Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 19
2024-09-24 22:39:42
"Tiểu công chúa, người uống thuốc đi, uống thì mới mau khỏe được."
[Chó còn không thèm uống mà lại đưa ta uống, quá vô lý.]
"Khụ khụ khụ." Lâm thái y suýt phì cười.
[Không uống không uống, nhất định không uống.]
"Thập Bát, ngoan nào, nghe lời mẫu phi ngoan ngoãn uống thuốc, vậy thì chất độc trong người con mới mau hết. Mấy ngày nữa, sau khi độc đã được giải thì không cần uống nữa." Lâm phi dịu dàng vỗ về.
[Nói rõ ràng đi, chừng nào thì không uống nữa.]
Lâm phi mỉm cười hỏi Lâm thái y: "Lâm thái y, khi nào chất độc trong người Thập Bát mới được giải hết?"
Lâm thái y vô cùng phối hợp: "Nhiều nhất là ba ngày nữa, nếu bây giờ không uống thì thuốc uống lúc trước sẽ uổng phí, không thể phát huy tác dụng. Đến lúc đó bệnh tình tái phát thì lại uống thuốc.]
[Lão già hư đốn này thật xấu tính.]
Lâm thái y sờ chóp mũi, tỏ vẻ mình đang nói thật.
Lâm phi ho nhẹ một tiếng: "Thập Bát, con cũng nghe rồi đó, Lâm thái y bảo chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc thì chỉ còn mấy ngày thôi."
"Nghe lời nào."
Trong lòng Vân Vụ lại mắng Lâm thái y thêm một trận.
Lúc này, Như Ý bước nhanh vào, vẻ mặt kinh hãi.
"Nương nương, Trưởng công chúa điện hạ bị bệnh nặng, nghe nói Ngô thái y qua đó xem, nói là không qua khỏi."
Lâm phi đặt tay lên nôi, ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Trưởng công chúa điện hạ? Không qua khỏi?"
"Hoàng thượng ở bên đó sao?"
Như Ý nhẹ nhàng gật đầu: "Hoàng thượng đã đến đó xem, còn bảo thân thể Trưởng công chúa không ổn, sai Thuần phi nương nương đến bầu bạn lần cuối. E là nhóm Ngô thái y bị liên lụy, nghe nói bây giờ còn đang quỳ ở Kiến Phúc cung."
Lâm phi bối rối, bà cảm thấy Hoàng thượng đang cố ý.
Ông cố ý phạt nhóm Ngô thái y quỳ gối.
Dù sao cũng đã từng hớt được chuyện của Ngô thái y, không thể không liên tưởng được.
Nhưng Trưởng công chúa... Thật sự bị xử tử sao?
"Sắp tới đừng sai người đến bên kia nghe ngóng, cũng đừng can dự." Lâm phi vội vàng căn dặn.
Như Ý gật đầu vâng dạ.
[Gì cơ? Trưởng công chúa ác độc bị bệnh nặng á? Vô lý thế.]
[Để ta xem nào.]
[Ớ... Trưởng công chúa chết rồi à?]
[Trò gì vậy?]
[Đệch mợ, ta xuyên đến Đại Yến ở thế giới song song hả? Trong lịch sử có nói Trưởng công chúa chết vào lúc này đâu?]
[Mà thôi kệ, chết rồi cũng tốt. Dù sao người ác độc như vậy mà sống tiếp thì có khi lại hại chết mẫu phi và ta. Nếu đã là kẻ thù thì chết càng sớm càng tốt, đỡ phiền.]
[Chó còn không thèm uống mà lại đưa ta uống, quá vô lý.]
"Khụ khụ khụ." Lâm thái y suýt phì cười.
[Không uống không uống, nhất định không uống.]
"Thập Bát, ngoan nào, nghe lời mẫu phi ngoan ngoãn uống thuốc, vậy thì chất độc trong người con mới mau hết. Mấy ngày nữa, sau khi độc đã được giải thì không cần uống nữa." Lâm phi dịu dàng vỗ về.
[Nói rõ ràng đi, chừng nào thì không uống nữa.]
Lâm phi mỉm cười hỏi Lâm thái y: "Lâm thái y, khi nào chất độc trong người Thập Bát mới được giải hết?"
Lâm thái y vô cùng phối hợp: "Nhiều nhất là ba ngày nữa, nếu bây giờ không uống thì thuốc uống lúc trước sẽ uổng phí, không thể phát huy tác dụng. Đến lúc đó bệnh tình tái phát thì lại uống thuốc.]
[Lão già hư đốn này thật xấu tính.]
Lâm thái y sờ chóp mũi, tỏ vẻ mình đang nói thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm phi ho nhẹ một tiếng: "Thập Bát, con cũng nghe rồi đó, Lâm thái y bảo chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc thì chỉ còn mấy ngày thôi."
"Nghe lời nào."
Trong lòng Vân Vụ lại mắng Lâm thái y thêm một trận.
Lúc này, Như Ý bước nhanh vào, vẻ mặt kinh hãi.
"Nương nương, Trưởng công chúa điện hạ bị bệnh nặng, nghe nói Ngô thái y qua đó xem, nói là không qua khỏi."
Lâm phi đặt tay lên nôi, ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Trưởng công chúa điện hạ? Không qua khỏi?"
"Hoàng thượng ở bên đó sao?"
Như Ý nhẹ nhàng gật đầu: "Hoàng thượng đã đến đó xem, còn bảo thân thể Trưởng công chúa không ổn, sai Thuần phi nương nương đến bầu bạn lần cuối. E là nhóm Ngô thái y bị liên lụy, nghe nói bây giờ còn đang quỳ ở Kiến Phúc cung."
Lâm phi bối rối, bà cảm thấy Hoàng thượng đang cố ý.
Ông cố ý phạt nhóm Ngô thái y quỳ gối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao cũng đã từng hớt được chuyện của Ngô thái y, không thể không liên tưởng được.
Nhưng Trưởng công chúa... Thật sự bị xử tử sao?
"Sắp tới đừng sai người đến bên kia nghe ngóng, cũng đừng can dự." Lâm phi vội vàng căn dặn.
Như Ý gật đầu vâng dạ.
[Gì cơ? Trưởng công chúa ác độc bị bệnh nặng á? Vô lý thế.]
[Để ta xem nào.]
[Ớ... Trưởng công chúa chết rồi à?]
[Trò gì vậy?]
[Đệch mợ, ta xuyên đến Đại Yến ở thế giới song song hả? Trong lịch sử có nói Trưởng công chúa chết vào lúc này đâu?]
[Mà thôi kệ, chết rồi cũng tốt. Dù sao người ác độc như vậy mà sống tiếp thì có khi lại hại chết mẫu phi và ta. Nếu đã là kẻ thù thì chết càng sớm càng tốt, đỡ phiền.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro