Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 10

Nhất Nhân Lộ Quá

2024-11-20 21:29:21

"Đi được bước nào hay bước ấy."

"Phương ca!" Ngô Giang lại từ ngăn kéo lấy ra một con dao gọt hoa quả nho nhỏ, "Dao nhỏ được không."

Phương Việt nhìn con dao kia tựa hồ vặn cái sẽ bị bẻ gãy, sau một lúc lâu không biét nói gì: "Đừng làm khó nó, bỏ đi."

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng tông cửa mãnh liệt, khiến cho cửa ở hai bên giường đều rung lên liên hồi. Ba người tức khắc cương tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng ai nấy đều cùng có suy nghĩ. Nhưng tiếng tông cửa ngược lại càng lúc càng lớn, còn thỉnh thoảng mang theo tiếng rít gào nghẹn ngào. Bên ngoài zombie càng tụ càng nhiều, chúng nó biết nơi này có người sống trốn.

Cửa KTX phần lớn đều được làm từ gỗ, nhìn tình hình, tựa hồ giây tiếp theo sẽ đổ ngay tức khắc. Zombie không có cảm giác đau, chúng hoàn toàn vô tri, cho nên chẳng sợ toàn thân gãy xương cũng có thể bò đánh úp về phía con mồi, cũng bởi vậy, sức lực của chúng nó lớn hơn người thường rất nhiều. Chỉ sợ cửa sẽ bị đâm hư, dù có khóa cũng chẳng được gì. Và kết quả giống nhau, vô số hoạt tử nhân ùa vào, trong căn phòng rộng 12 mét vuông này, họ sẽ trốn ở đâu, thậm chí ngay cả nhảy cửa sổ cũng không thể, bởi vì nơi đây có thiết bị phòng trộm.

Phương Việt không ngờ tới, vốn là vì lựa chọn bảo hộ mình, cuối cùng lại đi đến con đường giao lộ của bao chướng ngại vật.

"Nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ......" Lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh sinh tử, Tiền Giai Hảo sợ hãi vô cùng, xanh cả mặt, nước mắt pử hốc mắt lăn lộn. Cô cảm thấy lần này nhất định chết chắc rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngô Giang tuy rằng cũng sợ hãi, nhưng ở trước mặt nữ sinh không thể yếu thế, nếu không sẽ càng làm cho cô thấy bất an hơn. Cho nên tận lực bảo trì ngữ khí trấn định: "Phương ca...... Cửa không được bao lâu nữa, dứt khoát liều một lần?"

Xem ra chỉ có thể như vậy.

Phương Việt ngưng trọng gật gật đầu, để Ngô Giang vác balo lên, vác lấy balo của mình để trên giường lên, cảm thấy quá nhẹ, lại làm lấy vài bộ quần áo và chăn bông mùa đông từ tủ đồ Ngô Giang ra nói: "Trong chốc lát anh đi mở cửa. Những con zombie kia sẽ đâm một loạt vào, khẳng định sẽ ngã lên nhau, cậu nhân cơ hội dùng thứ này chắn chúng nó."

Như vậy cũng co thể tạm thời ngăn chúng lại, để kéo dài thời gian, chúng sẽ không dậy được.

Ngô Giang thận trọng gật gật đầu. Phương Việt cuối cùng vẫn muốn lấy dao gọt hoa quả đi, đem nó cột vào cây vợt cầu lông, dùng cuộn băng trong suốt quấn mấy vòng. Khi đã chuẩn bị ổn thoả, bọn họ một người cầm vợt đến bên cạnh cửa, một người tới gần mép giường đứng, để chừa một không gian lớn cho zombie. Tiền Giai Hảo theo sát phía sau Ngô Giang.

Ngô Giang hướng Phương Việt gật gật đầu, ý bảo đã chuẩn bị sẵn sàng. Phương Việt hít sâu một hơi, bàn tay cầm lấy nắm khoá cửa, khi tới gần, cả bàn tay cũng run rẩy theo cánh cửa gỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Số ký tự: 0