Gặp lại
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-26 12:50:13
Cổ Thụ Chi Linh nói: “Được rồi, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành, nếu các
ngươi không có chuyện gì khác…”
Giọng nói của nó bỗng dừng lại.
“Làm sao vậy?” Liễu Bình không khỏi hỏi.
“Ai,” Cổ Thụ Chi Linh dùng giọng điệu bi thương đáp lại: “Một chỗ tránh nạn
cách chúng ta gần nhất đã bị phát hiện, tất cả mọi thứ trong đó đã hoàn toàn bị
huỷ diệt.”
Nhánh cây sum xuê lá xanh nhẹ nhàng phây phất.
Trong hư không hiện ra một vài quang ảnh không ngừng chớp động.
“Xem đi, những nơi này đều đã bị Luyện Ngục bố trí binh lực, hình như là đang
bao vây tiễn trừ sinh tử đại địch nào đó, đã rất nhiều năm ta chưa thấy qua loại
chiến trận này.”
Liễu Bình nhìn lại những quang ảnh đó.
Hắn thấy được tòa thành trì Ma Quỷ bị dòng nước bao phủ kia, trên mặt nước
vẫn còn những bộ xương khô với số lượng dày đặc đếm không hết.
Ở những nơi khác…
Rừng rậm, đồi núi, con sông, bình nguyên vân vân, các nơi đều xuất hiện bóng
dáng của ma kiến và bộ xương khô.
Mọi con đường đều bị phong tỏa!
Lilith lặng lẽ nói: “Liễu Bình, xem ra chúng ta muốn đi qua cũng rất khó.”
“Khó cũng phải đi.” Liễu Bình nói.
“Ừ, ta sẽ giúp ngươi.” Lilith nói.
Cổ Thụ Chi Linh nhìn chăm chú vào hai người, mở miệng nói: “Người trẻ tuổi,
dù bản thể của ta không ở nơi này, nhưng ta vẫn rất khát vọng trợ giúp các
ngươi.”
Liễu Bình không rõ nguyên do, nhưng đối phương không nói gì nữa.
Liễu Bình nhanh chóng nghiền ngẫm ra hàm ý trong đó.
“Các hạ tôn kính, tài sản của ta đã không còn nhiều lắm, ngài xem phải làm thế
nào mới có thể giúp đỡ chúng ta đây?” Hắn hỏi.
Thật hiểu chuyện!
Cổ Thụ Chi Linh tán dương: “Lấy ra một phần tài phú cuối cùng của ngươi, ta
sẽ cho ngươi một tình báo quan trọng nhất, có lẽ nó sẽ giúp các ngươi rời khỏi
vòng vây.”
“Đa tạ ngài đã ra tay trợ giúp.” Liễu Bình nói.
ắ ầ ố
Hắn đưa thẻ bài chứa phần tài phú cuối cùng ra.
Thẻ tài phú biến mất.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Một mảnh lá xanh xuất hiện trên hư không.
Mảnh lá này tỏa ra lớp sương mù ánh sáng, dần dần thu nhỏ lại dưới cái nhìn
chăm chú của Liễu Bình, sau đó hóa thành một ký hiệu.
“Ngươi đã có được bản đồ, vậy chắc biết nơi mang tên ‘Hôi Lâm Chi Thạch’.”
Cổ Thụ Chi Linh nói.
Liễu Bình hồi ức một chút, sau đó nói: “Nó nằm ở phía Đông Nam của chúng
ta, cách nơi này bảy km, là một dòng suối khô cạn trong rừng cây màu xám,
được những cục đá hình dạng dài trải rộng.”
“Không sai, các ngươi lập tức chạy tới nơi đó đi.” Cổ Thụ Chi Linh nói.
“Vì sao?”
“Một vài người chạy ra được từ chỗ tránh nạn, vận may của bọn họ tương đối
tốt, tránh thoát tầm mắt của hai đại Trầm Miên Giả, sắp đến được Hôi Lâm Chi
Thạch.”
Ký hiệu lá xanh rơi vào trong tay Liễu Bình.
“Ký hiệu này có thể chứng minh thân phận của ngươi, ngươi phải gia nhập
những người đó, bọn họ có cách mang ngươi thoát ra khỏi vòng vây, đương
nhiên, ngươi cũng phải ra sức vì toàn bộ đội ngũ này.” Cổ Thụ Chi Linh nói.
Liễu Bình nắm lấy ký hiệu.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Ký hiệu của cổ thụ Vĩnh Dạ.”
“Người có thể nắm giữ ký hiệu này, tất nhiên đã được Cổ Thụ Chi Linh Vĩnh
Dạ khẳng định, đáng để chúng sinh tin cậy.”
Tương đương với một tờ chứng minh thân phận.
Cổ Thụ Chi Linh này cũng thật biết làm ăn mua bán, mở có cái chứng minh thôi
mà đã thu của ta một phần tài phú.
Nhưng vào thời khắc này, ký hiệu đó cũng dùng rất tốt, Liễu Bình thật sự đang
cần đến nó.
“Thật là đưa than ngày tuyết, đa tạ các hạ.” Liễu Bình gửi lời cảm ơn.
“Ừ, chúc các ngươi có thể bình an rời đi, thuận tiện nói một tiếng, trong vòng
hai giờ, trong phạm vi hai mươi km là an toàn, các ngươi phải nhanh chóng
hành động.” Cổ Thụ Chi Linh nói.
“Đa tạ.”
“Gặp lại.”
Chỉ một thoáng, tất cả quang ảnh đã tiêu tán.
ễ ấ ắ ắ ề ố ỗ ế
Liễu Bình chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, hắn lại về tới hốc cây rỗng tuếch
kia.
Cứ như một giấc mộng.
Chẳng qua sau khi tỉnh mộng, trên tay mình có thêm một quyển sách thẻ dày
nặng phong bì màu đen.
Lilith xinh xắn đứng trên sách thẻ, nghiêng đầu nói: “Liễu Bình, ta hại ngươi
thành kẻ nghèo hèn rồi.”
“Ta đã quen với chuyện tiêu tiền và kiếm tiền rồi, không cần lo lắng.” Liễu Bình
nói.
Lilith thật cẩn thận nhìn chăm chú vào hắn, phát hiện hắn thật sự đã định liệu
trước, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra rồi nói: “Hiện tại chúng ta lên đường
chưa?”
“Đi!” Liễu Bình nói.
Hai người ra khỏi hốc cây.
Liễu Bình liếc nhìn Lilith một cái.
Lilith nói: “Đã lâu ta không ở trong sách thẻ, hiện tại càng quen đứng ở bên
ngoài.”
“Được, ngươi muốn ở chỗ nào?” Liễu Bình nói.
Lilith nhẹ nhàng nhảy ra, bắt lấy vành tai hắn, bò lên trên một chút, sau đó lại
nhảy một cái, dừng lại trên đỉnh đầu của Liễu Bình.
Nàng nhìn quanh bốn phía.
Tầm nhìn không tệ!
“Ta ở chỗ này đi.” Lilith buông một lời như tuyên bố.
“Được thôi.” Liễu Bình nói.
Nếu Cổ Thụ Chi Linh nói hiện giờ không có nguy hiểm gì, vậy hắn sẽ lên
đường với tốc độ nhanh thôi.
Liễu Bình duỗi tay nhẹ nhàng nâng một cái, trong hư không lập tức xuất hiện
một quyển sách thẻ vừa mở ra, dừng lại trên tay hắn.
Sách thẻ: Con Rối Tử Vong.
“Không bao giờ cần nhét tất cả thẻ bài vào cái túi trong ngực nữa.”
Liễu Bình cảm khái một tiếng, sau đó rút một thẻ bài từ sách thẻ đang được mở
ra kia.
Vật cưỡi của kỵ sĩ!
Phanh!
Một con chiến mã xuất hiện trước mắt Liễu Bình.
Hắn nhìn quanh bốn phía, hồi ức bản đồ trong đầu, sau đó trầm ngâm nói: “Thì
ra vị trí của chúng ta gọi là núi rừng Dã Qủa.”
ồ ầ ắ
“Vì sao nơi này gọi là ‘Núi rừng Dã Qủa’?” Lilith ngồi trên đỉnh đầu hắn, tò mò
hỏi.
“Bởi vì khắp núi đồi nơi này đều là quả dại, trừ quả dại thì vẫn là quả dại, cho
nên quái vật cường đại bình thường sẽ không tới nơi này, đối với chúng nó thì
nơi này quá cằn cỗi.” Liễu Bình giải thích.
Bỗng nhiên, trước mặt hắn nhanh chóng hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:
“Ngươi là Bác Học Giả.”
“Ngươi đạt được thêm kinh nghiệm trong phương diện thăm dò phát hiện.”
“Xét thấy ngươi tạm thời thoát ly hoàn cảnh nguy hiểm, bắt đầu kết toán thu
hoạch kinh nghiệm của ngươi.”
Trên giao diện thao tác anh linh, “Ba phần phương pháp thăng cấp” kia sáng
lên.
Phần công năng này có thể giúp Liễu Bình dùng ba loại phương thức là thăm
dò, chiến đấu và thu thập thẻ bài để gia tăng cấp bậc.
“Ngươi và chó của ngươi cùng phát hiện thành thị Ma Qủy, giá trị kinh nghiệm
gia tăng 7%;”
“Chó của ngươi tăng lên hai cấp, bởi vậy giá trị kinh nghiệm của ngươi cũng gia
tăng 10%;”
“Ngươi phát hiện Thư Linh Lilith, giá trị kinh nghiệm gia tăng 20%;”
“Ngươi biết công năng của sách thẻ mà hai đại Trầm Miên Giả nắm giữ, hiểu
biết bí mật mà hai Trầm Miên Giả mưu tính, giá trị kinh nghiệm gia tăng 50%;”
“Ngươi gặp được người thủ hộ chúng sinh - Cổ Thụ Chi Linh, giá trị kinh
nghiệm gia tăng 9%;”
“Ngươi phát hiện một địa điểm mới: Núi rừng Dã Qủa, giá trị kinh nghiệm gia
tăng 3%;”
“Giá trị kinh nghiệm hiện giờ là 99%.”
“Xin hãy tiếp tục thăm dò thế giới Vĩnh Dạ, cấp bậc của ngươi sẽ nhanh chóng
gia tăng.”
“Chú ý: Sau khi thoát ly danh sách ‘Ngu Giả’, ngươi đã thật sự tiến vào bên
trong Vĩnh Dạ, mỗi một lần cấp bậc tăng lên đều sẽ trở nên càng khó, nhưng
mỗi lần thăng cấp đều mang đến thu hoạch lớn cho ngươi.”
Liễu Bình xem xong tất cả nhắc nhở rồi khẽ thở dài một cái.
ngươi không có chuyện gì khác…”
Giọng nói của nó bỗng dừng lại.
“Làm sao vậy?” Liễu Bình không khỏi hỏi.
“Ai,” Cổ Thụ Chi Linh dùng giọng điệu bi thương đáp lại: “Một chỗ tránh nạn
cách chúng ta gần nhất đã bị phát hiện, tất cả mọi thứ trong đó đã hoàn toàn bị
huỷ diệt.”
Nhánh cây sum xuê lá xanh nhẹ nhàng phây phất.
Trong hư không hiện ra một vài quang ảnh không ngừng chớp động.
“Xem đi, những nơi này đều đã bị Luyện Ngục bố trí binh lực, hình như là đang
bao vây tiễn trừ sinh tử đại địch nào đó, đã rất nhiều năm ta chưa thấy qua loại
chiến trận này.”
Liễu Bình nhìn lại những quang ảnh đó.
Hắn thấy được tòa thành trì Ma Quỷ bị dòng nước bao phủ kia, trên mặt nước
vẫn còn những bộ xương khô với số lượng dày đặc đếm không hết.
Ở những nơi khác…
Rừng rậm, đồi núi, con sông, bình nguyên vân vân, các nơi đều xuất hiện bóng
dáng của ma kiến và bộ xương khô.
Mọi con đường đều bị phong tỏa!
Lilith lặng lẽ nói: “Liễu Bình, xem ra chúng ta muốn đi qua cũng rất khó.”
“Khó cũng phải đi.” Liễu Bình nói.
“Ừ, ta sẽ giúp ngươi.” Lilith nói.
Cổ Thụ Chi Linh nhìn chăm chú vào hai người, mở miệng nói: “Người trẻ tuổi,
dù bản thể của ta không ở nơi này, nhưng ta vẫn rất khát vọng trợ giúp các
ngươi.”
Liễu Bình không rõ nguyên do, nhưng đối phương không nói gì nữa.
Liễu Bình nhanh chóng nghiền ngẫm ra hàm ý trong đó.
“Các hạ tôn kính, tài sản của ta đã không còn nhiều lắm, ngài xem phải làm thế
nào mới có thể giúp đỡ chúng ta đây?” Hắn hỏi.
Thật hiểu chuyện!
Cổ Thụ Chi Linh tán dương: “Lấy ra một phần tài phú cuối cùng của ngươi, ta
sẽ cho ngươi một tình báo quan trọng nhất, có lẽ nó sẽ giúp các ngươi rời khỏi
vòng vây.”
“Đa tạ ngài đã ra tay trợ giúp.” Liễu Bình nói.
ắ ầ ố
Hắn đưa thẻ bài chứa phần tài phú cuối cùng ra.
Thẻ tài phú biến mất.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Một mảnh lá xanh xuất hiện trên hư không.
Mảnh lá này tỏa ra lớp sương mù ánh sáng, dần dần thu nhỏ lại dưới cái nhìn
chăm chú của Liễu Bình, sau đó hóa thành một ký hiệu.
“Ngươi đã có được bản đồ, vậy chắc biết nơi mang tên ‘Hôi Lâm Chi Thạch’.”
Cổ Thụ Chi Linh nói.
Liễu Bình hồi ức một chút, sau đó nói: “Nó nằm ở phía Đông Nam của chúng
ta, cách nơi này bảy km, là một dòng suối khô cạn trong rừng cây màu xám,
được những cục đá hình dạng dài trải rộng.”
“Không sai, các ngươi lập tức chạy tới nơi đó đi.” Cổ Thụ Chi Linh nói.
“Vì sao?”
“Một vài người chạy ra được từ chỗ tránh nạn, vận may của bọn họ tương đối
tốt, tránh thoát tầm mắt của hai đại Trầm Miên Giả, sắp đến được Hôi Lâm Chi
Thạch.”
Ký hiệu lá xanh rơi vào trong tay Liễu Bình.
“Ký hiệu này có thể chứng minh thân phận của ngươi, ngươi phải gia nhập
những người đó, bọn họ có cách mang ngươi thoát ra khỏi vòng vây, đương
nhiên, ngươi cũng phải ra sức vì toàn bộ đội ngũ này.” Cổ Thụ Chi Linh nói.
Liễu Bình nắm lấy ký hiệu.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Ký hiệu của cổ thụ Vĩnh Dạ.”
“Người có thể nắm giữ ký hiệu này, tất nhiên đã được Cổ Thụ Chi Linh Vĩnh
Dạ khẳng định, đáng để chúng sinh tin cậy.”
Tương đương với một tờ chứng minh thân phận.
Cổ Thụ Chi Linh này cũng thật biết làm ăn mua bán, mở có cái chứng minh thôi
mà đã thu của ta một phần tài phú.
Nhưng vào thời khắc này, ký hiệu đó cũng dùng rất tốt, Liễu Bình thật sự đang
cần đến nó.
“Thật là đưa than ngày tuyết, đa tạ các hạ.” Liễu Bình gửi lời cảm ơn.
“Ừ, chúc các ngươi có thể bình an rời đi, thuận tiện nói một tiếng, trong vòng
hai giờ, trong phạm vi hai mươi km là an toàn, các ngươi phải nhanh chóng
hành động.” Cổ Thụ Chi Linh nói.
“Đa tạ.”
“Gặp lại.”
Chỉ một thoáng, tất cả quang ảnh đã tiêu tán.
ễ ấ ắ ắ ề ố ỗ ế
Liễu Bình chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, hắn lại về tới hốc cây rỗng tuếch
kia.
Cứ như một giấc mộng.
Chẳng qua sau khi tỉnh mộng, trên tay mình có thêm một quyển sách thẻ dày
nặng phong bì màu đen.
Lilith xinh xắn đứng trên sách thẻ, nghiêng đầu nói: “Liễu Bình, ta hại ngươi
thành kẻ nghèo hèn rồi.”
“Ta đã quen với chuyện tiêu tiền và kiếm tiền rồi, không cần lo lắng.” Liễu Bình
nói.
Lilith thật cẩn thận nhìn chăm chú vào hắn, phát hiện hắn thật sự đã định liệu
trước, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra rồi nói: “Hiện tại chúng ta lên đường
chưa?”
“Đi!” Liễu Bình nói.
Hai người ra khỏi hốc cây.
Liễu Bình liếc nhìn Lilith một cái.
Lilith nói: “Đã lâu ta không ở trong sách thẻ, hiện tại càng quen đứng ở bên
ngoài.”
“Được, ngươi muốn ở chỗ nào?” Liễu Bình nói.
Lilith nhẹ nhàng nhảy ra, bắt lấy vành tai hắn, bò lên trên một chút, sau đó lại
nhảy một cái, dừng lại trên đỉnh đầu của Liễu Bình.
Nàng nhìn quanh bốn phía.
Tầm nhìn không tệ!
“Ta ở chỗ này đi.” Lilith buông một lời như tuyên bố.
“Được thôi.” Liễu Bình nói.
Nếu Cổ Thụ Chi Linh nói hiện giờ không có nguy hiểm gì, vậy hắn sẽ lên
đường với tốc độ nhanh thôi.
Liễu Bình duỗi tay nhẹ nhàng nâng một cái, trong hư không lập tức xuất hiện
một quyển sách thẻ vừa mở ra, dừng lại trên tay hắn.
Sách thẻ: Con Rối Tử Vong.
“Không bao giờ cần nhét tất cả thẻ bài vào cái túi trong ngực nữa.”
Liễu Bình cảm khái một tiếng, sau đó rút một thẻ bài từ sách thẻ đang được mở
ra kia.
Vật cưỡi của kỵ sĩ!
Phanh!
Một con chiến mã xuất hiện trước mắt Liễu Bình.
Hắn nhìn quanh bốn phía, hồi ức bản đồ trong đầu, sau đó trầm ngâm nói: “Thì
ra vị trí của chúng ta gọi là núi rừng Dã Qủa.”
ồ ầ ắ
“Vì sao nơi này gọi là ‘Núi rừng Dã Qủa’?” Lilith ngồi trên đỉnh đầu hắn, tò mò
hỏi.
“Bởi vì khắp núi đồi nơi này đều là quả dại, trừ quả dại thì vẫn là quả dại, cho
nên quái vật cường đại bình thường sẽ không tới nơi này, đối với chúng nó thì
nơi này quá cằn cỗi.” Liễu Bình giải thích.
Bỗng nhiên, trước mặt hắn nhanh chóng hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:
“Ngươi là Bác Học Giả.”
“Ngươi đạt được thêm kinh nghiệm trong phương diện thăm dò phát hiện.”
“Xét thấy ngươi tạm thời thoát ly hoàn cảnh nguy hiểm, bắt đầu kết toán thu
hoạch kinh nghiệm của ngươi.”
Trên giao diện thao tác anh linh, “Ba phần phương pháp thăng cấp” kia sáng
lên.
Phần công năng này có thể giúp Liễu Bình dùng ba loại phương thức là thăm
dò, chiến đấu và thu thập thẻ bài để gia tăng cấp bậc.
“Ngươi và chó của ngươi cùng phát hiện thành thị Ma Qủy, giá trị kinh nghiệm
gia tăng 7%;”
“Chó của ngươi tăng lên hai cấp, bởi vậy giá trị kinh nghiệm của ngươi cũng gia
tăng 10%;”
“Ngươi phát hiện Thư Linh Lilith, giá trị kinh nghiệm gia tăng 20%;”
“Ngươi biết công năng của sách thẻ mà hai đại Trầm Miên Giả nắm giữ, hiểu
biết bí mật mà hai Trầm Miên Giả mưu tính, giá trị kinh nghiệm gia tăng 50%;”
“Ngươi gặp được người thủ hộ chúng sinh - Cổ Thụ Chi Linh, giá trị kinh
nghiệm gia tăng 9%;”
“Ngươi phát hiện một địa điểm mới: Núi rừng Dã Qủa, giá trị kinh nghiệm gia
tăng 3%;”
“Giá trị kinh nghiệm hiện giờ là 99%.”
“Xin hãy tiếp tục thăm dò thế giới Vĩnh Dạ, cấp bậc của ngươi sẽ nhanh chóng
gia tăng.”
“Chú ý: Sau khi thoát ly danh sách ‘Ngu Giả’, ngươi đã thật sự tiến vào bên
trong Vĩnh Dạ, mỗi một lần cấp bậc tăng lên đều sẽ trở nên càng khó, nhưng
mỗi lần thăng cấp đều mang đến thu hoạch lớn cho ngươi.”
Liễu Bình xem xong tất cả nhắc nhở rồi khẽ thở dài một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro