Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 34
2024-09-24 22:39:42
Lúc này, Hộ bộ Thượng thư Quách Hiểu Ngọc bước ra khỏi hàng, quỳ xuống tâu:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần vừa nhận được tin báo từ phủ Bảo Ninh, nói rằng từ đầu xuân năm nay đến nay, phủ Bảo Ninh không có một hạt mưa. Năm ngoái hạn hán kéo dài, mùa đông năm nay lại rét đậm, mặt đất đóng băng. Nay đã là tháng tư mà vẫn chưa thể gieo trồng lương thực, e rằng năm nay phủ Bảo Ninh sẽ lại mất mùa. Cần phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với nạn đói có thể xảy ra ở phủ Bảo Ninh."
"Quách đại nhân, lời này của ngài hơi ngoa rồi. Mấy năm gần đây, châu phủ nào mà chẳng than vãn sản lượng lương thực sụt giảm, thời tiết trở nên lạnh hơn. Ai cũng biết rõ điều đó, ngay cả ở kinh thành cũng chỉ lạnh hơn một chút mà thôi." Lại bộ Hữu thị lang Vương Kiệt Văn lên tiếng ngắt lời Quách Hiểu Ngọc.
Hộ bộ Thượng thư Quách Hiểu Ngọc nhíu mày: "Phủ Bảo Ninh khác, nơi đó vốn đã khô cằn, lượng mưa ít hơn hẳn khu vực phía Nam, đất đai không màu mỡ, lương thực chỉ có thể trồng một vụ một năm, sao có thể so sánh với địa khu lúa nước Giang Nam một năm hai vụ được chứ?"
"Ý của Quách đại nhân là muốn lấy lương thực từ Giang Nam để cứu trợ cho phủ Bảo Ninh sao?" Lại bộ Hữu thị lang Vương Kiệt Văn truy hỏi.
"Bổn quan không có ý đó!"
"Vậy ý của Quách đại nhân là gì? Theo hạ quan, phủ Bảo Ninh xảy ra tình trạng này là do lỗi của tri phủ phủ Bảo Ninh."
"Lẽ ra ngay từ năm ngoái, ông ta phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này, để kéo dài đến tận năm nay, chẳng phải là thiếu trách nhiệm hay sao?" Lại bộ Hữu thị lang Vương Kiệt Văn chỉ trích.
Lúc này, Ngự sử ngôn quan Hà Tuy bước ra.
"Hoàng thượng, thần có chuyện muốn tấu."
"Chuyện gì?" Vân Vũ Đế nhìn ông ta.
Hà Tuy tâu: "Thần muốn tố cáo tri phủ Tống Thanh của phủ Bảo Ninh. Trong lúc dân chúng lầm than, y vẫn mải mê uống rượu mua vui, không quan tâm đến tính mạng của bách tính. Cách đây không lâu, y còn cưới nữ nhi một thương gia giàu có ở địa phương làm tiểu thiếp, âm mưu cấu kết với ác bá. Nay lại lừa dối Quách đại nhân, than nghèo với triều đình, nói không chừng là có ý đồ ủng binh tự trọng!"
Hộ bộ Thượng thư Quách Hiểu Ngọc giật mình: "Ngươi... Ngươi nói bậy!"
"Quách đại nhân, hay là ngài có quan hệ thân thiết gì với Tống Thanh? Chứng cứ rõ ràng như vậy, ngài còn bao che cho y?" Hà Tuy cười khẩy, tiến lại gần Quách Hiểu Ngọc.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần vừa nhận được tin báo từ phủ Bảo Ninh, nói rằng từ đầu xuân năm nay đến nay, phủ Bảo Ninh không có một hạt mưa. Năm ngoái hạn hán kéo dài, mùa đông năm nay lại rét đậm, mặt đất đóng băng. Nay đã là tháng tư mà vẫn chưa thể gieo trồng lương thực, e rằng năm nay phủ Bảo Ninh sẽ lại mất mùa. Cần phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với nạn đói có thể xảy ra ở phủ Bảo Ninh."
"Quách đại nhân, lời này của ngài hơi ngoa rồi. Mấy năm gần đây, châu phủ nào mà chẳng than vãn sản lượng lương thực sụt giảm, thời tiết trở nên lạnh hơn. Ai cũng biết rõ điều đó, ngay cả ở kinh thành cũng chỉ lạnh hơn một chút mà thôi." Lại bộ Hữu thị lang Vương Kiệt Văn lên tiếng ngắt lời Quách Hiểu Ngọc.
Hộ bộ Thượng thư Quách Hiểu Ngọc nhíu mày: "Phủ Bảo Ninh khác, nơi đó vốn đã khô cằn, lượng mưa ít hơn hẳn khu vực phía Nam, đất đai không màu mỡ, lương thực chỉ có thể trồng một vụ một năm, sao có thể so sánh với địa khu lúa nước Giang Nam một năm hai vụ được chứ?"
"Ý của Quách đại nhân là muốn lấy lương thực từ Giang Nam để cứu trợ cho phủ Bảo Ninh sao?" Lại bộ Hữu thị lang Vương Kiệt Văn truy hỏi.
"Bổn quan không có ý đó!"
"Vậy ý của Quách đại nhân là gì? Theo hạ quan, phủ Bảo Ninh xảy ra tình trạng này là do lỗi của tri phủ phủ Bảo Ninh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lẽ ra ngay từ năm ngoái, ông ta phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này, để kéo dài đến tận năm nay, chẳng phải là thiếu trách nhiệm hay sao?" Lại bộ Hữu thị lang Vương Kiệt Văn chỉ trích.
Lúc này, Ngự sử ngôn quan Hà Tuy bước ra.
"Hoàng thượng, thần có chuyện muốn tấu."
"Chuyện gì?" Vân Vũ Đế nhìn ông ta.
Hà Tuy tâu: "Thần muốn tố cáo tri phủ Tống Thanh của phủ Bảo Ninh. Trong lúc dân chúng lầm than, y vẫn mải mê uống rượu mua vui, không quan tâm đến tính mạng của bách tính. Cách đây không lâu, y còn cưới nữ nhi một thương gia giàu có ở địa phương làm tiểu thiếp, âm mưu cấu kết với ác bá. Nay lại lừa dối Quách đại nhân, than nghèo với triều đình, nói không chừng là có ý đồ ủng binh tự trọng!"
Hộ bộ Thượng thư Quách Hiểu Ngọc giật mình: "Ngươi... Ngươi nói bậy!"
"Quách đại nhân, hay là ngài có quan hệ thân thiết gì với Tống Thanh? Chứng cứ rõ ràng như vậy, ngài còn bao che cho y?" Hà Tuy cười khẩy, tiến lại gần Quách Hiểu Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro