Con Rối Vong Hồ...
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-27 13:01:08
Khi Liễu Bình ngồi xổm trước mặt của nàng, nàng mới ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Ơ? Ngươi tìm được ta!"
Thiếu nữ nín khóc mỉm cười, lại vui vẻ lên.
"Đúng vậy, ta tìm được ngươi, nhanh lên, chúng ta cần phải chạy trốn." Liễu
Bình thúc giục.
"À, được."
Thiếu nữ đứng dậy, nghiêm túc thi lễ, nói:
"Xin chào, ta là Lilith, rất vui được gặp ngươi."
Liễu Bình nhìn nàng, chỉ thấy trên đỉnh đầu của nàng có một hàng chữ nhỏ:
"Con Rối Vong Hồn, Linh hồn của Sách, Lilith."
…
Hiện tại cũng đã rất cấp bách, Liễu Bình chỉ nói hai câu nói.
"Năng lực của ta là tránh khỏi kiến ma, khi trước ngươi cũng thấy đấy.”
"Ngươi có thể làm cái gì?"
Khi hắn nói câu đầu tiên, Libertas lại hóa thành một tấm thẻ bài, bay trở về
trong tay của hắn, bị hắn thu hồi.
Khi nói xong câu thứ hai, đám kiến ma bên ngoài bắt đầu xô cửa.
Lilith cũng hiểu được tình huống hiện tại rất nguy cấp, lập tức nói: "Ta có thể
điều khiển mọi thi thể."
"Những con kiến kia là tới tìm ngươi sao?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng."
"Bọn chúng có điểm yếu nào không?"
"Phía sau đầu kiến ma có một nơi lõm xuống, chỉ cần đâm nhẹ xuống cũng có
thể giết chết bọn chúng, ngoài ra, lực lượng của bọn chúng khi hoạt động trong
nước sẽ giảm lớn."
"Đi."
Liễu Bình vươn tay.
Lilith nhảy lên, rơi xuống trên tay hắn, nói nhanh: "Khi nào cần ta ra tay thì
ngươi có thể dùng tâm linh cảm ứng thông báo cho ta biết."
Bụp!
Nàng hóa tahfnh một tấm thẻ bài, rơi xuống trên tay Liễu Bình.
Liễu Bình thu hồi thẻ bài, hạ xuống, lại đặt lên miệng Hỏa Nha.
ễ
"Ngươi cũng nghỉ ngơi đi." Liễu Bình nói.
"Gâu!"
Hỏa Nha hóa thành thẻ bài, cũng được Liễu Bình thu hồi.
Vào lúc này...
Trong tòa điện này, chỉ còn lại Liễu Bình.
"Các ngươi muốn chiến đấu với ta sao?"
"Nếu như các ngươi xông tới, ta coi như các ngươi muốn chiến đấu với ta."
Hắn nhìn về phía cửa, nói nhỏ, vừa rút trường đao ra, nín thở chờ đợi đám kiến
ma lao tới.
Những con kiến tới tìm kiếm Lilith cũng không mạnh lắm, khoảng chừng cấp
10 mà thôi, chỉ là số lượng quá mức kinh khủng.
Ầm!
Cửa bị đám kiến phá tan.
Trong khoảnh khắc đó, trường đao trên tay Liễu Bình bị chém xéo lên.
Một luồng ánh đao từ dưới đất bắn mạnh lên, bắn bay lũ kiến ma lên không
trung.
Quỷ Đạo Đao Lưu - Nghịch Thủy Thiết!
Còn không đợi đám kiến ma phản ứng được, trường đao Liễu Bình hóa thành
tàn ảnh làm người hoa mắt, liên tục trảm tới.
Leng keng keng keng keng...
Bí Đao chi thuật - Phong Vũ!
Một đám kiến ma ở trên không không cách nào hành động, bị một trận ánh đao
chém bay ra ngoài, rơi xuống mấy chục trượng bên ngoài.
Chỉ có một con kiến ma lơ lửng giữa không trung, không có bất cứ một ánh đao
nào chém trúng nó cả.
Quầng sáng dưới chân Liễu Bình khuếch tán, hầu như cùng lúc đó, hắn thu hồi
đao, xoay tròn một vòng, ném mạnh trường đao ra ngoài.
Trường đao thoát khỏi tay của hắn, chợt lóe lên liền biến mất.
Ngay sau đó...
Con kiến ma ở không trung còn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy một
luồng sáng lạnh từ phía sau lưng bay tới, đâm trúng phần lõm phía sau của nó.
Nói thì chậm, thế nhưng ba lần ra tay tạo thành Xuân Phong Trảm này, chỉ trong
nháy mắt đã hoàn thành!
Ầm!
Kiến ma rơi xuống mặt đất, mất đi sức sống.
"Lilith, nó là của ngươi." Liễu Bình nói.
"Được." Giọng nói của Lilith vang lên.
Liễu Bình quay người trở về đại điện, tùy ý tìm một góc khuất, nhặt một hòn đá,
đặt ở trong túi.
Lúc này...
Một đám kiến ma bị đánh bay kia cũng chạy trở về.
Lại thấy được con kiến ma đã chết kia bỗng nhảy dựng lên, phát động tấn công
về đám kiến ma kia.
Đám kiến ma không đề phòng, bị con kiến ma này vừa cắn vừa xé, một hơi đã
xử lý ba con.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trong hư không:
[Kẻ địch của ngươi chiến bại, linh hồn của bọn chúng đã thuộc về ngươi.]
Mắt Liễu Bình sáng lên, rút một tấm thẻ bài ra.
Nham thạch không tồn tại.
"Ba con này vẫn giao cho ta điều khiển sao?" Lilith hỏi.
"Không, bọn chúng là của ta, ngươi thả con kia đi gây ra hỗn loạn." Liễu Bình
nói.
"Được." Lilith nói.
Con kiến ma kia run lên, ngay lập tức thoát khỏi đông đảo đồng loại, lao ra bên
ngoài, chạy thẳng về phía chính điện Hoàng cung.
Những con kiến ma khác cũng hỗn loạn tưng bừng, nhao nhao lao về phía con
kiến ma kia.
Thừa dịp này...
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, Liễu Bình hóa thành viên đá kia, rơi xuống mặt
đất.
Hắn yên lặng nằm trên mặt đất, giống như một hòn đá chân chính vậy.
Một lát sau...
Bạo động phía ngoài dần dần yên tĩnh lại.
"Con kiến bị ta điều khiển đã chết." Lilith nói.
"Không sao." Cục đá nói.
Vừa dứt lời.
Có ba con kiến ma lén lén lút lút bò vào trong điện.
Hai con trong đó làm ra tác dụng che đậy.
Con kiến ma thứ ba thì cẩn thận chạy tới gần hòn đá, ngẫm nghĩ rồi ngậm hòn
đá vào trong miệng.
ế ề
Lúc này, những con kiến ma khác lại trở về tòa điện này.
Ba con kiến ma lập tức giả bộ kiểm tra căn phòng này.
Bọn chúng lật chỗ này, ngó chỗ khác, dần dần hòa nhập với những con kiến ma
khác.
Đương nhiên, bọn kiến ma này không thu hoạch được bất cứ thứ gì.
Đám kiến ma lùi ra ngoài, tản khắp khu vực Hoàng cung, tiếp tục tìm kiếm.
Một lát sau...
Lại có ba con kiến cùng đi, một bên tuần sát, một bên đi tới gần bức tường
Hoàng cung.
Thừa dịp những con kiến ma khác không chú ý, bọn chúng vượt qua tường vây,
hợp thành một tiểu đội tuần tra, bắt đầu đi loanh quanh thành thị này.
Thời gian dần dần trôi qua, bọn chúng đã đi tới phần rìa ngoài của thành thị.
Đúng lúc này...
Trên bầu trời, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên: "Kiến Chúa, tại sao ngươi lại ở
nơi này?"
Một lát sau...
Một giọng kêu to, đinh tai nhức óc vang lên từ trong hố sâu khi trước vang lên:
"Ta... muốn ở nơi nào... sẽ ở nơi đó..."
Giọng nữ kia nói: "Ta chính thức nhắc nhở ngươi một câu, khoảng cách của
ngươi cách nơi ngủ say của ta quá gần."
Giọng kêu to kia tiếp tục vang lên: "Ta... có chuyện của ta, không liên quan gì
tới ngươi... chúng ta không liên quan tới nhau."
Giọng nữ nói: "Tốt nhất là như vậy."
Ngừng lại một lát, giọng nữ lại nói: "À đúng rồi, ngươi có thấy được hai con
người đáng yêu hay không?"
Giọng kêu to kia cáu kỉnh nói: "Ta đang ngủ... bọn nhỏ cho ta ăn quá nhiều thứ,
ta không biết..."
Giọng nữ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu trở nên khó chịu:
"Nếu như ngươi thấy được hai thiếu niên mang trong mình lực lượng hệ thần bí
thì đừng nên ăn bọn họ, bọn họ là con mồi của ta."
Yên tĩnh một giây.
Một luồng sóng năng lượng hùng vĩ từ trong hố sâu tản ra, quét ngang bầu trời.
Giọng kêu to kia trở nên điên cuồng tàn ác:
"Cướp linh hồn của ta? Không, ngươi nhầm to rồi, ta chính là Đồ Linh Hoàng
Hậu trong đông đảo kẻ ngủ say, mọi linh hồn đều thuộc về ta!"
"Người nắm giữ Trái Cây Ác Độc, người khác sợ ngươi, ta lại không sợ."
ế ế ể ế
Toàn bộ kiến ma trong thành thị phát ra những tiếng vù vù để trợ thế.
"Ơ? Ngươi tìm được ta!"
Thiếu nữ nín khóc mỉm cười, lại vui vẻ lên.
"Đúng vậy, ta tìm được ngươi, nhanh lên, chúng ta cần phải chạy trốn." Liễu
Bình thúc giục.
"À, được."
Thiếu nữ đứng dậy, nghiêm túc thi lễ, nói:
"Xin chào, ta là Lilith, rất vui được gặp ngươi."
Liễu Bình nhìn nàng, chỉ thấy trên đỉnh đầu của nàng có một hàng chữ nhỏ:
"Con Rối Vong Hồn, Linh hồn của Sách, Lilith."
…
Hiện tại cũng đã rất cấp bách, Liễu Bình chỉ nói hai câu nói.
"Năng lực của ta là tránh khỏi kiến ma, khi trước ngươi cũng thấy đấy.”
"Ngươi có thể làm cái gì?"
Khi hắn nói câu đầu tiên, Libertas lại hóa thành một tấm thẻ bài, bay trở về
trong tay của hắn, bị hắn thu hồi.
Khi nói xong câu thứ hai, đám kiến ma bên ngoài bắt đầu xô cửa.
Lilith cũng hiểu được tình huống hiện tại rất nguy cấp, lập tức nói: "Ta có thể
điều khiển mọi thi thể."
"Những con kiến kia là tới tìm ngươi sao?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng."
"Bọn chúng có điểm yếu nào không?"
"Phía sau đầu kiến ma có một nơi lõm xuống, chỉ cần đâm nhẹ xuống cũng có
thể giết chết bọn chúng, ngoài ra, lực lượng của bọn chúng khi hoạt động trong
nước sẽ giảm lớn."
"Đi."
Liễu Bình vươn tay.
Lilith nhảy lên, rơi xuống trên tay hắn, nói nhanh: "Khi nào cần ta ra tay thì
ngươi có thể dùng tâm linh cảm ứng thông báo cho ta biết."
