Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 9

Trương Bất Nhất

2024-07-19 18:53:15

Giây phút nhìn thấy tiết mục đơn trên bảng, Lục Vân Đàn bỗng ngây ra như phỗng, phản ứng đầu tiên của cô là: Sao lại có thể là Chu Lạc Trần được?

Giác quan thứ sáu của cô đã liên tục nói với cô người đó là Lương Vân Tiên, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược với giác quan thứ sáu của cô.

Trong lúc nhất thời, cô không thể chấp nhận được… Nếu người đó không phải Lương Vân Tiên thì vì sao lúc cô lên tầng lấy nước anh lại tỏ ra ngạc nhiên đến thế? Và nếu như đó là Chu Lạc Trần thì tại sao cậu ấy lại tỏ ra như không thấy cô?

Chu Lạc Trần mang lại cho cô một cảm giác hết sức xa lạ, xa lạ tới nỗi cô không thể liên hệ cậu ta với người mà cô thích được.

Cảm giác rất kỳ lạ, có chỗ nào đó rất sai.

Lục Vân Đàn vô cùng sững sờ, cô đứng ngơ ngác trước bảng thông báo hồi lâu mới dần chấp nhận sự thật này, song thật ra trong lòng cô vẫn mơ hồ hiện ra bóng dáng của Lương Vân Tiên như trước.

Buổi lễ chào mừng học sinh khối 10 diễn ra vào tám giờ sáng ngày thứ bảy. Từ năm giờ sáng năm mươi, đèn trong phòng ký túc xá đã sáng lên. Lục Vân Đàn đã dậy và lái xe điện ra khỏi trường học.

Cô đã nhận lời với nghệ nhân gấp giấy rằng sau buổi biểu diễn sẽ tặng anh một bó hoa, mặc dù bây giờ cô vẫn chưa thể chắc chắn anh là ai nhưng tuyệt đối không thể nuốt lời được.

Đi vòng quanh trường một hồi, cuối cùng Lục Vân Đàn đã tìm được một tiệm bán hoa mở khá sớm.

Cô dừng xe điện trước cửa rồi mở cốp sau xe, lấy một nhánh cỏ đuôi chó vẫn còn tươi mà tối qua cô ngắt từ rừng cây nhỏ sau sân trường… Đã bảo tặng cỏ đuôi chó thì nhất định phải tặng!

Cô cầm nhánh cỏ đuôi chó đi vào tiệm hoa, nói với chị gái nhân viên đang cầm kéo cắt nhành hoa: “Chị ơi, chị làm giúp em một bó hoa có chín đóa hoa hồng và trang trí nhánh cỏ đuôi chó này vào được không?”

Chị gái nhân viên hơi bối rối: “Em muốn dùng cỏ đuôi chó thật à?”

Lục Vân Đàn gật đầu: “Vâng ạ.”

Chị gái: “...”

Chị gái vẫn muốn uốn nắn lại thường thức của Lục Vân Đàn một chút: “Thường thì hoa hồng sẽ được trang trí bằng hoa còn gì, như thế cũng khá đẹp.”

Thái độ của Lục Vân Đàn vẫn rất kiên quyết: “Em chỉ cần dùng cỏ đuôi chó thôi.”

Chị gái ấy: “Vậy, được thôi…” Cô ấy hỏi thêm: “Em muốn dùng hoa hồng loại bao nhiêu tiền?”

Lục Vân Đàn: “Có cả loại bao tiền nữa cơ ạ?”

Chị gái: “Chín tệ với một trăm tệ nó phải khác nhau chứ.”

Má ơi, mắc dữ vậy sao!

Cô thầm nhẩm một hồi, cho dù mua chín đóa chín tệ thì cô cũng phải mất bốn mươi chín tệ. Tiền sinh hoạt một tuần của Lục Vân Đàn cũng chỉ có một trăm năm mươi tệ, thế là tương đương một phần ba tiền sinh hoạt của cô rồi.

Lục Vân Đàn nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Có gì khác biệt không ạ?”

Chị gái: “Khác loại nè, hoa càng giá trị thì lại càng là loại xịn, màu sắc ngoại hình cũng đẹp hơn nhiều.”

Lục Vân Đàn chìm vào rối rắm, khoảng một phút đồng hồ ngẫm nghĩ, cô nghiến răng rồi hạ quyết tâm: “Thế thì em không muốn chín bông nữa, muốn một bông một trăm thôi.”

Chị gái nhỏ: “Cũng được đó, chắc là hiệu quả lắm đấy.”

Lục Vân Đàn: “Gói hoa có mất tiền không ạ?”

Chị gái: “Còn xem em dùng loại giấy gì để gói nữa, hàng bình thường thì hai tệ, cái nào xịn thì mười tệ.”

Lục Vân Đàn: “...”

Một trăm năm mươi tệ đã không còn một trăm mà chỉ còn năm mươi, nhưng nhất định phải gói hoa, dù là hai tệ!

Cô bắt đầu trả giá, đầu tiên ngọt ngào gọi: “Chị ơi.” Sau đó mới nói: “Chị có thể tặng em một tờ được không ạ? Giá nào cũng được, chỉ cần là chị tặng thì em đều thích.”

Chị gái nhỏ cười nói: “Được, cho em loại năm tệ nhé.”

Vượt mức hoàn thành nhiệm vụ tiết kiệm tiền, Lục Vân Đàn vui không chịu được: “Chị vừa xinh đẹp mà còn vừa ngọt ngào nữa!”

Trong lúc chị gái nhỏ đang gói hoa, Lục Vân Đàn đi tới cửa hàng bên cạnh mua đồ ăn sáng. Cô móc tờ danh sách trong túi ra, dựa theo yêu cầu đặt hàng của bạn cùng phòng mà mua tám phần bữa sáng… Trọ ở trường đã nhiều ngày, căn tin trong trường dù ngon đến mấy cũng ăn tới phát ngán rồi. Huống hồ đồ ăn trong đó lại không ngon tới như vậy, vì thế thỉnh thoảng nâng cao chất lượng sinh hoạt một chút vẫn cần thiết hơn.

Sau khi mua đồ ăn sáng, Lục Vân Đàn bỏ vào chiếc thùng sau xe rồi tới tiệm hoa trả tiền lấy hoa về, cuối cùng là lái xe về trường học.

Sáng thứ bảy nên bảo vệ không nghiêm ngặt lắm, ra vào khá là thoải mái. Bình thường thì khác, luật lệ rất nghiêm nên nhất định phải đưa giấy chứng nhận là học ngoại trú hoặc giấy nghỉ phép mới được.

Sáng thứ bảy cũng không có tiết tự học buổi sáng, cô có thể về phòng đợi tới bảy rưỡi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi Lục Vân Đàn cầm tám phần bữa sáng quay về phòng ký túc xá thì đã hơn 6 giờ 40 phút. Bảy người bạn cùng phòng khác đều đã thức giấc đang bận rộn làm việc riêng, căn phòng không quá rộng nên nhìn có vẻ chen chúc.

Lục Vân Đàn đặt bữa sáng lên chiếc bàn dài ở giữa ký túc xá, sau đó kéo chiếc ghế ra ngồi cạnh bàn. Cô bắt đầu giở tờ danh sách ban nãy ra, chuẩn bị gào lên: “Từng người một, tiền trao cháo múc, thiếu một đồng cũng không được! Vu Tiểu Lộc không cần đưa, tớ mời cậu bữa sáng.”

Vu Tiểu Lộc đang trải giường chiếu, nghe thế thì cười bảo: “Không cần đâu, lát nữa tớ đưa tiền cho.”

Vương Hiểu Vũ vừa mới đi từ ban công vào, trong tay vẫn cầm ca đánh răng, bất mãn nhìn Lục Vân Đàn: “Sao lại có đãi ngộ khác nhau thế hả?”

Lục Vân Đàn: “Vay phú bà một trăm năm mươi tệ, mượn của người ta thì cũng phải biết điều tí chớ.” Tuần này tiền sinh hoạt của cô chỉ còn hai mươi lăm tệ, vốn không thể mua được hoa hồng nên chỉ còn nước đi vay.

Vương Hiểu Vũ: “Cậu đúng là thật thà.”

“Làm người thì phải thật thà.” Lục Vân Đàn lại thề thốt với Vu Tiểu Lộc: “Thứ hai tớ sẽ trả tiền cho cậu.”

Vu Tiểu Lộc: “Không sao, tớ không cần gấp đâu, khi nào cậu trả cũng được.”

Lục Vân Đàn vô cùng hâm mộ: “Tình hình kinh tế của cậu chắc dư dả lắm.” Từ bé tới lớn cô không có thói quen tiết kiệm tiền, có bao nhiêu là tiêu cho bằng sạch, thế nên mẹ cô thường bảo cô là đồ phá gia chi tử. Sau đấy bà bắt đầu quản lý tiền tiêu vặt của cô nghiêm hơn, từ ấy Lục Vân Đàn thường xuyên nghèo rớt mồng tơi, chỉ có thể tìm anh trai để than khóc… Sở dĩ không tìm ba cô vì ba còn nghèo hơn cả cô nữa.

Vương Hiểu Vũ tinh mắt, nhìn thấy hoa hồng trên bàn đầu tiên: “Ấy ấy! Giỏi giỏi! Người nào đấy muốn công khai chuyện tình rồi!”

Vừa mới nói ra, cả sáu người trong phòng đều tức khắc ngừng việc của mình, đồng loạt nhìn về phía Vương Hiểu Vũ rồi hào hứng chờ xem chuyện hay.

Vương Hiểu Vũ chỉ tay vào Lục Vân Đàn: “Cậu ấy nhận được một bó hoa hồng!”

Lục Vân Đàn: “...”

“Á á á á!”

Sáu tiếng hét chói tai thi nhau vang lên, đầu của Lục Vân Đàn phình to, đành phải nói: “Tớ nhặt được hoa ở cạnh thùng rác.”

Vương Hiểu Vũ: “Hoa nhặt được mà sạch sẽ thế à?”

Lục Vân Đàn nói năng rất hùng hồn: “Thế cậu nghĩ ai tặng hoa mà lại có cả cỏ đuôi chó?” Tối qua, sau khi hái được cây cỏ đuôi chó thì Lục Vân Đàn giấu luôn trong cốp xe, vì vậy trong phòng ngủ không ai biết cỏ đuôi chó là cô tự vặt cả.

Vương Hiểu Vũ cầm bó hoa lên rồi ngắm nghía rất kỹ, lúc ấy mới phát hiện xung quanh hoa hồng có trang trí cỏ đuôi chó thật, bấy giờ mới cạn lời: “Bảo sao bị vứt, tớ mà được tặng một bó cỏ đuôi chó thế này thì tớ cũng vứt luôn vào thùng rác.”

Lục Vân Đàn: “...”

Không đến mức đó chứ?

Ghét cỏ đuôi chó như vậy sao?

Nghệ nhân gấp giấy chắc không ghét chứ?

Trường học yêu cầu toàn thể học sinh khối mười đúng bảy rưỡi tập hợp tại lớp học, sau đó đi theo giáo viên chủ nhiệm tiến vào sân vận động.

Lục Vân Đàn bỏ bó hoa hồng vào túi hàng của Li-Ning*, thế nên lúc cô xách đi mới không bị bất cứ ai phát hiện.

*Một thương hiệu đồ thể thao nội địa Trung.

Sau khi đến sân vận động, học sinh ngồi xuống vị trí đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước.

Tám giờ đúng, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

Tiết mục đầu tiên là một bài phát biểu nhàm chán của lãnh đạo nhà trường, vì vậy Lục Vân Đàn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ ngay từ tiết mục đầu tiên. Cô chống hai chân lên khuỷu tay, chống cằm, mí mắt cứ đánh nhau liên tục.

Các tiết mục về sau cái nào cô cũng thấy nhạt nhẽo chán chường.

Mãi cho tới tiết mục mà người dẫn chương trình giới thiệu: “Tiếp theo, xin mời các bạn thưởng thức màn độc tấu đàn dương cầm, người biểu diễn là Chu Lạc Trần. Tiết mục mang tên, [Ode to Spring.]”

Lục Vân Đàn lập tức tỉnh táo, cùng lúc ấy, một làn sóng vỗ tay nhiệt liệt vang lên từ sân vận động… Người đẹp trai lại còn có tài thì dù ở đâu cũng rất được chú ý.

Lục Vân Đàn nhìn cái túi Li-Ning đang đặt dưới chân mình, lấy cớ đi vệ sinh rồi rời khỏi chỗ ngồi. Cô đi vòng qua hành lang giữa tầng ngoài và tầng trong của sân vận động để đến hậu trường.

Cạnh hậu trường có hai cánh cửa, đối diện sân khấu là cánh phải, mọi người biểu diễn xong sẽ đi ra từ cánh cửa này.

Lục Vân Đàn đứng bên trong, cô hơi mím môi, mờ mịt ngắm nhìn Chu Lạc Trần dưới ánh đèn chiếu.

Hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm và quần tây đen, ngồi thẳng lưng trước cây đàn dương cầm. Mười ngón tay thon dài của cậu ta thành thạo lướt trên phím đàn, tiếng đàn du dương duyên dáng lướt theo từng ngón tay cậu ta.

Lục Vân Đàn không thể phủ nhận rằng lúc Chu Lạc Trần đánh bản nhạc này mang lại cho cô cảm giác quen thuộc khi nghe [Ode to Spring.] Tuy nhiên có hơi khác biệt với những ngày trước cô nghe bản nhạc ấy, còn cụ thể là khác ở đâu thì Lục Vân Đàn lại không biết diễn tả thế nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người ngồi trên sân khấu chỉ mang lại cho cô cảm giác lạ lẫm.

Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ thì bản độc tấu của Chu Lạc Trần đã kết thúc, cậu ta đứng chào cảm ơn khán giả rồi rời sân khấu.

Tâm trí Lục Vân Đàn bất chợt hoảng hốt, khi Chu Lạc Trần đi tới trước mặt cô, cô mới hốt hoảng giơ bó hoa trên tay ra: “Tặng, tặng cho cậu.”

Chu Lạc Trần dừng bước, đầu tiên là nhìn thoáng qua Lục Vân Đàn, sau đó lại nhìn bó hoa nhỏ xíu trong tay cô rồi mỉm cười bất đắc dĩ: “Cỏ đuôi chó thật à?”

Đầu tiên Lục Vân Đàn hơi giật mình, cô bỗng như mở cờ trong bụng… Việc tặng cỏ đuôi chó chỉ có mỗi cô với nghệ nhân gấp giấy biết thôi, nếu Chu Lạc Trần không phải cậu ấy thì sao lại biết được? Thế thì đúng rồi, chắc chắn là cậu ấy!

Mọi luồng suy nghĩ mông lung lúc trước của Lục Vân Đàn đã bị xóa sạch, cô gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, tớ chưa từng lừa cậu!”

Chu Lạc Trần nhận lấy nhành hoa hồng được trang trí cỏ đuôi chó xung quanh, nhìn ngắm rất kĩ: “Khá độc đáo.”

Lục Vân Đàn hơi thẹn thùng, nở nụ cười rất e lệ, đôi mắt đen nhánh lại sáng ngời như ngôi sao lấp lánh đang chiếu sáng.

Cô không nói gì, lòng tràn đầy mong đợi cậu ta sẽ chủ động hỏi thông tin liên lạc của cô.

Nhưng Chu Lạc Trần lại không làm như thế, thay vào đó là trả lại cho cô, đáp hững hờ: “Nhưng tớ không thích.”

Giống như bị người khác tát mạnh vào mặt vậy, Lục Vân Đàn ngạc nhiên không thôi, cảm giác đau đớn và tủi thân tràn ra quanh trái tim như dòng nước lặng, dần đỏ cả vành mắt.

Chu Lạc Trần cũng rời khỏi đây mà không thèm quay đầu lại, vừa mới rẽ ngoặt thì chạm mặt với Lương Vân Tiên, cậu ta rất ngạc nhiên: “Không phải cậu trong viện à?”

“Biểu diễn, biểu diễn xong rồi à?” Lương Vân Tiên chạy tới đây trước, sắc mặt hơi tái, thở không ra hơi nữa.

Chu Lạc Trần: “Vừa mới xong, tôi thay cậu biểu diễn.”

Lương Vân Tiên giống như bị sét đánh, ngây người ra như phỗng nhìn Chu Lạc Trần.

Sắc mặt Chu Lạc Trần không chút thay đổi: “Khóa trên sắp xếp đấy.” Cậu ta nâng tay phải lên, dùng ngón tay cái chỉ về phía sau: “Vừa rồi có cô gái nhận nhầm tôi thành cậu nên tôi không lấy hoa của cô ấy, chắc giờ đang ấm ức lắm.”

Lương Vân Tiên như ngừng thở, vô thức muốn đi tìm cô, muốn giải thích rõ ràng với cô. Chu Lạc Trần chợt hỏi: “Cậu bị bệnh gì thế? Có nặng không?”

Bước chân của Lương Vân Tiên cứng đờ, anh đứng sững lại.

Chu Lạc Trần biết mình đã đoán đúng: “Chờ khỏi bệnh rồi hẵng nói, chớ khiến người ta lỡ dở.”

Đôi môi mỏng của Lương Vân Tiên hơi nhếch lên, anh siết chặt bàn tay trái, cánh tay hơi run run, từng khớp xương trắng bệch hiện trên mu bàn tay; song tay phải lại không dám động đậy, bởi vì trong tay anh là một bông hoa hồng giấy màu đỏ, đó là bông hoa mà cô muốn.

Thật lòng mà nói, anh không biết gấp hoa hồng. Lương Vân Tiên đã mày mò suốt cả đêm, ngồi học trang giấy mà cô đưa cho, tờ giấy viết thư moire màu đỏ trải đầy khắp giường. Bạn cùng phòng còn đùa anh là có phải định kết hôn không nữa.

Cho tới khi trời sáng, anh mới gấp được thành một bông hoa hồng đỏ hoàn chỉnh.

Nhưng không đưa được cho cô.

Bông hoa hồng trong tay anh này đã là bông thứ hai mà anh gấp được.

Liệu còn cơ hội để đưa nữa không?

Chắc là, không có rồi…

Ngay chính anh còn không biết liệu mình có thể sống được bao lâu, vậy cớ gì lại đi làm phiền cô chứ?

Lương Vân Tiên tuyệt vọng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra một hơi thật dài. Khi anh cất lời một lần nữa, giọng nói đã có phần khàn đi: “Đưa đồ trên bệ cửa sổ cho tôi.”

Hôm thứ tư anh nhập viện nên không có cơ hội tới phòng âm nhạc, vì thế đã không lấy được tờ giấy gấp của cô, chỉ đành nhờ Chu Lạc Trần đi lấy giúp.

Chu Lạc Trần lại bảo: “Trên bệ cửa sổ không có gì cả, hôm đó là ngày tổng vệ sinh.”

Lương Vân Tiên: “Không phải là dọn từ trưa rồi sao?”

Chu Lạc Trần: “Nhưng lãnh đạo nhà trường kiểm tra đột xuất vào buổi chiều, nào có lãnh đạo nào cho phép có đồ gì trên bệ cửa sổ chứ?”

Lương Vân Tiên không còn lời nào để nói.

Nhưng có lấy được tờ giấy gấp đó nữa hay không đã không còn ý nghĩa gì với anh nữa rồi.

Tay áo đón gió, sao dám làm lỡ giai nhân?

Tay áo người ta thiếu tiền, mà anh, lại chính là mạng sống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Số ký tự: 0