Nghe Nói Lệ Tiên Sinh Vừa Gặp Đã Yêu Tôi
Chưa bao giờ an...
Diệp Tuyết
2024-09-11 09:42:44
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lệ Thịnh Quân nằm trên một hành lang chật hẹp, kinh ngạc đến khó tin: "Có nhầm lẫn gì không, cô cho tôi ngủ ở ngoài hành lang?"
Đường đường là người sáng lập SY nổi tiếng, tiền tài đối với anh mà nói chỉ là một con số mà thôi, nói anh là người giàu nhất Hoa Thành này quả thật là không phải nói quá, nhưng bây giờ lại phải đi ngủ ngoài hành lang?
Vu Mộc Hi cũng sững sờ: “Không đúng, sáng nay bác sĩ Từ đã sắp xếp giường bệnh số 103 cho chúng ta."
"Đã có người ngủ rồi, dù sao hôm nay các người vẫn chỉ có thể ngủ trên hành lang."
Y tá trả lời một cách qua loa rồi chuẩn bị rời đi, Vu Mộc Hi có chút tức giận: “Này, các người làm sao có thể vô lý như vậy, giường bệnh đã được sắp xếp, bây giờ lại nói chúng tôi phải ngủ ngoài hành lang, đây không phải là lật lọng sao."
"Cô nói với tôi cũng vô dụng, giường bệnh cũng không phải do tôi sắp xếp, cô muốn gì thì đi tìm bác sĩ, tôi còn có việc phải làm."
Y tá nói xong cũng rời đi.
Vu Mộc Hi giận đến sắp ngất, Lệ Thịnh Quân cũng tức tối đến đầu óc căng thẳng, mặt trắng bệch, anh ta chưa từng bị đối xử như thế này.
"Em trai, đợi ở đây, để chị đi tìm bác sĩ Từ".
Vu Mộc Hi tức giận đi đến phòng làm việc tìm bác sĩ Từ, cô đưa tờ giấy ghi giường bệnh cho anh ta xem.
Bác sĩ Từ mặt đầy bất lực: “Không còn cách nào, hiện tại bệnh nhân 103 bị thương nặng hơn em trai cô."
Vu Mộc Hi không phục: “Em trai tôi không nghiêm trọng sao, ngay cả mình là ai nó cũng không biết. Hơn nữa, là tôi tới trước, dù sao cũng phải nói chuyện trước sau."
"Tôi nói thật với cô." Bác sĩ Từ chỉnh lại kính, ánh mắt hơi lạnh: “Người ta là có quan hệ, cấp trên tự mình lên tiếng, hay như vậy đi, các người chịu khổ một đêm, xem ngày mai có giường bệnh hay không, nếu có sẽ cho các người vào ở."
Vu Mộc Hi cười nhạt: “Anh có chắc chắn là ngày mai sẽ có không, hay lại là không có quan hệ."
Bác sĩ Từ không trả lời, trực tiếp cầm hồ sơ bệnh lý lên xem: “Tôi rất bận, phải đi kiểm tra phòng rồi."
Ý không muốn nói chuyện với cô nữa.
Vu Mộc Hi lòng đầy lửa giận, hận không thể xé nát anh ta ra, dù sao cũng em trai cô cũng cần phải chữa trị, bây giờ đổi bác sĩ hay bệnh viện đều không thích hợp.
Rời khỏi phòng, Vu Mộc Hi do dự nên gọi điện cho Trình Trạch Khiêm hay không, Trình gia là một gia đình y dược và bệnh viện này hình như có cổ phần của Trình gia.
Đang chìm trong suy nghĩ, phía trước bước tới ba vị bác sĩ.
Đi trước là một bác sĩ hết sức trẻ tuổi, nhưng lại cao lớn, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, rất thu hút.
Vu Mộc Hi do dự một chút, đi lên trước: “Du Dương...."
Không giống như Cẩn Ly, Trình Du Dương là em trai ruột của cô.
Nhớ lúc còn nhỏ, cô cũng vì người em trai này ra đời mà rất vui mừng, nhưng vì chính sách kế hoạch hóa gia đình, điều kiện gia đình lúc đó cũng không tốt nên bố mẹ đã đem cô cho người khác.
Đối với Trình Trừng cô không có tình cảm, nhưng lại rất có ấn tượng với cậu em trai này.
Trình Du Dương vừa nhìn thấy cô, khuôn mặt anh tú liền đanh lại.
"Du Dương, cô ấy là ai?" Một đồng nghiệp phía sau hỏi.
"Mọi người đi trước đi, tôi sẽ đến sau."
Trình Du Dương nắm lấy cánh tay cô trực tiếp kéo vào hành lang bên cạnh. "Ai bảo cô chào hỏi tôi, cô muốn người khác biết tôi và cô quen nhau sao? Cô xem thân phận của mình bây giờ đi."
Anh ta gằn giọng.
Vu Mộc Hi ngước nhìn gương mặt xa lạ, như thể không cách nào có thể liên tưởng tới khuôn mặt đáng nhỏ nhắn đáng yêu trong trí nhớ của cô.
Cô mơ hồ nhớ tới Trình Du Dương khi sinh ra rất thích cười với cô.
Đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu: “Tôi đeo khẩu trang, người khác không thể nhận ra được."
"Người khác không nhận ra liền có thể chạy tới trước mặt tôi sao."
Lệ Thịnh Quân nằm trên một hành lang chật hẹp, kinh ngạc đến khó tin: "Có nhầm lẫn gì không, cô cho tôi ngủ ở ngoài hành lang?"
Đường đường là người sáng lập SY nổi tiếng, tiền tài đối với anh mà nói chỉ là một con số mà thôi, nói anh là người giàu nhất Hoa Thành này quả thật là không phải nói quá, nhưng bây giờ lại phải đi ngủ ngoài hành lang?
Vu Mộc Hi cũng sững sờ: “Không đúng, sáng nay bác sĩ Từ đã sắp xếp giường bệnh số 103 cho chúng ta."
"Đã có người ngủ rồi, dù sao hôm nay các người vẫn chỉ có thể ngủ trên hành lang."
Y tá trả lời một cách qua loa rồi chuẩn bị rời đi, Vu Mộc Hi có chút tức giận: “Này, các người làm sao có thể vô lý như vậy, giường bệnh đã được sắp xếp, bây giờ lại nói chúng tôi phải ngủ ngoài hành lang, đây không phải là lật lọng sao."
"Cô nói với tôi cũng vô dụng, giường bệnh cũng không phải do tôi sắp xếp, cô muốn gì thì đi tìm bác sĩ, tôi còn có việc phải làm."
Y tá nói xong cũng rời đi.
Vu Mộc Hi giận đến sắp ngất, Lệ Thịnh Quân cũng tức tối đến đầu óc căng thẳng, mặt trắng bệch, anh ta chưa từng bị đối xử như thế này.
"Em trai, đợi ở đây, để chị đi tìm bác sĩ Từ".
Vu Mộc Hi tức giận đi đến phòng làm việc tìm bác sĩ Từ, cô đưa tờ giấy ghi giường bệnh cho anh ta xem.
Bác sĩ Từ mặt đầy bất lực: “Không còn cách nào, hiện tại bệnh nhân 103 bị thương nặng hơn em trai cô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Mộc Hi không phục: “Em trai tôi không nghiêm trọng sao, ngay cả mình là ai nó cũng không biết. Hơn nữa, là tôi tới trước, dù sao cũng phải nói chuyện trước sau."
"Tôi nói thật với cô." Bác sĩ Từ chỉnh lại kính, ánh mắt hơi lạnh: “Người ta là có quan hệ, cấp trên tự mình lên tiếng, hay như vậy đi, các người chịu khổ một đêm, xem ngày mai có giường bệnh hay không, nếu có sẽ cho các người vào ở."
Vu Mộc Hi cười nhạt: “Anh có chắc chắn là ngày mai sẽ có không, hay lại là không có quan hệ."
Bác sĩ Từ không trả lời, trực tiếp cầm hồ sơ bệnh lý lên xem: “Tôi rất bận, phải đi kiểm tra phòng rồi."
Ý không muốn nói chuyện với cô nữa.
Vu Mộc Hi lòng đầy lửa giận, hận không thể xé nát anh ta ra, dù sao cũng em trai cô cũng cần phải chữa trị, bây giờ đổi bác sĩ hay bệnh viện đều không thích hợp.
Rời khỏi phòng, Vu Mộc Hi do dự nên gọi điện cho Trình Trạch Khiêm hay không, Trình gia là một gia đình y dược và bệnh viện này hình như có cổ phần của Trình gia.
Đang chìm trong suy nghĩ, phía trước bước tới ba vị bác sĩ.
Đi trước là một bác sĩ hết sức trẻ tuổi, nhưng lại cao lớn, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, rất thu hút.
Vu Mộc Hi do dự một chút, đi lên trước: “Du Dương...."
Không giống như Cẩn Ly, Trình Du Dương là em trai ruột của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhớ lúc còn nhỏ, cô cũng vì người em trai này ra đời mà rất vui mừng, nhưng vì chính sách kế hoạch hóa gia đình, điều kiện gia đình lúc đó cũng không tốt nên bố mẹ đã đem cô cho người khác.
Đối với Trình Trừng cô không có tình cảm, nhưng lại rất có ấn tượng với cậu em trai này.
Trình Du Dương vừa nhìn thấy cô, khuôn mặt anh tú liền đanh lại.
"Du Dương, cô ấy là ai?" Một đồng nghiệp phía sau hỏi.
"Mọi người đi trước đi, tôi sẽ đến sau."
Trình Du Dương nắm lấy cánh tay cô trực tiếp kéo vào hành lang bên cạnh. "Ai bảo cô chào hỏi tôi, cô muốn người khác biết tôi và cô quen nhau sao? Cô xem thân phận của mình bây giờ đi."
Anh ta gằn giọng.
Vu Mộc Hi ngước nhìn gương mặt xa lạ, như thể không cách nào có thể liên tưởng tới khuôn mặt đáng nhỏ nhắn đáng yêu trong trí nhớ của cô.
Cô mơ hồ nhớ tới Trình Du Dương khi sinh ra rất thích cười với cô.
Đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu: “Tôi đeo khẩu trang, người khác không thể nhận ra được."
"Người khác không nhận ra liền có thể chạy tới trước mặt tôi sao."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro