa, cô cuối cùng cũng biết tại sao lại tệ.Hôm đó là Tôn Tư Duyệt đề nghị: “Hôm nay đi ăn căng tin số 3 đi, nghe nói món canh trong nồi đất mới ra ngon lắm.”Mấy người trong phòng thí nghiệm đều không có ý kiến.Căng tin số 3 khá xa so với chỗ họ, dọc đường vừa đi vừa trò chuyện. Trong đó có một sinh viên năm nhất cao học tên Hứa Tiêu, người cô thầm thương đã kết hôn, đang cảm thán về mối tình đơn phương của mình.“Thầm thương thật sự quá khổ, khổ nhất là khi mình đau thương sầu não cả nửa ngày, người ta hoàn toàn không biết.”Không hiểu sao Tôn Tư Duyệt lại kéo chủ đề sang Trình Tuế Ninh, “Ninh Ninh, cậu đã từng trải qua chưa?”Hứa Tiêu: “Chắc chắn Ninh Ninh chưa rồi, vừa là học giỏi vừa xinh đẹp, làm sao có thể thầm thương, đừng nói đến chuyện đau khổ.”Trình Tuế Ninh: “Có, có một năm đi du xuân, mình làm cho cả lớp 40 người mỗi người hai loại bánh nhỏ khác nhau. Mình sợ anh ấy không nhận nên nhờ bạn gái thân với anh ấy đưa cho anh ấy. Sau khi anh ấy nhận được thì ngẩng đầu nhìn mình một cái, đó là lần đầu tiên anh ấy nhìn thẳng vào mình.”Hứa Tiêu kêu lên, “Thế này cũng quá thấp thỏm rồi.”Trình Tuế Ninh bình tĩnh nói: “Thế còn chưa là gì, sau đó mình và anh ấy đều thi đỗ Đại học Kinh đô, năm đó môn tự chọn của Đại học Kinh đô bắt buộc phải đến phòng máy để chọn, khoa của anh ấy đăng ký sau mình, mình không có cách nào biết trước anh ấy chọn những gì, sau khi anh ấy chọn xong mình lén quay lại phòng máy tra khóa học của anh ấy rồi đổi sang giống hệt như anh ấy.”“Vậy có ở bên nhau không?”“Có hẹn hò, rồi chia tay.”Lúc này, có người vô tình buột miệng, “Hả? Không phải Trần Việt Đình sao?”Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi xấu hổ.“Không phải.”Trình Tuế Ninh định nói gì đó để xoa dịu không khí, vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Ôn Yến cũng đang ở trong căng tin.Những người khác cũng đều thấy, chủ đề lập tức chuyển hướng.“Đó có phải là Chu Ôn Yến không? Sao phó hiệu trưởng và trưởng khoa Luật cũng ở bên cạnh anh ấy?”“Hiến ân cần thôi, anh ấy học đại học ở khoa Luật Đại học Kinh đô mà, hiếm khi về thăm trường cũ, họ đều phải qua thể hiện sự hiện diện chứ.”Hứa Tiêu và Tôn Tư Duyệt đều không phải sinh viên Đại học Kinh đô, rất tò mò về Chu Ôn Yến.Triệu Diệu tuy cũng không phải, nhưng là thạc sĩ tiến sĩ của trường này, có thời gian học chung với Chu Ôn Yến.Hứa Tiêu hỏi: “Em thấy trên diễn đàn mỗi lần bàn về anh ấy đều bị xóa bài, rốt cuộc có background gì vậy? Sao lại bí ẩn thế.”Triệu Diệu lắc đầu, “Anh cũng không rõ, tin đồn quá nhiều.”Hứa Tiêu thở dài, Tôn Tư Duyệt hỏi: “Anh ấy thật sự đi Stanford học LLM (1) à? Quá giỏi luôn.”(1) LLM (Master of Laws) – một chương trình học thạc sĩ về luật (Legum Magister). Đây là một chương trình đào tạo cao cấp, thường dành cho những người đã có bằng cử nhân luật và muốn nâng cao chuyên môn hoặc tập trung vào một lĩnh vực pháp lý cụ thể.Triệu Diệu: “Cái này là thật, đây chính là người sinh ra ở kim tự tháp mà còn nỗ lực xuất sắc hơn cả em.”Trình Tuế Ninh vẫn không nói gì, cô bưng khay, ngồi xuống theo.Tôn Tư Duyệt và Hứa Tiêu cứ nhìn bàn của Chu Ôn Yến, tường thuật trực tiếp anh đang làm gì.Hiệu trưởng và trưởng khoa ngồi đối diện anh, liên tục nói chuyện với anh. Thái độ của anh rất thoải mái, không hề cung kính với các thầy cô lãnh đạo, nhưng cũng không thể bắt bẻ được điểm nào.Xung quanh đều đang bàn tán nhỏ, có người nói anh đẹp trai, có người nói học lực của anh giỏi, còn có người đang kín đáo thảo luận về background của anh.Tôn Tư Duyệt đột nhiên huých khuỷu tay cô, “Ninh Ninh, sao cậu không nói gì vậy?”Trình Tuế Ninh ngẩng mặt lên, có lẽ là có quá nhiều duyên phận không đáng có, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Chu Ôn Yến.Cô chớp mắt, rồi vội cúi đầu nhìn vào bát canh sườn trong khay, “Không có hứng thú gì.”Triệu Diệu bỗng nhớ ra điều gì, “Ninh Ninh, em học đại học ở Đại học Kinh đô đúng không? Có phải em và Chu Ôn Yến học cùng khóa không? Anh nghe nói trước đây, cậu ấy có một cô bạn gái cũng ở khoa bọn mình, em có biết là ai không?”

Trình Tuế Ninh lắc đầu, giọng điệu rất bình thản, “Không rõ.”

Triệu Diệu tiếc nuối, “Ồ” một tiếng.

Tôn Tư Duyệt đảo mắt, liếc nhìn Trình Tuế Ninh một cái.Hứa Tiêu hiếu kỳ bị khơi dậy, “Bạn gái? Vẫn còn quen nhau à?”

Triệu Diệu đáp, “Hình như chia tay rồi, chắc là lúc Chu Ôn Yến ra nước ngoài thì chia tay thôi.”“Giờ về nước định làm gì?” Viện trưởng Đinh hỏi, ánh mắt nhìn Chu Ôn Yến, người từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ lạnh nhạt. Nhưng nửa tiếng trước, cảm xúc của anh bỗng có gì đó không ổn.

Cách đó không xa, Trình Tuế Ninh vừa ăn xong, đứng dậy cùng bạn rời khỏi căng tin.

Ánh mắt đang dừng lại trên người Trình Tuế Ninh của Chu Ôn Yến được thu về, anh nói, “Vẫn chưa quyết định.”

“Cũng phải, không vội, cứ xem thế nào đã.”Ngay sau đó, Viện trưởng Đinh thấy Chu Ôn Yến đứng dậy, “Cậu đi à?”Anh trả lời qua loa, có phần lộ rõ, “Ừ.”

Viện trưởng Đinh hơi khó đoán thái độ của anh, “Nếu bận thì… cậu cứ…”Chu Ôn Yến đã bước ra khỏi chỗ, những cô gái anh đi ngang qua phản ứng đều có chút khác thường.

Nhưng sự chú ý của anh chỉ đặt lên một người. Cô giữ vẻ mặt bình thản, lướt qua anh như đối diện với một người xa lạ.Ngoài cửa căng tin, không biết từ khi nào Trần Việt Đình đã xuất hiện, Trình Tuế Ninh mỉm cười chạy tới, lao vào vòng tay của anh ta.Chu Ôn Yến nhìn theo bóng lưng hai người ôm lấy nhau, bước chân bất giác khựng lại. Trái tim như bị rút cạn trong thoáng chốc, nỗi chua xót lan tràn khắp nơi.Khoảnh khắc này, anh cuối cùng đã có cảm giác thực sự rằng Trình Tuế Ninh không thuộc về anh.Là không thuộc về anh nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Lời - Thư Dã

Số ký tự: 0