Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 16
Nhất Nhân Lộ Quá
2024-11-20 21:29:21
Bên ngoài là địa ngục nhân gian, bên trong cũng
chẳng phải thiên đường, mà là ma quật thị huyết. Hàng người sống sót
đứng xung quanh 'chứng kiến' Long ca làm "Lễ rửa tội", giờ phút này thấy lại xuất hiện người bị hại mới, có người không đành lòng dời ánh mắt,
có người lại mang thần sắc đạm mạc.
"Không được, các người không thể mang cô ấy đi!" Ngô Giang nóng nảy, xông lên định đoạt người, còn chưa chạm đến, đã bị người đàn ông ở sô pha đứng lên giáng một quyền vào bụng, lực lớn làm bụng cậu bị đè ép đến đau. Ngô Giang che bụng lại, liên tục lui về phía sau vài bước.
"Lão tử TM nói rồi, còn dám tranh luận......" Long ca nói còn chưa dứt lời, huyệt Thái Dương đã bị ăn một quyền. Trước mắt gã tối sầm, bị ai đó ném thật mạnh xuống mặt đất.
Phương Việt bóp chặt cổ gã: "Mau cho người thả ra."
Mấy tên đàn em thấy lão đại bị áp chế, luống cuống, buông cô gái ra muốn tới hỗ trợ. Phương Việt quay đầu gọi Ngô Giang, bảo cậu mang vũ khí tới. Đồ bị thu đều đặt phía sau sô pha, Ngô Giang nhịn xuống cơn đau bụng, vội vàng chạy tới tìm vũ khí, còn chưa kịp nhặt lên, sau ót đã bị một vạy kim loại chạm vào.
"Giơ lên tay, đừng để tao thấy mày làm gì mờ ám."
Ngô Giang cứng đờ —— là súng?
Phương Việt bị đám đàn em vây quanh, anh nhìn vòng người chung quanh, lại nhìn thấy thứ đen ngòm đối diện mình. Phương Việt không dám làm càn, giơ tay đặt lên đầu chậm rãi đứng lên, sợ động tĩnh quá lớn dẫn người lau súng cướp cò.
Long ca vuốt cổ bị bóp tạo nên hồng ấn, thủ hạ muốn đi dìu gã lại bị một tay đẩy ra. Gã đứng dậy, sửa lại cổ áo, lại giơ tay vỗ nhẹ mặt Phương Việt, cười lạnh: "Muốn ăn hành hả, thằng nhóc?" Giây tiếp theo, sắc mặt khẽ biến, một quyền mạnh mẽ tung đến.
Cả người Phương Việt bị ngã trên mặt đất, hàm răng cắn mạnh lên đầu lưỡi, miệng hộc ra máu đỏ tươi. Còn chưa xong, gã vẫn hận không tay đấm chân đá, gã chăm chăm vào đá rất ngoan vào một bộ phận.
Phương Việt không ngờ tới, trong tay đám người này lại có loại vũ khí đó. Ở A quốc, dùng súng là phạm pháp, súng ống lại càng khó tới. Cứ coi như những người này là xã hội đen, cũng có lẽ chỉ là bang phái nhỏ không có danh, nhưng nhân số cũng không thể đông như vậy?
Long ca phát tiết một hồi lâu mới dừng lại, ngực phập phồng kích động len xuống. Bởi vì bị họng súng chĩa vào, Phương Việt không dám đánh trả. Hàm rằn anh đã thả lỏng, chảy ra không ít máu, miệng đầy mùi tanh.
Long ca ngồi xổm xuống kéo lấy tóc của Phương Việt cưỡng bách anh nhìn về phía mình, cười như không cười: "Ông đây không muốn lãng phí đạn, nằm chờ chết đi." Nói xong hung hăng ấn đầu Phương Việt đập xuống sàn nhà, tiêng động mạnh phát ra khiến người ta sợ hãi, tiếp theo đưa đám đàn em rời đi.
"Không được, các người không thể mang cô ấy đi!" Ngô Giang nóng nảy, xông lên định đoạt người, còn chưa chạm đến, đã bị người đàn ông ở sô pha đứng lên giáng một quyền vào bụng, lực lớn làm bụng cậu bị đè ép đến đau. Ngô Giang che bụng lại, liên tục lui về phía sau vài bước.
"Lão tử TM nói rồi, còn dám tranh luận......" Long ca nói còn chưa dứt lời, huyệt Thái Dương đã bị ăn một quyền. Trước mắt gã tối sầm, bị ai đó ném thật mạnh xuống mặt đất.
Phương Việt bóp chặt cổ gã: "Mau cho người thả ra."
Mấy tên đàn em thấy lão đại bị áp chế, luống cuống, buông cô gái ra muốn tới hỗ trợ. Phương Việt quay đầu gọi Ngô Giang, bảo cậu mang vũ khí tới. Đồ bị thu đều đặt phía sau sô pha, Ngô Giang nhịn xuống cơn đau bụng, vội vàng chạy tới tìm vũ khí, còn chưa kịp nhặt lên, sau ót đã bị một vạy kim loại chạm vào.
"Giơ lên tay, đừng để tao thấy mày làm gì mờ ám."
Ngô Giang cứng đờ —— là súng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Việt bị đám đàn em vây quanh, anh nhìn vòng người chung quanh, lại nhìn thấy thứ đen ngòm đối diện mình. Phương Việt không dám làm càn, giơ tay đặt lên đầu chậm rãi đứng lên, sợ động tĩnh quá lớn dẫn người lau súng cướp cò.
Long ca vuốt cổ bị bóp tạo nên hồng ấn, thủ hạ muốn đi dìu gã lại bị một tay đẩy ra. Gã đứng dậy, sửa lại cổ áo, lại giơ tay vỗ nhẹ mặt Phương Việt, cười lạnh: "Muốn ăn hành hả, thằng nhóc?" Giây tiếp theo, sắc mặt khẽ biến, một quyền mạnh mẽ tung đến.
Cả người Phương Việt bị ngã trên mặt đất, hàm răng cắn mạnh lên đầu lưỡi, miệng hộc ra máu đỏ tươi. Còn chưa xong, gã vẫn hận không tay đấm chân đá, gã chăm chăm vào đá rất ngoan vào một bộ phận.
Phương Việt không ngờ tới, trong tay đám người này lại có loại vũ khí đó. Ở A quốc, dùng súng là phạm pháp, súng ống lại càng khó tới. Cứ coi như những người này là xã hội đen, cũng có lẽ chỉ là bang phái nhỏ không có danh, nhưng nhân số cũng không thể đông như vậy?
Long ca phát tiết một hồi lâu mới dừng lại, ngực phập phồng kích động len xuống. Bởi vì bị họng súng chĩa vào, Phương Việt không dám đánh trả. Hàm rằn anh đã thả lỏng, chảy ra không ít máu, miệng đầy mùi tanh.
Long ca ngồi xổm xuống kéo lấy tóc của Phương Việt cưỡng bách anh nhìn về phía mình, cười như không cười: "Ông đây không muốn lãng phí đạn, nằm chờ chết đi." Nói xong hung hăng ấn đầu Phương Việt đập xuống sàn nhà, tiêng động mạnh phát ra khiến người ta sợ hãi, tiếp theo đưa đám đàn em rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro