Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 49
Nhất Nhân Lộ Quá
2024-11-20 21:29:21
"A a a a a!"
Trần Cảnh Tông đau đớn muốn chết, mất máu quá nhiều không còn thần chí không rõ nên bởi vậy giảm bớt, ngược lại càng cảm nhận được một nhát xuyên tim đau đớn thế nào.
Vì sao, vì cái gì! Hăn không phải nguồ trọng sinh sao, vì sao còn tồn tại tên khốn này. Không chỉ có năm lần bảy lượt cản trở hắn, còn muốn đưa hắn vào chỗ chết!
A...... Đúng rồi. Nhất định là Phương Việt, người này nhất định là chịu sự sai sử của anh ta mới đến giết hại mình.
trong lòng Trần Cảnh Tông mang hận ý càng thêm sâu nặng, giờ lại càng tê tâm liệt phế đau đớn, hợp nhau thâm nhập cốt tủy. Hắn thề, nếu có thể trở lại một lần, sẽ không kéo dài như vậy nữa. Cho dù bại lộ thân phận thì có gì quan trọng, dù sao cũng không ai để ý. Chỉ cần có thể xử lý Phương Việt trước tiên, còn có tình nhân của anh ta, hắn đều muốn phải trả giá.
"Là Phương Việt đúng không?" Trần Cảnh Tông thống khổ nói, "Là anh ta bảo mi tới giết ta!"
"Vui đùa cái gì vậy." Bạch Phong rút dao từ eo hắn, thay đổi một nơi khác đâm vào —— thân thể người con trai bị đâm đến đau đớn muốn giãy lên thì bị gắt gao đè xuống.
"Ta chỉ đơn thuần muốn nhìn mi khó chịu mà thôi."
Cho dù uống nước suối, nhưng mất máu như vậy thì sớm hay muộn cũng chết. ý thức Trần Cảnh Tông dần dần mơ hồ, nhưng cừu hận trong lòng lại buộc hắn nỗ lực bảo trì thanh tỉnh. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Phương Việt...... Anh ta có gì tốt? Đáng giá để mi giúp như vậy sao?" Nói nói, Trần Cảnh Tông lại cười rộ lên, tựa hồ tinh thần đã điên cuồng, "Mi chỉ bị anh ta lợi dụng thôi! Chờ đi, sớm hay muộn cũng có một ngày, mi cũng sẽ rơi vào kết cục giống ta!"
"Câm miệng." Bạch Phong cuối cùng một đao đâm vào dây thanh của hắn, hoàn toàn kết thúc tánh mạng người này, "An tĩnh đến cõi chết không tốt sao."
Có lẽ Trần Cảnh Tông nằm mơ cũng không nghĩ tới, khi mình trọng sinh lại có kết quả này. Lẻ loi một mình, ở thành thị xa lạ bị người ngược đãi đến chết. Nếu không gian còn không mất đi hiệu lực, có lẽ có thể kéo dài hơi tàn một thời gian. Nhưng ai có thể nghĩ đến, ngoài ý muốn lại chứng minh cho sự "Ngoài ý muốn" đó —— nó bị thu trở về.
Khả năng có lẽ từ khi nước suối không thể chữa khỏi mặt của Lộ Tiếu, thậm chí sớm hơn, không gian đã có dấu hiệu mất đi hiệu lực, đáng tiếc Trần Cảnh Tông hoàn toàn không hề chú ý. Bởi vì hai mắt hắn đã bị cừu hận cùng lửa giận che mất, một lòng chỉ nghĩ báo thù.
Tuy rằng không gian mất đi, nhưng cha mẹ hắn vẫn tồn tại trong không gian. Ai cũng không biết hai người sau này sẽ thế nào, khả năng sẽ ở nơi thế ngoại đào nguyên sinh hoạt cả đời. Có núi, có nước, còn có đồ ăn từ thiên nhiên, chỉ là sẽ không còn được thấy lại cuộc sống ngoài kia.
Trần Cảnh Tông đau đớn muốn chết, mất máu quá nhiều không còn thần chí không rõ nên bởi vậy giảm bớt, ngược lại càng cảm nhận được một nhát xuyên tim đau đớn thế nào.
Vì sao, vì cái gì! Hăn không phải nguồ trọng sinh sao, vì sao còn tồn tại tên khốn này. Không chỉ có năm lần bảy lượt cản trở hắn, còn muốn đưa hắn vào chỗ chết!
A...... Đúng rồi. Nhất định là Phương Việt, người này nhất định là chịu sự sai sử của anh ta mới đến giết hại mình.
trong lòng Trần Cảnh Tông mang hận ý càng thêm sâu nặng, giờ lại càng tê tâm liệt phế đau đớn, hợp nhau thâm nhập cốt tủy. Hắn thề, nếu có thể trở lại một lần, sẽ không kéo dài như vậy nữa. Cho dù bại lộ thân phận thì có gì quan trọng, dù sao cũng không ai để ý. Chỉ cần có thể xử lý Phương Việt trước tiên, còn có tình nhân của anh ta, hắn đều muốn phải trả giá.
"Là Phương Việt đúng không?" Trần Cảnh Tông thống khổ nói, "Là anh ta bảo mi tới giết ta!"
"Vui đùa cái gì vậy." Bạch Phong rút dao từ eo hắn, thay đổi một nơi khác đâm vào —— thân thể người con trai bị đâm đến đau đớn muốn giãy lên thì bị gắt gao đè xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta chỉ đơn thuần muốn nhìn mi khó chịu mà thôi."
Cho dù uống nước suối, nhưng mất máu như vậy thì sớm hay muộn cũng chết. ý thức Trần Cảnh Tông dần dần mơ hồ, nhưng cừu hận trong lòng lại buộc hắn nỗ lực bảo trì thanh tỉnh. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Phương Việt...... Anh ta có gì tốt? Đáng giá để mi giúp như vậy sao?" Nói nói, Trần Cảnh Tông lại cười rộ lên, tựa hồ tinh thần đã điên cuồng, "Mi chỉ bị anh ta lợi dụng thôi! Chờ đi, sớm hay muộn cũng có một ngày, mi cũng sẽ rơi vào kết cục giống ta!"
"Câm miệng." Bạch Phong cuối cùng một đao đâm vào dây thanh của hắn, hoàn toàn kết thúc tánh mạng người này, "An tĩnh đến cõi chết không tốt sao."
Có lẽ Trần Cảnh Tông nằm mơ cũng không nghĩ tới, khi mình trọng sinh lại có kết quả này. Lẻ loi một mình, ở thành thị xa lạ bị người ngược đãi đến chết. Nếu không gian còn không mất đi hiệu lực, có lẽ có thể kéo dài hơi tàn một thời gian. Nhưng ai có thể nghĩ đến, ngoài ý muốn lại chứng minh cho sự "Ngoài ý muốn" đó —— nó bị thu trở về.
Khả năng có lẽ từ khi nước suối không thể chữa khỏi mặt của Lộ Tiếu, thậm chí sớm hơn, không gian đã có dấu hiệu mất đi hiệu lực, đáng tiếc Trần Cảnh Tông hoàn toàn không hề chú ý. Bởi vì hai mắt hắn đã bị cừu hận cùng lửa giận che mất, một lòng chỉ nghĩ báo thù.
Tuy rằng không gian mất đi, nhưng cha mẹ hắn vẫn tồn tại trong không gian. Ai cũng không biết hai người sau này sẽ thế nào, khả năng sẽ ở nơi thế ngoại đào nguyên sinh hoạt cả đời. Có núi, có nước, còn có đồ ăn từ thiên nhiên, chỉ là sẽ không còn được thấy lại cuộc sống ngoài kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro