Nghe Lời - Thư Dã

Tuần trăng mật

Thư Dã

2025-03-04 04:46:32

Trình Tuế Ninh định nói là không biết, nhưng tay đã chạm vào mất rồi.Anh hôn cô sâu hơn vài phần, rồi chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bỗng nhiên khựng lại, kiềm chế mà dừng lại.Hơi thở của anh phả bên tai cô, trầm thấp và gấp gáp, còn gợi cảm hơn cả những nụ hôn trực tiếp.Chừng hai ba giây sau, tai và cổ Trình Tuế Ninh đã đỏ rực, lan cả một mảng.Chu Ôn Yến ôm cô đứng dậy, lòng bàn tay đặt lên hai chân cô đang vòng bên hông anh, vỗ nhẹ một cái: “Ôm chặt vào.”Cô khẽ run một chút, theo bản năng siết chặt hơn. Chu Ôn Yến một tay ôm lấy cô, tay còn lại mở vòi sen trong phòng tắm.Nhiệt độ nước được điều chỉnh đến mức thích hợp, anh mới đặt cô xuống, môi cọ nhẹ lên má cô một cách thân mật: “Tắm đi, anh ra ngoài đây. Xong thì gọi anh.”Trước mắt Trình Tuế Ninh vẫn là một màn hơi nước, sắc đỏ trên da chưa tan hết. Trong làn nước ấm, cô khẽ gật đầu, giọng nói như được anh rót cho nước đường ấm áp, mềm mại và ngọt ngào.“Dạ.”Chu Ôn Yến từ phòng tắm bước ra, nhưng không rời khỏi phòng ngủ. Anh đặt laptop lên đùi, vừa làm việc vừa để ý động tĩnh bên trong.Nghe thấy tiếng nước ngừng chảy, anh đặt laptop sang một bên, đi đến cửa phòng tắm.“Xong chưa?”Bên trong, giọng cô nhỏ nhẹ vang lên: “Chờ một chút, em đang mặc đồ.”Cô vừa dứt lời, Chu Ôn Yến đã đẩy cửa bước vào.Trình Tuế Ninh hoảng hốt muốn che người lại, nhưng chẳng biết nên che chỗ nào: “Em bảo đợi một chút mà.”Anh lấy khăn tắm quấn cô lại, tay lướt xuống dưới: “Mặc xong rồi à?”Trình Tuế Ninh ngượng ngùng, không cho anh chạm vào, chỉ ậm ừ một tiếng.“Muốn sấy tóc ngoài kia hay ở đây?” Chu Ôn Yến hỏi.Trình Tuế Ninh nghĩ một lát, thấy trong phòng tắm nhiệt độ hơi cao quá: “Ra ngoài.”Chu Ôn Yến bế cô lên, lấy máy sấy đặt trên bồn rửa mặt, rồi đưa cô về phòng ngủ.Anh ngồi xuống ghế trong phòng, để cô ngồi trên đùi mình. Máy sấy bật ở chế độ gió nhẹ, không quá nóng, từng luồng gió lướt qua.Trình Tuế Ninh hơi nghiêng đầu, tóc cô chạm vào xương quai xanh của anh.Anh mặc áo thun cổ rộng, chỉ cần hơi cúi xuống là dễ dàng nhìn vào bên trong.Ánh mắt Trình Tuế Ninh chợt bắt được thứ gì đó, ngón tay len qua vạt áo anh.Cơ thể Chu Ôn Yến cứng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.Trình Tuế Ninh khẽ xoa nhẹ lên vùng bụng anh. Về thị giác, trông Chu Ôn Yến không vạm vỡ như Hoàng Thần Úy, nhưng từng đường nét cơ thể ẩn dưới lớp áo đều vừa vặn đẹp mắt.Trước đây, Thẩm Nghi Ôn Dao từng bàn luận trong nhóm về kiểu đàn ông nào thích hợp nhất khi lên giường. Trình Tuế Ninh lặng lẽ đọc cả buổi, dù không có đối tượng nào để so sánh, nhưng cô vẫn cảm thấy Chu Ôn Yến là người thích hợp nhất.Khí chất của anh rất phức tạp, vừa có sự kiêu ngạo bẩm sinh, vừa có nét nguy hiểm đầy cám dỗ. Làn da anh trắng, mỗi khi kịch liệt nhất, đuôi mắt anh sẽ đỏ lên, sợi dây chuyền lấp lánh trước mắt cô, động tác càng mạnh, anh lại càng hôn cô dịu dàng hơn.Cô luôn bị anh như thế mê hoặc, không cách nào từ chối.“Xoa gì thế?” Anh hỏi.Hàng mi cô khẽ run, đáp: “Có một nốt ruồi.”“Trước giờ chưa phát hiện ra à?”“Ừm.”Chu Ôn Yến vẫn tiếp tục sấy tóc cho cô, những ngón tay len qua lọn tóc mềm mại.Tiếng máy sấy kêu ù ù bên tai, nhưng đầu óc Trình Tuế Ninh vẫn lởn vởn hình ảnh vừa rồi.Chu Ôn Yến không biết cô đang nghĩ gì, anh cúi đầu, ánh mắt tập trung vào mái tóc cô, nhưng mỗi khi nói, môi lại vô tình chạm nhẹ lên trán cô.Lần này cũng vậy, anh nói: “Chẳng phải đã hôn rồi sao?”Môi anh thực sự lướt qua trán cô rất nhẹ, nhưng cô lại run rẩy dữ dội, đầu ngón tay nóng rực lên.Trình Tuế Ninh định rụt tay lại, nhưng lại như bị ma xui quỷ khiến…Hôn rồi sao? Cô lại sờ thử, vô thức tìm kiếm ký ức.Tóc cô gần như đã khô, Chu Ôn Yến tắt máy sấy, đặt sang một bên, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt cô.“Đang nghĩ gì vậy?” Anh đưa tay vuốt nhẹ má cô.Trình Tuế Ninh cắn môi, lắc đầu: “Không có gì.”Ngón tay anh trượt xuống dưới, chạm vào cằm cô, khẽ bóp nhẹ: “Nói dối.”Cô chớp mi, lại run lên, bởi tay còn lại của anh vừa đánh nhẹ vào mông cô.Lực không mạnh, nhưng kiểu này chỉ trẻ con mới bị đánh, khiến cô càng đỏ mặt hơn.Sau khi đánh xong, anh kéo cô lại gần hơn một chút: “Còn muốn nữa không?”Cô vùi mặt vào hõm cổ anh, giọng nói đáng thương: “Đừng đánh.”“Vậy thì Ninh Ninh không được nói dối.”Anh nói thế, nhưng tay lại không chịu rời đi, còn xoa nhẹ nơi vừa đánh.Trình Tuế Ninh cảm thấy cơ thể mình càng nóng hơn: “Anh đừng…”“Đừng gì?”Cô vùi mặt sâu hơn, toàn thân mềm nhũn, ngay cả muốn cắn anh cũng không có sức: “… Đang nghĩ về anh.”Chu Ôn Yến khẽ “ừm” một tiếng: “Nghĩ gì về anh?”Cô nhắm mắt, buông xuôi: “Muốn ngủ với anh.”Chu Ôn Yến nâng cằm cô lên, hôn nhẹ lên môi cô, giọng nói đầy yêu thương và nét cười: “Hư hỏng quá, Ninh Ninh.”Toàn thân cô đỏ bừng, như thể đã bị nấu chín, chỉ biết vùi đầu vào cổ anh.Chu Ôn Yến đặt cô lên giường, nụ cười vẫn chưa tắt, thấy cô ôm chặt mình không chịu buông, bèn cười khẽ: “Đừng giữ chặt thế, anh chỉ đi tắm thôi.”Trình Tuế Ninh lập tức buông tay, trùm kín chăn trốn vào trong.Anh giữ lấy eo cô, kéo lên một chút: “Ngạt mất.”“Anh mau đi tắm đi.” Cô thúc giục.Chu Ôn Yến “ồ” một tiếng nhưng vẫn chưa đi.Cô len lén mở mắt, thấy anh vẫn nhìn mình, liền vội vàng nhắm lại.Vì không nhìn thấy, nên cảm giác càng rõ ràng hơn.Cô biết anh đang ở ngay gần mình, chỉ cách không đến một centimet.“Đừng giận nữa.”“Không có giận.” Cô đáp.Anh “ừm” một tiếng, nghe như đang qua loa cho xong chuyện.Cô vừa định mở mắt để nói thật sự không giận.Nhưng ngay lúc đó, giọng anh khẽ thì thầm bên tai—“Vài ngày nữa được không? Đến lúc đó, Ninh Ninh muốn ngủ thế nào cũng được.”Trình Tuế Ninh cắn môi, vốn định phớt lờ câu hỏi này, nhưng hai giây sau…Cô chớp mắt, mở mắt nhìn anh:“Được.”Trong mấy ngày tiếp theo, Trình Tuế Ninh không quá bận rộn, cô đã nộp luận văn từ trước. Bách Thanh Nguyên biết cô sắp đi hưởng tuần trăng mật, còn hỏi cô có muốn đi sớm không, có thể duyệt đơn xin nghỉ cho cô.Lúc mới gặp, Trình Tuế Ninh có hơi e ngại vị sếp lớn này, nhưng theo thời gian, cô nhận ra thầy cũng không nghiêm khắc như lời đồn, ngược lại còn khá quan tâm đến sinh viên.“Không cần đâu ạ, cảm ơn thầy.”Bách Thanh Nguyên liếc cô một cái, “Sau khi về, cân nhắc thi nghiên cứu sinh tiến sĩ của tôi đi.”Trình Tuế Ninh hơi ngớ ra, rồi khẽ gật đầu.Hôm đó, cô và Bách Thanh Nguyên trò chuyện rất lâu, từ kế hoạch tương lai đến hướng nghiên cứu của mình. Bách Thanh Nguyên là chuyên gia trong lĩnh vực này, đưa ra cho cô nhiều lời khuyên. Thực ra, từ khi nhận được email của Trình Tuế Ninh, thầy đã rất xem trọng cô.Cô là một sinh viên có tư duy logic tốt, lại rất thông minh. Quan trọng nhất là cô có thể giữ được sự kiên trì. Điều này vô cùng quan trọng, bởi trong ngành này, càng nôn nóng thì càng khó có thành tựu. Dù thỉnh thoảng gặp chuyện, cô vẫn có đôi chút tính khí trẻ con, nhưng lại biết cách điều chỉnh rất nhanh.Nói xong chuyện học hành, Bách Thanh Nguyên hiếm khi hỏi đến chuyện cá nhân của cô: “Cậu ấy đồng ý chứ? Sau này em sẽ càng bận hơn đấy.”Trình Tuế Ninh ngượng ngùng cười, gật đầu: “Bọn em đã bàn bạc rồi, anh ấy rất ủng hộ.”Nhắc đến chuyện này, Bách Thanh Nguyên chợt nhớ đến lần trước mời Chu Ôn Yến ăn cơm.Khi đó có một người bạn làm trung gian, kéo thầy đến chỗ Giang Tự.Nhưng Giang Tự nói Chu Ôn Yến không thích nhận những vụ như vậy, bạn của Bách Thanh Nguyên cũng khuyên thầy đừng quá kỳ vọng.Lúc đó, thầy còn nói với bạn mình: “Kiêu ngạo đến vậy? Chỉ nhận án hỗ trợ pháp lý, đến tiền dâng tận tay cũng không cần?”Người bạn đáp: “Anh cũng không xem cậu ta là ai à? Có thể không kiêu ngạo sao?”Không ngờ sau đó Chu Ôn Yến lại nhận lời, khiến thầy khá bất ngờ.Bách Thanh Nguyên ngước mắt, nhìn Trình Tuế Ninh rồi bỗng nhiên lắc đầu cười. Đúng là, dù cao ngạo đến đâu, ai rồi cũng có điểm yếu thôi.Trình Tuế Ninh thu dọn đồ đạc, lịch sự chào tạm biệt: “Thầy, em đi đây, tạm biệt thầy.”Bách Thanh Nguyên nhìn theo bóng lưng cô khuất sau cánh cửa văn phòng, ánh mắt vô định hướng ra ngoài cửa sổ. Dưới toà nhà giảng dạy, xe của Chu Ôn Yến đã đợi sẵn.Người trong xe thấy Trình Tuế Ninh xuất hiện liền xuống xe, vòng tay ôm cô, mở cửa xe cho cô vào, sau đó mới quay lại ghế lái, lái xe đi.Bách Thanh Nguyên đã quen nhìn đám sinh viên trẻ tuổi yêu đương, nhưng nhìn Chu Ôn Yến như vậy, thầy không nhịn được mà cảm thán: “Chắc phải thích lắm đây.”*Kỳ nghỉ của Trình Tuế Ninh khá thuận lợi, nhưng bên này Chu Ôn Yến thì không dễ dàng như vậy.Anh có quá nhiều công việc cần xử lý, trong thời gian này đã tranh thủ giải quyết tất cả những gì có thể, còn lại đều đổ lên đầu Giang Tự.Chu Ôn Yến dặn dò: “Vụ này xử vào thứ Tư, cậu xem qua đi, đừng để thua. Nếu không tôi về còn phải kháng án nữa.”Giang Tự nhìn anh đầy bất mãn: “Độ khó thế này mà tôi cũng thua thì cậu xem thường tôi quá rồi đấy?”Chu Ôn Yến ngước mắt nhìn anh ta, giọng điệu cực kỳ đáng đánh đòn: “Vậy thì chứng minh đi.”Giang Tự tức đến mức muốn đòi Chu Ôn Yến tăng lương, nhưng nghĩ lại, hình như mình cũng có cổ phần trong văn phòng luật này nên đành nén giận tiếp tục làm việc.Anh ta ta cắm cúi xem tài liệu một lúc, rồi chợt thấy không yên tâm, ngẩng đầu nhìn Chu Ôn Yến: “Nhớ về sớm đấy, đừng có mê muội quá mà không muốn về.”Chu Ôn Yến nhìn anh ta, còn chưa kịp nói gì, Giang Tự đã tiếp lời: “Cậu có thể không muốn về, nhưng Ninh Ninh nhà chúng ta còn phải về kìa, phòng thí nghiệm của cậu ấy cũng bận rộn lắm.”Chu Ôn Yến nhàn nhạt nhắc nhở: “Em ấy được nghỉ hè rồi.”“Đệch?” Giang Tự quên béng mất chuyện đó, kêu lên thảm thiết: “Xin cậu đấy, đừng đợi đến khi khai giảng mới chịu về. Văn phòng luật của chúng ta dù nhỏ và tồi tàn, nhưng vẫn cần cậu trụ vững!”Chu Ôn Yến lười biếng cười khẽ, chẳng trả lời thẳng: “Xem đã.”Giang Tự cúi đầu than trời: Ông trời ơi! Một công tử ăn chơi có thể sống an nhàn như tôi, tại sao lại tự tìm đường chết mà theo chân Chu Ôn Yến chứ?!*Hôm xuất phát, thời tiết rất đẹp.Tối qua, Trình Tuế Ninh ngủ không ngon, mà Chu Ôn Yến vẫn còn nhớ chuyện tối đó.Cả đêm anh đều hỏi cô muốn ngủ anh thế nào, Trình Tuế Ninh bị anh dỗ dành, thử đủ kiểu.Cuối cùng, cô mệt đến mức mí mắt không mở nổi, vậy mà anh vẫn hỏi: “Ngủ đã thoả mãn chưa?”Trình Tuế Ninh khàn giọng, há miệng nhưng không phát ra tiếng. Anh ôm cô ngồi trên người mình, giữ chặt eo không cho trốn, tay còn lại cầm ly nước, đưa đến miệng cô, cho cô uống hơn nửa cốc nước.Nước làm dịu cổ họng, giọng cô mới lắp bắp cất lên, nhưng vẫn khàn khàn, lẫn theo chút giọng mũi: “Còn muốn nữa.”Chu Ôn Yến vừa khẽ động, người cô liền mềm nhũn. Cô ôm lấy cổ anh, vội vàng lắc đầu: “Không phải cái này, là muốn uống nước.”Anh bật cười trầm thấp, mỗi khi cười, cả người đều khẽ run theo.Trình Tuế Ninh đưa tay bịt miệng anh: “Cũng không được cười!”Chu Ôn Yến áp môi vào lòng bàn tay cô, khẽ cắn một cái, rồi lại cầm ly nước đặt lên môi cô: “Bá đạo quá nhỉ.”Trình Tuế Ninh uống một hớp: “Bá đạo đấy.”“Ừ, nên mới khiến anh…”Tim Trình Tuế Ninh đập thình thịch, sợ anh lại nói gì đó, vội vàng cúi xuống hôn anh, tự mình bịt chặt miệng anh.Đến tận khi trời sáng, nếu không phải vì còn phải ra sân bay vào buổi chiều, chắc Chu Ôn Yến vẫn chưa chịu dừng lại.“Ngủ một lát không?” Chu Ôn Yến nhìn quầng thâm dưới mắt cô, đưa tay chạm nhẹ.Trình Tuế Ninh vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần từ tối qua, có chút trốn tránh anh.“Em đừng ngủ rồi lại quên mất đấy.” Anh thì thầm bên tai cô, giọng đầy oán trách.Cái gì chứ!Trình Tuế Ninh trừng mắt nhìn anh, Chu Ôn Yến bật cười, kéo chăn đắp lên cho cô: “Ngủ đi, tối qua em chưa ngủ mà.”“Về sau không được như vậy nữa.”“Như thế nào?” Anh hỏi.“Như tối qua, cả đêm luôn.”Anh nhìn cô một lúc, rồi chợt cười: “Chắc là không được đâu.”“Hả?”Nhìn đôi mắt mở to của cô, anh nói: “Có lẽ còn phải hơn thế nữa.” Editor có lời muốn nói:Thật ra phần Tuần Trăng Mật còn 2 chương nữa mới kết thúc, nhưng có vẻ tác giả đam mê viết ‘HÁT’ nên bị Tấn Giang khóa rồi, mình sẽ cố gắng kiếm nguồn có đăng 2 chương 104,105. Thật sự rất muốn xem độ hot hit của 2 chương ấy thế nào mà lại bị khóa như thế ~~~ Chương 106 đến 113 là phần cấp ba nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Lời - Thư Dã

Số ký tự: 0