Hốc cây
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-27 13:01:08
Hỏa Nha biến mất trong nháy mắt.
Liễu Bình và Lilith cũng theo đó mà xuất hiện.
Lilith nhẹ nhàng nhảy lên vách cây rồi nói: “Ấn bàn tay lên vách hốc cây, nó sẽ
hấp thu một chút hồn lực của ngươi để làm thù lao, sau đó ngươi có thể bắt đầu
giao dịch.”
“Được.”
Liễu Bình ấn tay lên vách hốc cây.
Rất nhanh, hắn cảm thấy sức mạnh trong thân thể bị thứ gì hấp thụ một chút.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:
“Ngươi phát hiện hốc cây.”
“Ngươi là một Bác Học Giả, sau khi rời khỏi danh sách ‘Ngu Giả’, năng lực của
danh hiệu đó có thể phát huy bình thường ra được.”
“Từ giờ trở đi, tất cả những thứ ngươi thăm dò phát hiện ra đều mang đến cho
ngươi càng nhiều giá trị kinh nghiệm.”
“Sức mạnh của Bác Học Giả đến từ thăm dò và tri thức.”
“Chú ý:”
“Ngươi bị hốc cây hấp thụ một chút hồn lực.”
“Hốc cây sắp kích hoạt.”
Bốn phía chợt lóe lên quang ảnh.
Liễu Bình bỗng phát hiện không thấy hốc cây đâu nữa, hắn thì đứng trước mặt
một gốc cây đại thụ cổ xưa.
“Lữ giả à, ngươi muốn cái gì?” Đại thụ phát ra tiếng vang ong ong.
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: “Ta cần bản đồ về địa hình của các quốc gia
chung quanh ‘Danh sách Ngu Giả mã số 3-6912’, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt.”
“Như vậy, ngươi lấy cái gì để chi trả đây?” Đại thụ hỏi.
“Hoàng kim?”
“Bản đồ rất quý giá, hoàng kim không đủ, cần thứ khác.”
“Ngươi thu đá quý không?”
“Đá quý ẩn chứa sức mạnh thần bí, được.”
Liễu Bình lấy ra một ít đá quý rồi đặt chúng trên lòng bàn tay.
Lần trước đi đến vương quốc Tích Lan, hắn từng góp nhặt một ít đá quý ở thành
York, sau đó trở lại danh sách đế quốc, lại lừa về bốn phần bảo vật từ chỗ của
Ma Vương vạn mắt trên núi tuyết, bên trong có không ít đá quý.
ắ
Đó là thù lao mà tù nhân chi trả cho Ma Vương vạn mắt, tính ra cũng tương
đương phong phú.
“Không cần nhiều như vậy, cho ta mười lăm viên đá quý là được rồi.” Cổ thụ
nói.
Đá quý trong tay Liễu Bình lập tức biến mất mười lăm viên.
Một mảnh lá cây lặng lẽ bay xuống tay hắn, bỗng hóa thành một loạt những
quang điểm màu xanh lục, thấm vào trong tay của hắn.
Chỉ một thoáng.
Một tấm bản đồ tường tận xuất hiện trong đầu của Liễu Bình.
Hắn lập tức biết vị trí của mình ở đâu, thậm chí cũng biết trong các địa vực gần
đây có nguy hiểm dạng gì, nên đi qua như thế nào.
“Rất cảm ơn.” Liễu Bình cười nói.
“Như vậy, các ngươi còn cần cái gì không? Ta thấy Thư Linh bên cạnh ngươi
còn chưa có nơi để dừng chân, ngươi muốn tìm cho nàng một sách thẻ trống
thuộc về nàng hay không?” Cổ thụ hỏi.
Liễu Bình ngẩn ra, nhìn về phía Lilith trên vai.
Mặt Lilith đỏ lên, liên tục lắc đầu nói: “Không cần đâu, ta vẫn luôn lưu lạc, đã
quen rồi, Liễu Bình, đừng hao tốn vì chuyện này.”
“Lấy cho nàng một quyển sách thẻ trống, phải tốt một chút, cảm ơn.” Liễu Bình
nói.
“Bậc thầy Thẻ Bài khẳng khái là chuyện đương nhiên, ai lại bạc đãi Thư Linh
của mình kia chứ?” Cổ thụ phát ra tiếng cười ôn hòa.
Một quyển sách dày nặng tỏa ra hương gỗ lặng lẽ hiện lên.
Trong lòng Liễu Bình bỗng vang lên một âm thanh:
“Thư Linh không có sách thẻ nương nhờ thì sẽ chậm rãi đánh mất sức mạnh, trở
nên vô cùng suy yếu, cuối cùng khó thoát khỏi kết cục bị quái vật ăn luôn, nàng
cần một quyển sách, chỉ là ngại nói ra thôi.” Đây là tiếng nói của cổ thụ.
Liễu Bình lẳng lặng nhìn cây cổ thụ khổng lồ trước mắt.
Danh hào của cây cổ thụ sớm đã hiện lên trước mặt hắn:
“Người thủ hộ chúng sinh, Cổ Thụ Chi Linh của Vĩnh Dạ.”
…
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:
“Người thủ hộ chúng sinh, Cổ Thụ Chi Linh của Vĩnh Dạ.”
“Thuyết minh: Nó là tồn tại có được danh sách đặc thù, nó bảo hộ chúng sinh để
tăng lên thực lực của bản thân.”
“Thế giới càng phồn thịnh thì sức mạnh của Cổ Thụ Chi Linh sẽ mạnh lên;
chúng sinh điêu tàn thì sức mạnh của nó sẽ suy nhược.”
ễ
Liễu Bình nhanh chóng xem xong.
Có thể có được danh hào như vậy thì nó tuyệt đối không đơn giản.
Ngay cả Lilith lúc biết nó ở gần đây cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Cho nên…
Nó bẩm sinh đã đứng về phía chúng sinh, có lẽ là đáng tin cậy.
Liễu Bình đang nghĩ ngợi như vậy thì đã thấy trước mặt xuất hiện một quyển
sách.
Đây là một quyển sách dày nặng phong bì màu đen, tỏa ra hương thơm của gỗ.
Giọng nói của Cổ Thụ Chi Linh cũng vang lên theo sau: “Ngăn chặn mối mọt
vĩnh viễn, kháng nguyên tố, cấm tuyệt đối nguyền rủa, hấp thu mười sáu loại
pháp tắc của hồn lực, là quyển sách tốt nhất có ở chỗ ta, vậy mới xứng với sự
trác tuyệt của ngươi chứ, Lilith.”
Lilith đã bắt đầu luống cuống.
“Không cần đâu, Liễu Bình, sách này thật đắt, đặc biệt đắt! Thật đó! Nó không
đáng mua!” Nàng đứng trên vai Liễu Bình, kéo lỗ tai hắn ra rồi lớn tiếng la lối.
“Bán thế nào?” Liễu Bình hỏi.
“Ta đã tính rồi, cần chín phần tài phú trên người của ngươi.” Cổ Thụ Chi Linh
đáp.
“Sao ngươi biết ta có bao nhiêu tiền?” Liễu Bình hỏi.
“Làm người buôn bán bên trong Vĩnh Dạ, đương nhiên sẽ có một hai tài nghệ
độc môn.” Cổ Thụ Chi Linh nói.
“Được rồi, thành giao.”
Liễu Bình rút ra một thẻ bài rồi ném qua.
Thẻ bài kia vẫn còn bay giữa không trung thì đã lập tức biến mất.
Giọng nói của Cổ Thụ Chi Linh trở nên càng thân thiết ôn hòa: “Hai bên đã
thoả thuận xong tiền và hàng, không thể hoàn trả, coi như quà tặng kèm với
quyển sách này, ta sẽ giúp Lilith hoàn thành nghi thức đồng bộ với Thư Linh.”
Vô số những nhánh cây vươn tới từ cổ thụ, quay chung quanh sách thẻ không
ngừng xoay tròn.
Trên mỗi một nhánh cây, từng mảnh lá xanh biếc đều loáng thoáng hiện ra phù
văn tỏa ra hào quang ôn hòa.
Giây lát sau.
Trung tâm sách thẻ cũng dần dần tỏa ra ánh hào quang.
“Lilith, ngươi mất đi quá nhiều sức mạnh, lần này ta giúp ngươi một tay, giúp
ngươi ổn định cấp bậc hiện giờ, về sau tuyệt đối không thể tùy tiện rời đi sách
thẻ nữa.” Cổ Thụ Chi Linh nói.
“Quá đắt.” Lilith nhỏ giọng nức nở.
Liễu Bình và Lilith cũng theo đó mà xuất hiện.
Lilith nhẹ nhàng nhảy lên vách cây rồi nói: “Ấn bàn tay lên vách hốc cây, nó sẽ
hấp thu một chút hồn lực của ngươi để làm thù lao, sau đó ngươi có thể bắt đầu
giao dịch.”
“Được.”
Liễu Bình ấn tay lên vách hốc cây.
Rất nhanh, hắn cảm thấy sức mạnh trong thân thể bị thứ gì hấp thụ một chút.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:
“Ngươi phát hiện hốc cây.”
“Ngươi là một Bác Học Giả, sau khi rời khỏi danh sách ‘Ngu Giả’, năng lực của
danh hiệu đó có thể phát huy bình thường ra được.”
“Từ giờ trở đi, tất cả những thứ ngươi thăm dò phát hiện ra đều mang đến cho
ngươi càng nhiều giá trị kinh nghiệm.”
“Sức mạnh của Bác Học Giả đến từ thăm dò và tri thức.”
“Chú ý:”
“Ngươi bị hốc cây hấp thụ một chút hồn lực.”
“Hốc cây sắp kích hoạt.”
Bốn phía chợt lóe lên quang ảnh.
Liễu Bình bỗng phát hiện không thấy hốc cây đâu nữa, hắn thì đứng trước mặt
một gốc cây đại thụ cổ xưa.
“Lữ giả à, ngươi muốn cái gì?” Đại thụ phát ra tiếng vang ong ong.
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: “Ta cần bản đồ về địa hình của các quốc gia
chung quanh ‘Danh sách Ngu Giả mã số 3-6912’, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt.”
“Như vậy, ngươi lấy cái gì để chi trả đây?” Đại thụ hỏi.
“Hoàng kim?”
“Bản đồ rất quý giá, hoàng kim không đủ, cần thứ khác.”
“Ngươi thu đá quý không?”
“Đá quý ẩn chứa sức mạnh thần bí, được.”
Liễu Bình lấy ra một ít đá quý rồi đặt chúng trên lòng bàn tay.
Lần trước đi đến vương quốc Tích Lan, hắn từng góp nhặt một ít đá quý ở thành
York, sau đó trở lại danh sách đế quốc, lại lừa về bốn phần bảo vật từ chỗ của
Ma Vương vạn mắt trên núi tuyết, bên trong có không ít đá quý.
ắ
Đó là thù lao mà tù nhân chi trả cho Ma Vương vạn mắt, tính ra cũng tương
đương phong phú.
“Không cần nhiều như vậy, cho ta mười lăm viên đá quý là được rồi.” Cổ thụ
nói.
Đá quý trong tay Liễu Bình lập tức biến mất mười lăm viên.
Một mảnh lá cây lặng lẽ bay xuống tay hắn, bỗng hóa thành một loạt những
quang điểm màu xanh lục, thấm vào trong tay của hắn.
Chỉ một thoáng.
Một tấm bản đồ tường tận xuất hiện trong đầu của Liễu Bình.
Hắn lập tức biết vị trí của mình ở đâu, thậm chí cũng biết trong các địa vực gần
đây có nguy hiểm dạng gì, nên đi qua như thế nào.
“Rất cảm ơn.” Liễu Bình cười nói.
“Như vậy, các ngươi còn cần cái gì không? Ta thấy Thư Linh bên cạnh ngươi
còn chưa có nơi để dừng chân, ngươi muốn tìm cho nàng một sách thẻ trống
thuộc về nàng hay không?” Cổ thụ hỏi.
Liễu Bình ngẩn ra, nhìn về phía Lilith trên vai.
Mặt Lilith đỏ lên, liên tục lắc đầu nói: “Không cần đâu, ta vẫn luôn lưu lạc, đã
quen rồi, Liễu Bình, đừng hao tốn vì chuyện này.”
“Lấy cho nàng một quyển sách thẻ trống, phải tốt một chút, cảm ơn.” Liễu Bình
nói.
“Bậc thầy Thẻ Bài khẳng khái là chuyện đương nhiên, ai lại bạc đãi Thư Linh
của mình kia chứ?” Cổ thụ phát ra tiếng cười ôn hòa.
Một quyển sách dày nặng tỏa ra hương gỗ lặng lẽ hiện lên.
Trong lòng Liễu Bình bỗng vang lên một âm thanh:
“Thư Linh không có sách thẻ nương nhờ thì sẽ chậm rãi đánh mất sức mạnh, trở
nên vô cùng suy yếu, cuối cùng khó thoát khỏi kết cục bị quái vật ăn luôn, nàng
cần một quyển sách, chỉ là ngại nói ra thôi.” Đây là tiếng nói của cổ thụ.
Liễu Bình lẳng lặng nhìn cây cổ thụ khổng lồ trước mắt.
Danh hào của cây cổ thụ sớm đã hiện lên trước mặt hắn:
“Người thủ hộ chúng sinh, Cổ Thụ Chi Linh của Vĩnh Dạ.”
…
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:
“Người thủ hộ chúng sinh, Cổ Thụ Chi Linh của Vĩnh Dạ.”
“Thuyết minh: Nó là tồn tại có được danh sách đặc thù, nó bảo hộ chúng sinh để
tăng lên thực lực của bản thân.”
“Thế giới càng phồn thịnh thì sức mạnh của Cổ Thụ Chi Linh sẽ mạnh lên;
chúng sinh điêu tàn thì sức mạnh của nó sẽ suy nhược.”
ễ
Liễu Bình nhanh chóng xem xong.
Có thể có được danh hào như vậy thì nó tuyệt đối không đơn giản.
Ngay cả Lilith lúc biết nó ở gần đây cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Cho nên…
Nó bẩm sinh đã đứng về phía chúng sinh, có lẽ là đáng tin cậy.
Liễu Bình đang nghĩ ngợi như vậy thì đã thấy trước mặt xuất hiện một quyển
sách.
Đây là một quyển sách dày nặng phong bì màu đen, tỏa ra hương thơm của gỗ.
Giọng nói của Cổ Thụ Chi Linh cũng vang lên theo sau: “Ngăn chặn mối mọt
vĩnh viễn, kháng nguyên tố, cấm tuyệt đối nguyền rủa, hấp thu mười sáu loại
pháp tắc của hồn lực, là quyển sách tốt nhất có ở chỗ ta, vậy mới xứng với sự
trác tuyệt của ngươi chứ, Lilith.”
Lilith đã bắt đầu luống cuống.
“Không cần đâu, Liễu Bình, sách này thật đắt, đặc biệt đắt! Thật đó! Nó không
đáng mua!” Nàng đứng trên vai Liễu Bình, kéo lỗ tai hắn ra rồi lớn tiếng la lối.
“Bán thế nào?” Liễu Bình hỏi.
“Ta đã tính rồi, cần chín phần tài phú trên người của ngươi.” Cổ Thụ Chi Linh
đáp.
“Sao ngươi biết ta có bao nhiêu tiền?” Liễu Bình hỏi.
“Làm người buôn bán bên trong Vĩnh Dạ, đương nhiên sẽ có một hai tài nghệ
độc môn.” Cổ Thụ Chi Linh nói.
“Được rồi, thành giao.”
Liễu Bình rút ra một thẻ bài rồi ném qua.
Thẻ bài kia vẫn còn bay giữa không trung thì đã lập tức biến mất.
Giọng nói của Cổ Thụ Chi Linh trở nên càng thân thiết ôn hòa: “Hai bên đã
thoả thuận xong tiền và hàng, không thể hoàn trả, coi như quà tặng kèm với
quyển sách này, ta sẽ giúp Lilith hoàn thành nghi thức đồng bộ với Thư Linh.”
Vô số những nhánh cây vươn tới từ cổ thụ, quay chung quanh sách thẻ không
ngừng xoay tròn.
Trên mỗi một nhánh cây, từng mảnh lá xanh biếc đều loáng thoáng hiện ra phù
văn tỏa ra hào quang ôn hòa.
Giây lát sau.
Trung tâm sách thẻ cũng dần dần tỏa ra ánh hào quang.
“Lilith, ngươi mất đi quá nhiều sức mạnh, lần này ta giúp ngươi một tay, giúp
ngươi ổn định cấp bậc hiện giờ, về sau tuyệt đối không thể tùy tiện rời đi sách
thẻ nữa.” Cổ Thụ Chi Linh nói.
“Quá đắt.” Lilith nhỏ giọng nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro