Đánh thức thủ v...
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-26 12:50:13
Vòng tròn vừa hình thành, những phù văn kỳ dị kia cũng biến mất, thay vào đó,
là một quầng sáng lờ mờ xuất hiện.
Lực lượng dành riêng của Kỵ sĩ: Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!
Trong thời gian cực ngắn, khoảng cách giữa Ma Cự Nhân và Liễu Bình càng
ngày càng gần, hai tay của nó vung lưỡi búa lên, bình tĩnh nói: "Bổ ngươi xong,
lại đi giết tên còn lại."
Liễu Bình lại gầm thét:
"A a a a a a a!"
Tay hắn vung mạnh, dùng toàn lực ném Sương Lãnh Điểu ra ngoài.
Áo nghĩa phi mâu - Ưng Kích!
Đây là bí pháp của văn minh Tu Hành, hiện tại Liễu Bình đã có thể sử dụng một
cách rất thoải mái, không cần đạo quyết, chỉ dùng kỹ xảo ẩn chứa trong đó, đã
có thể tăng uy lực của công kích lên gấp đôi!
Ma Cự Nhân hơi bất ngờ, nói: "Loại kỹ nghệ phóng mâu này, coi như không tệ
lắm."
Nó dừng bước, vung rìu lên đón đỡ trường mâu.
Trong khoảnh khắc đó, dị biến xuất hiện...
Trước khi chiếc trường mâu này va chạm với lưỡi rìu thì lại biến mất giữa
không trung.
Trường mâu biến mất không còn hình bóng.
Ma Cự Nhân quát khẽ: "Đường vòng cung?"
Nó lùi về phía sau vài bước, nét mặt lộ vẻ cảnh giác.
Thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng của trường mâu đâu cả.
Không phải kỹ xảo đường vòng cung!
Ma Cự Nhân nhìn về phía Liễu Bình, lại thấy hắn đang lao tới với tốc độ rất
nhanh.
Một luồng tàn ảnh xuất hiện phía sau lưng Liễu Bình.
Chính là chiếc trường mâu kia!
Ma Cự Nhân không hiểu ra sao, thế nhưng Liễu Bình cũng đã bắt đầu có hành
động mới.
Phía sau hắn như có mắt vậy, vừa chạy tới, vừa đưa tay tiếp nhận trường mâu
đang lao vụt tới từ phía sau!
"A a a a a a a..."
Hắn lại phát ra tiếng gầm thét.
ố ố ồ ắ ầ
Vốn tốc độ của trường mâu đã cực nhanh rồi, lại bị hắn tăng thêm một phần lực
lượng nữa!
Lần này, khi trường mâu vừa rời khỏi tay, hư không bốn phía cũng bắt đầu vặn
vẹo, gió mạnh theo đó cũng nổi lên.
Hai tầng áo nghĩa!
Ma Cự Nhân lộ ra vẻ nghiêm túc, đứng tại chỗ dùng lưỡi rìu ngăn trước người...
Thế nhưng, trường mâu lại biến mất lần nữa.
Liễu Bình lại tăng thêm tốc độ chạy, hắn vừa chạy, vừa vươn tay về phía sau.
Trong khoảnh khắc đó...
Phía sau hắn, trường mâu lại hiện lên một lần nữa.
"A a a a a a... chết đi!"
Liễu Bình nhìn cũng không nhìn, đã làm ra hành động toàn lực phóng mâu một
lần nữa, tăng thêm một phần lực vào trên chiếc trường mâu của mình.
Máu tươi bắn tung tóe.
Tay của hắn đã rách ra, lộ hẳn cả xương trắng, máu tươi liên tục thuận theo
ngón tay mà nhỏ xuống đất.
Liên tục bắt lấy trường mâu bay với tốc độ cao hai lần, cũng tăng thêm lực
lượng lên đó, đã vượt xa mức độ chịu đựng mà cánh tay hắn có thể chịu rồi.
Không khí phát ra tiếng xé gió, Sương Lãnh Điểu hóa thành một luồng tàn ảnh,
xé không khí tạo ra một luồng chân không hình cung, vượt qua sự ngăn cản của
lưỡi rìu, đâm mạnh vào bộ giáp trên người của Ma Cự Nhân.
Ầm!
Một tiếng vang trầm đục vang lên.
Ma Cự Nhân lùi về phía sau vài bước, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.
Chiếc trường mâu kia đâm xuyên qua bộ giáp, đâm vào trong ngực của mình.
"Mâu pháp của ngươi là gì? Ta chưa từng thấy qua." Ma Cự Nhân ồm ồm nói.
Liễu Bình nhìn về phía hư không trước mắt.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy đang ở nơi đó:
[Ngươi sử dụng 'Quầng sáng triệu tập'.]
[Ngươi triệu tập Sương Lãnh Điểu, làm cho nó xuất hiện phía sau ngươi, cũng
gia trì thêm uy lực.]
[Ngươi lại triệu tập Sương Lãnh Điều lần nữa.]
[Lần công kích này của ngươi đã đạt tới kỹ nghệ cao cấp, uy lực cũng tăng lên
gấp bốn lần.]
[Ngươi sử dụng cả quầng sáng lãn trường mâu, sáng tạo ra một loại áo nghĩa
phóng mâu mới.]
[Xin hãy đặt tên cho chiêu thức này.]
Liễu Bình ngãm nghĩ, nói: "Một chiêu này, gọi là Áo nghĩa phi mâu - Cầm
Nguyệt Ưng đi."
Ma Cự Nhân rút trường mâu trên ngực của mình ra, bẻ gãy nó, ồm ồm nói:
"Thật là xui xẻo, tại sao ta lại gặp phải một con quái vật như ngươi cơ chứ."
Nó vừa nói xong.
Nó lại ngã xuống mặt đất, không nhúc nhích chút nào.
…
Nước trong suối phun nhanh chóng chảy khô.
Toàn bộ đài phun dâng lên trên, lộ ra kiến trúc rộng lớn mà kiên cố ở bên dưới.
Tiêu Mộng La đứng tại lối vào, đang nhập mật mã dựa theo lời nhắc của ống
kim loại kia.
Tích tích tích!
Mật mã chính xác!
Ầm ầm ầm ầm...
Cửa lớn tách sang hai bên.
Từng người máy cao hơn hai mét lục tục từ trong đó đi ra ngoài.
"Tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức tiến hành tiếp viện!"
"Toàn thể lên không..."
"Xuất phát!"
Các người máy cầm trong tay khẩu súng to lớn, bay lên không, bay về phía bắc
thành phố.
Trên mặt.
Liễu Bình cùng Tiêu Mộng La đứng tại chỗ, sửng sốt một lúc lâu.
"Này, máy móc thủ vệ này là do chúng ta thả ra, ít nhất cũng phải để lại hai tên
bảo vệ chúng ta chứ." Liễu Bình khó chịu nói.
Sau khi được Thánh Ngâm thuật chữa trị một lần, cánh tay của hắn cũng đã
khôi phục không ít, ít nhất đã không còn máu tươi chảy ra ngoài nữa rồi.
Thế nhưng nếu muốn chiến đấu, vẫn còn chưa đủ.
Thánh Ngâm thuật chỉ là pháp thuật trị liệu sơ cấp, tối đa cũng chỉ có thể trị liệu
tới mức này mà thôi.
Giọng điện tử lạnh lẽo vang lên:
"Máy móc thủ vệ có tác dụng cực lớn trong trận chiến tranh này, ta cần phải bố
trí chúng nó tại vị trí cần thiết nhất, mà không phải để lại bảo vệ các ngươi."
"Các ngươi đã chiến thắng Thiết Giáp Ma Cự Nhân, đánh thức máy móc thủ vệ,
cống hiến một thời cơ cực tốt có thể làm cho tình thế của cả trận chiến này đảo
ngược."
"Nhằm vào tình huống của các ngươi, tiếp tế tương ứng đã được chuẩn bị sẵn
sàng."
Hai ống dẫn kim loại xuất hiện từ trong hư không, chậm rãi phóng to ra, đặt một
vài thứ tới trước mặt hai người.
Trước mặt Tiêu Mộng La là một chiếc cung bằng kim loại hoàn toàn mới, cùng
một bộ áo giáp bằng da nhẹ nhàng.
Cô thử sử dụng chiếc cung mới này, cầm lên rất nhẹ nhàng, sử dụng cũng rất dễ
dàng, thực sự là tốt hơn quá nhiều so với chiếc cung gỗ tân thủ mà mình đang
dùng này.
Giáp da cũng rất vừa người, giống như thiết kế dành riêng cho mình vậy.
Liễu Bình thì được một chai nước thuốc điều trị vết thương và bổ sung thể lực.
Sau khi uống xong, thể lực của hắn đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất.
Vết thương trên tay cũng đã khỏi hẳn.
Mà bên cạnh chai thuốc nước, là một thanh trường mâu màu xanh lam đậm.
Liễu Bình nhặt thanh trường mâu lên.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:
[Sương Hàn Thứ, thanh mâu thủ hộ của thành Sương Phong.]
[Trường mâu.]
[Có những năng lực như sau: ]
[Sắc bén cao cấp: Chiến giáp lẫn binh khí bình thường đều không thể ngăn cản
sự sắc bén của nó.]
[Lẫm Đông: Đòn công kích của nó tự mang hiệu quả giá rét, có thể giảm đi tốc
độ công kích lẫn tốc độ di chuyển của kẻ địch trong một mức độ nào đó.]
[Băng Sương chi Hữu: Kêu gọi ra một con chiến mã băng sương, nó là linh hồn
của trường mâu biến thành, có thể biến thành vật cưỡi của ngươi.]
[Là một Kỵ sĩ chính thức với cấp bậc là 2, thanh trường mâu này là một trong
những thanh vũ khí mạnh nhất mà giai đoạn hiện tại ngươi có thể sử dụng.]
[Nó chắc chắn sẽ làm cho ngươi chiến đấu như hổ thêm cánh.]
là một quầng sáng lờ mờ xuất hiện.
Lực lượng dành riêng của Kỵ sĩ: Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!
Trong thời gian cực ngắn, khoảng cách giữa Ma Cự Nhân và Liễu Bình càng
ngày càng gần, hai tay của nó vung lưỡi búa lên, bình tĩnh nói: "Bổ ngươi xong,
lại đi giết tên còn lại."
Liễu Bình lại gầm thét:
"A a a a a a a!"
Tay hắn vung mạnh, dùng toàn lực ném Sương Lãnh Điểu ra ngoài.
Áo nghĩa phi mâu - Ưng Kích!
Đây là bí pháp của văn minh Tu Hành, hiện tại Liễu Bình đã có thể sử dụng một
cách rất thoải mái, không cần đạo quyết, chỉ dùng kỹ xảo ẩn chứa trong đó, đã
có thể tăng uy lực của công kích lên gấp đôi!
Ma Cự Nhân hơi bất ngờ, nói: "Loại kỹ nghệ phóng mâu này, coi như không tệ
lắm."
Nó dừng bước, vung rìu lên đón đỡ trường mâu.
Trong khoảnh khắc đó, dị biến xuất hiện...
Trước khi chiếc trường mâu này va chạm với lưỡi rìu thì lại biến mất giữa
không trung.
Trường mâu biến mất không còn hình bóng.
Ma Cự Nhân quát khẽ: "Đường vòng cung?"
Nó lùi về phía sau vài bước, nét mặt lộ vẻ cảnh giác.
Thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng của trường mâu đâu cả.
Không phải kỹ xảo đường vòng cung!
Ma Cự Nhân nhìn về phía Liễu Bình, lại thấy hắn đang lao tới với tốc độ rất
nhanh.
Một luồng tàn ảnh xuất hiện phía sau lưng Liễu Bình.
Chính là chiếc trường mâu kia!
Ma Cự Nhân không hiểu ra sao, thế nhưng Liễu Bình cũng đã bắt đầu có hành
động mới.
Phía sau hắn như có mắt vậy, vừa chạy tới, vừa đưa tay tiếp nhận trường mâu
đang lao vụt tới từ phía sau!
"A a a a a a a..."
Hắn lại phát ra tiếng gầm thét.
ố ố ồ ắ ầ
Vốn tốc độ của trường mâu đã cực nhanh rồi, lại bị hắn tăng thêm một phần lực
lượng nữa!
Lần này, khi trường mâu vừa rời khỏi tay, hư không bốn phía cũng bắt đầu vặn
vẹo, gió mạnh theo đó cũng nổi lên.
Hai tầng áo nghĩa!
Ma Cự Nhân lộ ra vẻ nghiêm túc, đứng tại chỗ dùng lưỡi rìu ngăn trước người...
Thế nhưng, trường mâu lại biến mất lần nữa.
Liễu Bình lại tăng thêm tốc độ chạy, hắn vừa chạy, vừa vươn tay về phía sau.
Trong khoảnh khắc đó...
Phía sau hắn, trường mâu lại hiện lên một lần nữa.
"A a a a a a... chết đi!"
Liễu Bình nhìn cũng không nhìn, đã làm ra hành động toàn lực phóng mâu một
lần nữa, tăng thêm một phần lực vào trên chiếc trường mâu của mình.
Máu tươi bắn tung tóe.
Tay của hắn đã rách ra, lộ hẳn cả xương trắng, máu tươi liên tục thuận theo
ngón tay mà nhỏ xuống đất.
Liên tục bắt lấy trường mâu bay với tốc độ cao hai lần, cũng tăng thêm lực
lượng lên đó, đã vượt xa mức độ chịu đựng mà cánh tay hắn có thể chịu rồi.
Không khí phát ra tiếng xé gió, Sương Lãnh Điểu hóa thành một luồng tàn ảnh,
xé không khí tạo ra một luồng chân không hình cung, vượt qua sự ngăn cản của
lưỡi rìu, đâm mạnh vào bộ giáp trên người của Ma Cự Nhân.
Ầm!
Một tiếng vang trầm đục vang lên.
Ma Cự Nhân lùi về phía sau vài bước, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.
Chiếc trường mâu kia đâm xuyên qua bộ giáp, đâm vào trong ngực của mình.
"Mâu pháp của ngươi là gì? Ta chưa từng thấy qua." Ma Cự Nhân ồm ồm nói.
Liễu Bình nhìn về phía hư không trước mắt.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy đang ở nơi đó:
[Ngươi sử dụng 'Quầng sáng triệu tập'.]
[Ngươi triệu tập Sương Lãnh Điểu, làm cho nó xuất hiện phía sau ngươi, cũng
gia trì thêm uy lực.]
[Ngươi lại triệu tập Sương Lãnh Điều lần nữa.]
[Lần công kích này của ngươi đã đạt tới kỹ nghệ cao cấp, uy lực cũng tăng lên
gấp bốn lần.]
[Ngươi sử dụng cả quầng sáng lãn trường mâu, sáng tạo ra một loại áo nghĩa
phóng mâu mới.]
[Xin hãy đặt tên cho chiêu thức này.]
Liễu Bình ngãm nghĩ, nói: "Một chiêu này, gọi là Áo nghĩa phi mâu - Cầm
Nguyệt Ưng đi."
Ma Cự Nhân rút trường mâu trên ngực của mình ra, bẻ gãy nó, ồm ồm nói:
"Thật là xui xẻo, tại sao ta lại gặp phải một con quái vật như ngươi cơ chứ."
Nó vừa nói xong.
Nó lại ngã xuống mặt đất, không nhúc nhích chút nào.
…
Nước trong suối phun nhanh chóng chảy khô.
Toàn bộ đài phun dâng lên trên, lộ ra kiến trúc rộng lớn mà kiên cố ở bên dưới.
Tiêu Mộng La đứng tại lối vào, đang nhập mật mã dựa theo lời nhắc của ống
kim loại kia.
Tích tích tích!
Mật mã chính xác!
Ầm ầm ầm ầm...
Cửa lớn tách sang hai bên.
Từng người máy cao hơn hai mét lục tục từ trong đó đi ra ngoài.
"Tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức tiến hành tiếp viện!"
"Toàn thể lên không..."
"Xuất phát!"
Các người máy cầm trong tay khẩu súng to lớn, bay lên không, bay về phía bắc
thành phố.
Trên mặt.
Liễu Bình cùng Tiêu Mộng La đứng tại chỗ, sửng sốt một lúc lâu.
"Này, máy móc thủ vệ này là do chúng ta thả ra, ít nhất cũng phải để lại hai tên
bảo vệ chúng ta chứ." Liễu Bình khó chịu nói.
Sau khi được Thánh Ngâm thuật chữa trị một lần, cánh tay của hắn cũng đã
khôi phục không ít, ít nhất đã không còn máu tươi chảy ra ngoài nữa rồi.
Thế nhưng nếu muốn chiến đấu, vẫn còn chưa đủ.
Thánh Ngâm thuật chỉ là pháp thuật trị liệu sơ cấp, tối đa cũng chỉ có thể trị liệu
tới mức này mà thôi.
Giọng điện tử lạnh lẽo vang lên:
"Máy móc thủ vệ có tác dụng cực lớn trong trận chiến tranh này, ta cần phải bố
trí chúng nó tại vị trí cần thiết nhất, mà không phải để lại bảo vệ các ngươi."
"Các ngươi đã chiến thắng Thiết Giáp Ma Cự Nhân, đánh thức máy móc thủ vệ,
cống hiến một thời cơ cực tốt có thể làm cho tình thế của cả trận chiến này đảo
ngược."
"Nhằm vào tình huống của các ngươi, tiếp tế tương ứng đã được chuẩn bị sẵn
sàng."
Hai ống dẫn kim loại xuất hiện từ trong hư không, chậm rãi phóng to ra, đặt một
vài thứ tới trước mặt hai người.
Trước mặt Tiêu Mộng La là một chiếc cung bằng kim loại hoàn toàn mới, cùng
một bộ áo giáp bằng da nhẹ nhàng.
Cô thử sử dụng chiếc cung mới này, cầm lên rất nhẹ nhàng, sử dụng cũng rất dễ
dàng, thực sự là tốt hơn quá nhiều so với chiếc cung gỗ tân thủ mà mình đang
dùng này.
Giáp da cũng rất vừa người, giống như thiết kế dành riêng cho mình vậy.
Liễu Bình thì được một chai nước thuốc điều trị vết thương và bổ sung thể lực.
Sau khi uống xong, thể lực của hắn đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất.
Vết thương trên tay cũng đã khỏi hẳn.
Mà bên cạnh chai thuốc nước, là một thanh trường mâu màu xanh lam đậm.
Liễu Bình nhặt thanh trường mâu lên.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:
[Sương Hàn Thứ, thanh mâu thủ hộ của thành Sương Phong.]
[Trường mâu.]
[Có những năng lực như sau: ]
[Sắc bén cao cấp: Chiến giáp lẫn binh khí bình thường đều không thể ngăn cản
sự sắc bén của nó.]
[Lẫm Đông: Đòn công kích của nó tự mang hiệu quả giá rét, có thể giảm đi tốc
độ công kích lẫn tốc độ di chuyển của kẻ địch trong một mức độ nào đó.]
[Băng Sương chi Hữu: Kêu gọi ra một con chiến mã băng sương, nó là linh hồn
của trường mâu biến thành, có thể biến thành vật cưỡi của ngươi.]
[Là một Kỵ sĩ chính thức với cấp bậc là 2, thanh trường mâu này là một trong
những thanh vũ khí mạnh nhất mà giai đoạn hiện tại ngươi có thể sử dụng.]
[Nó chắc chắn sẽ làm cho ngươi chiến đấu như hổ thêm cánh.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro