Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 39
2024-09-24 22:39:42
"Lâm An, Tiểu Thập Bát đâu?" Vân Vũ Đế không nhịn được hỏi.
Giọng nói của Lâm An từ sau tấm bình phong truyền đến: "Hoàng thượng, tiểu công chúa ngủ rồi ạ."
Giọng của Lâm An hơi bất đắc dĩ.
Tiểu công chúa còn nhỏ, ông cũng có thể hiểu được, bèn nói: "Vậy ngươi hãy chăm sóc Tiểu Thập Bát cẩn thận."
"Nô tài tuân chỉ."
Chờ đến khi Vân Vụ ngủ say, bầu không khí trong Cần Chính điện bỗng chốc thay đổi.
"Hoàng thượng..." Tiêu Quế Khanh vô thức mở miệng.
Vân Vũ Đế nhìn ông ấy, ánh mắt đầy ẩn ý: "Tiêu ái khanh cũng nghe thấy rồi chứ?"
"Vừa rồi... Vừa rồi là giọng của tiểu công chúa sao?"
"Đúng vậy."
"Những gì tiểu công chúa nói đều là sự thật sao?" Tiêu Quế Khanh nắm chặt tay, cố nén đau thương hỏi.
"Đương nhiên là thật." Vân Vũ Đế khẳng định, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tiêu Quế Khanh nói: "Tiêu ái khanh có biết vụ án vu cổ trong cung không?"
"Chuyện này..." Tay Tiêu Quế Khanh run rẩy, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Không sai, chính là do tiểu công chúa vạch trần."
"Trẫm đã tự mình điều tra, không có sai sót."
"Đương nhiên, Tiêu ái khanh có tin hay không thì tùy, dù sao trước kia trẫm cũng không hề hay biết chuyện nhà khanh."
Đương nhiên là Tiêu Quế Khanh tin, chuyện nhà ông ấy đều do chính tay ông ấy xử lý, giấu diếm tất cả mọi người trên quan trường.
Ban đầu, ông ấy còn cho rằng mình xử lý rất tốt, kết quả lại không phải như vậy.
Hóa ra Tào Quốc Sĩ đã âm thầm giúp đỡ che giấu.
Thảo nào mấy hôm nay Tào Quốc Sĩ cứ nói bóng nói gió với mình.
Hóa ra không phải là toan tính trên quan trường, mà là chuyện của con trai!
Tiêu Quế Khanh hối hận vô cùng.
"Hoàng thượng, lão thần biết lỗi rồi." Tiêu Quế Khanh quỳ phịch xuống đất: "Xin Hoàng thượng làm chủ cho lão thần!"
"Lão Tiêu à, khanh không biết đâu, trong lòng trẫm cũng khổ lắm."
Tiêu Quế Khanh: "?"
Rõ ràng là ông ấy khổ hơn!
Chỉ có mỗi một đứa con trai, giờ thì tuyệt hậu rồi.
"Khanh không tin phải không?" Vân Vũ Đế nhìn ông ấy với ánh mắt đau buồn: "Khanh có biết trong miệng tiểu công chúa, kết cục của trẫm thế nào không?"
"Lão thần không dám."
Tuy nói vậy, nhưng Tiêu Quế Khanh lại vểnh tai lên nghe ngóng.
Vân Vũ Đế chậm rãi nói: "Tiểu công chúa nói sáu tháng sau trẫm sẽ đột tử."
Tiêu Quế Khanh kinh hãi!
"Sau đó bị Trưởng công chúa quất xác."
Tiêu Quế Khanh phẫn nộ!
"Cuối cùng trở thành bạo quân mất nước."
Tiêu Quế Khanh ngơ ngác.
Mất nước?
Mất nước gì?
Sao lại mất nước?
Giọng nói của Lâm An từ sau tấm bình phong truyền đến: "Hoàng thượng, tiểu công chúa ngủ rồi ạ."
Giọng của Lâm An hơi bất đắc dĩ.
Tiểu công chúa còn nhỏ, ông cũng có thể hiểu được, bèn nói: "Vậy ngươi hãy chăm sóc Tiểu Thập Bát cẩn thận."
"Nô tài tuân chỉ."
Chờ đến khi Vân Vụ ngủ say, bầu không khí trong Cần Chính điện bỗng chốc thay đổi.
"Hoàng thượng..." Tiêu Quế Khanh vô thức mở miệng.
Vân Vũ Đế nhìn ông ấy, ánh mắt đầy ẩn ý: "Tiêu ái khanh cũng nghe thấy rồi chứ?"
"Vừa rồi... Vừa rồi là giọng của tiểu công chúa sao?"
"Đúng vậy."
"Những gì tiểu công chúa nói đều là sự thật sao?" Tiêu Quế Khanh nắm chặt tay, cố nén đau thương hỏi.
"Đương nhiên là thật." Vân Vũ Đế khẳng định, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tiêu Quế Khanh nói: "Tiêu ái khanh có biết vụ án vu cổ trong cung không?"
"Chuyện này..." Tay Tiêu Quế Khanh run rẩy, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không sai, chính là do tiểu công chúa vạch trần."
"Trẫm đã tự mình điều tra, không có sai sót."
"Đương nhiên, Tiêu ái khanh có tin hay không thì tùy, dù sao trước kia trẫm cũng không hề hay biết chuyện nhà khanh."
Đương nhiên là Tiêu Quế Khanh tin, chuyện nhà ông ấy đều do chính tay ông ấy xử lý, giấu diếm tất cả mọi người trên quan trường.
Ban đầu, ông ấy còn cho rằng mình xử lý rất tốt, kết quả lại không phải như vậy.
Hóa ra Tào Quốc Sĩ đã âm thầm giúp đỡ che giấu.
Thảo nào mấy hôm nay Tào Quốc Sĩ cứ nói bóng nói gió với mình.
Hóa ra không phải là toan tính trên quan trường, mà là chuyện của con trai!
Tiêu Quế Khanh hối hận vô cùng.
"Hoàng thượng, lão thần biết lỗi rồi." Tiêu Quế Khanh quỳ phịch xuống đất: "Xin Hoàng thượng làm chủ cho lão thần!"
"Lão Tiêu à, khanh không biết đâu, trong lòng trẫm cũng khổ lắm."
Tiêu Quế Khanh: "?"
Rõ ràng là ông ấy khổ hơn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có mỗi một đứa con trai, giờ thì tuyệt hậu rồi.
"Khanh không tin phải không?" Vân Vũ Đế nhìn ông ấy với ánh mắt đau buồn: "Khanh có biết trong miệng tiểu công chúa, kết cục của trẫm thế nào không?"
"Lão thần không dám."
Tuy nói vậy, nhưng Tiêu Quế Khanh lại vểnh tai lên nghe ngóng.
Vân Vũ Đế chậm rãi nói: "Tiểu công chúa nói sáu tháng sau trẫm sẽ đột tử."
Tiêu Quế Khanh kinh hãi!
"Sau đó bị Trưởng công chúa quất xác."
Tiêu Quế Khanh phẫn nộ!
"Cuối cùng trở thành bạo quân mất nước."
Tiêu Quế Khanh ngơ ngác.
Mất nước?
Mất nước gì?
Sao lại mất nước?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro