Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 12

Nhất Nhân Lộ Quá

2024-11-20 21:29:21

"Chính là Phó Thượng!" Phương Việt tùy tiện chỉ ra bên ngoài, "Tôi ở trên lầu thấy bọn họ lên xe đi rồi! Cậu vẫn ngồi ở lầu một, lúc họ rời đi không nói với cậu à?"

Ngô Giang lắc đầu, vươn tay: "Dì giúp việc ấy thấy tay em bị thương, cho nên dì giúp em băng bó, em cũng không chú ý." Bàn tay kia bị zombie cắn, lúc ấy chỉ dùng nước rửa, không xử lý thích đáng, lúc này đã được tỉ mỉ băng bó.

Phương Việt bình tĩnh lại vài phần: "Trở về rồi nói." Đi về phòng, anh bảo Ngô Giang đi tìm dì giúp việc, còn mình lên lầu mặc quần áo. Dáng người Phó Thượng và anh cũng không khác lắm, quần áo mặc vào cũng vừa vặn. Kết quả lúc trở lại phòng khách, Ngô Giang nói đã không thấy dì giúp việc kia đâu.

"...... Mẹ nó." Không biết nên nói cái gì, Phương Việt chửi.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại riêng trong phòng khách đột nhiên vang lên, hai người bị giật mình, ánh mắt đồng thời quay đầu về hướng điện thoại, lại không dám tiếp. Phương Việt đến gần điện thoại, liếc mắt nhìn Ngô Giang một cái. Ngô Giang khẩn trương gật gật đầu, Phương Việt mới chần chờ cầm lấy ống nghe, nhưng không nói gì. Điện thoại kia đầu truyền đến âm lượng cố tình đè thấp vội vàng của Phó Thượng : "Này? Phương Việt?"

"...... Là tôi."

"Được rồi, tôi biết cậu bây giờ không hiểu gì, nhưng thật ra tôi cũng không thể hiểu được." Phó Thượng cũng không nói dài dòng, tiến vào trọng điểm, "Mẹ tôi dường như sớm biết rằng chuyện quái vật, bầ ấy bây giờ muốn đưa tôi đến chỗ của cha."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phương Việt nhíu mày: "Nhưng vì sao......" Vì sao lại như vây....

"Cậu trước đừng nói gì, nghe tôi nói. Bây giờ tôi đang trộm liên lạc với cậu , nếu như bị mẹ phát hiện thì thảm." Bên kia điện thoại cảm khái, "Tôi tự hỏi sao hôm nay mẹ tôi lại thay đổi như thế, ôn nhu như vậy......"

"Nói chính sự."

Phó Thượng dừng một chút, tiếp tục nói: "Tình huống tôi cũng không rõ lắm, mà lúc này chúng tôi đã ra đường cao tốc. Tuy rằng thật ngại quá, nhưng bên kia các cậu chỉ có thể dựa vào chính mình. Đồ trong phòng cậu cứ dùng, đồ ăn đều có, phòng cũng nhiều. Nếu muốn đi, cái xe hôm nay tôi cho cậu mượn, chìa khóa xe ở tủ đầu giường......"

Bên kia lải nhải còn muốn nói gì, lại bị một thanh âm quen thuộc đánh gãy: "Tiểu Thượng, con đang gọi điện thoại sao, cho ai?"

"A ha ha, không có , con lầm bầm lầu bầu thôi." Nói xong, điện thoại liền bị cắt đứt, vang lên thanh âm tút tút

Phương Việt cúp điện thoại, cuối cùng cũng hiểu tình huống. Gia đình có tiền dĩ nhiên biết con đường nào an toàn, người mẹ sau đó sốt ruột chờ con trở về, không ngờ bảo bối của mình khi về còn dắt theo mấy cái đuôi. Bởi vì sợ những cái đuôi đó sẽ quấn lên người trong nhà, liền cố ý phân tán mấy người kia, còn mình tắc lặng lẽ đưa con đi đào tẩu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Số ký tự: 0