Bụp!
Nàng hóa tahfnh một tấm thẻ bài, rơi xuống trên tay Liễu Bình.
Liễu Bình thu hồi thẻ bài, hạ xuống, lại đặt lên miệng Hỏa Nha.
ễ
"Ngươi cũng nghỉ ngơi đi." Liễu Bình nói.
"Gâu!"
Hỏa Nha hóa thành thẻ bài, cũng được Liễu Bình thu hồi.
Vào lúc này...
Trong tòa điện này, chỉ còn lại Liễu Bình.
"Các ngươi muốn chiến đấu với ta sao?"
"Nếu như các ngươi xông tới, ta coi như các ngươi muốn chiến đấu với ta."
Hắn nhìn về phía cửa, nói nhỏ, vừa rút trường đao ra, nín thở chờ đợi đám kiến
ma lao tới.
Những con kiến tới tìm kiếm Lilith cũng không mạnh lắm, khoảng chừng cấp
10 mà thôi, chỉ là số lượng quá mức kinh khủng.
Ầm!
Cửa bị đám kiến phá tan.
Trong khoảnh khắc đó, trường đao trên tay Liễu Bình bị chém xéo lên.
Một luồng ánh đao từ dưới đất bắn mạnh lên, bắn bay lũ kiến ma lên không
trung.
Quỷ Đạo Đao Lưu - Nghịch Thủy Thiết!
Còn không đợi đám kiến ma phản ứng được, trường đao Liễu Bình hóa thành
tàn ảnh làm người hoa mắt, liên tục trảm tới.
Leng keng keng keng keng...
Bí Đao chi thuật - Phong Vũ!
Một đám kiến ma ở trên không không cách nào hành động, bị một trận ánh đao
chém bay ra ngoài, rơi xuống mấy chục trượng bên ngoài.
Chỉ có một con kiến ma lơ lửng giữa không trung, không có bất cứ một ánh đao
nào chém trúng nó cả.
Quầng sáng dưới chân Liễu Bình khuếch tán, hầu như cùng lúc đó, hắn thu hồi
đao, xoay tròn một vòng, ném mạnh trường đao ra ngoài.
Trường đao thoát khỏi tay của hắn, chợt lóe lên liền biến mất.
Ngay sau đó...
Con kiến ma ở không trung còn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy một
luồng sáng lạnh từ phía sau lưng bay tới, đâm trúng phần lõm phía sau của nó.
Nói thì chậm, thế nhưng ba lần ra tay tạo thành Xuân Phong Trảm này, chỉ trong
nháy mắt đã hoàn thành!
Ầm!
Kiến ma rơi xuống mặt đất, mất đi sức sống.
"Lilith, nó là của ngươi." Liễu Bình nói.
"Được." Giọng nói của Lilith vang lên.
Liễu Bình quay người trở về đại điện, tùy ý tìm một góc khuất, nhặt một hòn đá,
đặt ở trong túi.
Lúc này...
Một đám kiến ma bị đánh bay kia cũng chạy trở về.
Lại thấy được con kiến ma đã chết kia bỗng nhảy dựng lên, phát động tấn công
về đám kiến ma kia.
Đám kiến ma không đề phòng, bị con kiến ma này vừa cắn vừa xé, một hơi đã
xử lý ba con.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trong hư không:
[Kẻ địch của ngươi chiến bại, linh hồn của bọn chúng đã thuộc về ngươi.]
Mắt Liễu Bình sáng lên, rút một tấm thẻ bài ra.
Nham thạch không tồn tại.
"Ba con này vẫn giao cho ta điều khiển sao?" Lilith hỏi.
"Không, bọn chúng là của ta, ngươi thả con kia đi gây ra hỗn loạn." Liễu Bình
nói.
"Được." Lilith nói.
Con kiến ma kia run lên, ngay lập tức thoát khỏi đông đảo đồng loại, lao ra bên
ngoài, chạy thẳng về phía chính điện Hoàng cung.
Những con kiến ma khác cũng hỗn loạn tưng bừng, nhao nhao lao về phía con
kiến ma kia.
Thừa dịp này...
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, Liễu Bình hóa thành viên đá kia, rơi xuống mặt
đất.
Hắn yên lặng nằm trên mặt đất, giống như một hòn đá chân chính vậy.
Một lát sau...
Bạo động phía ngoài dần dần yên tĩnh lại.
"Con kiến bị ta điều khiển đã chết." Lilith nói.
"Không sao." Cục đá nói.
Vừa dứt lời.
Có ba con kiến ma lén lén lút lút bò vào trong điện.
Hai con trong đó làm ra tác dụng che đậy.
Con kiến ma thứ ba thì cẩn thận chạy tới gần hòn đá, ngẫm nghĩ rồi ngậm hòn
đá vào trong miệng.
ế ề
Lúc này, những con kiến ma khác lại trở về tòa điện này.
Ba con kiến ma lập tức giả bộ kiểm tra căn phòng này.
Bọn chúng lật chỗ này, ngó chỗ khác, dần dần hòa nhập với những con kiến ma
khác.
Đương nhiên, bọn kiến ma này không thu hoạch được bất cứ thứ gì.
Đám kiến ma lùi ra ngoài, tản khắp khu vực Hoàng cung, tiếp tục tìm kiếm.
Một lát sau...
Lại có ba con kiến cùng đi, một bên tuần sát, một bên đi tới gần bức tường
Hoàng cung.
Thừa dịp những con kiến ma khác không chú ý, bọn chúng vượt qua tường vây,
hợp thành một tiểu đội tuần tra, bắt đầu đi loanh quanh thành thị này.
Thời gian dần dần trôi qua, bọn chúng đã đi tới phần rìa ngoài của thành thị.
Đúng lúc này...
Trên bầu trời, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên: "Kiến Chúa, tại sao ngươi lại ở
nơi này?"
Một lát sau...
Một giọng kêu to, đinh tai nhức óc vang lên từ trong hố sâu khi trước vang lên:
"Ta... muốn ở nơi nào... sẽ ở nơi đó..."
Giọng nữ kia nói: "Ta chính thức nhắc nhở ngươi một câu, khoảng cách của
ngươi cách nơi ngủ say của ta quá gần."
Giọng kêu to kia tiếp tục vang lên: "Ta... có chuyện của ta, không liên quan gì
tới ngươi... chúng ta không liên quan tới nhau."
Giọng nữ nói: "Tốt nhất là như vậy."
Ngừng lại một lát, giọng nữ lại nói: "À đúng rồi, ngươi có thấy được hai con
người đáng yêu hay không?"
Giọng kêu to kia cáu kỉnh nói: "Ta đang ngủ... bọn nhỏ cho ta ăn quá nhiều thứ,
ta không biết..."
Giọng nữ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu trở nên khó chịu:
"Nếu như ngươi thấy được hai thiếu niên mang trong mình lực lượng hệ thần bí
thì đừng nên ăn bọn họ, bọn họ là con mồi của ta."
Yên tĩnh một giây.
Một luồng sóng năng lượng hùng vĩ từ trong hố sâu tản ra, quét ngang bầu trời.
Giọng kêu to kia trở nên điên cuồng tàn ác:
"Cướp linh hồn của ta? Không, ngươi nhầm to rồi, ta chính là Đồ Linh Hoàng
Hậu trong đông đảo kẻ ngủ say, mọi linh hồn đều thuộc về ta!"
"Người nắm giữ Trái Cây Ác Độc, người khác sợ ngươi, ta lại không sợ."
ế ế ể ế
Toàn bộ kiến ma trong thành thị phát ra những tiếng vù vù để trợ thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro