Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 31
2024-09-24 22:39:42
"Sau đó, Hoàng thượng đã triệu kiến thuộc hạ đến Cần Chính điện."
"Thuộc hạ căng thẳng quá, lỡ tay làm vỡ chén trà, thất lễ trước điện." Lý Hồng chán nản nói: "Hoàng thượng trách phạt, cho thuộc hạ về nhà tự kiểm điểm, cũng không nói rõ khi nào được trở lại."
"Sao ngươi lại bất cẩn như vậy?" Vân Trinh tức sôi máu, suýt nữa chỉ thẳng vào mặt Lý Hồng mắng té tát.
Lý Hồng im lặng cúi đầu.
Vân Trinh đi qua đi lại trong phòng, rồi lên tiếng: "Yên tâm, chỉ cần ngươi không dính líu đến vụ án vu cổ kia, phụ hoàng cũng chỉ giận cá chém thớt thôi. Khi người nguôi giận, ta sẽ cầu xin phụ hoàng thay ngươi. Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ an tâm ở nhà tu thân dưỡng tính, đừng gây thêm chuyện gì nữa."
"Vâng."
Sau khi rời khỏi phủ Tam hoàng tử, đêm đó, Lý Hồng đến biệt viện gặp muội muội của mình.
"Tiểu Thanh, muội có muốn đi xa nhà không?" Lý Hồng dịu dàng hỏi, đưa bánh táo đỏ cho nàng ta: "Đây là bánh táo đỏ mà ca ca làm theo công thức ở quê, không biết có giống bánh mà cha mẹ làm không."
Thanh Kiều mỉm cười: "Ca ca, huynh còn rảnh rỗi làm bánh táo đỏ sao? Muội còn tưởng huynh bận việc trong cung đến mức không có thời gian ăn cơm."
"Làm gì đến mức đó, thực ra cũng không bận lắm." Lý Hồng sờ mũi, ánh mắt áy náy: "Tại ca ca không đến thăm muội nhiều hơn."
"Ca ca, huynh đừng nói vậy, muội biết nếu không có huynh, chắc chắn muội vẫn còn đang chịu đói. Huynh đã hứa với cha mẹ sẽ chăm sóc muội thật tốt, huynh đã làm rất tốt rồi." Giọng nói của Thanh Kiều rất dịu dàng.
Khác với cái tên mang ý kiều diễm, Thanh Kiều không hề kiêu ngạo, ngược lại nàng ta là một cô nương dịu dàng, hiền thục.
"Đại ca xin lỗi muội." Nhìn muội muội như vậy, Lý Hồng không kìm được rơi nước mắt.
"Ca ca, huynh sao vậy?" Thanh Kiều vội đưa khăn tay cho Lý Hồng, lo lắng nhìn hắn ta.
Lý Hồng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe: "Tiểu Thanh, nếu ta muốn muội rời khỏi Tam điện hạ, muội có đồng ý không?"
"Ca ca, chắc chắn huynh đã gặp chuyện gì rồi." Sắc mặt Thanh Kiều trở nên nghiêm trọng.
Nàng ta nắm lấy tay Lý Hồng nói: "Ca ca, muội không quan tâm đến ai khác, muội chỉ quan tâm đến huynh. Huynh đừng bao giờ làm những chuyện nguy hiểm vì muội. Nếu huynh xảy ra chuyện gì, muội sẽ không bao giờ tha thứ cho mình."
"Muội muội, vậy muội ăn miếng bánh táo đỏ này đi."
Nhìn thấy ánh mắt không đành lòng của huynh trưởng còn ẩn chứa cả nỗi đau khổ, Thanh Kiều mỉm cười dịu dàng: "Ca ca, muội ăn, huynh đừng sợ."
"Thuộc hạ căng thẳng quá, lỡ tay làm vỡ chén trà, thất lễ trước điện." Lý Hồng chán nản nói: "Hoàng thượng trách phạt, cho thuộc hạ về nhà tự kiểm điểm, cũng không nói rõ khi nào được trở lại."
"Sao ngươi lại bất cẩn như vậy?" Vân Trinh tức sôi máu, suýt nữa chỉ thẳng vào mặt Lý Hồng mắng té tát.
Lý Hồng im lặng cúi đầu.
Vân Trinh đi qua đi lại trong phòng, rồi lên tiếng: "Yên tâm, chỉ cần ngươi không dính líu đến vụ án vu cổ kia, phụ hoàng cũng chỉ giận cá chém thớt thôi. Khi người nguôi giận, ta sẽ cầu xin phụ hoàng thay ngươi. Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ an tâm ở nhà tu thân dưỡng tính, đừng gây thêm chuyện gì nữa."
"Vâng."
Sau khi rời khỏi phủ Tam hoàng tử, đêm đó, Lý Hồng đến biệt viện gặp muội muội của mình.
"Tiểu Thanh, muội có muốn đi xa nhà không?" Lý Hồng dịu dàng hỏi, đưa bánh táo đỏ cho nàng ta: "Đây là bánh táo đỏ mà ca ca làm theo công thức ở quê, không biết có giống bánh mà cha mẹ làm không."
Thanh Kiều mỉm cười: "Ca ca, huynh còn rảnh rỗi làm bánh táo đỏ sao? Muội còn tưởng huynh bận việc trong cung đến mức không có thời gian ăn cơm."
"Làm gì đến mức đó, thực ra cũng không bận lắm." Lý Hồng sờ mũi, ánh mắt áy náy: "Tại ca ca không đến thăm muội nhiều hơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ca ca, huynh đừng nói vậy, muội biết nếu không có huynh, chắc chắn muội vẫn còn đang chịu đói. Huynh đã hứa với cha mẹ sẽ chăm sóc muội thật tốt, huynh đã làm rất tốt rồi." Giọng nói của Thanh Kiều rất dịu dàng.
Khác với cái tên mang ý kiều diễm, Thanh Kiều không hề kiêu ngạo, ngược lại nàng ta là một cô nương dịu dàng, hiền thục.
"Đại ca xin lỗi muội." Nhìn muội muội như vậy, Lý Hồng không kìm được rơi nước mắt.
"Ca ca, huynh sao vậy?" Thanh Kiều vội đưa khăn tay cho Lý Hồng, lo lắng nhìn hắn ta.
Lý Hồng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe: "Tiểu Thanh, nếu ta muốn muội rời khỏi Tam điện hạ, muội có đồng ý không?"
"Ca ca, chắc chắn huynh đã gặp chuyện gì rồi." Sắc mặt Thanh Kiều trở nên nghiêm trọng.
Nàng ta nắm lấy tay Lý Hồng nói: "Ca ca, muội không quan tâm đến ai khác, muội chỉ quan tâm đến huynh. Huynh đừng bao giờ làm những chuyện nguy hiểm vì muội. Nếu huynh xảy ra chuyện gì, muội sẽ không bao giờ tha thứ cho mình."
"Muội muội, vậy muội ăn miếng bánh táo đỏ này đi."
Nhìn thấy ánh mắt không đành lòng của huynh trưởng còn ẩn chứa cả nỗi đau khổ, Thanh Kiều mỉm cười dịu dàng: "Ca ca, muội ăn, huynh đừng sợ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro