Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Đêm trước ký si...

Yên Hỏa Thành Thành

2025-02-26 12:50:13

Liễu Bình nhìn tới đây, cũng không tiếp tục quan sát nữa.
Hắn đi tới một góc khác trên đài thi đấu, đưa tay lấy quyển sách thẻ kia ra.
Trên bìa sách vẫn viết hai hàng chữ kia:
"Đạo đức giả."
"Lời đề nghị của Thần Thánh kỵ sĩ."
Liễu Bình lật sách ra, trên trang sách đầu tiên, lỗ khảm đại biểu cho thẻ bài
Thánh Xan thuật đã biến mất.
Cả trang sách hóa thành trống không.
Liễu Bình muốn lật sang trang thứ hai, lại phát hiện mình không thể lật ra được.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên hư không:
[Ngươi đã nắm giữ hạng năng lực đầu tiên của Thần Thánh kỵ sĩ: Thánh Xan
thuật.]
[Khi cấp bậc thẻ bài của ngươi tăng lên tới trình độ nhất định, Hồn lực cũng đạt
tới tiêu chuẩn nhất định, mới có thể lật sang trang kế tiếp, thu hoạch được năng
lực mới của Thần Thánh kỵ sĩ.]
Liễu Bình đọc hết, không nhịn được mà cảm thấy phiền não.
Tăng cấp sao...
Muốn tăng cấp, cần phải từ bỏ việc đánh thức Andrea và Yana.
Mình nên lựa chọn điều gì đây?
Nói tới, là một Thủ Ngục kỵ sĩ, toàn bộ năng lực của bản thân đều dùng để hỗ
trợ người khác, thế nhưng cũng có điểm tốt...
Trong hình thức chiến đấu của Thủ Ngục kỵ sĩ, hắn vẫn sẽ an toàn trước khi
toàn bộ thẻ bài của hắn bị đánh bại.
Trong số những thẻ bài của mình, Andrea là một con rồng nhỏ, Yana là Thần
linh, lại thêm Cửu mệnh Miêu yêu Triệu Thiền Y...
Nếu như mình có thể đánh thức Andrea và Yana, mình sẽ được bảo đảm an toàn
trong Đế quốc loài người này.
Thế nhưng...
Luôn có một vài chuyện, làm rối loạn kế hoạch của mình.
Hắn làm động tác rút bài, rút một thẻ bài ra ngoài, ném đi.
Bụp!
Tiền Võ Chu xuất hiện tại trước mặt hắn.
"Liễu Bình..." Tiền Võ Chu nhìn hắn chằm chằm, trên mặt xuất hiện sự khó tin.

"Nói tới, ngươi nên cám ơn ta." Liễu Bình nói.
"Tại sao?" Tiền Võ Chu hỏi.
"Trở thành thẻ bài của ta, ngươi sẽ không cần làm việc cho con quái vật kia nữa,
với lại ta là một người rất khoan dung, sẽ không trách cứ nặng nề cả ngươi lẫn
đồng loại của ngươi." Liễu Bình nói.
Tiền Võ Chu nhìn về nơi xa.
Trong một phần khác của sân thi đấu, ba con côn trùng đang chém giết rất thoải
mái, mà con thằn lằn khổng lồ kia chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản mà thôi.
Sự thất bại cùng tử vong của nó, chỉ còn lại vấn đề về thời gian.
"Chẳng lẽ ngươi không giận ta?" Tiền Võ Chu hỏi.
"Yên tâm đi, ta không có hứng thú quan tâm tới những ân oán của đám thiếu
niên trong độ tuổi dậy thì như các ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện mà
thôi." Liễu Bình nói.
"Cái gì?"
"Ngươi đã gieo phân hồn của tồn tại trong mộ viên kia, vào trên người của ai?"
"Ngươi muốn biết điều này?"
"Đương nhiên, con quái vật kia chắc hẳn đã lẻn vào trong Đế quốc, ta cần phải
sớm đề phòng, tốt nhất là thừa dịp phân hồn của nó còn chưa trưởng thành, lập
tức bóp chết nó, như vậy ta có thể hưởng thụ một đoạn thời gian yên ổn, chậm
rãi thu hoạch các loại tri thức, dần dần tăng lên đẳng cấp của bản thân... khoảng
thời gian hòa bình luôn rất đẹp, đúng không?" Liễu Bình cười nói.
Tiền Võ Chu im lặng nửa ngày, thấp giọng nói: "Từ khi ta đi tới Đế đô, cũng
không tiếp xúc với người nào cả, đồng thời những người đó cũng không phải là
mục tiêu của vị tồn tại kinh khủng trong mộ viên kia."
"Ồ? Nó còn có mục tiêu sao? Liễu Bình hỏi với vẻ hứng thú.
Tiền Võ Chu nói: "Đúng vậy, nó là một tên có dã tâm cùng dục vọng rất mãnh
liệt... làm sao cam lòng làm một người bình thường chứ? Nó muốn vừa tiến vào
Đế quốc này, đã nắm giữ mọi thứ trong tay..."
Ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Hai người không khỏi quay đầu nhìn tới, đã thấy con Thằn lằn khổng lồ đã ngã
xuống đất, chết không thể chết lại.
Ba con côn trùng bay trở về, kính cẩn đứng trước mặt Liễu Bình.
"Làm rất tốt, à không đúng, ta quên mất, thực ra có thể thu con thằn lằn kia làm
nô lệ, thế nhưng cũng không sao cả, còn có một cách khác..."
Liễu Bình nói xong, dẫn bọn chúng cùng đi tới gần thi thể con thằn lằn kia.
Hắn ngồi xổm người xuống, sờ soạng khắp người con thằn lằn này.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi đã kích hoạt năng lực tới từ Andrea: Thu thập bảo vật.]
Liễu Bình cảm thấy mình cầm phải một vật thể kim loại mát lạnh.
Hắn thu tay lại.
Lại thấy được trên tay của mình là một chiếc chuông nhỏ do vàng ròng đúc
thành, phía trên có khắc một hàng chữ nhỏ:
"Vật cưỡi riêng của quản gia trang viên."
Quản gia trang viên...
Ồ?
Cuối cùng thì Aldrich đã thoát khỏi thân phận nô bộc, bắt đầu trở thành quản
gia của trang viên rồi?
Nói cách khác, hắn ta sắp tăng tiến như diều gặp gió rồi sao?
Như vậy, trận Đăng Thần chiến vào tháng sau, thẻ bài trên tay hắn ta sẽ mạnh
hơn hiện tại rất nhiều.
Chờ tới lúc hắn ta quen biết với Yana, sẽ có tư cách sử dụng bộ bài của Yana...
Vậy thì càng nguy hiểm hơn.
Liễu Bình im lặng vài giây.
Cuối cùng, cũng tới lúc phải đưa ra quyết định của bản thân rồi.
Đánh thức Andrea và Yana trong ngắn hạn, đã biến thành một mục tiêu không
thực tế.
Mình cần phải mạnh lên trong thời gian ngắn.
Sau đó nghênh chiến những thẻ bài của Aldrich!
Liễu Bình bóp chiếc chuông vàng thành một cục vàng rắn chắc, ước lượng, tự
nhủ: "Có thể đổi được không ít tiền."
Hắn cất cục vàng đi, quay đầu nhìn về phía Tiền Võ Chu: "Được rồi, chúng ta
cần phải tranh thủ thời gian, ngươi hãy nói thân phận của kẻ bị ký sinh cho ta
biết đi."
Tiền Võ Chu lộ vẻ do dự, cuối cùng thở dài, nói: "Được."
...
Hoàng thành.
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.
Trong bóng tối, một quyển sách thẻ thật dày bị lật ra, mỗi một trang đều có một
tấm thẻ bài.
Thế nhưng những tấm thẻ bài này lại nhanh chóng hóa thành màu xám trắng.
Tựa như là...
Bọn chúng đều đã chết rồi vậy.
ẫ ế ấ
Bàn tay lật sách thẻ vẫn không biết mệt mỏi, liên tục lật sách tới mấy chục phút,
lúc này mới dừng lại.
"Để ta xem xem nào... rất tốt, những con thi trùng vô dụng kia đều đã bị tiêu
diệt sạch sẽ, mà lực lượng linh hồn của bọn chúng đều đã cống hiến cho ta cả
rồi..."
"Thế nhưng..."
Một ngón tay vươn ra, gõ nhẹ lên một tấm thẻ bài màu xám trắng.
Trên tấm thẻ bài này có vẽ Tiền Võ Chu, hắn ta mặc quân phục, vẻ mặt ngơ
ngác, đứng im tại vị trí chính giữa thẻ bài, không nhúc nhích.
"Tới cùng là loại năng lực gì, lại có thể trộm đi truyền lệnh quan của ta?"
"Truyền lệnh quan là một nô lệ có tiềm năng tốt, độ hoàn thành nhiệm vụ cũng
rất cao..."
Người đó im lặng vài giây.
"Mặc dù khá đáng tiếc, thế nhưng vẫn quên đi thôi, không thể để hắn ta tiết lộ
bất cứ thông tin nào về ta cả."
Một bàn tay lấy ra một tấm thẻ bài khác từ trong bóng tối, thầm thì:
"Kích hoạt Tử chú."
Bụp!
Một luồng sáng đen từ trên thẻ bài tản ra, chui vào trong hư không, biến mất
không thấy gì nữa.
"Được rồi, dù cho hắn ta thuộc về kẻ nào đi chăng nữa, Tử chú ẩn nấp trong
linh hồn của hắn ta, cũng có thể đảm bảo hắn ta sẽ bị xóa bỏ một cách hoàn
toàn."
Người kia nói xong, chậm rãi khép quyển sách thẻ trên tay lại.
Một lát sau.
Hai hàng tiếng bước chân chỉnh tề từ xa tới gần, dừng lại trước cửa, bị một màn
che khảm nạm vô số viên kim cương che chắn tại bên ngoài.
Một giọng nói kính cẩn từ bên ngoài truyền tới:
"Bệ hạ, Tổng tư lệnh Đế quốc cầu kiến!"
"Để ông ta đi vào!"
Người kia nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Số ký tự: 0