Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Đó chính là phạ...

Yên Hỏa Thành Thành

2025-02-27 11:15:40

Theo sự quan sát của Liễu Bình, hắn phát hiện bầy trùng rất bao dung và đối xử
rất tốt đối với những con côn trùng "mới sinh" có tuổi tác tương đối nhỏ, vừa
mới thức tỉnh năng lực như mình vậy.
Đại khái đây là tập tính chăm sóc ấu trùng của bầy trùng đi.
Liễu Bình tiếp tục tiến lên.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
[Ngươi đã thu được vũ khí: Hám Thiên.]
[Hám Thiên.]
[Song thủ trọng kiếm.]
[Là một kỵ sĩ, ngươi có thể sử dụng vũ khí này, thế nhưng thực lực của ngươi
quá yếu, không thể nhấc nó lên được.]
[Ít nhất phải chờ tới khi cấp bậc của ngươi đạt tới 20, mới có thể sử dụng thanh
kiếm này, cũng thu hoạch được tin tức cặn kẽ của thanh kiếm này.]
Liễu Bình âm thầm thở dài.
Cái tên chiến sĩ có danh hiệu "Bách Vạn Nhân Địch" kia...
Rõ ràng là mình đã thông báo một cách nghiêm khắc để cho hắn ta chạy trốn,
thế mà hắn ta vẫn không chịu chạy đi.
Một kẻ tới vì Thần khí.
Cuối cùng, không để lại bất cứ thứ gì, chỉ còn lại vũ khí của mình.
Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, tiếp tục tiến lên.
Hắn đi ngang qua bầy trùng, đi khoảng hơn hai giờ, mới tới trước cột trụ kim
loại khổng lồ màu đen kia.
Nơi này đúng là có một cái hố.
Cũng không biết là cái gì lại có thể đào xuyên một cái lỗ trên cột trụ kim loại
này nữa.
Phải biết rằng, trên cây cột trụ này còn đang trói một vị "tù phạm" nữa.
Liễu Bình rít lên một tiếng, cất bước đi tới cái lỗ kia, nhìn vào bên trong.
Bên trong là trống rỗng.
Cũng không biết là cái gì, có thể đục thủng cây cột trụ này tạo thành một con
đường mấp mô, tiến sâu vào trong lòng đất, cũng không biết con đường này nối
tới nơi nào.
Giọng nói của Yana vang lên trong đầu của hắn:
"Trong con đường này ẩn chứa rất nhiều pháp tắc thời không, có lẽ mỗi một
đoạn thời gian thì lượng cũng không giống nhau."

Liễu Bình nghe xong, nhảy lên, nhảy vào trong con đường này.
Trong con đường này không có côn trùng, chỉ có một cơn gió rét lạnh.
Liễu Bình mừng rỡ.
Có gió, đại biểu cho việc con đường này thông tới bên ngoài!
Có lẽ, đây là con đường duy nhất đi thông tới bên ngoài!
Hắn không do dự nữa, tiếp tục bò xuống phía dưới.
Rất nhanh, toàn bộ con đường trở nên yên tĩnh, lại không thể nghe được tiếng
côn trùng kêu vang nữa.
Liễu Bình tiếp tục bò xuống dưới.
Khoảng nửa giờ sau, phương hướng của con đường này biến đổi, không còn
thẳng đứng hạ xuống nữa, mà là kéo dài theo hướng ngang bằng.
Liễu Bình tiếp tục tiến lên.
Cứ đi như vậy, cũng không biết qua bao lâu, con đường này lại chuyển hướng
lên trên.
Lại đi tiếp mấy giờ đồng hồ.
Khi Liễu Bình còn tưởng con đường này không có điểm cuối thì có hai hàng
chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:
[Tiến vào lãnh địa: Ngoại ô thành York.]
[Ngươi trở về vương quốc Ceylon, ngày 11 tháng 12 năm 37 theo Ceylon lịch.]
Đã trở về rồi sao? Liễu Bình tiếp tục tiến về phía trước, thì đúng lầ gặp được
bậc thang thông hướng phía trên.
Mùi bùn đất ẩm ướt từ bậc thang truyền tới, thậm chí còn có thể nghe thấy
những tiếng gió rít.
Xem ra nơi này đã cách mặt đất không xa.
Liễu Bình như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.
Ai có thể nghĩ tới, dưới mặt đất thành York lại có một tù phạm chứ?
Giọng nói của Yana bỗng vang lên:
"Liễu Bình, có phải là ngươi đã chọc tới một tồn tại lợi hại nào hay không?"
"Sao vậy?" Liễu Bình hỏi.
"Trên người của ngươi có một loại dấu ấn theo dõi cực kỳ lợi hại." Yana nối.
"Có thể là khi trước lúc chạy khỏi đường hầm thì con quái vật đuổi giết ta đã
tạo ra." Liễu Bình nói.
Mình sử dụng "Nham thạch không tồn tại", sau đó lại chui vào vương quốc
Ceylon bị đóng băng, lúc này mới thoát khỏi tên đó.
Một bàn tay trắng nõn như tuyết vươn ra từ trong hư không, vỗ nhanh vào vai
Liễu Bình.

"Được rồi, thuật này đã bị ta phá." Yana nói.
"Phá rồi?" Liễu Bình vui mừng hỏi lại.
"Đúng vậy, thế nhưng ta lại quá mệt mỏi... có lẽ... phải ngủ một lát..." Yana nói
với vẻ mệt mỏi.
"Hình như chiếc roi kia đã tiêu hao rất nhiều lực lượng để đánh thức ngươi dậy,
tại sao ngươi vẫn mệt mỏi như thế?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.
"Nó bổ sung Hồn lực cho ta, có thể ép ta tỉnh lại, thế nhưng bản thể của ta bị
nguyền rủa tra tấn trong thời gian quá dài, lại ngã xuống từ Luyện Ngục tới
Vĩnh Dạ, mãi mới chờ tới khi nguyền rủa bị giải trừ, lại phải ngủ say... thể lực
của ta không thể chống nổi ta hoạt động." Yana nói.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, bỗng hỏi: "Lực lượng thần thánh gia trì có tác dụng gì
hay không?"
"Cũng có thể bổ sung chút xíu, dù sao ta đã từng là Thánh kỵ sĩ, có lực tương
tác rất cao đối với năng lượng thần thánh, thế nhưng có rất ít bảo vật ẩn chứa
lực lượng thần thánh, làm sao, ngươi có à?" Yana hỏi.
Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh, nói:
"Nơi này cũng coi như an toàn, hay là ngươi ở đây ăn một vài thứ, bổ sung tiêu
hao chứ?"
"Ăn cái gì?" Giọng nói Yana có thêm sự ngạc nhiên.
Trên tay Liễu Bình hiện lên ánh sáng thần thánh, lẩm bẩm:
"Vì tình yêu và chính nghĩa trên thế gian, ta triệu hồi bàn ăn thần thánh, đại biểu
sự từ bi của thượng thiên, dành tặng bữa tiệc thánh này cho các ngươi."
Một bàn dài chứa đầy thức ăn rất phong phú xuất hiện, tản ra mùi thơm nức
mũi.
Thậm chí trên bàn ăn còn có ngọn nến nữa.
Yana yên lặng hiện lên, nhìn chăm chú bàn ăn trước mặt, lẩm bẩm nói: "Thánh
Xan thuật."
"Đúng vậy, đây đều là thức ăn ẩn chứa thuộc tính thần thánh, ăn vào có thể bổ
sung tiêu hao... ta đoán ngươi cần ăn một vài thứ." Liễu Bình nói.
Yana không nói thêm gì, ngồi trước bàn ăn, bắt đầu thưởng thức món ăn.
Động tác ăn cơm của nàng rất tao nhã, thế nhưng tốc độ ăn lại không chậm, chỉ
một lát sau đã ăn cả nửa bàn ăn rồi.
"Có phải ta ăn rất nhiều hay không?" Yana hơi ngừng lại, cười với vẻ ngượng
ngùng.
"Có thể bổ sung thể lực cho ngươi không?" Liễu Bình hỏi.
"Đồ ăn ẩn chứa thuộc tính thần thánh rất thích hợp ta, ta cảm thấy khỏe hơn
nhiều rồi." Yana nói.
Vẻ mặt mệt mỏi trên gương mặt nàng đã rút đi một chút, trên người lại có thêm
một vài tia sáng.
Liễu Bình nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, bỗng hỏi: "Đã bao lâu rồi nàng
không ra tay toàn lực với kẻ khác?"
"Quá lâu rồi." Yana nói.
"Ta nghe nói Thánh kỵ sĩ không thể sát sinh, vậy những năm đó nàng chiến đấu
như thế nào?" Liễu Bình tò mò hỏi.
"Có vẻ như ngươi hiểu lầm cái gì đó, chúng ta không sát sinh, thế nhưng chúng
ta có thể làm cho kẻ khác đau tới mức không muốn sống mà." Yana chớp đôi
mắt mỹ lệ, dịu dàng nói.
"Đó chính là phạm vi của tra tấn chứ." Liễu Bình nói.
"Tử vong chính là ban ân đối với kẻ địch, tra tấn cũng chỉ là trừng phạt, đúng
không?" Yana nói.
Giọng nói của nàng dần dần trở nên to rõ, thậm chí còn ẩn chứa sự uy nghiêm
nữa.
"Cũng có lý ha, đặc biệt là ở tại Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ." Liễu Bình nói.
"Lực lượng chỉ là lực lượng, quan trọng nhất vẫn phải xem người sử dụng như
thế nào... ví dụ như ta, trở thành Nữ thần Tra Tấn chỉ là vì muốn thoát khỏi
nguyền rủa luật nhân quả kia, thế nhưng vẫn không thể thành công." Yana nói.
"Cũng may, tại Đăng Thần chiến, nguyền rủa đó đã bị loại bỏ." Liễu Bình cũng
cảm thán.
Yana bỗng nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Ta nhớ rằng có rất nhiều loại Thánh Xan
thuật khác nhau, một trong số đó còn phải mất phí nữa."
"A, nàng tỉnh dậy chính là món quà quý giá nhất đối với ta rồi, không nên nói
tới tiền bạc." Liễu Bình xua tay, nói.
Yana mỉm cười, nhấc một cốc sữa bò lên uống.
"Ăn nhiều vào, khôi phục càng sớm càng tốt, hiện tại ta rất cần giúp đỡ." Liễu
Bình nói.
"Ừ, ta sẽ cố."
Yana đưa tay cầm lên một quả táo, bắt đầu ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Số ký tự: 0