Đuổi cùng trốn
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-26 12:50:13
Triệu Thiền Y nói ra: "Ban đầu, trước cuộc quyết chiến tại Vạn trượng bình
nguyên, ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, biết được việc lựa chọn cùng ngươi đi vào
một thế giới xa lạ, sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm."
Nàng bỗng ngẩn người, lấy túi trữ vật bên hông ra, nói: "Nói tới, khi đó ta cảm
thấy ngươi bận bịu chuẩn bị cho trận quyết chiến, có lẽ coi nhẹ một vài chuyện
nhỏ nhặt, cho nên làm một vài chuẩn bị giúp ngươi."
"Làm chuẩn bị giúp ta?" Liễu Bình hỏi theo bản năng.
"Đúng vậy."
Triệu Thiền Y lấy một chuỗi đồng tiền, một cái lò luyện đan, một chiếc trận
bàn, mấy tệp phù trống cùng phù bút từ trong túi trữ vật ra.
"Luyện khí cần thiết rất nhiều vật liệu, ta cũng có mang theo, nếu như ngươi
muốn, ta sẽ lấy chúng ra." Nàng nói.
Ánh mắt Liễu Bình đảo qua từng vật phẩm này, nói: "Có những thứ này cũng
không thể thoát khỏi nó."
Triệu Thiền Y vỗ túi trữ vật, rút một hòm xách tay màu bạc ra, đặt tới trước mặt
Liễu Bình.
"Đây lại là cái gì?"
Liễu Bình đưa tay mở hòm ra.
Trong đó có hai mươi hộp kim loại được sắp thành hai hàng rất chỉnh tề.
"Nghe nói là một loại bom, ta thấy ngươi rất thích những thứ có thể nổ tung
này." Triệu Thiền Y nói.
"Có tính cảm ứng, cũng không tệ lắm, thế nhưng những thứ này không có tác
dụng gì đối với quái vật kia, ngay cả làn da của nó cũng không làm bị thương
được." Liễu Bình cười lắc đầu nói.
"Cũng vậy... xem ra còn phải nghĩ những cách khác." Triệu Thiền Y nói với
giọng thất vọng.
Liễu Bình bỗng ngừng lại, lẩm bẩm:
"Dù sao chúng ta cũng sắp bị đuổi kịp rồi, vậy thì thử một lần xem sao."
"Thử cái gì?"
"Chắc hẳn con quái vật kia biết được điều gì đó, chúng ta phải nghĩ cách, nhìn
xem nó sẽ làm như thế nào."
...
Luồng sáng đen bay lượn trong gió tuyết đầy trời.
Nó giống như nhận ra điều gì đó, lượn lờ mấy lần như là một con dơi màu đen
vậy, lập tức rơi xuống một vùng đổ nát.
Ầ
Ầm...
Ánh lửa bốc lên ngút ngàn, tiếng nổ vang vọng đất trời.
Mấy giây sau, tiếng nổ lại bị tiếng rít của gió tuyết bao phủ.
Trên mặt đất xuất hiện một hố tuyết cực sâu.
Con quái vật bao phủ trong màn sáng đen kia lại bị tuyết dính lấy, nhìn qua
trông khá nhếch nhác. Loại công kích như vậy, cơ bản là không thể tạo ra vết
thương cho nó được, thế nhưng lại giống như đang làm nhục nó vậy, thật giống
như đang nói...
Thấy không.
Ngươi bị lừa rồi.
Quái vật duỗi móng vuốt xương trắng bệch của mình ra, xoa nhẹ mấy mảnh kim
loại.
"Khoa học kỹ thuật, bom..."
Nó gằn từng chữ, nói.
Ngay sau đó...
Nó giống như nhận ra điều gì đó, bay về một phương hướng nào đó.
Mấy phút sau...
Ầm!
Lại một nơi nào đó trong gió tuyết truyền tới tiếng nổ mạnh.
Quái vật đứng trong hố tuyết, chấn động thân thể làm cho bùn đất cùng băng
tuyết trên người rớt xuống.
Nó giữ im lặng, tiếp tục chạy về vị trí kế tiếp mà nó cảm ứng được.
Ngay sau đó, lại có một tiếng nổ xuất hiện.
Trong gió tuyết, từng tiếng nổ rung trời thỉnh thoảng lại xuất hiện.
Cuối cùng...
Tiếng nổ cuối cùng cũng vang lên.
Một giây...
Hai giây...
Tiếng gió rít thay thế tiếng nổ do vụ nổ mang tới, tiếp tục thống trị đất trời.
Quái vật đứng bên bờ vực.
Nó chấn động thân thể làm cho lớp tuyết trên người rớt xuống, nhìn về phía
dưới.
"Cảm ứng biến mất... chẳng lẽ bọn chúng tiến vào di tích?"
Nó lại quan sát bốn phía.
Một cái rương màu bạc đã bị mở ra, bên trong còn có một quả bom chưa kịp sử
dụng.
Sau đó là một vài vật dụng hàng ngày của loài người, ví dụ như xe trượt tuyết,
túi thức ăn, ấm nước, lều vải cùng với một bộ quần áo chống lạnh.
Đây đều là những thứ rất bình thường.
Rõ ràng là nơi này chính là nơi dừng chân cuối cùng của cái tên kia, sau đó hắn
biến mất khỏi nơi này...
Vậy thì cũng chỉ còn lại một đáp án.
Người kia đã tiến vào trong di tích.
Quái vật lẩm bẩm: "Làm sao có thể..."
"Muốn tiến vào thời không nơi này, cần được Danh Sách công nhận mới được,
lần trước là một đoàn nhà tự nhiên học, lần này chỉ dựa vào một người trẻ tuổi
cũng có thể làm được điều này hay sao?"
Không có ai trả lời nó.
Gió tuyết vẫn rít lên liên tục.
Quái vật im lặng vài giây, duỗi móng vuốt ra khỏi trường bào do ánh sáng đen
tạo thành, chỉ về phía bầu trời.
Hư không mở ra.
"Không có thời gian dây dưa với một con kiến... Nếu như hắn may mắn mà
không chết, chờ hắn trở lại Đế quốc lại bắt hắn..."
Quái vật bay lên không, chui vào trong vùng hư không kia, nhanh chóng biến
mất không thấy gì nữa.
Trên cánh đồng tuyết.
Tuyết lớn vẫn rơi xuống không ngừng.
Những thứ được đặc trên vách đá cũng dần dần bị bông tuyết bao phủ, không
thể thấy được nữa.
Mười phút sau...
Hư không bỗng tách ra.
Quái vật âm thầm rơi xuống, quan sát bốn phía, phất tay quét đi một tầng tuyết
đọng thật dày.
Những vật phẩm tản mát khắp nơi vẫn y nguyên ở nơi đó, mà trên vách núi lẫn
cánh đồng tuyết đều chưa từng xuất hiện dấu vết nào mới cả.
Quái vật cảm ứng vài giây, lẩm bẩm nói: "Vẫn chưa có trở về, cũng không có
bất cứ dấu vết nào cả, đúng là đã bị dịch chuyển vào trong rồi."
Nó bay lên không, lại biến mất không thấy gì nữa.
Lần này rời đi, nó không còn lại xuất hiện thêm lần nào nữa.
…
ế ố
Đế quốc.
Hoàng cung.
Một ngày bận rộn đã kết thúc.
Trong bóng đêm yên tĩnh, cũng không có bao nhiêu thị vệ bảo vệ trong đại điện.
Vào thời điểm này, bình thường Hoàng đế đã nghỉ ngơi từ sớm.
Thế nhưng hôm nay, ông ta vẫn ngồi trên bảo tọa chí cao vô thượng, nói: "Ẩn
vệ đâu?"
Hai bóng người yên lặng xuất hiện phía dưới bậc thang, quỳ một chân trên đất,
nói: "Bệ hạ."
Hoàng đế nói: "Hiện tại có hai nhiệm, hai người các ngươi chấp hành một
nhiệm vụ, nhớ kỹ một nhiệm vụ khác."
"Thứ nhất, từ giờ trở đi, phải mở rộng số lượng ẩn vệ ngay tức khắc, dựa theo
bản danh sách mà Danh Sách đã tiến cử, chú trọng lựa chọn người có thân phận
trong sạch, thực lực cao cường gia nhập vào, hoàn toàn nghe theo chỉ huy của
ta."
"Thứ hai, bí mật giết chết mọi cá nhân thăm dò di tích vương quốc Ceylon, về
phần là kẻ nào, ta cũng không quan tâm, thế nhưng ta tin tưởng các ngươi có thể
điều tra ra được."
"Vâng, bệ hạ!"
Hai bóng người âm thầm biến mất.
nguyên, ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, biết được việc lựa chọn cùng ngươi đi vào
một thế giới xa lạ, sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm."
Nàng bỗng ngẩn người, lấy túi trữ vật bên hông ra, nói: "Nói tới, khi đó ta cảm
thấy ngươi bận bịu chuẩn bị cho trận quyết chiến, có lẽ coi nhẹ một vài chuyện
nhỏ nhặt, cho nên làm một vài chuẩn bị giúp ngươi."
"Làm chuẩn bị giúp ta?" Liễu Bình hỏi theo bản năng.
"Đúng vậy."
Triệu Thiền Y lấy một chuỗi đồng tiền, một cái lò luyện đan, một chiếc trận
bàn, mấy tệp phù trống cùng phù bút từ trong túi trữ vật ra.
"Luyện khí cần thiết rất nhiều vật liệu, ta cũng có mang theo, nếu như ngươi
muốn, ta sẽ lấy chúng ra." Nàng nói.
Ánh mắt Liễu Bình đảo qua từng vật phẩm này, nói: "Có những thứ này cũng
không thể thoát khỏi nó."
Triệu Thiền Y vỗ túi trữ vật, rút một hòm xách tay màu bạc ra, đặt tới trước mặt
Liễu Bình.
"Đây lại là cái gì?"
Liễu Bình đưa tay mở hòm ra.
Trong đó có hai mươi hộp kim loại được sắp thành hai hàng rất chỉnh tề.
"Nghe nói là một loại bom, ta thấy ngươi rất thích những thứ có thể nổ tung
này." Triệu Thiền Y nói.
"Có tính cảm ứng, cũng không tệ lắm, thế nhưng những thứ này không có tác
dụng gì đối với quái vật kia, ngay cả làn da của nó cũng không làm bị thương
được." Liễu Bình cười lắc đầu nói.
"Cũng vậy... xem ra còn phải nghĩ những cách khác." Triệu Thiền Y nói với
giọng thất vọng.
Liễu Bình bỗng ngừng lại, lẩm bẩm:
"Dù sao chúng ta cũng sắp bị đuổi kịp rồi, vậy thì thử một lần xem sao."
"Thử cái gì?"
"Chắc hẳn con quái vật kia biết được điều gì đó, chúng ta phải nghĩ cách, nhìn
xem nó sẽ làm như thế nào."
...
Luồng sáng đen bay lượn trong gió tuyết đầy trời.
Nó giống như nhận ra điều gì đó, lượn lờ mấy lần như là một con dơi màu đen
vậy, lập tức rơi xuống một vùng đổ nát.
Ầ
Ầm...
Ánh lửa bốc lên ngút ngàn, tiếng nổ vang vọng đất trời.
Mấy giây sau, tiếng nổ lại bị tiếng rít của gió tuyết bao phủ.
Trên mặt đất xuất hiện một hố tuyết cực sâu.
Con quái vật bao phủ trong màn sáng đen kia lại bị tuyết dính lấy, nhìn qua
trông khá nhếch nhác. Loại công kích như vậy, cơ bản là không thể tạo ra vết
thương cho nó được, thế nhưng lại giống như đang làm nhục nó vậy, thật giống
như đang nói...
Thấy không.
Ngươi bị lừa rồi.
Quái vật duỗi móng vuốt xương trắng bệch của mình ra, xoa nhẹ mấy mảnh kim
loại.
"Khoa học kỹ thuật, bom..."
Nó gằn từng chữ, nói.
Ngay sau đó...
Nó giống như nhận ra điều gì đó, bay về một phương hướng nào đó.
Mấy phút sau...
Ầm!
Lại một nơi nào đó trong gió tuyết truyền tới tiếng nổ mạnh.
Quái vật đứng trong hố tuyết, chấn động thân thể làm cho bùn đất cùng băng
tuyết trên người rớt xuống.
Nó giữ im lặng, tiếp tục chạy về vị trí kế tiếp mà nó cảm ứng được.
Ngay sau đó, lại có một tiếng nổ xuất hiện.
Trong gió tuyết, từng tiếng nổ rung trời thỉnh thoảng lại xuất hiện.
Cuối cùng...
Tiếng nổ cuối cùng cũng vang lên.
Một giây...
Hai giây...
Tiếng gió rít thay thế tiếng nổ do vụ nổ mang tới, tiếp tục thống trị đất trời.
Quái vật đứng bên bờ vực.
Nó chấn động thân thể làm cho lớp tuyết trên người rớt xuống, nhìn về phía
dưới.
"Cảm ứng biến mất... chẳng lẽ bọn chúng tiến vào di tích?"
Nó lại quan sát bốn phía.
Một cái rương màu bạc đã bị mở ra, bên trong còn có một quả bom chưa kịp sử
dụng.
Sau đó là một vài vật dụng hàng ngày của loài người, ví dụ như xe trượt tuyết,
túi thức ăn, ấm nước, lều vải cùng với một bộ quần áo chống lạnh.
Đây đều là những thứ rất bình thường.
Rõ ràng là nơi này chính là nơi dừng chân cuối cùng của cái tên kia, sau đó hắn
biến mất khỏi nơi này...
Vậy thì cũng chỉ còn lại một đáp án.
Người kia đã tiến vào trong di tích.
Quái vật lẩm bẩm: "Làm sao có thể..."
"Muốn tiến vào thời không nơi này, cần được Danh Sách công nhận mới được,
lần trước là một đoàn nhà tự nhiên học, lần này chỉ dựa vào một người trẻ tuổi
cũng có thể làm được điều này hay sao?"
Không có ai trả lời nó.
Gió tuyết vẫn rít lên liên tục.
Quái vật im lặng vài giây, duỗi móng vuốt ra khỏi trường bào do ánh sáng đen
tạo thành, chỉ về phía bầu trời.
Hư không mở ra.
"Không có thời gian dây dưa với một con kiến... Nếu như hắn may mắn mà
không chết, chờ hắn trở lại Đế quốc lại bắt hắn..."
Quái vật bay lên không, chui vào trong vùng hư không kia, nhanh chóng biến
mất không thấy gì nữa.
Trên cánh đồng tuyết.
Tuyết lớn vẫn rơi xuống không ngừng.
Những thứ được đặc trên vách đá cũng dần dần bị bông tuyết bao phủ, không
thể thấy được nữa.
Mười phút sau...
Hư không bỗng tách ra.
Quái vật âm thầm rơi xuống, quan sát bốn phía, phất tay quét đi một tầng tuyết
đọng thật dày.
Những vật phẩm tản mát khắp nơi vẫn y nguyên ở nơi đó, mà trên vách núi lẫn
cánh đồng tuyết đều chưa từng xuất hiện dấu vết nào mới cả.
Quái vật cảm ứng vài giây, lẩm bẩm nói: "Vẫn chưa có trở về, cũng không có
bất cứ dấu vết nào cả, đúng là đã bị dịch chuyển vào trong rồi."
Nó bay lên không, lại biến mất không thấy gì nữa.
Lần này rời đi, nó không còn lại xuất hiện thêm lần nào nữa.
…
ế ố
Đế quốc.
Hoàng cung.
Một ngày bận rộn đã kết thúc.
Trong bóng đêm yên tĩnh, cũng không có bao nhiêu thị vệ bảo vệ trong đại điện.
Vào thời điểm này, bình thường Hoàng đế đã nghỉ ngơi từ sớm.
Thế nhưng hôm nay, ông ta vẫn ngồi trên bảo tọa chí cao vô thượng, nói: "Ẩn
vệ đâu?"
Hai bóng người yên lặng xuất hiện phía dưới bậc thang, quỳ một chân trên đất,
nói: "Bệ hạ."
Hoàng đế nói: "Hiện tại có hai nhiệm, hai người các ngươi chấp hành một
nhiệm vụ, nhớ kỹ một nhiệm vụ khác."
"Thứ nhất, từ giờ trở đi, phải mở rộng số lượng ẩn vệ ngay tức khắc, dựa theo
bản danh sách mà Danh Sách đã tiến cử, chú trọng lựa chọn người có thân phận
trong sạch, thực lực cao cường gia nhập vào, hoàn toàn nghe theo chỉ huy của
ta."
"Thứ hai, bí mật giết chết mọi cá nhân thăm dò di tích vương quốc Ceylon, về
phần là kẻ nào, ta cũng không quan tâm, thế nhưng ta tin tưởng các ngươi có thể
điều tra ra được."
"Vâng, bệ hạ!"
Hai bóng người âm thầm biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro