Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 51
Nhất Nhân Lộ Quá
2024-11-20 21:29:21
Qua được một tuần, vẫn không có tin tức của
Bạch Phong. Phương Việt mỗi ngày đều lái xe đạp đi ra ngoài tìm, lại vẫn không tìm thấy manh mối, nhưng lại phát hiện một vài thứ đồ vật khác.
Tỷ như thành phố này không khác gì một ốc đảo, dị hình thiếu đến đáng
thương, một mình một người cũng có thể yên tâm lớn mật mà ở bên ngoài
rong chơi. Thế nhưng, người sống ở đây lại không nhiều lắm. Quanh đây
đều là phòng ốc trống không, siêu thị là một mảnh hỗn độn.
"Con đã trở về."
Tới chạng vạng, Phương Việt đi bộ một ngày ở ngoài rốt cuộc trở về. Nhưng trong phòng một mảnh đen tối, ông Phương tựa hồ còn chưa trở về. Ấn chốt mở, đèn "tách" một tiếng sáng, quả nhiên không có một bóng người.
Tầm mắt Phương Việt nhìn sang phòng ba mẹ, giật mình, từng bước bước đến gần. Tay đặt lên nắm tay, nhẹ nhàng xoay tròn —— "rắc", mở khóa.
Quả nhiên không đơn giản như vậy. Phương Việt nhíu mày. Ngày đó về sau, ba tuy rằng ngầm đồng ý cho anh về nhà, lại không chịu để anh tiến vào phòng ngủ. Bởi vì anh muốn tìm Bạch Phong, cho nên mỗi ngày đều đi sớm về trễ, thường khi anh ra cửa thì mẹ cũng chưa tỉnh, khi trở về mẹ đã ngủ, chưa bao giờ tận mắt gặp mặt.
Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng về nhà. Nơi quanh đây đều đi tìm hết, sau đó cũng đi xa hơn để tìm, không thể lại lãng phí thời gian, cho nên vô luận như thế nào cũng muốn hôm nay phải gặp được mẹ.
Đi một ngày xe, Phương Việt cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhớ tới tủ lạnh hẳn là sẽ còn nước khoáng lạnh, liền đi vào phòng bếp. Tủ lạnh cũng khá lớn, mặt ngoài ố vàng, tầng dưới thì khi lạnh khi mát.
Còn chưa mở tủ lạnh ra, liền nghe thấy thanh âm cửa mở. Ba Phương mang theo một đống đồ vật đi vào, thấy anh đứng trước tủ lạnh, sắc mặt khẽ biến, phẫn nộ nói: "Con đang làm gì vậy"
Thật là kỳ quái, hiện tại như mặc kệ anh có làm cái gì đều sẽ làm ba phải khẩn trương.
"Lấy nước."
"Ác...... Con cứ lấy đi" ba Phương hòa hoãn xuống, "Ở tầng trên."
Tủ lạnh có một ít dưa và trái cây, ngăn kéo có mấy bình nước khoáng. Phương Việt lấy ra uống một ngụm, lại nói: "Ba, con muốn nói với ba một việc. Bạn của con mất tích còn chưa tìm được, cần phải đi đến nơi xa hơn để tìm, có lẽ không thể về nhà được." Anh dừng một chút, "Trước khi đi con muốn gặp mẹ. Con biết thân thể mẹ không thoải mái, sẽ không làm bà ấy mệt."
Nhưng ba Phương không chút do dự cự tuyệt: "Không được."
"Vì sao? Mẹ không thể không nhớ đến con."
"Ba đã nói rồi, bà ấy hiện tại không thể chịu đựng kích thích."
Phương Việt trầm mặc trong chốc lát: "Ba, mẹ có phải bị bệnh hay không?"
"Con đã trở về."
Tới chạng vạng, Phương Việt đi bộ một ngày ở ngoài rốt cuộc trở về. Nhưng trong phòng một mảnh đen tối, ông Phương tựa hồ còn chưa trở về. Ấn chốt mở, đèn "tách" một tiếng sáng, quả nhiên không có một bóng người.
Tầm mắt Phương Việt nhìn sang phòng ba mẹ, giật mình, từng bước bước đến gần. Tay đặt lên nắm tay, nhẹ nhàng xoay tròn —— "rắc", mở khóa.
Quả nhiên không đơn giản như vậy. Phương Việt nhíu mày. Ngày đó về sau, ba tuy rằng ngầm đồng ý cho anh về nhà, lại không chịu để anh tiến vào phòng ngủ. Bởi vì anh muốn tìm Bạch Phong, cho nên mỗi ngày đều đi sớm về trễ, thường khi anh ra cửa thì mẹ cũng chưa tỉnh, khi trở về mẹ đã ngủ, chưa bao giờ tận mắt gặp mặt.
Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng về nhà. Nơi quanh đây đều đi tìm hết, sau đó cũng đi xa hơn để tìm, không thể lại lãng phí thời gian, cho nên vô luận như thế nào cũng muốn hôm nay phải gặp được mẹ.
Đi một ngày xe, Phương Việt cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhớ tới tủ lạnh hẳn là sẽ còn nước khoáng lạnh, liền đi vào phòng bếp. Tủ lạnh cũng khá lớn, mặt ngoài ố vàng, tầng dưới thì khi lạnh khi mát.
Còn chưa mở tủ lạnh ra, liền nghe thấy thanh âm cửa mở. Ba Phương mang theo một đống đồ vật đi vào, thấy anh đứng trước tủ lạnh, sắc mặt khẽ biến, phẫn nộ nói: "Con đang làm gì vậy"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật là kỳ quái, hiện tại như mặc kệ anh có làm cái gì đều sẽ làm ba phải khẩn trương.
"Lấy nước."
"Ác...... Con cứ lấy đi" ba Phương hòa hoãn xuống, "Ở tầng trên."
Tủ lạnh có một ít dưa và trái cây, ngăn kéo có mấy bình nước khoáng. Phương Việt lấy ra uống một ngụm, lại nói: "Ba, con muốn nói với ba một việc. Bạn của con mất tích còn chưa tìm được, cần phải đi đến nơi xa hơn để tìm, có lẽ không thể về nhà được." Anh dừng một chút, "Trước khi đi con muốn gặp mẹ. Con biết thân thể mẹ không thoải mái, sẽ không làm bà ấy mệt."
Nhưng ba Phương không chút do dự cự tuyệt: "Không được."
"Vì sao? Mẹ không thể không nhớ đến con."
"Ba đã nói rồi, bà ấy hiện tại không thể chịu đựng kích thích."
Phương Việt trầm mặc trong chốc lát: "Ba, mẹ có phải bị bệnh hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro