Chương 3
Trương Bất Nhất
2024-07-19 18:53:15
Đông Phụ vào tháng bảy mặt trời đã lên cao, thời tiết nóng như cái lò nướng bánh.
Trên đầu đường giao lộ nào đó ở khu nội thành cổ, có một cột mốc đường hình vuông được cắm thẳng ở đó, trên cột mốc nền xanh nổi bật dòng chữ trắng với bốn chữ lớn: Phố cổ Đông An.
Tám mươi phần trăm người dân sống trên phố cổ ở hướng Đông Tây này đều là dân địa phương Đông Phụ từ lâu, họ sống trong những căn phòng thấp bé trong khu nhà kiểu tứ hợp viện cũ kỹ. Bọn họ cải tạo Đảo tọa phòng* ở sát đường cái kia thành mặt tiền của cửa hàng, kinh doanh đủ mọi ngành nghề, chợ búa ồn ào, tràn ngập cảm giác khói lửa nhân gian, là cảnh tượng nguyên bản nhất của Đông Phụ cũ.
*Các bạn có thể tra Google hình ảnh cấu trúc của tứ hợp viện để hiểu thêm.
Một chiếc xe mercedes di chuyển chầm chậm rồi dừng lại ở đầu phố, Lương Vân Tiên mở cửa xuống xe, đồng thời cũng không quên nói với người đàn ông trung niên ngồi trước tay lái: “Chú Lưu, cháu xuống xe đây.”
Người đàn ông trung niên được gọi là “Chú Lưu” chính là tài xế của Tống Từ: “Buổi chiều mấy giờ chú đến đón cháu được.”
Lương Vân Tiên: “Chú không cần đón đâu, tự cháu về nhà được ạ.”
Chú Lưu: “Được, học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến lên.”
Lương Vân Tiên mỉm cười xuống xe, trên vai đeo cặp sách, dùng một tay khác đóng cửa xe lại.
Bây giờ đã gần mười giờ sáng, phố cổ đã qua giờ cao điểm từ lâu, mặc dù những cửa hàng sát mặt đường đều đã mở cửa nhưng trên đường lại không một bóng người, tất cả mọi thứ đều có vẻ ảm đạm, dường như đều bị ảnh hưởng bởi cái nắng như thiêu như đốt kia.
So với những cửa hàng khác trên đường, tứ hợp viện đầu tiên ở phía bắc đầu phố lại hết sức đặc biệt, bởi nó là nơi duy nhất trên con đường này không bị cải tạo thành mặt tiền cửa hàng. Mặc kệ mưa gió của thời gian nó vẫn duy trì được dáng vẻ nguyên trạng của một căn tứ hợp viện cũ, hai bên bậc thang ở cổng vẫn có một đôi sư tử đá trấn trạch sừng sững đứng đấy.
Lương Vân Tiên đeo cặp sách, đi đến trước cổng tòa tứ hợp viện này, ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng hiệu màu đen treo trên cổng nhà, trên đó dùng sơn vàng viết bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa: Võ quán nhà họ Lục.
Giờ phút này, cổng lớn của võ quán đóng chặt, trên ván cửa đỏ thẫm phía bên trái dán một tờ thông báo màu trắng, trên tờ thông báo in một đoạn văn có chữ màu đen: Sư phụ Lục làm chỉ đạo võ thuật cho đoàn làm phim truyền hình, sau một tháng mới về, trong khoảng thời gian đó không nhận học sinh mới, lớp học nhóm vẫn diễn ra bình thường, do có học trò dạy thay.
Cổng lớn sơn đỏ đóng chặt, không hiểu sao Lương Vân Tiên lại có chút căng thẳng, anh không dám tùy tiện gõ cửa, đành phải gửi một tin nhắn WeChat cho Lục Vân Đàn trước: [Tớ đến rồi.]
Thật ra từ năm phút trước, anh đã gửi một tin nhắn qua cho cô nhưng cô lại không trả lời.
Lần này cũng tiếp tục không có tin nhắn trả lời.
Anh đứng chờ ở cổng thêm mười phút nữa nhưng bên Lục Vân Đàn vẫn không có động tĩnh gì, rơi vào đường cùng, Lương Vân Tiên đành phải gõ cửa.
Cũng chẳng bao lâu sau, phía bên trong vang lên tiếng bước chân di chuyển từ xa đến gần.
Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cánh cổng được mở ra, thế nhưng lại chỉ mở đủ để một cái đầu thò ra ngoài, sau đó có một cái đầu tròn cắt tóc húi cua thò ra từ trong khe cửa: “Cậu tìm ai?”
Người này là một nam thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nước da ngăm đen, ngoại hình ưa nhìn, mặc một bộ quần áo tập võ kiểu Trung Quốc màu xám.
Rõ ràng chàng trai này rất có thể chính là một học trò trong những “học trò dạy thay” được miêu tả trên tờ thông báo kia.
Bởi vì người này thò đầu ra rất đột ngột, giống một cây nấm nhẵn nhụi bỗng nhô lên từ mặt đất, Lương Văn Tiên vô thức lui về sau một bước nhưng vẫn hết sức lịch sự nói: “Xin chào, em tìm Lục Vân Đàn, em là bạn cùng lớp của cậu ấy.”
Anh học trò có cái đầu nấm trừng to mắt, vẻ mặt cảnh giác nhìn cậu chàng đẹp trai bỗng nhiên đến nhà này: “Cậu tìm em ấy làm gì?”
Lương Vân Tiên: “Bọn em đã hẹn hôm nay sẽ học nhóm?”
Anh học trò đầu nấm đã hoàn toàn kinh ngạc đến nỗi mở to hai mắt: “Em ấy mà cũng biết học hành nữa á? Mọc trời mọc đằng tây rồi à?”
Lương Vân Tiên: “...”
Anh đầu nấm bắt đầu nghi ngờ mục đích đến đây của Lương Vân Tiên: “Thành thật khai báo đi, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?”
Tuy Lương Vân Tiên không hiểu ra sao nhưng vẫn đàng hoàng trả lời: “Ôn tập bài tập.”
Anh đầu nấm kia nhìn anh chằm chằm ba giây: “Cậu chờ một lát.” Nói còn chưa dứt lời, anh ấy đã đóng sập cổng lại, tiếp đó lại khóa cổng, nhanh chóng chạy từ nhất tiến viện đến nhị tiến viện*, vội vã hoảng hốt chạy đến trước cửa phòng ở chái đông, đập cửa thuỳnh thuỳnh: “Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
*Nhất tiến là dãy nhà có cửa ra vào, nhị tiến là sảnh. Chái đông (các dãy chái phòng hay còn gọi là sương phòng nằm ở phía đông hoặc tây) gian để dành cho con cháu ở.
Gọi xong, chợt phát giác tiếng gọi của mình có hơi to nên anh đầu nấm vội vàng ngậm miệng, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía phòng chính, sau đó lại nhìn sang bên phòng chái tây, sợ làm ồn đến hai chủ nhà trong hai gian phòng này.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bên chái đông đã được mở ra, một người đẹp có phong thái nổi bật, mặt đẹp tựa hoa đào xuất hiện trước mặt anh đầu nấm.
Người đẹp này có dáng người thon gầy dong dỏng cao, mặc một bộ trang phục nhà Đường bằng tơ lụa màu trắng tinh, làn tóc dày đen như mực búi thành một búi tóc đơn giản ở sau đầu, trên búi có cắm một cái trâm gỗ giản dị.
Trong tay người đẹp còn cầm một chiếc quạt xếp màu đen trắng, sau khi ra khỏi phòng, người đó giơ tay dùng quạt đập một cái vào trán anh đầu nấm, tuy vẻ ngoài là nữ giới nhưng lúc mở miệng lại là giọng trầm khàn của đàn ông: “Cháy nhà hay gì? Kêu gào ầm ĩ như vậy?”
Bây giờ anh đầu nấm đã quen với việc vừa mở miệng là tức giận của sư huynh Lục Vân Phong này… Lúc anh ấy mới đến nhà họ Lục, giống với hầu hết mọi người, anh ấy cũng cho rằng Lục Vân Phong là nữ, hơn nữa còn là một cô gái đẹp nhưng đến khi vị sư huynh này mở miệng lại khiến anh ấy vô cùng kinh ngạc.
Nhưng nếu như quan sát cẩn thận, thật ra tạo hình trang phục của đại sư huynh không hề ẻo lả chút nào, trang phục thời Đường và cây quạt đều là kiểu của nam giới, hành vi cử chỉ cũng theo tiêu chuẩn cả đàn ông, chỉ là vẻ ngoài anh ấy quá đẹp, giới tính là đàn ông nhưng ngoại hình lại như nữ giới, cộng thêm việc anh ấy thích để tóc dài, cho nên luôn bị nhầm lẫn là con gái.
Cơ mà chuyện con trai để tóc dài cũng không phải là một chuyện biến thái hay mất mặt gì cả, trên thế giới này đàn ông con trai để tóc dài có rất nhiều, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngoại hình anh ấy quá xinh đẹp.
Haizz, đẹp là nguồn gốc của tai họa mà!
“Có chuyện gì?” Thời tiết quá oi bức, Lục Vân Phong xòe quạt xếp ra, phe phẩy về phía mình mấy lần.
Anh đầu nấm nhỏ giọng xuống, giọng điệu vẫn có phần hoảng hốt: “Ngoài cửa có một thằng nhóc đẹp trai, nói là đến tìm Vân Đàn.”
Lục Vân Phong lập tức dừng quạt, nhíu mày lại: “Trai đẹp gì cơ? Tìm con bé làm gì?”
Anh đầu nấm bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của chàng trai tuấn tú kia: “Dáng người cao ráo trắng trẻo, ngọc thụ lâm phong*, vừa nhìn đã biết là học sinh giỏi, mấy nữ sinh đều thích kiểu con trai như thế này.”
*Miêu tả vẻ bề ngoài của người đàn ông thanh cao, quý phái như ngọc nhưng bản lĩnh vững vàng như núi rừng.
Lục Vân Phong tức giận thở hổn hển: “Tôi bảo cậu khen cậu ta à, tôi hỏi là hỏi cậu ta tìm Vân Đàn làm gì!”
Trong lòng anh đầu nấm uất ức lắm: Không phải anh hỏi trai đẹp như thế nào sao?
Tuy nghĩ vậy nhưng anh ấy vẫn thành thật trả lời: “Cậu ta nói cậu ta đã hẹn hôm nay học nhóm với Vân Đàn.”
Lục Vân Phong sững sờ, quả thực không thể tin vào tai mình: “Cùng làm gì cơ?”
Anh đầu nấm: “Học nhóm.”
Lục Vân Phong: “...”
Lục Vân Phong: “Đến cả bà Vương sát vách còn chả tin được.”
Bà Vương sát vách năm nay chín mươi tuổi, là người mắc bệnh ngớ ngẩn của người già nhiều năm.
Anh đầu nấm gật đầu đồng ý: “Đúng vậy đấy, cho nên em cảm thấy nhất định chuyện này có mờ ám gì đó, thế nên em mới đến tìm anh.” Anh ấy ra vẻ âu sầu phân tích nói: “Vân Đàn nhà chúng ta bình thường ngang ngược, kiêu ngạo đã quen, chắc không phải làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa gì gì đó ở trường đấy chứ? Sau đó bị người ta tìm đến tận cửa? Thằng nhóc kia trông có vẻ rất dễ bắt nạt, là Tần Hương Liên* bản nam.”
*Trong kinh kịch dân gian Trung Quốc, Tần Hương Liên vợ của Tần Thế Mỹ, sau khi Tần Thế Mỹ đỗ trạng nguyên vì vinh hoa phú quý đã ruồng bỏ vợ con ở quê để lấy Công chúa. Tần Hương Liên đã trèo đèo lội suối cùng các con lên kinh tìm chồng.
Lục Vân Phong gấp quạt xếp lại đập đập vào lòng bàn tay, suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy phân tích của nhóc đầu nấm này không phải không có lý: “Tôi đi gặp cậu ta xem sao.”
Anh đầu nấm: “Có cần gọi Vân Đàn ra không ạ?”
Lục Vân Phong liếc mắt nhìn cửa phòng bên chái tây đang đóng chặt phía đối diện, thở dài: “Để em ấy ngủ đi.”
Cho dù trời có sập xuống cũng có anh trai chống cho em.
Sau đó hai sư huynh đệ cùng nhau quay lại viện trước, lần này do Lục Vân Phong mở cổng, vừa mở ra đã nhìn thấy cậu thiếu niên đến tìm em gái nhà mình kia.
Cậu thiếu niên mặc áo sơmi trắng quần jean, khuôn mặt tuấn tú ưa nhìn, dáng dấp cao ráo, trên nét mặt mang theo chút phong độ của người tri thức, trông quả thật giống như một học sinh tuấn tú dễ bắt nạt.
Lương Vân Tiên đang cầm điện thoại gọi điện cho người khác nhưng điện thoại của Lục Vân Đàn cứ luôn trong trạng thái không bắt máy, đang vào lúc anh không biết làm sao, bỗng nhiên cổng lớn được mở ra, Lương Vân Tiên không khỏi giật mình và sững sờ nhìn người mở cổng cho anh.
Người này có dáng dấp rất cao, làn da trắng bóc, khuôn mặt ôn hòa, diện mạo giống Lục Vân Đàn đến tám mươi phần trăm.
Lương Vân Tiên đoán người này chắc hẳn là chị ruột của Lục Vân Đàn?
Anh vội vàng cúp máy, nghiêm túc chào người mở cửa cho mình: “Em chào chị.”
Lục Vân Phong: “...”
Anh đầu nấm: “...”
Thằng nhóc này, cậu xong rồi!
Trên đầu đường giao lộ nào đó ở khu nội thành cổ, có một cột mốc đường hình vuông được cắm thẳng ở đó, trên cột mốc nền xanh nổi bật dòng chữ trắng với bốn chữ lớn: Phố cổ Đông An.
Tám mươi phần trăm người dân sống trên phố cổ ở hướng Đông Tây này đều là dân địa phương Đông Phụ từ lâu, họ sống trong những căn phòng thấp bé trong khu nhà kiểu tứ hợp viện cũ kỹ. Bọn họ cải tạo Đảo tọa phòng* ở sát đường cái kia thành mặt tiền của cửa hàng, kinh doanh đủ mọi ngành nghề, chợ búa ồn ào, tràn ngập cảm giác khói lửa nhân gian, là cảnh tượng nguyên bản nhất của Đông Phụ cũ.
*Các bạn có thể tra Google hình ảnh cấu trúc của tứ hợp viện để hiểu thêm.
Một chiếc xe mercedes di chuyển chầm chậm rồi dừng lại ở đầu phố, Lương Vân Tiên mở cửa xuống xe, đồng thời cũng không quên nói với người đàn ông trung niên ngồi trước tay lái: “Chú Lưu, cháu xuống xe đây.”
Người đàn ông trung niên được gọi là “Chú Lưu” chính là tài xế của Tống Từ: “Buổi chiều mấy giờ chú đến đón cháu được.”
Lương Vân Tiên: “Chú không cần đón đâu, tự cháu về nhà được ạ.”
Chú Lưu: “Được, học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến lên.”
Lương Vân Tiên mỉm cười xuống xe, trên vai đeo cặp sách, dùng một tay khác đóng cửa xe lại.
Bây giờ đã gần mười giờ sáng, phố cổ đã qua giờ cao điểm từ lâu, mặc dù những cửa hàng sát mặt đường đều đã mở cửa nhưng trên đường lại không một bóng người, tất cả mọi thứ đều có vẻ ảm đạm, dường như đều bị ảnh hưởng bởi cái nắng như thiêu như đốt kia.
So với những cửa hàng khác trên đường, tứ hợp viện đầu tiên ở phía bắc đầu phố lại hết sức đặc biệt, bởi nó là nơi duy nhất trên con đường này không bị cải tạo thành mặt tiền cửa hàng. Mặc kệ mưa gió của thời gian nó vẫn duy trì được dáng vẻ nguyên trạng của một căn tứ hợp viện cũ, hai bên bậc thang ở cổng vẫn có một đôi sư tử đá trấn trạch sừng sững đứng đấy.
Lương Vân Tiên đeo cặp sách, đi đến trước cổng tòa tứ hợp viện này, ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng hiệu màu đen treo trên cổng nhà, trên đó dùng sơn vàng viết bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa: Võ quán nhà họ Lục.
Giờ phút này, cổng lớn của võ quán đóng chặt, trên ván cửa đỏ thẫm phía bên trái dán một tờ thông báo màu trắng, trên tờ thông báo in một đoạn văn có chữ màu đen: Sư phụ Lục làm chỉ đạo võ thuật cho đoàn làm phim truyền hình, sau một tháng mới về, trong khoảng thời gian đó không nhận học sinh mới, lớp học nhóm vẫn diễn ra bình thường, do có học trò dạy thay.
Cổng lớn sơn đỏ đóng chặt, không hiểu sao Lương Vân Tiên lại có chút căng thẳng, anh không dám tùy tiện gõ cửa, đành phải gửi một tin nhắn WeChat cho Lục Vân Đàn trước: [Tớ đến rồi.]
Thật ra từ năm phút trước, anh đã gửi một tin nhắn qua cho cô nhưng cô lại không trả lời.
Lần này cũng tiếp tục không có tin nhắn trả lời.
Anh đứng chờ ở cổng thêm mười phút nữa nhưng bên Lục Vân Đàn vẫn không có động tĩnh gì, rơi vào đường cùng, Lương Vân Tiên đành phải gõ cửa.
Cũng chẳng bao lâu sau, phía bên trong vang lên tiếng bước chân di chuyển từ xa đến gần.
Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cánh cổng được mở ra, thế nhưng lại chỉ mở đủ để một cái đầu thò ra ngoài, sau đó có một cái đầu tròn cắt tóc húi cua thò ra từ trong khe cửa: “Cậu tìm ai?”
Người này là một nam thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nước da ngăm đen, ngoại hình ưa nhìn, mặc một bộ quần áo tập võ kiểu Trung Quốc màu xám.
Rõ ràng chàng trai này rất có thể chính là một học trò trong những “học trò dạy thay” được miêu tả trên tờ thông báo kia.
Bởi vì người này thò đầu ra rất đột ngột, giống một cây nấm nhẵn nhụi bỗng nhô lên từ mặt đất, Lương Văn Tiên vô thức lui về sau một bước nhưng vẫn hết sức lịch sự nói: “Xin chào, em tìm Lục Vân Đàn, em là bạn cùng lớp của cậu ấy.”
Anh học trò có cái đầu nấm trừng to mắt, vẻ mặt cảnh giác nhìn cậu chàng đẹp trai bỗng nhiên đến nhà này: “Cậu tìm em ấy làm gì?”
Lương Vân Tiên: “Bọn em đã hẹn hôm nay sẽ học nhóm?”
Anh học trò đầu nấm đã hoàn toàn kinh ngạc đến nỗi mở to hai mắt: “Em ấy mà cũng biết học hành nữa á? Mọc trời mọc đằng tây rồi à?”
Lương Vân Tiên: “...”
Anh đầu nấm bắt đầu nghi ngờ mục đích đến đây của Lương Vân Tiên: “Thành thật khai báo đi, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?”
Tuy Lương Vân Tiên không hiểu ra sao nhưng vẫn đàng hoàng trả lời: “Ôn tập bài tập.”
Anh đầu nấm kia nhìn anh chằm chằm ba giây: “Cậu chờ một lát.” Nói còn chưa dứt lời, anh ấy đã đóng sập cổng lại, tiếp đó lại khóa cổng, nhanh chóng chạy từ nhất tiến viện đến nhị tiến viện*, vội vã hoảng hốt chạy đến trước cửa phòng ở chái đông, đập cửa thuỳnh thuỳnh: “Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
*Nhất tiến là dãy nhà có cửa ra vào, nhị tiến là sảnh. Chái đông (các dãy chái phòng hay còn gọi là sương phòng nằm ở phía đông hoặc tây) gian để dành cho con cháu ở.
Gọi xong, chợt phát giác tiếng gọi của mình có hơi to nên anh đầu nấm vội vàng ngậm miệng, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía phòng chính, sau đó lại nhìn sang bên phòng chái tây, sợ làm ồn đến hai chủ nhà trong hai gian phòng này.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bên chái đông đã được mở ra, một người đẹp có phong thái nổi bật, mặt đẹp tựa hoa đào xuất hiện trước mặt anh đầu nấm.
Người đẹp này có dáng người thon gầy dong dỏng cao, mặc một bộ trang phục nhà Đường bằng tơ lụa màu trắng tinh, làn tóc dày đen như mực búi thành một búi tóc đơn giản ở sau đầu, trên búi có cắm một cái trâm gỗ giản dị.
Trong tay người đẹp còn cầm một chiếc quạt xếp màu đen trắng, sau khi ra khỏi phòng, người đó giơ tay dùng quạt đập một cái vào trán anh đầu nấm, tuy vẻ ngoài là nữ giới nhưng lúc mở miệng lại là giọng trầm khàn của đàn ông: “Cháy nhà hay gì? Kêu gào ầm ĩ như vậy?”
Bây giờ anh đầu nấm đã quen với việc vừa mở miệng là tức giận của sư huynh Lục Vân Phong này… Lúc anh ấy mới đến nhà họ Lục, giống với hầu hết mọi người, anh ấy cũng cho rằng Lục Vân Phong là nữ, hơn nữa còn là một cô gái đẹp nhưng đến khi vị sư huynh này mở miệng lại khiến anh ấy vô cùng kinh ngạc.
Nhưng nếu như quan sát cẩn thận, thật ra tạo hình trang phục của đại sư huynh không hề ẻo lả chút nào, trang phục thời Đường và cây quạt đều là kiểu của nam giới, hành vi cử chỉ cũng theo tiêu chuẩn cả đàn ông, chỉ là vẻ ngoài anh ấy quá đẹp, giới tính là đàn ông nhưng ngoại hình lại như nữ giới, cộng thêm việc anh ấy thích để tóc dài, cho nên luôn bị nhầm lẫn là con gái.
Cơ mà chuyện con trai để tóc dài cũng không phải là một chuyện biến thái hay mất mặt gì cả, trên thế giới này đàn ông con trai để tóc dài có rất nhiều, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngoại hình anh ấy quá xinh đẹp.
Haizz, đẹp là nguồn gốc của tai họa mà!
“Có chuyện gì?” Thời tiết quá oi bức, Lục Vân Phong xòe quạt xếp ra, phe phẩy về phía mình mấy lần.
Anh đầu nấm nhỏ giọng xuống, giọng điệu vẫn có phần hoảng hốt: “Ngoài cửa có một thằng nhóc đẹp trai, nói là đến tìm Vân Đàn.”
Lục Vân Phong lập tức dừng quạt, nhíu mày lại: “Trai đẹp gì cơ? Tìm con bé làm gì?”
Anh đầu nấm bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của chàng trai tuấn tú kia: “Dáng người cao ráo trắng trẻo, ngọc thụ lâm phong*, vừa nhìn đã biết là học sinh giỏi, mấy nữ sinh đều thích kiểu con trai như thế này.”
*Miêu tả vẻ bề ngoài của người đàn ông thanh cao, quý phái như ngọc nhưng bản lĩnh vững vàng như núi rừng.
Lục Vân Phong tức giận thở hổn hển: “Tôi bảo cậu khen cậu ta à, tôi hỏi là hỏi cậu ta tìm Vân Đàn làm gì!”
Trong lòng anh đầu nấm uất ức lắm: Không phải anh hỏi trai đẹp như thế nào sao?
Tuy nghĩ vậy nhưng anh ấy vẫn thành thật trả lời: “Cậu ta nói cậu ta đã hẹn hôm nay học nhóm với Vân Đàn.”
Lục Vân Phong sững sờ, quả thực không thể tin vào tai mình: “Cùng làm gì cơ?”
Anh đầu nấm: “Học nhóm.”
Lục Vân Phong: “...”
Lục Vân Phong: “Đến cả bà Vương sát vách còn chả tin được.”
Bà Vương sát vách năm nay chín mươi tuổi, là người mắc bệnh ngớ ngẩn của người già nhiều năm.
Anh đầu nấm gật đầu đồng ý: “Đúng vậy đấy, cho nên em cảm thấy nhất định chuyện này có mờ ám gì đó, thế nên em mới đến tìm anh.” Anh ấy ra vẻ âu sầu phân tích nói: “Vân Đàn nhà chúng ta bình thường ngang ngược, kiêu ngạo đã quen, chắc không phải làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa gì gì đó ở trường đấy chứ? Sau đó bị người ta tìm đến tận cửa? Thằng nhóc kia trông có vẻ rất dễ bắt nạt, là Tần Hương Liên* bản nam.”
*Trong kinh kịch dân gian Trung Quốc, Tần Hương Liên vợ của Tần Thế Mỹ, sau khi Tần Thế Mỹ đỗ trạng nguyên vì vinh hoa phú quý đã ruồng bỏ vợ con ở quê để lấy Công chúa. Tần Hương Liên đã trèo đèo lội suối cùng các con lên kinh tìm chồng.
Lục Vân Phong gấp quạt xếp lại đập đập vào lòng bàn tay, suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy phân tích của nhóc đầu nấm này không phải không có lý: “Tôi đi gặp cậu ta xem sao.”
Anh đầu nấm: “Có cần gọi Vân Đàn ra không ạ?”
Lục Vân Phong liếc mắt nhìn cửa phòng bên chái tây đang đóng chặt phía đối diện, thở dài: “Để em ấy ngủ đi.”
Cho dù trời có sập xuống cũng có anh trai chống cho em.
Sau đó hai sư huynh đệ cùng nhau quay lại viện trước, lần này do Lục Vân Phong mở cổng, vừa mở ra đã nhìn thấy cậu thiếu niên đến tìm em gái nhà mình kia.
Cậu thiếu niên mặc áo sơmi trắng quần jean, khuôn mặt tuấn tú ưa nhìn, dáng dấp cao ráo, trên nét mặt mang theo chút phong độ của người tri thức, trông quả thật giống như một học sinh tuấn tú dễ bắt nạt.
Lương Vân Tiên đang cầm điện thoại gọi điện cho người khác nhưng điện thoại của Lục Vân Đàn cứ luôn trong trạng thái không bắt máy, đang vào lúc anh không biết làm sao, bỗng nhiên cổng lớn được mở ra, Lương Vân Tiên không khỏi giật mình và sững sờ nhìn người mở cổng cho anh.
Người này có dáng dấp rất cao, làn da trắng bóc, khuôn mặt ôn hòa, diện mạo giống Lục Vân Đàn đến tám mươi phần trăm.
Lương Vân Tiên đoán người này chắc hẳn là chị ruột của Lục Vân Đàn?
Anh vội vàng cúp máy, nghiêm túc chào người mở cửa cho mình: “Em chào chị.”
Lục Vân Phong: “...”
Anh đầu nấm: “...”
Thằng nhóc này, cậu xong rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro